Không cần nghi ngờ, từ mấy chục năm trước, Đao Ba Nam đã thể hiện năng lực phi thường. Hình như anh ta có thể nhạy bén thăm dò bóng tối trong lòng người rồi phóng đại nó và dụ họ xuống vực sâu.
Hơn nữa, anh ta thà mạo hiểm bị ghi nhớ cũng muốn đối thoại với dì Vương, có thể anh ta ngạo mạn.
Nhưng cũng chính sự ngạo mạn của anh ta đã mang lại cơ hội cho Giản Tĩnh và những người khác tiếp cận anh ta.
“Dì còn nhớ dáng vẻ của anh ta không?” Quý Phong hỏi.
Dì Vương chần chừ rồi nói: “Chỉ có chút ấn tượng.”
Quý Phong đưa Ipad qua: “Trong đây có vài hình, dì có thể xem thử không?”
Dì Vương hỏi: “Tên nhóc này có quan hệ gì với nhà họ Tằng ư?”
“Tôi cũng chưa thể xác định, chỉ có thể nói là có hiềm nghi.” Quý Phong rất nghiêm nghị với người ngoài.
Dì Vương có vẻ không bằng lòng, nhưng vì quan niệm chính nghĩa mộc mạc nên bà ấy đồng ý.
Ipad được trang bị hệ thống kết hợp chân dung đơn giản, cách ghi nhận ngũ quan thường thấy đại loại vậy, tổng hợp lại thành hình người.
Chân dung tương tự kiểu này đã lỗi thời, nhưng trước mắt thì rất có ích.
Dì Vương cố gắng hồi tưởng gương mặt trong trí nhớ của mình: “Tên nhóc này có gương mặt khá đẹp trai, nhìn giống như đứa trẻ, tròn một chút, không tròn đến vậy, gầy một chút…”
Hệ thống đơn giản, phạm vi điều chỉnh có hạn, dì Vương xem đi xem lại nhiều lần nhưng vẫn không hài lòng. Giản Tĩnh hồi hộp chờ đợi, dứt khoát rút thẻ.
[Đang rút thẻ]
[Rút thẻ hoàn tất]
[Tên: Thẻ kỹ năng - Mô phỏng chân dung (sơ cấp)]
[Nội dung miêu tả: Nhận được kỹ năng mô phỏng chân dung, giới hạn bút vẽ, độ tương tự cơ bản lên đến 60%]
[Lưu ý: Bị giới hạn khi vẽ ngoại hình của nghi phạm, không cách nào sử dụng hàng ngày]
Theo như những gì Giản Tĩnh biết, độ tương tự đạt tới 50% thì có thể đưa vào sử dụng, độ tương tự cơ bản 60% đã là một kỹ năng bị động rất khó, cũng nên thuộc về giới hạn sử dụng.
Hy vọng có ích.
Cô lật tờ giấy trắng ra, theo miêu tả của dì Vương mà tuỳ tiện vẽ hình khuôn mặt: “Là như vậy phải không ạ?”
“Chà, đúng đúng, con vẽ chuẩn rồi đó.” Dì Vương âm thầm thở phào, nhanh chóng nhảy sang chi tiết tiếp theo: “Cậu ta có tóc ngắn, rất lịch thiệp, đôi mắt không lớn không nhỏ, đuôi mắt hơi rũ xuống, sóng mũi rất cao, miệng hơi mỏng. Ây da, tướng mặt này thì mệnh không tốt lắm.”
Giản Tĩnh: “…”
Cô xoá và sửa lại, dựa vào sự chính xác thụ động của thẻ kỹ năng, cô đã dần dần khôi phục diện mạo của đối phương. Như lời dì Vương nói, khuôn mặt này rất nhã nhặn và tuấn tú, dường như là sinh viên vừa mới ra trường, rất khó khiến những người già nâng cao cảnh giác.
Ngược lại, e là anh ta giả bộ hết sức lo sợ, rất nhiều người già cô đơn cuối đời còn xem anh ta là cháu của mình, vui vẻ trò chuyện với anh ta.
Ví dụ năm 2009, chắc anh ta vừa mới hai mươi tuổi đầu, bây giờ chắc cũng được ba mươi lăm hay ba mươi sáu tuổi, là người trung niên rồi.
Dì Vương tình cờ cung cấp thông tin khác: ‘Cậu ta cao hơn 1m7, không cao không lùn, không dễ nhận biết, đeo kính không gọng.’
