Ở nhà thì ngày nào cũng tốt, ra ngoài thì chuyện gì cũng khó.
Giản Tĩnh ở nhà ba ngày liên tục, nể mặt Khang Mộ Thành nên cô ra ngoài ăn bữa tối, để anh thấy cô bình yên vô sự thì yên tâm. Những lúc khác, cô chỉ ở nhà và dọn dẹp nhà cửa.
Trải qua lận đận lúc trước, cô mới giải được mật mã St.Angel, có được ký ức của ‘Giản Tĩnh’, vì vậy mà chợt nghĩ mấy tin kia là chính xác.
Tuy nhiên, khó khăn là do tình cờ gây ra, đối với ‘Giản Tĩnh’ mà nói, đây vốn không phải chuyện khó.
Cô cần thoát khỏi những ấn tượng vốn có, thoát khỏi quan điểm của người ngoài cuộc mà xem kỹ một lần. Nhưng dạo này có quá nhiều chuyện, não không được nghỉ ngơi tốt nên có vẻ bực dọc. Cho nên cô dứt khoát gác mọi chuyện liên quan đến vụ án sang một bên, không nghĩ về nó nhiều mà lao động nhiều hơn.
Lao động cơ học có thể làm giảm sự mệt mỏi của não bộ, không đến mức ngơ ngác giống như đi ngủ. Vả lại, căn phòng được quét dọn sạch sẽ, cảm giác đầu óc cũng sảng khoái hơn nhiều, không còn hỗn loạn như mấy hôm trước.
Giản Tĩnh ướp lạnh một chai rượu trái cây, gọi hai món tráng miệng, chuẩn bị tận hưởng nửa ngày nhàn hạ.
Khai giảng? Không sao, xin nghỉ phép.
Lên lớp? Người hướng dẫn nói không cần để ý, đã phát đề cho cô, có rảnh thì viết luận văn là được. Không uổng công cô đã chọn được một giáo viên ‘tiến bộ’ nhất.
Cô mới mở chai rượu, chuông cửa reo lên. Cô đi tới mở cửa, là Giang Bạch Diễm. Cậu đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, đeo balo đựng mèo, lén lén lút lút nhìn quanh ngoài cửa dưới lầu.
“Pudding?” Giản Tĩnh gọi.
Trong máy ảnh, con mèo lộ ra khuôn mặt béo ú. Cô mỉm cười, mở cửa cho họ vào.
Giang Bạch Diễm vừa bước vào, việc đầu tiên là thả Pudding ra. Nó vặn vẹo cơ thể mập mạp, động tác nhanh nhẹn bổ nhào vào lòng của Giản Tĩnh kêu ‘meow meow’.
“Vừa mới tắm xong hả? Thơm thật.” Giản Tĩnh vùi đầu trên lưng mèo, hít sâu một hơi.
“Đúng. Hôm nay tắm xong rồi đi sửa móng.” Giang Bạch Diễm nói: “Đừng bị nó lừa, nó muốn gạt để ăn đấy, bác sĩ nói nhất định phải kiểm soát cân nặng.”
Giản Tĩnh xách nó lên và ước chừng, thở dài: “Lại nặng rồi.”
“Haiz.” Con sen mặt ủ mày chau: “Đợi tôi đi quay phim, tôi sẽ đưa nó tới trường dành cho thú cưng, họ có thể giúp nó giảm cân.”
Giản Tĩnh: “…”
Sinh ra làm mèo mà còn phải đi học, thảm thật. Ai ngờ người thảm tiếp theo là cô.
Giang Bạch Diễm nhìn thấy sen đá trên ban công, hít một hơi thật sâu: “Cô Tĩnh Tĩnh! Sen đá.”
Giản Tĩnh: “Chậc…” Cô nghiêng người qua, nhẹ nhàng chắn trước mặt cậu: “Cậu ngồi xuống đi, uống nước không?”
