Theo bản năng, Giản Tĩnh cảm thấy vụ án của Quách Diệc Phương có vẻ khác thường.
Đúng vậy. Cùng một hiện trường phạm tội sạch sẽ, thủ pháp giết người gọn gàng, hành tung ẩn nấp. Nhưng để tiếp cận nhà của Quách Diệc Phương mà cần phải ngụy trang thành đối tượng theo đuổi sao?
“Đối với anh ta mà nói, thân phận càng không nổi bật thì càng dễ che giấu.” Cô phân tích: “Đối tượng hẹn hò chắc chắn không phải là sự lựa chọn tốt, không có người phụ nữ nào nói năng thận trọng về chuyện này cả.”
Quý Phong: “Vậy sao?”
“Đương nhiên, người yêu không nói với người nhà thì chắc chắn sẽ nói với bạn bè.” Giản Tĩnh khẳng định: “Anh ta mạo hiểm như thế, chắc chắn là có nguyên nhân đặc biệt.”
Quý Phong cầm ảnh của Quách Diệc Phương lên, so sánh với người trước mặt, nói: “Nhưng cô Giản, cô và cô Quách hoàn toàn khác, trong vòng hai năm, thẩm mỹ thay đổi nhanh như vậy sao?”
Quách Diệc Phương trong hình là ba mươi tuổi, mặt mũi xinh đẹp, trưởng thành và phóng khoáng, dịu dàng nhưng không mất vẻ kiên nghị, là hình tượng nữ tính nhận được sự tán thưởng của người truyền thống.
Ngược lại nhìn Giản Tĩnh ở tuổi mười bốn, cùng lắm thì cũng là cô gái trẻ đẹp, cách vẻ nữ tính xa một trăm lẻ tám ngàn dặm.
“Thật ra, tôi luôn nghi ngờ anh ta bị liệt dương, không cách nào hẹn hò với nữ giới một cách bình thường.” Quý Phong nói thẳng: “Nếu không thì rất khó giải thích chuyện anh ta có tình cảm với cô.”
Giản Tĩnh mất tích năm mười bốn tuổi, đã không tính là trẻ con. Cô gần như chưa có đủ bằng chứng nhận định Đao Ba Nam là một kẻ ấu dâm. Nhất là lúc trước, trong vụ một nhà ba người nhà họ Tế vào ngày Trung thu, con gái họ mười tuổi, càng là sự lựa chọn phù hợp với kiểu người này.
Nhưng Đao Ba Nam vốn không làm hại cô gái nhỏ kia.
“Anh ta không phải kẻ ấu dâm thật sự, mà là lựa chọn bất đắc dĩ.” Anh nói: “Không cách nào qua lại với những cô gái trưởng thành bình thường nên đành lùi lại để tiến một bước, chọn đối tượng nhỏ yếu hơn thay thế.”
Giản Tĩnh hỏi ngược lại: “Nếu là như vậy thì tại sao anh ta phải tìm đến tôi của hiện tại? Tôi đã không còn trẻ con nữa.”
“Đúng. Nhưng anh ta nghĩ mình có sức khống chế đối với cô.” Quý Phong nhìn cô, chậm rãi nói: “Về tinh thần thì anh ta chắc chắn có ảnh hưởng đến cô.”
Giản Tĩnh im lặng một lúc.
Những ca bệnh khắc sâu trong đầu lần lượt được giở ra, trở thành từng cụm mây đen, từ khắp nơi ập về, đè nặng lên trái tim. Cảm xúc chùng xuống không kiểm soát được, cảm giác ngột ngạt xuất hiện trong lồng ngực.
Cô chợt hít vào sâu, từ từ thở ra, lúc này cảm thấy đỡ hơn, nghiêm túc nói: “Có khi nào, anh ta không thích người phụ nữ như Quách Diệc Phương, mà là thích người kiểu như… mẹ?”
Không phải phụ nữ, là mẹ?
Quý Phong suy nghĩ: “Ý cô là, Quách Diệc Phương không nỡ rời xa con trai lớn mới chạm đến cội nguồn của anh ta?”
Gia đình mà Đao Ba Nam chọn đều có một đứa con, ‘đứa con’ đó rất có thể là đối tượng thay thế của anh ta. Mà ‘hạnh phúc’ mà anh ta khao khát tất nhiên là có liên quan mật thiết đến thân thế.
“Mẹ của anh ta không làm tròn trách nhiệm làm mẹ của mình, vứt bỏ anh ta, chí ít cũng không bảo vệ tốt anh ta.” Anh thử suy đoán: “Anh ta cảm thấy rất thất vọng với mẹ, mà Quách Diệc Phương là kiểu người mẹ mà anh ta thừa nhận. Cho dù bản tính yếu đuối, nhưng làm mẹ thì cứng rắn nên anh ta theo đuổi cô ta một cách bất thường, anh ta muốn đạt được điều gì?”
