Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 181 - Chương 182

Chương 182

Giằng co hơn nửa giờ, cuối cùng đồng ý thả năm mươi người.

Trong số đó có gần ba mươi người bị thương, người nào tốt hơn một chút cũng đã hấp hối. Tất nhiên những con tin khác không thể tranh với bọ được, nhưng còn dư lại hai mươi vị trí, có ai không khao khát chứ?

Bọn bắt cóc cũng rất xảo quyệt, nói: “Bọn tao sẽ chọn thả hai mươi người chịu hợp tác nhất.”

Thế nào gọi là chịu hợp tác nhất?

Chính là kẻ bán đứng người khác.

Vừa dứt lời, liền có một người nhảy ra chỉ tay vào ông chú cảnh sát về hưu nói: “Ông ta và người đàn ông đó lén lén lút lút, không biết đang làm gì.’

‘Người đàn ông đó’ chính là nói đến anh lính có khí chất xuất chúng.

Giản Tĩnh hít một hơi, thiếu chút nữa thì hộc máu.

Tên bắt cóc cười nhạt. Gã phớt lờ kẻ tố giác, đầu tiên dùng báng súng đập vào sau ót của ông chú nghỉ hưu, rồi chĩa súng thẳng vào đầu anh lính, hỏi anh ấy: “(Tiếng Pháp) Mày cảm thấy tao có dám bắn không?”

Trong sân lặng ngắt như tờ.

Ai nấy đều vô thức mà nín thở, chỉ sợ bị cuốn vào chuyện này.

Anh lính bình tĩnh nói: “(Tiếng Anh) Tôi không làm gì cả, nếu đã muốn giết tôi thì không cần phải kiếm cớ.”

“(Tiếng Pháp) Có khí phách đấy.” Tên bắt cóc cười độc ác: “Vậy thì đi chết đi.”

Tông Dã lập tức đứng dậy: “(Tiếng Pháp) Làm ơn dừng tay. Đó chỉ là nói dối. Tôi tin rằng anh ta không có ý chống cự, người bị thương bây giờ đã nhiều lắm rồi.”

Tên bắt cóc lập tức chuyển chú ý sang anh ta, lạnh nhạt hỏi: “(Tiếng Pháp) Mày đang ra lệnh cho tao à?”

“(Tiếng Pháp) Chỉ là đề nghị thôi.” Tông Dã giơ tay lên, tỏ ý không phản kháng: “Anh ta là du khách Anh, không liên quan gì đến chính phủ Pháp. Tại sao lại phải mạo hiểm? Hơn nữa, cái chết của anh ta sẽ gây ra những tranh chấp quốc tế không đáng có.”

Câu nói sau cùng đã thuyết phục được bọn cướp. Bọn chúng chần chừ một lúc cũng không nổ súng, chỉ đập súng vào trán làm người kia bất tỉnh. Rồi yêu cầu các con tin khác trói anh ta và người cảnh sát về hưu vào một cây cột.

“(Tiếng Anh) Kẻ nào dám chống lại thì cứ nhìn hậu quả.” Tên bắt cóc cảnh cáo đanh thép.

Người lớn không dám hé răng, nhưng trẻ con thì nghe không hiểu, bị tiếng ầm ĩ làm giật mình mà khóc ré lên. Mẹ của nó sợ hãi lập tức gục xuống, vừa khóc vừa dỗ: “(tiếng Ý) Nín đi nào, xin con đấy.”

Nữ bác sĩ nhân cơ hội nói: “(Tiếng Pháp) Xin hãy thả bọn trẻ ra. Chúng không có tác dụng gì, chỉ tổ gây thêm rắc rối.”

“(Tiếng Pháp) Không được nói chuyện.” Tên bắt cóc quát.

Cuối cùng, tên cầm đầu mới lên tiếng: “(Tiếng Pháp) Thả con nít đi, ồn ào quá.”

Số lượng trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ cũng khoảng trên dưới hai mươi. Cha mẹ nào cũng muốn con mình được chọn nên đều ra sức cầu xin.

“(Tiếng Pháp) Con tôi chỉ có sáu tuổi, xin cho con bé đi đi.”

“(Tiếng Pháp) Xin làm ơn, trẻ con vô tội. Tôi xin tình nguyện ở lại.”

Đáng tiếc là số lượng có hạn, cuối cùng thằng bé tám tuổi bị giữ lại, nó tuyệt vọng rúc vào lòng cha mẹ, không dám nhúc nhích.

Bầu không khí ngày càng trở nên ngột ngạt.

Sau khi thả nhóm con tin đầu tiên, những tù nhân mà tên bắt cóc muốn cũng được đưa ra khỏi nhà tù.

