Khi Quý Phong trở về khách sạn là đã mười giờ tối.
Anh gõ cửa phòng bên cạnh, dưới khe cửa có ánh sáng nhưng chờ một lúc lâu vẫn không có người ra mở.
Vẫn còn giận sao.
Quý Phong hết cách, đành lấy điện thoại di động ra gọi.
Không bắt máy.
Chuyển sang gửi tin nhắn: [Thực ra, lúc trước tôi đã lấy được một manh mối của anh ta, chúng ta trao đổi đi]
Giản Tĩnh: [Thích nói thì nói]
Quý Phong: [Ban đầu tôi không muốn giấu cô, muốn đợi kết quả rồi mới báo cho cô biết, kẻo cô lại mừng hụt]
Giản Tĩnh: [Anh đang đề phòng tôi, sợ tôi bị đã anh ta tẩy não, không cẩn thận sẽ trở mặt à?]
Bàn đến vụ án, Quý Phong có gì nói đó, và tuyệt đối không mập mờ: [Đúng vậy]
Anh giải thích lý do một cách nghiêm túc: [Cô là nạn nhân của vụ án này, mà cô đã ở cùng phạm nhân trong thời gian dài đến vậy, không ai có thể đảm bảo rằng cô đã chịu những ảnh hưởng gì, kể cả bản thân cô. Tôi đã xin cho cô tham gia phá án, không chỉ cần có trách nhiệm trước tổ chức, mà còn với cô nữa. ]
Anh tin tưởng Giản Tĩnh không?
Tất nhiên, những chuyện trong quá khứ đều cho thấy lòng dũng cảm và công lý của cô ấy.
Nhưng đây không phải là vấn đề tin hay không. Phá án kỵ nhất là cảm xúc chủ quan, cảnh sát trở thành nhân tố có liên quan cũng phải từ chối.
Bởi vì, con người vẫn là con người, không thể không xử trí theo cảm tính.
Cô là người trong cuộc, anh phải quan sát thật kỹ, nghĩa là vừa cảnh giác cũng vừa bảo vệ.
Cánh cửa mở ra.
Giản Tĩnh đứng ở cửa, nghi ngờ nhìn anh: "Không cho tôi biết là sợ tôi mừng hụt - đây là suy nghĩ thực sự của anh?"
Quý Phong: "Cái này..."
“Anh nên nói sự thật.” Cô cười khẩy: “Anh chỉ có một cơ hội.”
"Thực ra tôi nghĩ cô cũng đoán được. Ai mà biết được cô không nghĩ nhiều về chuyện đó, tôi nghĩ nếu nói toạc ra thì vô vị quá nên cho cô chút thời gian để suy nghĩ từ từ thì hơn." Mặt anh đầy thành khẩn.
Giản Tĩnh hít sâu một hơi, huyết áp tăng cao: "Khi nói chuyện với anh, có phải mỗi giây mỗi phút đều cần tập trung tinh thần, đón nhận những bài kiểm tra và câu hỏi đột ngột của anh?"
Đến lúc nên lo sợ thì đừng nghiêm trọng hóa vấn đề. Quý Phong cúi đầu nhận sai: "Là lỗi của tôi."
“Người như anh cả đời này sẽ không bao giờ có bạn gái.” Giản Tĩnh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, cũng lười giận rồi.
Gương mặt Quý Phong không chút thay đổi, rất bình tĩnh đáp: "Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi đã hiểu."
“Vào đi.” Giản Tĩnh nhường đường, như chưa hề tức giận: “Anh muốn nói chuyện gì?
Quý Phong thoải mái tung ra câu trả lời: "Anh ta bắn một phát súng vào tôi, tôi cũng bắn một phát vào anh ta."
Cô ngây người một lúc, sau đó đột ngột phản ứng lại: "Máu?"
"Đúng vậy!" Anh đơn giản đáp: "Anh ta bị thương, và máu được phát hiện trên mặt đất. Tôi đã gửi báo cáo để đối chiếu thông tin trong ngân hàng ADN quốc gia. Nếu người thân của anh ta có trẻ em bị bắt cóc hoặc phần tử tội phạm thì có thể tìm ra danh tính của anh ta."
Anh còn nhắc nhở cô: "Xác suất rất thấp, đánh cược vào vận may, việc điều tra về anh ta của chúng ta vẫn rất quan trọng. Đến lượt cô rồi, buổi chiều cô nghĩ đến cái gì?"
Chuyện đã đến nước này, Giản Tĩnh đương nhiên cũng không giấu giếm: "Có thể mẹ của anh ta đã chết vì bệnh tật, từng trải qua sự đau đớn tột cùng. Anh ta chứng kiến cái chết thương tâm của mẹ mình nên thường xuyên vì vậy mà nuối tiếc, hối hận mình đã không thay bà ấy kết thúc nỗi đau đớn đó sớm hơn."