Giản Tĩnh nói: “Anh ta nhìn thấy bóng dáng của mình trong đứa con trai lớn của Quách Diệc Phương. Anh ta thử bồi thường cho bản thân trong quá khứ, đạt được một số thành tựu viên mãn.”
Cô khựng lại, lại hỏi: “Có phải mỗi vụ án lúc trước đều có thứ mà anh ta muốn?”
Quý Phong đang suy tư, lắc đầu rồi nói: “Không giống lắm, bây giờ tôi có suy nghĩ. Cô nói với tôi, triết lý sống của anh ta là sống trong đau khổ, chết trong một khoảnh khắc hạnh phúc hư ảo, là một kiểu giải thoát, đúng chứ?”
“Đúng.”
“Đây chắc là tiêu chuẩn anh ta chọn nạn nhân.” Anh nói: “Mỗi gia đình đều rất hòa thuận, nhưng trong mắt người ngoài, ít nhiều cũng có những khuyết điểm nhất định.”
“Con trai và con dâu của nhà họ Tằng, nhà họ Quách không có ba, con cái vẫn bị thiểu năng. Nhà họ Thái thì sao?” Giản Tĩnh hỏi.
Quý Phong biết rõ tình tiết vụ án như lòng bàn tay, lập tức lên tiếng: “Vợ chồng nhà họ Thái đều là người tàn tật. Người chồng bị điếc, vợ thì bị câm, chỉ có con cái là bình thường.”
Cô lại thở dài: “Mỗi nhà đều có nỗi bất hạnh riêng.”
“Cho nên, chuyện này hoàn toàn phù hợp với lý luận của anh ta: Bây giờ hoặc là hạnh phúc, tương lai có thể rơi vào bất hạnh, dừng lại ngay lúc này là hoàn hảo nhất.” Quý Phong sờ cằm, trong mắt loé lên tia háo hức: “Nhưng vụ án của nhà họ Quách quả thật rất đặc biệt, hạnh phúc của họ là do chính tay anh ta gầy dựng.”
Anh lập tức quyết định: “Chúng ta tốt nhất nên điều tra kỹ vụ án của Quách Diệc Phương, nói không chừng sẽ có điều bất ngờ.”
Buổi tối, trong khách sạn.
Giản Tĩnh nhận được cuộc gọi của Khang Mộ Thành: “Đã một tuần rồi, em có gặp phải rắc rối gì không?”
Không thấy người cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ anh đang cau mày lại lúc này. Giản Tĩnh vội nói: "Không có, tình tiết vụ án tương đối phức tạp, phải chạy đi nhiều chỗ."
"Em không gặp nguy hiểm gì chứ?" Khang Mộ Thành nảy sinh nghi ngờ.
Cô dở khóc dở cười: "Tổng Giám đốc Khang, em chỉ là đi hỏi thăm tình hình người nhà của nạn nhân, có thể gặp nguy hiểm gì đây?"
"Em cần phải cẩn thận." Khang Mộ Thành nghe lọt tai mới lạ: "Xong việc thì mau chóng về nhà."
Trong lòng Giản Tĩnh tò mò: "Anh có chuyện gì hả?"
"Chuyện tốt." Khang Mộ Thành nói: "Giải thưởng cây bút trong mơ của năm nay đã bắt đầu đề cử, [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] được chọn. Theo anh thấy, nó chắc chắn giành được giải thưởng này. Tốt nhất là em phải mau chóng giải quyết chuyện trong tay đi, sau đó sẽ có việc cho em làm đấy."
Chuyện này khiến Giản Tĩnh vô cùng ngạc nhiên.
Trước mắt, có hàng chục giải thưởng văn học lớn nhỏ trong nước, nhưng chỉ có ba giải có hàm lượng vàng cao, giải thưởng cây bút trong mơ là một trong số đó. Có sáu thể loại giải thưởng, bao gồm ngôn tình, lịch sử, võ hiệp, khoa học viễn tưởng, huyền nghi và hiện thực và giải thưởng cho tác giả xuất sắc nhất của năm.
Không nghi ngờ gì, sáu quyển sách có thể đạt giải đều là thể loại tiểu thuyết hay nhất trong thể loại tiểu thuyết của năm nay.
Chưa kể tác giả xuất sắc nhất thì doanh số đạt mức trung bình, nhưng tác giả cần phải có tiếng trong giới văn học, đa số đều là nhân tài viết lịch sử hoặc hiện thực.
Thỉnh thoảng có võ hiệp hoặc khoa học viễn tưởng thu hoạch được, các tác phẩm đều là danh tác khủng, phổ biến trong người Hoa.
