Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 180 - Chương 181

Chương 181

Bạo loạn vẫn còn tiếp tục.

Có một đứa trẻ mắc chứng hen suyễn vì hoảng sợ quá mức mà phát bệnh. Nhưng xui thay khi chạy trốn, số thuốc mang theo bên mình đã vô ý rơi mất.

Đứa trẻ thở không ra hơi, ngã sõng soài trên mặt đất. May mắn có một người già cũng mắc chứng bệnh ấy, chủ động đưa ống hít cho mẹ nó mượn.

Lại có một người già huyết áp tăng vọt, ngã trên đất, hơi thở bất ổn.

“Excuse me.” Anh Mập tay cầm hộp thuốc chữa bệnh, liên tục xuyên qua đám người để đút thuốc cho người già, băng bó vết thương cho người khác, loay hoay cuống cuồng mãi.

Thậm chí, anh ta đi ngang qua bên người Giản Tĩnh hai lần thì tay của anh Mập chống lên vai cô những hai lần.

Giản Tĩnh đè thấp vành nón mũ lưỡi trai, như có điều suy nghĩ.

Lần đầu tiên anh Mập đè vai, vẽ lên đó một ký hiệu hình tia chớp nhưng cô vẫn chưa hiểu, mãi đến lần thứ hai, anh ta vẽ một chữ J.

Dựa theo đó mà suy đoán, tia chớp chính là Z.

J là chữ cái trong họ của cô, anh ta biết cô, mà trong những người cô quen, người có thể dùng một gương mặt xa lạ như vậy chỉ có thể là Tông Tuân Mỹ.

Hoặc nói, chính là Tông Dã.

Cô không biết vì sao anh ta lại hóa trang như thế, cần làm chuyện gì, toan tính vì ai. Nhưng nó không còn quan trọng, giờ phút này, tính mạng của gần một ngàn con người đang ngàn cân treo sợi tóc, gồm cả chính họ nên bọn họ chính là đồng minh tốt nhất.

Nhưng hai người vẫn chưa đủ.

Giản Tĩnh quan sát thật kỹ đám người chung quanh, thầm tìm kiếm sự giúp đỡ.

Vẫn còn rất nhiều người.

Ví như một ông bác hơn năm mươi tuổi, tóc trắng bạc phơ, nom có vẻ là cảnh sát về hưu, cặp mắt linh hoạt, cơ thể cường tráng, người đầy cơ bắp. Còn một người có thể là quân lính tại ngũ, tuy nhìn trung thực trầm tính nhưng sống lưng thẳng tắp đã nói lên kết quả của quá trình huấn luyện.

Bọn họ đều là đối tượng quan trọng được bọn cướp ‘săn sóc’.

Khách quan mà nói, bác sĩ nữ cùng y tá nữ giúp Tông Dã xử lý vết thương nói năng nhẹ nhàng, đội mũ như Nightingale với vẻ ngoài vô hại thì sự nhanh nhẹn chẳng thua kém họ.

Mọi người thầm trao đổi ánh mắt, tạm thời không hành động.

Bởi vì không thể nào tin tưởng lẫn nhau, mà rất có thể khả năng, bên trong đám con tin có đồng bọn đám bắt cóc. Nếu tìm kiếm sự giúp đỡ từ trên người tên đồng bọn thì trực tiếp GAME OVER.

Cô cần cẩn thận, cần chú ý hơn.

Nhưng mà sự cảnh giác này rơi vào trong mắt người khác lại mang ý nghĩa khác.

Ngay từ đầu, Khang Mộ Thành còn bán tín bán nghi về việc cô sợ hãi, đương nhiên cô diễn rất thật nhưng anh từng trông thấy quá trình cô phá án nên rất khó hình dung cô sẽ sợ hãi thành như vậy.

Nhưng hiện giờ nhìn thấy, anh lại cho là thật.

Thi thể có đáng sợ thì cũng là vật chết, sẽ không nhảy ra giết người. Chẳng phải các cô gái học y đã quá quen với việc nhìn một bụng đầy máu, vừa giải phẫu vừa ăn thịt xiên nướng sao?

Chém giết lại khác.

Sinh mạng còn mỏng manh hơn khói thuốc, lơ mơ một chút là mạng cũng không còn.

Ai mà không sợ?

Cô còn là người từng chết một lần.

Anh vuốt lưng cô, khẽ khàng an ủi: “Đừng sợ.” Do dự một chút, anh lại nói nhỏ: “Đã có người gọi cho đại sứ quán, Anh Kiệt chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp chúng ta.”