Quý Phong vô cùng ngạc nhiên: "Đây là một cách nghĩ hoàn toàn khác."
Trước đó, suy đoán của họ như sau: Anh ta có một tuổi thơ bất hạnh và thiếu thốn tình mẫu tử, sau khi gặp gỡ Quách Diệc Phương, cô đã trở thành hình mẫu người mẹ trong tưởng tượng của anh ta, và cậu con trai cả trở thành đối tượng anh ta tự soi chiếu bản thân mình. Vì vậy, anh ta đã gia nhập vào gia đình này, bù đắp lại những tiếc nuối của ‘tôi’, và có một gia đình trọn vẹn, hạnh phúc - dù chỉ là một khoảnh khắc.
Nhưng bây giờ Giản Tĩnh đã lật ngược cơ sở suy luận.
Tức là, anh ta không thiếu tình mẫu tử, thậm chí mẹ cũng yêu thương anh ta, cũng giống như Quách Khả Doanh yêu thương con của mình. Anh ta không tự nhập mình vào nhân vật đứa trẻ, và chỉ tập trung vào Quách Diệc Phương.
Anh ta giết cô ta để bù đắp nỗi ân hận vì đã không giết mẹ ruột của mình.
Giản Tĩnh phân tích: "Anh nhớ lại chiếc váy xem. Nếu nó được đại diện cho đứa nhỏ, tại sao đứa trẻ không có ký hiệu riêng, mà lại là váy của mẹ, khá ăn khớp hợp với thời gian ra đời của anh ta?"
Quý Phong không trả lời cô ngay mà suy nghĩ hồi lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Nói chung, một gia đình hạnh phúc không dễ gì sinh ra ác quỷ, đặc biệt là người mẹ đã dành đầy đủ tình cảm. Một gia đình bất hạnh, thiếu thốn tình mẫu tử, nhiều khả năng sẽ tạo ra kẻ cuồng sát. Sao tự dưng cô lại có ý tưởng mới này thế?"
Giản Tĩnh: "Thay đổi hướng suy nghĩ chút thôi."
“Tôi tin.” Anh bày tỏ: “Nhưng cô Giản, cô phải cẩn thận.”
"Cẩn thận cái gì?"
"Bọn tội phạm rất giản xảo, đặc biệt là những kẻ giết người hàng loạt như thế này. Anh ta bỏ trốn nhiều năm như vậy mà chưa bao giờ bị bắt, vậy chắc hẳn anh ta là loại xảo quyệt nhất.” Quý Phong nghiêm mặt: “Anh ta thả cô ra, chẳng lẽ không đoán được cô sẽ được đưa đi chữa trị à?”
Giản Tĩnh sửng sốt: "Ý của anh là..."
“Anh ta đã để lại lời nhắn trên người cô, nhưng không phải cho cô.” Anh nói tiếp: "Đó là cho cảnh sát, anh ta đang khiêu khích cảnh sát, vì vậy những gì cô 'biết' không nhất thiết là 'sự thật'."
Tiếng nói vừa dứt, một bầu không khí im lặng đến chết người phủ xuống.
Giản Tĩnh mím khóe môi, cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cô luôn nghĩ rằng mình đã vén được nhiều màn sương và sờ đến tận bờ vực của sự thật, nhưng cô đã quên rằng cái gọi là sự thật có thể không phải là sự thật.
Quý Phong chú ý đến điểm mù của cô, tại sao một tên gian xảo như Đao Ba Nam lại đưa một manh mối lớn là cô về đây?
Vì cô chỉ là một công cụ.
"Ban đầu tôi không muốn nói, nhưng ai bảo tôi chưa suy luận ra. Bây giờ bị anh phát hiện rồi thì nói thẳng luôn đi, anh không phải kẻ yếu đuối, cứ nói ra hết đi, lòng người cũng có hạn.”
Giọng điệu của Quý Phong rất bình thản và phẳng lặng, vô tình đã loại bỏ sự bối rối của cô: "Tôi nghĩ anh ta đã ra tay theo ba tầng, tầng đầu tiên là thôi miên, tầng thứ hai là sự thật sau khi thôi miên, và tầng thứ ba là con người vốn dĩ của cô."
Giản Tĩnh im lặng một hồi, sau đó ngồi xuống bên giường: "Có lý, tiếp tục."
Anh cười rồi kéo ghế ngồi xuống, nói: "Anh ta muốn lấy lòng tin của cô thì không thể nói dối tất cả. Chúng ta cần phân biệt cạm bẫy và manh mối thì mới có thể tóm được đầu của anh ta."