Bọn bắt cóc yêu cầu bọn họ phóng thích tù nhân, đợi sau khi tù nhân liên hệ với bọn chúng xác nhận đã an toàn thì mới thả nhóm con tin thứ hai.

Bên ngoài cũng đồng ý, đồng thời yêu cầu được gửi thức ăn và nước uống vào.

Bọn bắt cóc đồng ý, nhưng bác bỏ yêu cầu cử người vào của bên ngoài, bảo rằng sẽ cho một con tin ra lấy.

Chọn ai đây?

Không thể chọn đàn ông, vì không chừng vừa ra đến cửa đã bỏ chạy. Không thể chọn người quá tháo vát, rất dễ giở trò. Kẻ hoảng sợ quá cũng không ổn, đứng còn không vững thì làm được gì.

“(Tiếng Anh) Mày đi.”

Giữa biển người rộng lớn lại chọn trúng Giản Tĩnh.

Cô lộ vẻ kinh ngạc lại bất lực, còn thoáng rùng mình một cái, sợ hãi đến không dám từ chối, run rẩy đứng lên, cả người khẽ run.

Đúng là diễn xuất tuyệt vời.

Bọn bắt cóc không những không nghi ngờ, còn nhớ kỹ gương mặt ngoan ngoãn nghe lời này của cô. Vừa nhìn là nghĩ đến ngay, xem xét lại lần nữa, gương mặt trẻ non nớt, dáng người không cao lắm, người bạn vạm vỡ đi cùng chỉ một tay cũng có thể nhấc bổng lên. Đây chính là định nghĩa hoàn hảo cho từ vô hại.

“(Tiếng Anh) Tôi đi thay cô ấy.” Khang Mộ Thành nắm lấy cô, đứng lên ngăn cản.”

Tên bắt cóc lạnh nhạt nói: “(Tiếng Anh) Tránh ra!” Vừa nói vừa giơ chân đạp một phát.

Giản Tĩnh lập tức bổ nhào lên người anh, vừa kịp tránh được cú đá này. Khuôn mặt cô đầy vẻ hoảng hốt, như là đang sợ nếu tên bắt cóc bực lên sẽ làm hại người bạn đồng hành, vội vàng nói: “(Tiếng Anh) Tôi đi, Tôi đi ngay.”

Vừa nói vừa hung hãn bấm Khang Mộ Thành một cái, khóe mắt đẫm lệ, thể hiện sự sợ hãi vô cùng của chủ nhân.

Khang Mộ Thành đành phải nuốt lại những lời định nói, ánh mắt lo lắng không hề giả dối: “Cẩn thận.”

Giản Tĩnh nhìn anh trấn an.

Tên bắt cóc dùng súng chĩa vào cô, ra lệnh cho cô đi chầm chậm ra cửa phía đông. Sau đó, rèm cửa được kéo lên, để lộ ra cửa kính. Bên ngoài toàn là xe cảnh sát được trang bị vũ khí và một chiếc xe đẩy.

Trên xe đẩy chất đầy bánh mì, sữa tươi và nước khoáng.

Giản Tĩnh chậm rãi đi tới, nhìn thấy một đám đông cảnh sát vũ trang bao vây bên ngoài, một anh chàng giao hàng mặc đồng phục ghi lê cẩn thận đẩy xe đến.

“(Tiếng Pháp) Đặt ở đó.” Tên bắt cóc không cho những người khác đến gần.

Anh chàng giao hàng dừng bước, ngoan ngoãn lùi lại.

“(Tiếng Anh) Cô, đi qua đó.” Tên bắt cóc vẫy vẫy súng: “Đừng có mà giở trò.”

Giản Tĩnh mặt mày tái nhợt, gật đầu bước đến gần.

Trên xe đầy có rất nhiều thùng giấy, kích cỡ không lớn, không thể nào trốn trong đó. Tên bắt cóc chỉ ra lệnh cho cô mở từng thùng ra để đảm bảo không có chứa bất kỳ thứ gì liên quan đến thuốc mê, sau đó mới cho cô đẩy hàng vào.

Giản Tĩnh hành động rất chậm rãi, đối phương tuy không hài lòng vì sự lề mề của cô, nhưng trông thấy cô đã cắn răng dùng sức, cũng biết phụ nữ sức yếu, không thể nhanh nhẹn thêm được mới miễn cưỡng mà kiềm lại cơn giận.

Thức ăn được đưa vào trong sân giữa.

Tên bắt cóc tùy tiện lấy một cái ném cho Giản Tĩnh, lạnh nhạt ra lệnh: “Ăn.”

Giản Tĩnh làm theo.