Từng thể loại giải thưởng có năm đề cử, [Hoa hồng, sát thủ và hoàng kim] và bốn tiểu thuyết khác cùng được chọn là tiểu thuyết huyền nghi hay nhất.
Giản Tĩnh hỏi: “Khi nào bắt đầu trao giải ạ?”
“Lễ trao giải diễn ra vào tháng mười một.” Khang Mộ Thành nói.
Tuy nói là giải thưởng thường niên, nhưng cũng không thể dời sang cuối năm hoặc đầu năm sau. Cho nên thời gian được chọn giải thưởng cây bút trong mơ là tháng mười năm trước tới tháng chín năm nay. Tháng mười là thời gian bình chọn, tháng mười một trao giải… Đợi tới tháng mười hai, nhà xuất bản lại tạo động lực cho các tác phẩm của năm mới.
Giản Tĩnh bấm ngón tay tính toán, thời gian còn sớm: “Em chắc chắn có thể về.”
Cô đang tưởng bở, Khang Mộ Thành ra tối hậu thư: “Tuần lễ thời trang Paris vào tháng mười, em phải đi với anh.”
“Em không có hứng thú với thời trang.” Giản Tĩnh từ chối khéo.
Khang Mộ Thành bình tĩnh nói: “Em phải mua đồ.”
Bộ lễ phục cao cấp đều được đặt may thủ công, tốn hàng trăm giờ đồng hồ, không phải đồ may sẵn muốn mua thì có thể mua được. Từ việc đặt may đến khâu lấy đồ đều phải dành thời gian cho người khác.
Giản Tĩnh: “Cũng đâu có cần thiết ạ.” Một bộ lễ phục mấy chục ngàn cũng đã không tệ rồi, đặt may mấy trăm ngàn, thậm chí hàng triệu, chỉ mặc trong một đêm thì có chút xa xỉ.
“Anh không phải thương lượng với em.” Khang Mộ Thành là ông chủ, lúc nên vô tình thì sẽ vô tình: “Trong vòng mười ngày, quay lại làm việc.”
Giản Tĩnh đành trả lời: “Em sẽ cố hết sức.”
Khang Mộ Thành có được sự bảo đảm, mới hài lòng mà cúp máy.
Giản Tĩnh thở dài, nằm trên giường lớn trong khách sạn. Niềm vui sướng khi được đề cử quay cuồng trong lòng, chẳng mấy chốc bị thanh kiếm sắc bén treo trên đầu quét sạch.
Quách Diệc Phương, đứa nhỏ bị thiểu năng trí tuệ, Đao Ba Nam.
Hoa hồng, nhật ký, sùng bái cái chết.
Những suy nghĩ lộn xộn giống như vòng quay ngựa gỗ, quay đi quay lại trong đầu. Ánh sáng nhấp nháy được kéo dài thành những đường mờ đầy màu sắc và trở thành khuông nhạc của khúc hát ru.
Mấy ngày bôn ba, ngồi trên xe đến mức đau lưng, cô mơ màng ngủ thiếp đi, còn nằm mơ nữa.
Cảnh mở màn là một ngọn đèn đặc biệt, độ sáng không cao không thấp, không phải ánh sáng lạnh cũng không phải ánh sáng ấm, đến gần màu xám của ánh sáng tự nhiên, một quầng sáng của lão đại.
Những nơi khác trong tầm mắt đều rất tối, không phải màu đen thuần tuý mà là màu tối của bóng râm, mơ hồ có thể nhìn thấy một vài bóng dáng nhưng không nhìn rõ đồ vật.
Cô chớp mắt trong giấc mơ, muốn nhìn rõ đây là nơi nào, nấp trong bóng râm lại là thứ gì.
“Cô tỉnh rồi à?” Lúc này, cô nghe có tiếng người nói: “Tới giờ ăn rồi.”
Sau đó, cô chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy đầu giường có bày một ổ bánh mỳ và một hộp sữa bò. Cô cầm sữa bò, cuối cùng cũng nhìn rõ chữ viết trên hộp.
Hoá ra không phải do đầu óc choáng váng nhìn không rõ, mà là không mang kính cận nên mới không nhìn rõ dáng vẻ của đối phương.
Cô híp mắt, đèn bật sáng một chút, đúng lúc xẹt ngang qua đôi mắt. Hai mắt bị kích thích, kìm lòng không nổi mà chảy nước mắt ra, làm mờ tầm nhìn.
“Em tranh thù thời gian đi.” Giọng anh dịu dàng, không cho phép xen vào: “Hôm nay em còn nhiệm vụ quan trọng nữa đó.”
Cô mau chóng ăn hết đồ ăn. Đương nhiên, vì trong giấc mơ, nên không cảm thấy đói, cũng không cách nào cảm nhận được bụng no.
