Làm xong lễ phục thì nhiệm vụ trong chuyến đi này của Giản Tĩnh lập tức hoàn thành.
Chỉ là đã đến tận nơi nên đương nhiên không thể chỉ đặt một bộ lễ phục rồi rời đi. Ngay cả Khang Mộ Thành cũng không nói muốn về, dự định ở lại nghỉ ngơi hai ngày.
Ngày tiếp theo, bà Khang Luy ra thông báo, than phiền trung tâm mua sắm trong nước không có bán túi xách nào đó, nên muốn con trai mua trực tiếp từ cửa hàng chính hãng mang về.
Ngày thứ ba trong chuyến đi tự nhiên trở thành việc đi mua sắm.
Tư Anh Kiệt cũng chẳng trốn khỏi tay của các chị, khi nhận lấy một xấp danh sách mua đồ thì anh ta phàn nàn không thôi: “Có lầm không, một chuyến bay tốn bao nhiêu tiền chứ, không thể tự đến mua được à? Cứ nhất quyết phải nhờ anh giúp.”
Giản Tĩnh: “Ngồi máy bay trong thời gian dài rất mệt.”
“Chẳng phải các chị ấy đều là ‘người giời’ sao, chạy quanh thế giới mà còn sợ điều đó à?” Tư Anh Kiệt hậm hực: “Chủ yếu là để giày vò anh thì có.”
Anh ta không hề muốn tốn sức làm cái này, chỉ mới đi được nửa tiếng là đã chạy mất.
Da đầu Giản Tĩnh căng chặt.
Lần đầu tiên cô và Khang Mộ Thành đi dạo phố, đừng bảo là... Đúng rồi, hoàn toàn chẳng vui chút nào.
Anh bỏ ra mười phút đi vào trong trung tâm mua sắm, nói rõ yêu cầu với nhân viên rồi quẹt thẻ.
Over.
Đây mà là dạo phố sao? Không, đây là mua đồ.
“Em muốn mua gì?” Khang Mộ Thành hỏi.
Từng câu từng chữ khiến Giản Tĩnh cảm thấy căng thẳng như bị giáo viên lên lớp điểm danh: “Em... không muốn mua gì hết.”
Khang Mộ Thành thở nhẹ đến nỗi như không có, nói: “Vậy thì thích đi đâu thì đi.”
Giản Tĩnh gật đầu, cô quyết định chọn một nơi nào đó khá ổn rồi rút lui.
Nhưng, nơi hôm nay họ đi dạo là một trung tâm thương mại xa xỉ của Paris, ở mọi ngóc ngách bên trong đều đầy những món đồ xinh đẹp lóa mắt, rất khó để khiến bản thân bước ra ngoài mà chẳng xao động.
Giản Tĩnh đi dạo một chút, linh hồn mua sắm thức tỉnh, lại thêm mặc dù Khang Mộ Thành không phải người bạn biết chơi nhưng thắng ở sự kiên nhẫn cực hạn, anh đi cùng rồi chờ đợi mà chẳng hề oán giận chút nào.
Chớp mắt cái đã đi hơn hai tiếng đồng hồ.
Ngay lúc cô do dự giữa hai chiếc túi, xem xét bản thân có nên ‘chảy máu’ một lần mua cả hai hay không thì bên tai chợt vang lên tiếng nổ ầm.
“Ầm!” Giống tiếng pháo nổ.
Sau đó là âm thanh thủy tinh đổ, đập xuống nền gạch, ầm ầm dọa người.
Giản Tĩnh sửng sốt, phản ứng đầu tiên là ‘Xảy ra chuyện rồi’, nửa giây sau, suy nghĩ thứ hai mới hiện lên, sẽ không phải là một vụ nổ súng chứ?
Nếu là nó thì tình hình càng nguy hiểm gấp trăm lần.
[Nhiệm vụ mới đã mở ra]
[Tên nhiệm vụ: Sự kiện bắt cóc ở trung tâm thương mại]
[Miêu tả nội dung: Trong một trung tâm thương mại to lớn và sang trọng, một nhóm đám bắt cóc được trang bị đầy đủ vũ trang đột nhập vào đó. Bọn chúng bắt con tin, chưa rõ mục đích, tất cả mọi người đều rơi vào tình huống vô cùng nguy hiểm! Hãy đảm bảo an toàn của bản thân và cố gắng để những người khác sống sót!]
[Thưởng và phạt của nhiệm vụ: Quyết định dựa theo mức độ hoàn thành nhiệm vụ]
Giản Tĩnh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ đầu óc chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ở trạng thái tập trung, bình tĩnh lại. Cô không nhìn chuyện gì đang diễn ra mà nhớ lại sơ đồ trung tâm thương mại.