Giang Bạch Diễm bị cô chặn đường, thức thời dừng bước, đầu không dừng mà thò ra nhìn, đau lòng: “Mất hết ‘móng vuốt’ rồi.”
Giản Tĩnh đành thừa nhận sai lầm: “Tôi đã ra ngoài vài hôm, dì thay tôi tưới nước, hình như quá tay, có phải rễ bị hư rồi không?”
Giang Bạch Diễm nói: “Nó phải bổ sung ánh sáng, nhưng không thể phơi nắng quá, không thể cắt nước, cũng không thể tưới quá nhiều nước.”
Cô: “Tôi sai rồi.”
“Chị đừng nói như vậy mà.” Cậu xắn tay áo, an ủi cô: “Sen đá rất khó trồng, lúc tôi mới bắt đầu trồng thì đã chết bao nhiêu lần, từ từ mới học được, tôi giúp chị cắt tỉa là ổn.”
Cậu lấy cây kéo hoa, cẩn thận cắt bỏ những phần không khoẻ mạnh, nét mặt nghiêm túc như bác sĩ khoa ngoại vậy.
Giản Tĩnh bế Pudding qua xem náo nhiệt. Pudding tò mò nhìn qua, ngửi đông ngửi tây, vô cùng tò mò đối với sen đá đầy đặn này.
“Ngoan nào, đừng cắn.” Một tay Giang Bạch Diễm ôm đầu nó, một tay cầm cuốc nhỏ xới đất đầy trong chậu.
Giản Tĩnh hỏi: “Cậu uống gì không? Có thể uống được gì?”
“Đồ uống không đường cũng được.” Cậu nói: “Tôi đã ký xong hợp đồng rồi, đạo diễn Mai nói, lần này không cần kiểm soát hình thể quá, mức bình thường là được. Nhưng cũng phải tập luyện cơ bắp một chút. Dạo này mỗi ngày tôi đều uống bột lòng trắng trứng, uống muốn nôn luôn.”
Giản Tĩnh vô cùng đồng tình: “Vất vả thật.”
“Cơ bắp thì khó mà luyện thành.” Cậu lên tiếng than vãn: “Ăn nhiều một chút thì mất cơ bụng. Mỗi ngày đều phải nạp protein đúng là khó nuốt thật.”
Giản Tĩnh rót ly Americano đá, tiện thể lấy đồ ăn vặt trên bàn đi.
Giang Bạch Diễm: “Cô Tĩnh Tĩnh.”
Cô: “?”
“Tôi nghĩ chị sẽ khách sáo một chút.” Cậu bị đả kích: “Sau đó tôi có thể nói là cô Tĩnh Tĩnh muốn tôi ăn thì tôi đành phải nghe lời chị, nên mới ăn nhiều một chút.”
Giản Tĩnh: “Hì hì.”
“Tôi cũng muốn ăn bánh kem.” Cậu rầu rĩ vô cùng: “Có phải không? Pudding cũng muốn ăn đồ ăn vặt mà.”
Pudding: “Meow!”
“Nhưng chúng ta đều không thể ăn.” Cậu lạnh lùng vô tình.
Pudding: “…”
Giản Tĩnh không thể nhịn được cười.
Giang Bạch Diễm làm mặt hề, quay lại chủ đề chính: “Hôm nay tôi tới là muốn hỏi chuyện về kịch bản của cô Tĩnh Tĩnh. Tôi đã nhận được tất cả kịch bản, cũng đã đọc qua vài lần.”
Giản Tĩnh đau đầu: “Đừng tới hỏi tôi, tôi nhìn kịch bản là đau đầu.”
“Tôi không nói về chuyện này.” Cậu cười híp mắt: “Tôi muốn hỏi cô Tĩnh Tĩnh, cô không có yêu cầu gì đối với vai diễn sao? Hy vọng tôi trông có vẻ thăng trầm một chút, lạnh nhạt một chút, hay là đẹp trai một chút?”
Đây là câu hỏi hay, kịch bản chỉ là con chữ, người diễn dịch khác nhau, khí chất hoàn toàn khác nhau.