Giản Tĩnh hỏi bà ấy: “Trên người anh ta có dấu vết nào không? Ví dụ như vết sẹo?”
Dì Vương suy nghĩ, lắc đầu: “Tôi chưa thấy, trên mặt chắc chắn không có, vẫn nguyên vẹn.”
“Có bị thương không?”
Bà ấy cũng nói là không có để ý. Vết sẹo thì rõ ràng, không có lý nào không để ý thấy. Có lẽ lúc đó, trên mu bàn tay của đối phương vẫn chưa có vết thương kia.
Giản Tĩnh vẫn muốn hỏi thêm vài manh mối. Ví dụ khẩu âm đại loại vậy, nhưng dì Vương chỉ gặp mặt anh ta vài lần, không cách nào nhớ nhiều hơn được nên đành dừng lại.
Lúc này, con dâu của dì Vương đi làm về, thấy có khách thì lịch sự mời họ ở lại ăn cơm. Đương nhiên Giản Tĩnh và Quý Phong từ chối, họ nhanh chóng tạm biệt và rời đi.
Ra ngoài thì màn đêm đã phủ xuống, gió đêm yếu ớt.
Giản Tĩnh hạ giọng, nghi ngờ hỏi: “Anh còn chưa nói cho tôi biết, chồng dì ấy sao rồi?”
“Uống say ngủ mê, sau đó tự mình nôn đến sặc mà chết.” Quý Phong nói.
Trong lòng cô ‘ồ’ một tiếng, ngoài miệng thì nói: “Không liên quan gì tới chúng ta.”
‘Không liên quan thì cô hỏi làm gì.’ Quý Phong liếc cô một cái nhưng không vạch trần: “Chúng ta có ảnh chân dung của anh ta, có thể tới công ty bảo hiểm đó hỏi.”
Muốn tìm một người mười một năm trước thì không phải chuyện dễ. Nhân viên kinh doanh bảo hiểm là vị trí thấp, có khả năng bị điều động nhất, rất nhiều người chỉ làm một vài tháng thì không làm nữa. Công ty mọc lên như nấm nhưng đóng cửa cũng nhiều.
Quý Phong đi một quá trình rườm rà mới lấy được bằng chứng về vụ án của nhà họ Tằng từ đồn công an địa phương.
Trong đó không có danh sách liên quan đến bảo hiểm. Lúc đó mọi người vốn không nhận ra điểm mấu chốt, nhưng cũng may là trên tấm ảnh tại hiện trường, họ phát hiện tờ rơi bảo hiểm trên bàn trà.
Công ty bảo hiểm get√.
Sau khi xác nhận công ty, muốn tìm ra thì tiện hơn nhiều. Công ty bảo hiểm này vẫn còn tồn tại, cũng nghe ngóng được người phụ trách lúc đó.
Vậy mà người phụ trách còn nhớ Đao Ba Nam.
“Tôi nhớ cậu ta. Tên nhóc này rất siêng năng, kéo được rất nhiều đơn đặt hàng.” Người phụ trách nói: “Tôi đã muốn thăng chức cho cậu ta từ lâu, ai ngờ cậu ta chỉ làm nửa năm thì không làm nữa, đáng tiếc thật. Với năng lực của cậu ta thì hoàn toàn có thể kiếm được số tiền lớn.”
“Tài liệu nhận việc lúc đó còn ở đây không?” Quý Phong hỏi.
Người phụ trách xin lỗi: “Công ty chúng tôi tái cơ cấu nhiều lần, rất nhiều tài liệu bị mất. Tin về kiểu nhân viên này cũng không phải nội dung quan trọng gì. Nhưng tờ đơn mà anh ta ký tên thì vẫn còn, thời hạn đóng bảo hiểm là 20 năm.”
Anh ta gõ bàn phím, mở ra hợp đồng bảo hiểm của năm đó. Trên đó đương nhiên là thông tin khách hàng, nội dung bảo hiểm… nhưng ở cột ‘quản lý khách hàng’ có điền tên đối phương.
Vương Tự Tế.
Giản Tĩnh lập tức lên tiếng: “Là tên giả.”
Vương Tự đọc ngược lại là tử vong (chết). Tương tự, Tự Tế chính là tế tự (cúng tế). Tế tự tử vong, tế thế cứu người. Đây chắc chắn là tên giả.
Nhưng Quý Phong vẫn điều tra cái tên này: “Không tra được thân phận thật sự, nhưng tra được chuyện khác cũng tốt.”