Đây chính là ưu thế do [thẻ cầu sinh] mang lại, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu thì kiểu gì cũng tìm ra lối thoát đầu tiên.
Cô đặt túi xách trong tay xuống, một phát bắt được Khang Mộ Thành, cô nhỏ giọng nói: “Nổ súng! Đi mau!”
Đừng trách cô nhẫn tâm khi hiện giờ không nhắc nhở những người khác. Thật sự vì quá nhiều người mua sắm, nếu nghe cô hô lên thì đám người sẽ hoảng loạn, không nói đến việc chặn mất lối ra mà họ còn có thể tạo thành tình trạng giẫm đạp lẫn nhau.
Mà bây giờ, một, hai giây cũng rất quan trọng.
Khang Mộ Thành bị cô kéo chạy mấy bước mới phản ứng kịp nhưng còn chưa đi được mấy bước thì phía trước lại vang lên một loạt tiếng nổ “pằng, pằng, pằng”, thi thoảng còn có âm thanh bị bóp nghẹt.
Giản Tĩnh dừng bước lại ngay lập tức.
Trung tâm thương mại có cả thảy bảy tầng, ba thềm, bảy cửa, đại khái như sau:
... Cửa sau... Cửa sau...
Tây... Đông...
Bên cạnh... Thềm trái... Thềm trung tâm... Thềm phải... Bên cạnh
Cửa... Cửa
... Cửa nhỏ... Cửa lớn... Cửa nhỏ...
Phát súng đầu tiên là từ thềm trung tâm, Giản Tĩnh và Khang Mộ Thành ở thềm trái tầng hai. Thế nên, lựa chọn đầu tiên của cô chính là xuống lầu, dùng tốc độ nhanh nhất thoát thân từ cửa sau.
Nhưng đám bắt cóc cũng biết nơi này có cửa ra vào khác.
Sau đó, tiếng súng vang lên từ cửa hông, đám bắt cóc cũng khóa cửa lại, nã súng như xịt nước, điên cuồng cướp đoạt tính mạng.
Giống hệt như thu rơm rạ, một đao hạ xuống, từng người đổ rạp, hiện trường ngoài tiếng súng cùng tiếng té ngã thì không hề nghe thấy tiếng hét nào.
Đúng vậy, cho đến lúc này, mọi người mới phát hiện hóa ra dưới nỗi sợ cùng áp lực vô tận thì con người ta chẳng thể thét lên mà chỉ ngơ ngác đứng một chỗ, không thể hành động cũng như suy nghĩ.
Chạy trong mưa bom bão đạn đồng nghĩa với mất mạng.
Giản Tĩnh nhìn tên bắt cóc cầm súng bước gần tới thì biết chắc là chạy không thoát, thế là cô lập tức đổi hướng, tìm vật che chắn đáng tin.
Đồng thời, đầu óc nhanh chóng nhảy số.
Vụ xả súng có hai dạng, một dạng là trả thù, không khác giết người là mấy, bắt được ai thì giết người đó, chủ yếu là để kéo càng nhiều người xuống địa ngục càng tốt; một dạng khác là có mục đích, mở màn là đồ sát, chỉ vì để đe dọa đám đông, ép mọi người đến nơi chỉ định, thuận tiện để bọn chúng bắt làm con tin.
Cô nhắm mắt lắng nghe, ít nhất có tiếng súng từ ba phía vang lên, nói cách khác, nhân số của đám bắt cóc đông, đồng thời còn biết rõ địa hình trung tâm thương mại.
Bọn chúng không phải nhất thời hành động mà cố tình chọn nơi đây gây án.
“Pằng, pằng, pằng”, tường màu xanh lục vỡ bay khắp nơi khiến các vị khách chạy thục mạng, rất nhiều thi thể rải rác trên mặt đất, sớm đã im lặng từ lâu.
Giản Tĩnh đã thấy nhiều thi thể, nhưng đối mặt với sự tàn sát điên cuồng thế này thì vẫn là lần đầu tiên.
Cô hoảng sợ tột độ nhưng không dám chậm chạp, trước khi đám bắt cóc tới gần thì cô đã kéo Khang Mộ Thành nhanh chóng lùi về sau, tìm vật che chắn.
Đương nhiên, cô cũng không quên cứu những người khác.
Trên đường chạy trốn, nhìn thấy người ngồi xổm che đầu thì túm bọn họ ném ra phía sau vật che. Nếu có người còn có thể nghe theo sự chỉ huy thì ngoắc tay kêu bọn họ tới.
Độ khoảng hai mươi giây sau, tiếng súng thay đổi, hướng về một nơi khác.