Giản Tĩnh ngẩng đầu, một lát sau, cô khẽ cười: “Em không sợ, anh cũng đừng sợ.”

Dưới sự giám sát của đám bắt cóc, nói chuyện một, hai câu đã là cực hạn.

Cô không nhiều lời, Giản Tĩnh dùng mắt kính nhìn xuyên thấu, tính nhìn rõ số lượng kẻ địch trước.

Sau đó lại bị vô số đường cong hỗn loạn đâm mù mắt, nước mắt suýt nữa chảy ào ạt.

Nơi quá rộng, đồ quá lớn, chẳng nhìn thấy gì cả.

Đành phải nạp tiền.

“Rút thẻ đặc biệt.” Cô lẩm bẩm.

Thời khắc quan trọng, hệ thống chưa bao giờ khiến cô thất vọng.

[Rút thẻ ra]

[Hoàn tất rút thẻ đặc biệt]

[Tên: Thẻ đặc biệt – máy ảnh nhiệt]

[Miêu tả nội dung: Sản phẩm công nghệ ‘đen’, có thể kết hợp sử dụng với bộ phận chính cũng như dùng riêng lẻ. Thông qua sự thay đổi của bức xạ hồng ngoại biến thành tín hiệu có thể thấy được, tình trạng phân bố của mục tiêu quan trắc không có bức xạ. Mỗi ngày dùng miễn phí mười phút nhưng giá trị dũng khí sẽ giảm liên tục, một điểm bằng 10 phút.]

[Ghi chú: Công cụ nhỏ, tác dụng lớn]

Rất chính xác.

Với máy ảnh nhiệt, tình huống của cả trung tâm mua sắm đều xuất hiện trong tầm mắt.

Trong thềm trung tâm có mười tên bắt cóc, cửa phía tây có hai người, hai cửa nhỏ ở phía nam chia ra mỗi người một cửa, hai cửa sau cũng chia hai, tất cả lối vào đều bị bao vây, cửa phía đông giữ lại để đàm phán với cảnh sát cũng có hai người trông coi.

Tất cả là mười tám người, đồng thời tầng hai còn có ba tên vừa đi tuần tra về.

Hai mươi mốt người.

Làm sao để truyền tin này cho Tông Dã?

Đầu óc cô xoay chuyển rất nhanh, chẳng bao lâu đã có kế sách.

Hôm nay trời nắng, lúc cô ra ngoài có mua đội một chiếc mũ lưỡi trai hàng hiệu, tóc nhét cả vào trong mũ, chỉ chừa mặt ra ngoài.

Hiện tại, cô chỉ làm một động tác đã biến ra bốn chùm tóc bím, lấy chữ ‘người’ đơn giản chia thành từng cái dài ngắn làm tín hiệu.

...H

.-.R

..——-2

.———— 1

Nơi này có hai mươi mốt người.

Đợi đến khi Tông Dã đi mượn đồ lướt ngang qua cô lần nữa thì cô buông tay, vờ vén tóc ra sau tai.

Anh ta khẽ gật đầu.

Một lát sau, anh ta vội vàng mang một đứa bé hô hấp khó khăn tới, nói: “(Tiếng Anh) Cô bé cần chút không khí thoáng đãng.”

Vừa hay vì tránh cuộc nổ súng mà Giản Tĩnh chọn nơi có cột ở gần đó, tương đối vắng người.

Anh ta mang đứa bé đến bên cạnh cô một cách tự nhiên: “(Tiếng Anh) Thưa cô, làm phiền cô chăm sóc cô bé.”

Vẻ mặt Giản Tĩnh hoảng loạn, trước tiên nhìn sang đám bắt cóc, thấy bọn chúng không phản đối mới sợ sệt gật đầu, diễn thành thạo hình tượng nhát như dế.

Mà trong khoảng thời gian này, cuộc đàm phán cũng có tiến triển mới.

Người đàm phán do bọn bắt cóc yêu cầu đã tới, người nọ với thái độ chân thành, kiên nhẫn lắng nghe xong yêu cầu của chúng rồi mới chính thức trả lời lại.

Từ ngữ của đối phương rất nghiêm túc, cách nói cũng phức tạp, Giản Tĩnh chỉ nghe hiểu đại khái mà thôi. Tôi đã biết mọi yêu cầu của các anh nhưng rõ ràng nó đã vi phạm pháp luật và công lý, chúng tôi thật khó lòng đồng ý.

Dịch lại là yêu cầu quá đáng, cần phải thương thảo lại.