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi hy vọng cậu đẹp một chút, đừng quá ‘man’.”
Thật ra, lần này có không ít diễn viên giành vai sát thủ, tuổi của Giang Bạch Diễm nhỏ nhất, những người khác từ hai mươi lăm đến ba mươi lăm tuổi, ai cũng có sức hút riêng.
Nhưng Giản Tĩnh không hy vọng sát thủ quá nam tính. Càng nam tính và càng có nhiều hormone, càng dễ khiến người ta nhận ra sát thủ chính là đàn ông.
Định nghĩa của đàn ông và phụ nữ sẽ làm biến chất câu chuyện, sự mờ ám trong giới tính thì sẽ huỷ đi cảm giác ban đầu.
“Đẹp một chút, giống một cái cây, một con chim và một đám mây trắng.” Cô cho ví dụ.
Giang Bạch Diễm như có điều suy nghĩ: “Cho nên, chuyện tình cảm giữa họ là tình yêu chứ không phải tình dục?” Cậu gãi đầu: “Điều này có chút khó biểu đạt.”
“Người trẻ nên dũng cảm chấp nhận thử thách.” Giản Tĩnh không hề có lòng thành rót súp gà.
Giang Bạch Diễm mếu máo mà không nói gì, mở kịch bản ra suy nghĩ. Lúc cậu làm việc thì rất tập trung và nghiêm túc, không hề nhìn ra cậu đang miễn cưỡng.
Giản Tĩnh chợt hỏi: “Cậu có thích diễn xuất không?”
Giang Bạch Diễm ngẩng đầu, nghĩ một lúc rồi đáp: “Diễn xuất có thể NG, phạm sai lầm cũng không thành vấn đề, tôi cảm thấy đơn giản hơn cuộc sống nhiều. Từ khi thoát khỏi thân phận ban đầu, đóng vai người khác cũng sẽ có cảm giác giống như một kỳ nghỉ.”
“Cậu nói như vậy…” Cô chần chừ hỏi: “Làm chính mình mệt lắm ư?”
“Làm minh tinh rất mệt.” Giang Bạch Diễm nằm trên lưng ghế, tựa đầu vào cánh tay và lẩm bẩm: “Phải bảo vệ vóc dáng, quản lý cảm xúc, duy trì mối quan hệ, cũng không có bạn bè gì.”
Giản Tĩnh vươn tay sờ vào đầu cậu.
Cậu không né tránh, ngược lại tiến gần một chút, nửa thì làm nũng, nửa thì cầu xin: “Đừng cảm thấy tôi giả tạo nha, miệng thì than mệt nhưng vẫn phải làm.”
Cô gãi cằm của Pudding, cười nói: “Tôi không nói như vậy nha.”
Giang Bạch Diễm hài lòng, nhỏ giọng nhiều chuyện: “Ngành này của chúng tôi nhìn có vẻ tươi sáng, nhưng thực tế rất dễ xảy ra sai sót. Phòng khám nơi tôi làm tư vấn tâm lý, có ít nhất bảy tám người cùng ngành.”
Giản Tĩnh ngạc nhiên: “Cậu đi khám bác sĩ ư?”
“Là ý của chị Trần.” Cậu xua tay: “Chứng minh tôi luôn có vấn đề tâm lý, gia đình nguyên sinh bất hạnh, gặp bạo lực lạnh gì đó. Nếu một ngày nào đó nhà họ Giang xử tôi, tôi cũng không đến mức quá bị động.”
Cô: “Quản lý của cậu đúng là… mưu tính sâu xa ha.”
“Chị Trần rất lợi hại, phần lớn các vấn đề trong tay chị ấy đều không thành vấn đề.” Người biết đối nhân xử thế, sẽ nói lời tốt sau lưng người khác. Giang Bạch Diễm tâng bốc người quản lý xong, lại lặng lẽ bày tỏ sự trung thành của mình: “Cô Tĩnh Tĩnh cũng lợi hại, lợi hại nhất trong lòng tôi.”