Từ năm 2013, CMND đã được kết nối Internet trên toàn quốc, nhập dấu vân tay, việc làm giả giấy tờ là chuyện không dễ. Cho nên, Đao Ba Nam rất có khả năng đổi thân phận mới trong năm này.
Nhưng nếu năm 2009, thân phận của Vương Tự Tế vẫn chưa bị lộ, nói không chừng anh ta vẫn còn hoạt động với cái tên này trong một khoảng thời gian.
Vụ án tiếp theo là Trung thu năm 2011.
Quý Phong liên hệ người nhà của một người quá cố, hỏi thăm liệu có ai nghe qua cái tên ‘Vương Tự Tế’ này không, và đưa ảnh chân dung để cho họ nhận dạng. Kết quả khiến người ta phát nản.
Người nhà họ Thái đã mất sống nhiều năm trong thành phố, ít khi qua lại với họ hàng dưới quê nên đều chưa nghe nói đến.
Họ đành thử vận may trong vụ án xảy ra vào ngày của Mẹ năm 2012.
Hai mẹ con nhà họ Quách bị giết trong vụ án này, vẫn còn người thân có liên hệ mật thiết sống sót, là anh cả ruột thịt của người mẹ kia. Anh ta vẫn canh cánh trong lòng về cái chết của em gái, nhớ rõ mồn một rất nhiều chuyện.
Lần này họ có thu hoạch lớn rồi. Năm 2012, cô Quách Diệc Phương ba mươi hai tuổi. Trong mắt thanh thiếu niên, độ tuổi này có lẽ đã là phụ nữ trung niên. Nhưng sự thật vốn không phải vậy.
Ba mươi hai tuổi vẫn còn rất trẻ, chỉ cần không phải lao động cả ngày, gương mặt của nữ giới ở độ tuổi này vẫn không có nếp nhăn, vẫn xinh đẹp tao nhã.
Quách Diệc Phương kết hôn sớm. Vừa tốt nghiệp thì cô ta đã kết hôn, năm sau sinh con. Con lớn đến hơn một tuổi thì bị phát hiện thiểu năng trí tuệ. Hai vợ chồng suy nghĩ cho đứa trẻ, lại sinh thêm con thứ hai, hy vọng đứa sau có thể tiếp tục chăm sóc anh cả sau khi ba mẹ qua đời.
Nhưng sông có lúc trong lúc đục, con lớn năm tuổi, đứa nhỏ ba tuổi, người chồng gặp tai nạn mà qua đời.
Vì là tai nạn trong công việc, công ty bồi thường một số tiền, công ty bảo hiểm cũng đã chi trả một khoản tiền bảo hiểm không hề nhỏ đủ để bảo đảm cuộc sống cho ba mẹ con.
Nhưng người mẹ đơn thân nuôi con đã đủ khó khăn, huống hồ là đứa trẻ có vấn đề về trí lực như vậy. Cuộc sống của Quách Diệc Phương cũng không mấy gì êm đềm, ba mẹ và anh cả đều khuyên cô ta tìm một người có thể san sẻ áp lực.
Bản thân cô ta cũng có ý đó. Từ năm thứ ba sau khi chồng chết, cô ta dần dần nghĩ đến chuyện này.
Tuy nhiên, cô ta có vẻ ngoài xinh đẹp, tính tình dễ gần, còn là giáo viên, có công việc ổn định, thoả mãn các điều kiện trong thị trường xem mắt. Nhưng hai đứa nhỏ lại khiến người ta đánh trống lui quân. Một đối tượng xem mắt nọ nói với cô ta, chỉ cần giao bọn trẻ cho ba mẹ cô ta nuôi thì đồng ý qua lại xem sao, nhưng anh ta cũng kiên quyết không làm ba dượng.
Đây có lẽ là sự lựa chọn sáng suốt, nhưng Quách Diệc Phương không muốn bỏ con mình. Thế là những người khác bỏ cô ta.
Anh cả của Quách Diệc Phương rất lo lắng cho cô ta, đã nhiều lần xảy ra tranh chấp với em gái. Theo cách nói của anh ta, nuôi một đứa con là được rồi, cái đứa có vấn đề về trí lực thì ném cho ông bà nội, dựa vào gì mà một mình cô ta phải nuôi chứ?
Hai anh em hình như cũng nhiều lần chia cắt nhau trong không vui. Nhưng đầu năm 2012, mọi chuyện xuất hiện sự thay đổi. Quách Diệc Phương nói với anh trai là mình đã quen được một người đàn ông không tệ, anh ta biết tình cảnh nhà cô ta nhưng không có ý định rút lui.