Điều này hiển nhiên là một sự thăm dò, muốn biết giới hạn cuối cùng của đám bắt cóc là ở đâu.

Bọn chúng cũng nhanh chóng biểu diễn lại cho họ xem.

Bọn chúng chọn ngẫu nhiên một đám quỷ xui xẻo, cưỡng chế họ đi đến cửa phía đông, kéo rèm che ra, cách một lớp kính biểu diễn một màn đồ sát.

Một người, một súng, đạn bay ra, con tin với vẻ mặt khiếp hoảng và đầm đìa nước mắt thét lên đau đớn, lần lượt ngã lên đất.

Đúng nghĩa bị vùi dập giữa chợ.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.

Đám bắt cóc tỏ vẻ phách lối, chỉ cho ba tiếng đồng hồ, nếu không chuẩn bị tốt thì lại giết một nhóm, dẫu sao con tin trên tay còn nhiều, rất nhiều.

Người đàm phán lập tức lên tiếng, nói có thể nói giúp bọn chúng nhưng ba tiếng là quá ngắn, xin thủ tướng cho phép vân vân, thương lượng kéo dài đến sáu tiếng.

Đám bắt cóc từ chối.

Cãi vã.

Cuối cùng quyết định thành năm tiếng.

Trong lúc đó, máu của người chết vẫn còn vương vãi, một vũng máu nhuộm đỏ nền gạch cao cấp của trung tâm mua sắm.

Trong không khí ngập tràn mùi rỉ sắt, không xua tan được.

Hơi lạnh thấu xương.

Giản Tĩnh ngẩng đầu nhìn nhưng lại bị Khang Mộ Thành che tầm mắt. Anh đè gáy cô, thấp giọng thì thầm: “Đừng nhìn.”

Cô không phản bác, thuận theo đó mà dời tầm mắt.

Cách đó mấy bước, Tông Dã cũng không hề nhìn cô nhưng bàn tay đặt trên đùi run lên, một lúc thì ngón giữa, một lúc là ngón út, nhìn sơ rất dễ cho rằng tay anh ta đang run mà thôi.

Nhưng cô dùng mã Morse để dịch lại thì giải ra được ý định của anh ta.

Chia ra đánh.

Chờ.

Giản Tĩnh khẽ gật đầu, tiếp tục quan sát đám bắt cóc.

Cuộc đồ sát trôi qua, hiện trường vô cùng im lặng, ngoài tiếng nức nở thì gần như chẳng ai dám nói chuyện. Lũ bắt cóc thỏa mãn nhìn con tin an phận, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Cô mở thính lực, vài tiếng Pháp bay vào trong tai.

“(Tiếng Pháp)... Chuẩn bị xong chưa?”

“(Tiếng Pháp) Không thành vấn đề, chỉ cần dám cưỡng chế... Chắc chắn không để tốt hơn...”

“(Tiếng Pháp) Hay là dùng con tin...”

“(Tiếng Pháp) Vẫn chưa đến lúc.”

Cưỡng chế cái gì? Đột phá vòng vây sao?

Cô giật mình, bỗng cô phát hiện lũ bắt cóc đặt mấy chiếc túi vào trong góc.

Đó là gì? Hình như trước đó không thấy, đưa đến lúc nào vậy?

Kích hoạt dụng cụ nhìn xuyên thấu, một vật hình ống và dây điện đập vào mắt.

Cô hít một hơi thật sâu, năm ngón tay co lại.

“Sao thế?” Khang Mộ Thành đang mớm nước cho đứa trẻ bên cạnh, vừa quay đầu thì trông thấy gương mặt trắng bệch của cô.

Giản Tĩnh do dự rồi nói khẽ: “Không có gì.”

Cô quay đầu tìm kiếm Tông Dã nhưng tên này quá linh hoạt, cô nhìn thấy gương mặt anh Mập vô hại kia đang nhỏ giọng bắt chuyện với một kẻ bắt cóc.

Mẹ nó, anh ta không làm theo lẽ thường.

Đây là năng lực xã giao gì thế hả, lợi hại quá đáng rồi đó?

Thế nhưng ngay cả tên bắt cóc độc ác kia cũng chẳng thể cưỡng lại bản lĩnh xã giao của anh ta thì việc bị hố một lần trước kia, cũng không thể cho rằng cô vô dụng.

Trong lòng bỗng chốc bình tĩnh lại.

Cô nhanh nhẹn lấy một cây bút trong túi ra, lại kiếm được một tờ giấy. Chỉ là khi đặt bút xuống cần phải cẩn thận, lỡ như bị phát hiện thì cũng không để bọn chúng đoán được.