Sau đó, cảnh tượng vụt qua, bỗng chốc trước mắt xuất hiện một tấm bảng lớn, giống như tấm bảng trắng thường được các giáo viên trong trường đại học sử dụng. Phía trên có nhiều tấm hình dùng nam châm đính lên.
Ảnh chụp tối tăm mờ mịt, toàn bộ đều là ảnh bị nhoè. Bên cạnh có đề vài dòng:
Bản chất sùng bái cái chết? Cái chết là khởi điểm?
Thời kỳ viễn cổ, mọi người ngu muội vô tri, đối với thế giới sau khi chết đều có quá nhiều tưởng tượng, tạo ra hàng loạt mô tả về thế giới sau khi chết.” Anh chậm rãi lên tiếng, giống như giáo sư trên lớp. Nhưng cái kiểu ‘chết’ này, về bản chất lại là một kiểu ‘sống’ khác, vẫn có thiện ác cao thấp, không phải là thưởng phạt, hoàn toàn bóp méo hàm nghĩa ‘tử vong’.
Anh nhìn cô: “Ví dụ chết và sống như nhau, vậy thì cái chết và sinh mạng đều mất đi giá trị.”
Cô hỏi: “Anh có nghĩ sống cũng có giá trị không?”
“Đương nhiên. Tuy sống đau khổ, nhưng cũng có giá trị khác. Điều đó khiến chúng ta nhận thức được giá trị của cái chết.” Anh nói: “Điều quý giá của cái chết là sự bình đẳng. Đây là một đạo lý rất dễ hiểu, chắc cô cũng hiểu.”
Cô nói: “Vì người còn sống thì có giàu nghèo, có hạnh phúc và bất hạnh, nhưng mỗi người đều sẽ chết, toàn bộ đều như vậy.”
“Đúng thế.” Anh tán thưởng: “Cho nên, ví dụ có người nghĩ rằng cái chết là một khởi điểm khác, sự khởi đầu của một cuộc hành trình mới, vậy chính là xuyên tạc hàm nghĩa của cái chết. Chết chính là chết, không lên thiên đường, cũng không xuống địa ngục.”
Cô nói: “Anh là người vô thần?”
“Cái gọi là thần linh, chẳng qua là ham muốn của con người.” Anh nói: “Cái chết tồn tại trong bản thân nó, sẽ không biến mất vì sự sợ hãi của con người, cũng sẽ không vì sùng bái mà thay đổi.”
Cô hỏi: “Nếu mỗi người đều phải chết, tại sao anh muốn giết người?”
“Em yêu à, tôi là một bác sĩ.”
Anh ân cần nói: “Con người bị bệnh thì muốn khám bác sĩ, cho dù rất nhiều bệnh đau đớn cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Đạo lý tương tự, tôi đang muốn làm giảm đau đớn cho họ, đau khổ chẳng có ý nghĩa gì. Người trần phó mặc cho đau khổ, thật ra chỉ là lời nói dối.”
“Nói dối?”
“Đúng vậy. Ví dụ người mẹ, mỗi chúng ta đều có mẹ. Mẹ chịu khổ nhọc, lấy máu cho con bú, người đời ca tụng sự vĩ đại của bà ấy, để họ cam tâm tình nguyện trả giá mọi thứ. Nhưng sự thật thì có như vậy chăng?”
Anh tự hỏi tự trả lời: “Không, chịu đựng đau khổ không thể làm ai đó trở nên vĩ đại, là không mắc bệnh hay là đao thương bất nhập thủy hỏa bất xâm? Đều không phải. Chịu khổ chẳng có ý nghĩa, đây là trò bịp từ đầu đến đuôi.”
Cô ở trong mơ rất là nhạy bén nhưng lại không cẩn trọng, cô vuột miệng nói: “Vậy mẹ của anh đã trả giá vì anh chưa?”
Đột nhiên nét mặt của anh tối sầm, ánh mắt như dao băng, năm ngón tay như kìm sắt, vững vàng giữ lấy khuôn mặt cô.
“Cô thì hiểu cái gì.”
“Cô không hiểu.”
“Anh muốn giết tôi ư?” Cô khó khăn lên tiếng: “Ví dụ chết là một lời khen ngợi, anh lấy cái chết trừng phạt tôi thì phản bội lại nguyên tắc của anh. Nếu tôi nói đúng, vậy chính là anh sai còn gì.”
Răng rắc, giấc mộng tan vỡ.
Giản Tĩnh đột ngột ngồi dậy, chuông báo thức trên điện thoại reo không ngừng, có một tin nhắn chưa đọc.
“Thức dậy đi, hôm nay phải tới hiện trường vụ án.”