Người anh cả hỏi: “Cậu ta có con chưa?”
“Không có.”
“Mấy tuổi rồi?”
“Ba mươi, nhỏ hơn em hai tuổi. Anh ấy từng kết hôn một lần, không có con, nhưng anh ta rất thích con nít.” Quách Diệc Phương hớn hở lên tiếng: “Anh, em nhìn ra anh ấy không để tâm đến chuyện Đại Bảo có vấn đề. Hôm qua em đã nói chuyện với Đại Bảo rất lâu, anh ấy cũng không hề mất kiên nhẫn chút nào.”
Người anh cả thật lòng vui mừng thay cho cô ta, nhưng tâm phòng người không thể không có, sợ đối phương bày mưu bồi thường: “Cậu ta làm nghề gì?”
“Là giáo viên trung tâm giáo dục sớm.”
Bản thân Quách Diệc Phương phải đi làm, ba mẹ giúp cô lo cho đứa con trai lớn, còn thêm đứa nhỏ thì bận luôn tay. Cô ta đành tìm trung tâm giáo dục sớm, bình thường đưa đứa út tới đó cũng có người coi sóc, lại có thể học thêm chút gì đó.
Cuối cùng anh cả cũng yên tâm: “Lúc nào thì em đưa về?”
Quách Diệc Phương tỏ ra vui mừng: “Qua một khoảng thời gian nữa đi. Nếu thuận lợi thì em sẽ dẫn anh ấy về nhà ăn cơm.”
Người mẹ vội nói: “Con phải tranh thủ, cảm thấy tốt thật thì nhanh chóng ổn định. Con nhìn xem mấy năm nay con sống như thế nào chứ.”
Quách Diệc Phương đồng ý. Tuy nhiên, hai mẹ con cũng chưa gặp người đàn ông này.
Ngày 14 tháng 5, Quách Diệc Phương không đi làm, đồng nghiệp gọi điện cho cô thì không ai nghe máy. Cô ấy lo có chuyện xảy ra, sau khi tan làm thì tới tận nhà điều tra, gõ cửa thì không có người mở.
Lúc này, mẹ của Quách Diệc Phương tới đưa đồ cho cô ta, lấy chìa khoá mở cửa ra.
Trong nhà vốn không có dấu vết bừa bộn, ngược lại còn được dọn dẹp rất ngăn nắp, trên bàn để sẵn hai bánh kem ngày Tết mà hai đứa nhỏ chuẩn bị cho mẹ.
Mẹ Quách ngạc nhiên đi vào trong phòng ngủ.
Quách Diệc Phương và hai đứa nhỏ ngủ trên giường, nét mặt rất bình tĩnh, nhưng cơ thể lại lạnh như băng. Trên người họ không có vết thương, giám định pháp y xác định họ bị suy hô hấp do nhiễm độc thạch tín.
Cũng như những vụ án trước, hiện trường không để lại nhiều dấu vết, dấu vân tay, dấu chân, tóc… không để lại gì cả.
Hung thủ tốn rất nhiều thời gian xử lý, bảo đảm không có gì bị bỏ sót. Người nhà của Quách Diệc Phương đã đề cập đến người đàn ông này với cảnh sát. Cảnh sát cũng đã đến trung tâm giáo dục sớm để điều tra.
Họ thấy giáo viên nam đang trông chừng cậu con út.
Đối phương bị hỏi mối quan hệ giữa anh ta và gia đình người quá cố, anh ta nói: “Đứa út của cô ấy đi học ở đây, chúng tôi trò chuyện vài câu liên quan đến đứa con khác của cô ấy.”
Cảnh sát: “Anh có bạn gái chưa?”
Anh ta khó hiểu: “Chưa, sao vậy?”
“Anh và cô Quách chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần?”
“Chúng tôi cũng không phải bạn bè!” Anh ta ngạc nhiên: “Trời ạ, cô ấy là mẹ của hai đứa nhỏ. Sao tôi có thể có quan hệ gì khác với cô ấy chứ?”
Cảnh sát rất bất ngờ, điều tra kỹ anh ta. Kết quả biết được hôm xảy ra vụ án, anh ta đang thi uống rượu cả đêm với đồng nghiệp, có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng.
Mà anh ta cũng không phủ nhận có chuyện mờ ám với cô Quách. Vậy thì giáo viên mà cô Quách nói là một người khác, hay là cô ta chỉ đang mơ tưởng?