Giản Tĩnh trầm ngâm một lát, viết mấy chữ, sau đó gấp gọn lại, nghĩ cách làm thế nào để đưa đi.

Chẳng bao lâu, cơ hội đã tới.

Tông Dã và tên bắt cóc kia nói chuyện xong thì vô tình đi ngang qua người cô. Giản Tĩnh vờ né ra một bên nhưng thật ra lại nhanh chóng nhét tờ giấy vào gấu quần của anh ta.

Anh ta bình thản ngồi xuống, mở ra đọc.

“(Tiếng Anh) Đây là cái gì?” Y tá nữ đang hỗ trợ xử lý vết thương liếc sang, nhỏ giọng nói: “Anh và cảnh sát truyền tin qua lại à?”

Tông Dã giật mình: “(Tiếng Anh) Sao có thể chứ!” Anh ta liếc nhìn tờ giấy, thoải mái nói: “Hồi sáng, thằng cháu đến thăm tôi, đây là tờ giấy tôi gian lận cho nó.”

Y tá nữ: “Really?”

Tông Dã nhún vai, tiện tay đưa cho cô ta.

Y tá nữ đọc xem, quả thật phía trên rất giống đáp án đề toán: tám quả trứng (trứng là do Giản Tĩnh vẽ).

Ở giữa có ký tự cô ta không biết nhưng số tám và trứng gà thì rất rõ.

Cô ta mỉm cười: “Math?”

“(Tiếng Anh) Gia đình người Hoa vốn là thế.” Anh ta cầm lại tờ giấy, bất lực gấp gọn lại, giọng điệu đau thương: “Cũng chẳng biết tôi còn có thể gặp lại George nhỏ bé, đáng yêu của tôi nữa không đây.”

Y tá nữ đáp: “(Tiếng Anh) Chỉ cần chính phủ đồng ý yêu cầu của bọn họ thì chúng ta sẽ bình an.”

Tông Dã thành kính khẩn cầu: “(Tiếng Anh) Tôi sẽ cầu xin Chúa.”

Kết thúc cuộc nói chuyện.

Tông Dã khẽ nheo mắt, dường như mệt nhoài, chẳng buồn động đậy, khóe mắt lại liếc sang mấy chiếc túi ở nơi vắng vẻ.

Tám quả trứng gà? NO, tám quả trứng trong tiếng Nhật đọc là “bom”.

Cũng làm khó cho cô suy nghĩ đến nó.

Chỉ là anh ta không ngờ còn có bom.

Cái này vô cùng bất ổn.

Có bom thì cho dù bọn chúng rút lui, cảnh sát cũng không dám đuổi theo hay tùy tiện cứu người, càng có khả năng là bọn chúng muốn lợi dụng con tin làm vũ khí, tập kích tất cả mọi người.

Hai mươi mốt người, nơi khác còn có đồng bọn của chúng.

Làm sao mới có thể thoát khỏi khu vực giám sát, tìm được cơ hội hành động một mình đây?

Chờ, chỉ có thể chờ.

Ba giờ trôi qua, người đàm phán ở ngoài chủ động liên hệ với bọn bắt cóc, nói bản thân đã xin được sự cho phép, sẽ nhanh chóng điều người đến tù giam và hi vọng bọn họ có thể thả một nhóm con tin trước.

Một viên đá làm gợn lớp lớp sóng.

Trong lòng các con tin dấy lên tia hi vọng, khát khao có thể thoát khỏi bàn tay độc ác.

Lúc đầu, bọn bắt cóc cực lực từ chối nhưng người đàm phán thuyết phục rằng chuyện bây giờ đã tiến hành rất thuận lợi, nếu ngay cả một con tin mà cũng không chịu thả thì các bước phía sau rất khó thực hiện.

Dịch lại: Mày không có thành ý thì tụi tao không thể tin chúng mày có thể thả người nên không dám giao dịch.

Đám bắt cóc thảo luận nội bộ.

“(Tiếng Pháp) Không thả người, không nhận sự ủng hộ của đám đông.”

“(Tiếng Pháp) Chúng ta không cần ủng hộ, chúng ta đang làm chuyện vĩ đại rồi.”

“(Tiếng Pháp) Lần này chúng ta không đến để trả thù, cần phải cứu người trước đã.”

“(Tiếng Pháp) Không thể thỏa hiệp với tụi nó! Tuyệt đối không!”
 

Bình Luận (0)
Comment