Bình thường khi nghe những lời nịnh hót thì cô cũng chỉ cười cho qua.
Nhưng lúc này, Giản Tĩnh lại có tâm sự kích động, cô trở nên nghiêm túc: “Đừng có đánh giá cao tôi như vậy. Tôi vốn không có tài giỏi như cậu nghĩ đâu.”
Cô cảm giác mình trong mắt của Giang Bạch Diễm luôn mang theo bộ lọc tiểu bạch miêu, chính nghĩa và hiền lành, mãi sẽ không thất bại. Nhưng chú mèo trắng nhỏ là hư cấu, nhân vật dưới ngòi bút chỉ cần tác giả bằng lòng thì sẽ là bất khả chiến bại.
Thực tế không phải như vậy.
Ai rồi đều sẽ thất bại, ai cũng sẽ phạm sai lầm.
“Tôi và cậu giống nhau, chỉ là người bình thường.” Cô nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, khẩn thiết nói: “Tôi cũng sẽ thất bại, sẽ lo sợ, sẽ mắc sai lầm.”
“Ồ…” Cậu chớp mắt, đôi mắt đang hơi nhắm lộ ra vài phần giảo hoạt: “Vậy… cô Tĩnh Tĩnh đang lo sợ điều gì vậy?”
Cô: ?
Con hồ ly nhỏ này, lẽ nào cố tình cà khịa cô ư? Đột nhiên cảm xúc lúc nãy biến mất sạch sành sanh, Giản Tĩnh tức giận nói: “Tôi sợ chết.”
“Chị giận rồi à?” Cậu nhích cái mông, chen đến ngồi bên cạnh, đầu tựa lên vai cô: “Đừng giận mà, nói chuyện với tôi đi mà, tôi đã nói với chị hết rồi.”
Giản Tĩnh nhấc Pudding lên, lơ đẹp cậu: “Tránh xa tôi một chút đi.”
“Đừng mà.” Cậu giành lại Pudding, túm lấy phần da phía sau cổ của nó, vứt sang bên cạnh: “Tại sao trông chị lại có áp lực lớn như vậy? Tôi có thể giúp đỡ chị không? Chuyện gì cũng được, tôi đều sẽ làm theo.”
Giản Tĩnh phủ nhận: “Không có.”
“Chị có, tâm sự nặng nề.” Giang Bạch Diễm nói: “Mặt chị không còn mịn nữa, còn có quầng thâm mắt.”
Cô bị dọa một phen, vô thức sờ vào gò má: “Thật hay giả thế?”
Cậu ra sức gật đầu.
“Nhưng tôi không hiểu, dạo này đâu cần xuất bản sách mới, phim điện ảnh và truyền hình đều tiến triển thuận lợi.” Giang Bạch Diễm thật lòng cảm thấy khó hiểu: “Chị đang lo chuyện gì vậy? Giải thưởng đề cử ư?”
Nói đến chuyện này, Giản Tĩnh không muốn gạt cậu nữa, mơ hồ nói: “Tôi có chút chuyện khác.”
Cậu hỏi: “Tôi có thể giúp gì cho chị không?”
Cô lắc đầu.
“Có cần nói với Tổng Giám đốc Khang không vậy?” Giang Bạch Diễm lại hỏi.
Giản Tĩnh cười: “Chuyện không liên quan đến công việc, Tổng Giám đốc Khang cũng không giúp được đâu.”
“Chậc.” Cậu thốt lên âm thanh vô nghĩa, đột nhiên yên lặng, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dừng trên gương mặt của cô.
Giản Tĩnh bị cậu nhìn thì cảm thấy không tự nhiên, cô không nhịn được mà hỏi lại: “Vẻ mặt của tôi trông tệ lắm sao?” Cô vừa nói vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị hẹn chỗ làm đẹp.