Mùi vị bình thường, nhưng bữa trưa chưa được ăn, bây giờ trời đã sắp tối nếu không mau chóng ăn gì đó bổ sung thể lực, thì chốc chỉ có thể ăn đồ thừa.

Cô ngoạm hai ba miếng đã hết sạch cái bánh mì, lại uống thêm một chai sữa, không có gì bất thường.

Bọn bắt cóc lúc này mới tin thức ăn không có vấn đề, lần lượt đến lấy ăn.

Bọn chúng không có ý định phát thức ăn cho con tin.

Một đứa trẻ bị ở lại ngửi thấy mùi thơm, không cầm lòng được mà nói với ba nó: “(Tiếng Pháp) Ba ơi, con đói.”

Người ba không đành lòng để con mình chịu đói, lên tiếng khẩn cầu: “(Tiếng Pháp) Có thể cho con tôi một ít bánh mì được không?”

Bọn bắt cóc muốn bỏ đói con tin, chủ yếu để giảm phiền phức. Mắc công ăn no rồi lại kiếm chuyện, còn đám trẻ con có cho ăn hay không cũng không ảnh hưởng đến tình hình chung.

Tên cầm đầu cũng chẳng thèm để ý tới bọn họ, một nữ bắt cóc tự quyết định đem cho mấy đứa trẻ bánh mì và sữa tươi.

Bọn trẻ đều rất ngoan, muốn chia cho ba mẹ, nhưng người lớn không dám làm càn, sợ khiến bọn bắt cóc hiểu lầm nên gạt con: “Mẹ/ba không đói, con ăn đi.”

Trong mùi thơm của bánh mì, sắc trời tối dần đi, đèn tự động bật sáng.

Giản Tĩnh như vô tình ngẩng đầu lên, trao đổi một ánh mắt với Tông Dã.

Sau đó, cô mới nhẹ nhàng gọi tên bắt cóc bên cạnh, vừa sợ hãi vừa xấu hổ năn nỉ: “Có thể cho chúng tôi đi vệ sinh không?”

Vừa dứt lời, trong mắt của rất nhiều người đều ánh lên vẻ mong đợi.

Đã năm sáu tiếng không được đi vệ sinh, cũng khó chịu lắm rồi.

Bọn bắt cóc cũng không nổi giận, đó cũng là nhu cầu sinh lý của con người. Bọn chúng bắt nhiều con tin như vậy, cũng đã nghĩ đến phải giải quyết loại phiền phức này.

Đương nhiên, bọn chúng có thể không đồng ý, nhưng nếu đám con tin nhịn không được đi tại chỗ thì lại vừa rắc rối vừa hôi thối. Việc canh chừng cũng không thoải mái gì cho cam.

Xét thấy biểu hiện của Giản Tĩnh cũng ổn, nên miễn cưỡng đồng ý. Mỗi lần chỉ cho một người đi thì chả bõ, nên dứt khoát hỏi: “Còn ai muốn đi, thì đi theo nhóm ba người”

Nữ bác sĩ và y tá lập tức đăng ký.

Nữ bắt cóc đưa bọn họ đi đến nhà vệ sinh.

Trên đường, nữ y tá nói nhỏ với nữ bác sĩ: “(Tiếng Anh) Chúng ta phải tìm cách.”

Nữ bác sĩ liếc nhìn tên bắt cóc ở phía sau rồi hạ giọng: “(Tiếng Anh) Cô có đề nghị gì không?”

Nữ y tá: “(Tiếng Anh) Chúng ta có thể truyền thông tin ra bên ngoài."

Nữ bác sĩ kinh ngạc vô cùng: “(Tiếng Anh) Làm sao làm được? Không không, cô điên quá.” Cô ấy cảnh giác liếc nhìn tên bắt cóc, không dám nói chuyện tiếp nữa.

Nữ y tá không cam lòng, khẽ sờ Giản Tĩnh bên cạnh: “(Tiếng Anh) Các người có kế hoạch gì không?”

Giản Tĩnh: “Play?”

“I mean.” Nữ y tá nói chậm lại, sử dụng câu từ đơn giản nhất: “What do you want to do, I can help you.”

Giản Tĩnh quay lại nhìn với ánh mắt kỳ lạ, trả lời: “NHÀ VỆ SINH (WC).”

Lúc này, nữ y tá mới ngừng nói.

Nhà vệ sinh của trung tâm thương mại được trang trí lộng lẫy, nước hoa nổi tiếng được đặt tùy tiện trên bồn rửa tay, tỏa ra hương thơm thanh khiết nhẹ nhàng.

Nơi này không lớn, nữ bắt cóc nhìn thấy không có lối thoát hiểm nào mới lạnh nhạt thông báo:“(Tiếng Anh) Năm phút.”