Giản Tĩnh liếc nhìn anh, ý muốn hỏi: Chia thế nào?
"Chúng ta hãy bắt đầu với một điều đơn giản. Trong buổi ký tặng, camera giám sát chỉ chụp được bàn tay của anh ta, điều này chứng tỏ anh ta biết vị trí của camera giám sát - và sau đó anh ta thoải mái dùng bàn tay đầy sẹo của mình để ký tên cho cô à? Điều này là không hợp lý." Quý Phong bày tỏ những đắn đo chôn giấu từ lâu của anh.
Giản Tĩnh thận trọng nhớ lại, có vẻ như là như vậy.
"Trí nhớ của con người sẽ tập trung vào những điểm chính, và những điểm ấn tượng nhất luôn được ghi nhớ đầu tiên." Anh ta nói: "Vết sẹo là một đặc điểm rất rõ ràng. Tôi cảm thấy đây là một cái bẫy rất rõ ràng. Bản thân anh ta có thể không có vết sẹo nào."
Hợp lý và thuyết phục.
Nhưng Giản Tĩnh do dự một lúc lâu, vẫn không chủ động lên tiếng.
Dường như Quý Phong đã đoán được mối băn khoăn của cô, chủ động nói: "Nếu cô cảm thấy nội dung nào đó quá riêng tư thì tôi có thể hứa với cô."
“Tuyệt đối không nói ra?” Cô cười nhạo: “Nhàm chán.”
“Không nhàm chán đâu nhé, cô sẽ thấy hứng thú thôi.” Quý Phong thở dài, cân nhắc một hồi mới nói: “Cái chết của ba tôi vẫn là một vụ án chưa được giải quyết, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tra ra. Khi đó, cô đã trả thù xong rồi."
Giản Tĩnh quả nhiên trở nên hứng thú hẳn: "Ba của anh?"
“Chúng ta sẽ nói về nó sau.” Anh né tránh: “Chịu không?”
Cô suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Tôi tin anh lần cuối."
“Cô có muốn móc ngoéo không?” Quý Phong trêu chọc.
Gương mặt cô hiện lên vẻ ‘đừng ghê tởm vậy chứ’.
"Vậy thì nói đi nào."
Giản Tĩnh sắp xếp lại những suy nghĩ của mình rồi kể cho anh nghe về giấc mơ của cô đêm qua.
“Là một giấc mơ, không phải trực giác?” Quý Phong kinh ngạc: “Trong mơ cô là đương sự à?”
Giản Tĩnh nói: "Không, tôi là một bên thứ ba đứng gần đương sự."
"Góc nhìn của người ngoài cuộc?"
"Chính xác."
"Thế mình giả thiết trước rằng giấc mơ này có ý nghĩa..."
Cô cắt ngang: "Tôi nghĩ là phải có."
“Được, được, được.” Quý Phong ngay lập tức sửa lời: “Tùy việc để xét mà, tôi nghĩ có hai cách giải thích cho sự căm phẫn của anh ta.”
“Sẵn sàng lắng nghe.."
"Như cô đã nói, thật không công bằng cho mẹ của anh ta, bà ấy chịu bao gian khổ lại không có kết quả tốt đẹp. Chết một cách thảm thương, tính tình anh ta thay đổi lớn, từ đó anh ta tin rằng cái chết mới là chân lý. Mặt khác, đây là cái cớ cho sự lạnh nhạt của mẹ anh ta để an ủi bản thân rằng mẹ bỏ rơi mình là đúng.”
Điều này cũng có lý.
"Bây giờ hai kết luận trái ngược nhau, làm sao đây?" Cô hỏi.
Quý Phong nói: "Chờ đã."
“Hồ sơ tội phạm vốn là một biện pháp hỗ trợ, và nó nghiên cứu các nhóm hơn là mỗi cá nhân.” Anh tiếp tục giải thích: “Gặt hái lớn nhất trong lần này là bức tranh mô phỏng chân dung của anh ta, tình trạng đặc biệt của mẹ anh ta cũng như phạm vi tuổi tác.”
Giản Tĩnh: "Váy suông thịnh hành vào những năm tám mươi. Chắc hồi đó anh ta còn nhỏ, có lẽ là sinh vào cuối những năm bảy mươi đến tám mươi? Năm nay anh ta khoảng ba mươi lăm đến bốn mươi tuổi?"
“Ừ, đây là một manh mối rõ ràng.” Anh nói: “Vấn đề giữa anh ta và mẹ anh ta sẽ được giải quyết khi biết được mình là ai.”
Ngập ngừng một lúc, anh lại cau mày: "Thật ra, điều tôi lo lắng bây giờ lại là một vấn đề khác."