Khách hàng ở phía bắc thềm trái đã trốn khỏi lưỡi hái tử lần thứ nhất. Chỉ cần khi cuộc giết chóc bắt đầu, bảo vệ được tính mạng thì tỉ lệ tử vong sẽ giảm xuống rất nhiều.
Một tên đàn ông áo đen che mặt đi tới, hai tay cầm súng, chỉ huy bọn họ: “Đi xuống.”
Tiếng Pháp.
Có người lắp bắp hỏi: “Hả?”
“Xuống lầu.” Tên bắt cóc đổi thành tiếng Anh.
Đa số mọi người đều hiểu câu này. Tất cả giơ tay lên cao, cả đám như đám gà con vừa sinh, nơm nớp lo sợ bước xuống cầu thang cuốn tự động đi xuống dưới.
Đầu dưới thang máy cuốn cũng có một tên to con cầm súng, gã nâng họng súng chỉ về phía bọn họ.
Nếu ai có hành động khác thường thì tuyệt đối không thể trốn thoát họng súng của chúng.
Đương nhiên Giản Tĩnh không dám lấy thân mình khiêu chiến với súng đạn, cô không chỉ ngoan ngoãn nghe lời mà còn lập tức sử dụng thẻ Kỹ thuật diễn, vờ như mình bị hù cho chết khiếp. Cô ôm chặt cánh tay của Khang Mộ Thành, hốc mắt chực trào nước mắt, mặt trắng bệch, đóng vai cô gái nhỏ đang sợ mất hồn.
Chắc chắn 100% rằng kỹ thuật của cô không bị nhìn thấu, đám bắt cóc liếc mắt nhìn cô rồi cũng chẳng để ý nhiều.
Một nhóm người vô cùng hoảng sợ bị dồn tới thềm trung tâm tầng một, cửa sắt ở cửa lớn đã bị hạ xuống, chặn lại, ba tên bắt cóc mỗi đứa canh một nơi, trông coi khu mà các con tin có thể chạy tới.
Giản Tĩnh đếm sơ thì đã có mười tên bắt cóc xuất hiện, lại thêm những nơi khác có người thì e rằng có hơn mấy chục tên.
Đây không phải tình huống mà chỉ một số người có thể thay đổi.
Đành lặng lẽ theo dõi hướng đi.
Cô nép vào người Khang Mộ Thành, thi thoảng lại nhỏ một, hai giọt nước mắt, duy trì thiết lập sợ hãi, quan sát hành vi của từng người mà không để lại dấu vết.
Khang Mộ Thành cũng im lặng, anh cầm tay cô, giữ im lặng hết sức có thể.
Bọn họ đã đúng.
Bên trong nhóm con tin có một người trẻ tuổi đã sụp đổ, người nọ mặc kệ mọi thứ mà chạy trốn nên đã bị nã đạn vào đầu.
Lại có thêm một người với vóc dáng to lớn từ từ tiến tới tên bắt cóc, dường như muốn cướp súng, ai ngờ lại bị đồng bọn của tên kia phát hiện, bắn liên tiếp vài phát, không chỉ anh ta mất mạng mà cô gái bên cạnh cũng bị dính đạn theo, máu chảy đầm đìa.
Giản Tĩnh giật mình, theo bản năng muốn qua cấp cứu nhưng vẫn cố nhịn lại.
Bởi vì có một người mập mạp nhanh một bước, cầm theo vải cầm máu cho cô ấy.
Tên bắt cóc cảnh cáo: “Nefaispasdechosessuperflues (Đừng làm chuyện thừa thãi)!” (Ne faites rien de superflu)
“She\'sjustakid.” Anh Mập nôn nóng cầu xin: “Please!”
Một tên khác dùng tiếng Pháp nói câu “Quên đi”, ngầm cho phép hành động của anh ta.
Giản Tĩnh nhớ kỹ người này. Mặc dù mỗi một tên bắt cóc đều trùm mũ đen nhưng từ hành vi, cử chỉ của đối phương thì có thể thấy người nọ là một cô gái.
Hai mươi phút sau, người trốn trong trung tâm mua sắm đều bị bắt ra ngoài, dồn đến cùng một chỗ.
Tất cả mọi người đều bị ép giao điện thoại, máy tính bảng và các thiết bị liên lạc khác, một nhóm người bị đuổi đến khu giữa như thể mấy con heo mập đợi trong chuồng chờ làm thịt.
Giản Tĩnh nhẩm tính, đoán chừng mấy trăm người.
Bắt số lượng lớn người như vậy, bọn chúng muốn làm gì?
Câu trả lời nhanh chóng xuất hiện.