“Cũng tạm được.” Cậu nói: “Nhưng cô Tĩnh Tĩnh cũng nên thả lỏng một chút, có cần để Pudding ở lại không?”
Cô nói: “Không cần đâu. Qua vài hôm tôi còn phải ra ngoài. Hay là cậu mang sen đá về đi. Tôi thật sự không thể chăm tốt được.” Giọng điệu của cô không giấu được vẻ áy náy.
“Chị tuyệt đối đừng nghĩ như thế.” Giang Bạch Diễm nói nghiêm túc: “Nếu như trong nhà không có gì chờ chị thì lúc về nhà sẽ cô đơn lắm. Cho dù là thực vậy thì cũng tốt hơn là không có gì.”
Giản Tĩnh đơ ra, lập tức cười nói: “Cũng phải.”
Nhà trên thế giới này quả thật quá lạnh lẽo, không có ba mẹ, không có vật cưng, có lúc đẩy cửa đi vào, cảm nhận trước tiên là không ấm áp mà là phải cảnh giác một chút, liệu mọi thứ trong nhà có bình thường hay không.
Cũng khá là vô lý.
“Sắp đến giờ hẹn rồi.” Giang Bạch Diễm nhìn đồng hồ trên tay, mau chóng thu dọn đồ đạc, còn an ủi cô: “Chị cũng có thể nuôi một con mèo, như vậy thì có thể chơi chung được rồi.”
Giản Tĩnh hơi rung động, nhưng cố kiềm chế lại, cô nói: “Qua một thời gian rồi hẵng nói.”
Cậu cũng không ép: “Vậy tôi về trước đây. Pudding sẽ ở lại một chút, buổi tối trợ lý của tôi sẽ tới đón nó.”
Chuyện này thì không thể tốt hơn, cô vui vẻ đồng ý: “Được.”
Trước khi đi, Giang Bạch Diễm lại nhắc nhở lần nữa: “Không được mềm lòng mà cho nó ăn đồ ăn vặt đâu nha.”
Giản Tĩnh: “Tôi biết rồi.”
Giang Bạch Diễm đến phòng khám tâm lý, thời gian đã quá năm phút.
“Cảm ơn bao đỏ mà cậu gửi.” Bác sĩ tâm lý tuấn tú lịch thiệp đẩy cặp kính gọng vàng và mỉm cười: “Cậu còn năm mươi lăm phút.”
Giang Bạch Diễm không quan tâm chút tiền kia, cậu tìm một vị trí thoải mái trên ghế, nhìn bác sĩ của mình. Ví dụ lúc này, Giản Tĩnh có thể nhìn thấy cảnh này thì chắc sẽ hết sức ngạc nhiên.
Vì Giang Bạch Diễm bây giờ hoàn toàn khác với cậu ở nhà vào nửa tiếng trước, không có bất kỳ dáng vẻ nhõng nhẽo khoe mẽ, ngược lại có chút lạnh lùng.
Bác sĩ tâm lý không lấy làm lạ, bình tĩnh tự thuật: “Giấc ngủ tuần này có ổn không? Có thể kéo dài bao lâu?”
“Năm sáu tiếng đồng hồ thì phải.” Cậu nói: “Thuốc ngủ rất có tác dụng.”
“Không phải cậu mất ngủ mang tính sinh lý, có thể không uống thuốc, ráng đừng uống.” Bác sĩ nói.
Giang Bạch Diễm nói: “Tôi cảm thấy khá tốt.”
“Cậu ngủ không được là vì có tâm sự.” Bác sĩ không tranh cãi với cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu bằng lòng nói phiền não của cậu cho tôi không?”
“Phiền não à… Tôi đang nghĩ đến một vấn đề.” Vậy mà cậu lại phối hợp trả lời anh ta: “Một người phụ nữ, sẽ thích đàn ông có diện mạo thế nào?”
Bác sĩ tâm lý bất ngờ ngẩng đầu, sau đó trên môi hiện lên nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp lên tiếng: “Câu hỏi hay.”