Giản Tĩnh phi như bay vào nhà vệ sinh.

Đồng thời, rút thẻ.

[Thẻ được rút ra]

[Rút xong]

[Tên: Thẻ đạo cụ • Kim gây tê siêu mạnh (3/3) ]

[Mô tả: Chỉ sau khi tiếp xúc với da mới phát huy tác dụng. Thuốc có tác dụng ngay lập tức. Người trưởng thành có thể hôn mê ba giờ, hạn sử dụng là một giờ. Quá hạn sẽ không còn hiệu quả]

[Lưu ý: Đạo cụ nguy hiểm, cần sử dụng cẩn thận ]

Giản Tĩnh không khỏi nghĩ đến nếu có thêm cái nơ bướm làm biến giọng, ván trượt và quả bóng, cô có thể gom đủ bộ phá án của Edogawa Conan.

Phải nói thật là cô rất muốn có.

Quá thực dụng rồi.

Cô nhẹ nhàng nhảy lên mép bồn cầu, thật trùng hợp nữ y tá lại chọn gian ở giữa, cách cô một buồng.

Nhưng không sao cả, một chút rắc rối nhỏ này một con mèo trắng là có thể giải quyết.

Ba giây. Cô giống như một con mèo nhỏ nhanh nhẹn nhảy xuống buồng của nữ y tá mà không hề báo trước. Cô ta sửng sốt một chút, sau đó bình tĩnh lại, lộ ra vẻ vui mừng định mở miệng nói gì đó.

Nhưng Giản Tĩnh không cho cô ta cơ hội.

Cô bịt mặt nữ y tá và đâm kim vào cổ cô ta.

Trong nháy mắt, nữ y tá đã xụi lơ.

Tuy rằng thái độ cô ta rất tích cực, nhưng như vậy lại càng cho thấy có điều gì bất thường. Người bình thường sẽ không ai dám nói như vậy, rất có thể là gián điệp mà bọn bắt cóc cài vào nhóm con tin.

Xử lý cô ta xong, Giản Tĩnh lục lọi túi xách của cô ta, quả nhiên phát hiện điện thoại nút bấm có kích thước cỡ lòng bàn tay.

Những tin nhắn đã gửi đều có trong đây, nhưng đều là viết tắt nên đọc không hiểu lắm.

Xét đến khả năng điện thoại có gắn định vị, cô không đem theo mà ném thẳng xuống bồn cầu. Sau đó dùng dây thừng trói chặt y tá, cô nhét thêm một chiếc khăn lụa vào miệng cô ta.

Năm phút rất nhanh đã trôi qua, nữ bác sĩ đã giải quyết xong, nhưng buồng của Giản Tĩnh vẫn không có tiếng động gì.

Nữ bắt cóc linh cảm đã có chuyện, chửi thề một câu rồi đạp cửa xông vào.

Cùng lúc đó, Giản Tĩnh từ buồng giữa nhảy ra, đột ngột xuất hiện sau lưng cô ta. Cô dùng hết sức khống chế được cô ta, dí má cô ta sát xuống sàn nhà, không để một chút âm thanh nào lọt ra bên ngoài.

Nữ bắt cóc mặc áo chống đạn, thân hình sồ sề, đang chú ý vào bên trong nhà vệ sinh, nên bị giết mà không kịp trở tay. Đợi đến khi muốn với tay lấy dao găm trên thắt lưng để phản đòn thì đã quá muộn.

Kim gây tê chọc chính xác vào sau gáy, chất thuốc lành lạnh chảy vào người.

Cơ bắp mềm nhũn, ý thức biến mất, chớp mắt đã rơi vào hôn mê.

Giản Tĩnh cởi áo chống đạn của cô ta mặc lên người, thuận tay cầm theo súng và bộ đàm của cô ta.

Súng trường đột kích G36 của Đức, súng rỗng chỉ nặng 3.63kg, đối với phụ nữ cũng không phải là quá nặng. Tuy nhiên, nó có một nhược điểm là không cách nhiệt, nghe nói thực sự sẽ nóng đến bỏng cả tay.

Nhưng bây giờ cũng không thể nghĩ quá nhiều.

Lấy hết băng đạn, Giản Tĩnh nhìn hai người phụ nữ đang hôn mê, cảm thấy vẫn là nữ y tá có thân hình tương đối giống mình hơn.

Cô dứt khoát cởi quần áo của đối phương đổi với mình, sau đó đội mũ lưỡi trai lên mặt nữ y tá.

Thế này thì từ xa nhìn vào sẽ nghĩ y tá đang bất tỉnh chính là cô.
 

Bình Luận (0)
Comment