Quý Phong nhìn Giản Tĩnh: "Chúng ta đã đi khỏi thành phố Hòa Bình hơn một tuần. Nếu như anh ta chú ý chặt chẽ đến cô sẽ không khó phát hiện tung tích của cô. Nhưng lại không hề cản trở chúng ta điều tra, tại sao?"
“Có thể, anh ta cho rằng chúng ta chưa tìm được gì.” Trong lòng cô dâng lên một cơn ớn lạnh, cô chậm rãi nói: “Hoặc là… còn có kế hoạch quan trọng hơn.”
Thời gian quay lại thành phố Hòa Bình có một chút khó xử.
Bốn giờ chiều, đi làm muộn, đi ngủ sớm. Quý Phong chỉ đơn giản là đi chợ, mua một ít đồ ăn về nhà, giặt quần áo và nấu nướng, dọn dẹp các ngóc ngách bụi bặm.
Khi Quý Vân Vân đi học về, nhìn thấy anh đang nấu ăn, cô ấy há hốc mồm đến trật khớp hàm: "Hôm nay có lễ à?"
“Ngày mai anh đi làm, hôm nay anh cho em ăn cơm ngon.” Anh thúc giục: “Mau qua ăn cơm đi.”
Quý Vân Vân nhanh chóng bưng chén cơm.
Hai anh em chẳng mấy khi ngồi quây quần bên nhau dùng một bữa cơm ngon.
Người nhà dùng cơm không thể không trò chuyện.
Quý Vân Vân tò mò hỏi nội dung đi công tác của anh: "Vụ án gì thế, anh không được nghỉ phép luôn sao? Liên quan đến người đã làm anh bị thương phải không? Kẻ đó bị bắt rồi hả?"
“Đã năm thứ ba cấp ba rồi ha, chuyện ôn tập thế nào rồi? Kỳ thi hàng tháng là ngày mấy?” Quý Phong hỏi ngược lại.
Quý Vân Vân: "Vẫn ổn, năm ba cấp ba không có kỳ thi hàng tháng, đến anh rồi."
“Trẻ con bớt quản việc của người lớn.” Người lớn vô sỉ sử dụng đại pháp vô sỉ.
Nhưng Quý Vân Vân cũng không phải hạng vừa, lập tức hừ lạnh: "Không nói thì em cũng biết rõ là không có. Vừa rồi chú Lý hỏi em là có ai theo dõi em không, lại còn đuổi em lên lầu nữa, nhìn là biết sợ em bị người ta làm hại.”
Họ sống trong một tiểu khu nhà chung và ông bác gác cổng đã về hưu cũng từng làm cảnh sát. Chó đi dạo trong tiểu khu không chừng cũng có biên chế công vụ, nhận lương hưu.
Quý Phong liếc nhìn em gái và không phủ nhận: "Vậy là có hay không?"
Cô lắc đầu.
“Em ở trong trường dùng ống nhòm nhìn ra cổng, tối về tắt đèn, rồi nấp sau rèm cửa quan sát nhưng không phát hiện có ai theo dõi cả.” Quý Vân Vân lắc lắc đầu đầu, mái tóc đuôi ngựa của cô cũng lắc theo, vô cùng tự hào.
Quý Phong: "..." Em gái ruột.
Miệng vẫn mắng: "Đồ tự đa tình."
Quý Vân Vân: "Hứ!"
“Ăn nhanh đi rồi rửa chén.” Quý Phong giục.
Quý Vân Vân: "Em phải làm bài tập của em, anh rửa đi mà."
Trời cao đất rộng, học sinh cấp ba lớn nhất, Quý Phong cũng đành chịu.
Chẳng qua chỉ là lúc đối phó với việc nhà, não của anh lại không chịu điều khiển mà hoạt động: Đao Ba Nam chưa thực hiện kế hoạch thứ hai là đã tin vào Weibo của Giản Tĩnh, hay đã thay đổi mục tiêu của mình?
Dù sao thì anh cũng không tin rằng người bên kia sẽ ngồi yên chịu trói.
Còn có cô Giản, tình trạng của cô ấy tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, không có vẻ bị ảnh hưởng gì đặc biệt.
Góc nhìn thứ ba trong góc nhìn thứ nhất, đúng thực rất kỳ quái... Tuy nhiên, điều này có thể giải thích cho cơn giận của cô ấy, hóa ra cô chưa bao giờ tính đến khả năng bản thân bị dắt mũi.
Bị anh ‘vạch trần’ như thế, chắc sẽ không vui vẻ gì đâu.
Quý Phong suy nghĩ rồi quyết định tìm hiểu, mấy ngày này đừng xuất hiện trước mặt cô ấy là tốt nhất.