Tên bắt cóc tìm quản lý trung tâm mua sắm, dùng điện thoại của anh ta để gọi cho cảnh sát rồi đưa ra một số yêu sách, yêu cầu thả vài người ra.
Giản Tĩnh không rõ lắm nhưng vừa nghe đã thấy chuyện nào đơn giản.
Mà một khi cuộc đàm phán đi vào bế tắc thì rất có thể sẽ có cuộc ‘tắm máu’.
Không thể gửi hy vọng lên người chính phủ nước ngoài nhưng làm cách nào để tự cứu lấy mình đây?
Một người một súng, tuyệt đối không thể thay đổi tình hình, dù là Bond có ở đây cũng không được.
Kiên nhẫn một chút, quan sát nào.
Đàm phán tầm mười phút đồng hồ, đối phương đồng ý điều kiện đầu tiên của đám bắt cóc, đó chính là mời một người nào đó tự đứng ra, cùng tiến hành trao đổi với chúng.
Giản Tĩnh suy đoán người nào đó ở đây chắc là một nhân vật nổi tiếng, có lẽ có tầm quan trọng về mặt chính trị nhưng chẳng sao hết, cứ gọi người nọ là ông lớn là được.
Sau khi đồng ý điều kiện đầu tiên của chúng, cảnh sát cũng lập tức đưa ra điều kiện trao đổi của mình, họ muốn nhân viên y tế đi vào cấp cứu người bị thương.
Đương nhiên bọn bắt cóc nào chịu, có trời mới biết đứa đi vào có phải ‘cốm’ hay không.
Cảnh sát cò kè mặc cả, cuối cùng cũng tranh thủ đưa một lượng thuốc men vào.
Người từng cứu người lúc trước, anh Mập đứng ra nói bản thân là hộ lý bệnh viện, hy vọng có thể xử lý vết thương cho người bị nạn.
“(Tiếng Pháp) Để chúng tôi xử lý, mấy người cũng có thêm lợi thế đàm phán mà.” Anh Mập nói tiếng Pháp nhưng với thái độ vô cùng thành khẩn, cho dù là kẻ địch thì cũng rất khó sinh ra ác cảm.
Kẻ cầm đầu tháo mặt nạ xuống, là đàn ông trung niên với bộ râu quai nón bồm xồm. Ánh mắt ông ta đầy tàn nhẫn, thâm trầm nhìn chằm chằm anh Mập.
Anh Mập co rúm người, giọng nhỏ xuống nhưng vẫn thỉnh cầu: “(Tiếng Pháp) Phụ nữ và trẻ nhỏ, được không?”
Tên cầm đầu im lặng, người trông như tên phó đoàn lên tiếng nói: “(Tiếng Pháp) Vừa mới bắt đầu thôi, đừng làm căng cuộc đàm phán.”
Bấy giờ, tên cầm đầu mới quay đầu lờ đi.
Anh Mập xung phong dẫn đầu, lục tục có thêm con tin đứng lên xin giúp đỡ.
Nhưng đám bắt cóc rất cẩn thận, chúng không cho phép hai người đàn ông tự xưng là bác sĩ đi tới đi lui mà chỉ cho phép hai cô gái tới giúp đỡ.
Nhưng người bị thương không phải con tin phiền phức duy nhất.
Bên trong mấy trăm người còn có mười mấy bà mẹ, hơn hai mươi đứa bé, trong đó có sáu trẻ nhỏ.
Trẻ con ương bướng, tuy có thể không gào thét nhưng trẻ vừa đói vừa lạnh, cảm thấy khó chịu thì ngoài khóc còn có thể làm gì? Mấy bà mẹ đã gấp đến nổi khóc luôn cả rồi.
“(Tiếng Anh) Shit! Bắt thằng nhóc này im coi!” Một tên hung dữ cả giận chửi đổng: “Lỡ chúng chĩa súng vào chúng ta rồi sao?”
Bà mẹ kiềm nén tiếng khóc, liên tục nói xin lỗi, cố gắng vỗ về đứa bé trong ngực.
Nhưng đứa bé đói lả, nó vẫn gào khóc lớn, còn thở không ra hơi.
“(Tiếng Anh) Đứa bé đói bụng đấy, cô cho nó bú đi.” Một người phụ nữ thành đạt cởi áo vest rồi choàng lên người bà mẹ, muốn để cô ấy có nơi cho đứa bé bú.
Nhưng hành động này chạm tới giới hạn của đám bắt cóc, một người trong đó gào lên: “(Tiếng Anh) Mày làm gì hả? Buông tay!”
Vừa nói vừa xông tới, nắm tóc người phụ nữ thành đạt rồi kéo cô ấy qua một bên, đạp lên người cô gái mấy cái.
Người xung quanh thoáng chốc câm như hến...