Cạch cạch. Băng đạn rỗng rơi ra, một băng mới lại được nạp vào.
Khẩu súng bỗng nặng hơn, đè vai cô nặng thêm mấy phần
Cô nâng súng nhắm vào tên bắt cóc đang lén lén lút lút bên rìa.
Bằng.
Tuy viên đạn bắn trúng vào quầy kế bên, nhưng cũng khiến cho tên khốn đang định nổ súng phải nao núng, dừng lại trò đánh lén
Nữ viên chức phản ứng mau lẹ, vừa nghe thấy động tĩnh đầu còn chưa quay lại súng đã chuyển hướng trước, bắn trả liên tiếp “đoàng đoàng đoàng”
Con đường phía trước của tên bắt cóc bị chặn buộc gã phải rút lui.
Cô ấy nói tiếng Pháp: “Còn ai khác giúp đỡ không?”
Tông Dã: “(Tiếng Pháp) Mấy trăm con tin, có lạ không?”
Nữ viên chức: “(Tiếng Pháp) Không phải người của anh?”
Tông Dã: “(Tiếng Pháp) Hẳn là người của các cô.”
Hai người cạnh khóe nhau, người ngoài nghe được cũng không hiểu được.
Anh lính không hiểu lắm, hỏi: “(Tiếng Anh) Phải gặp nhau à?”
“(Tiếng Anh) Không cần thiết.” Tông Dã trả lời: “Giải quyết bọn này trước đã.”
Dãy cửa hàng rực rỡ muôn màu nằm độc lập và kết nối với nhau tạo nên một địa hình phức tạp. Họ vừa chiến đấu vừa rút lui, trốn vào trong cửa hàng.
Tên cầm đầu phất tay ra hiệu, ý bảo hai tên tay sai đi theo mình vào trong tìm kiếm. Lại làm một cử chỉ ra lệnh hai tên đồng bọn khác đi ra phía xa lùng bắt Giản Tĩnh.
“(Tiếng Pháp) Bên đó chỉ có một người, giải quyết nó đi.” Gã lạnh lùng nói.
“(Tiếng Pháp) Hiểu rồi.”
Hai tên bắt cóc chia ra, bọc sang hai bên của sân giữa.
Giản Tĩnh: Bên trái? Bên phải?
Tốc độ của hai kẻ đó đều rất nhanh, vừa lao đến vừa bắn, còn luân phiên hành động, yểm trợ lẫn nhau. Rất khó xơi.
Bọn chúng chắc chắn là hai tên tay sai đắc lực của tên cầm đầu.
Giản Tĩnh hoảng loạn một lúc. Ở trong nước, những người duy nhất có liên quan đến đấu súng cũng chỉ có cosplay CS và đánh PUBG. Riêng cô thường đến các câu lạc bộ bắn súng, cũng xem như là một trong số ít người từng chạm vào súng thật, nhưng ở câu lạc bộ thì không dạy cái này.
Về mặt chiến thuật, cô hơi mù tịt.
Lúc này không gian lận thì còn chờ đến lúc nào?
“Rút thẻ!”
[Tên: Thẻ đạo cụ - Lựu đạn hơi cay (1/1) ]
[Mô tả: Một chất gây kích ứng mạnh, có thể gây ra cảm giác bỏng rát trên da, chảy nước mắt liên tục và mất thị lực tạm thời, trong phạm vi hai mươi mét]
[Lưu ý: Chỉ được sử dụng trong nhiệm vụ này, miễn nhiễm với ký chủ]
Hệ thống đáng tin cậy đó! Đến cả vật phẩm Siêu đạo chích Kid thường dùng cũng có.
Cô học theo cách của nhóm nhỏ bên cạnh, dẫn dụ hai tên bắt cóc đi vào cửa hàng đã định trước. Bọn chúng không thể không họp lại, kẻ trước người sau đi vào cửa hàng.
Hai tên này vô cùng cẩn trọng, cũng không chia ra đi vào. Chúng bắn một viên đạn mở đường, buộc Giản Tĩnh phải nấp vào dưới quầy thu ngân, không dám thò đầu ra thăm dò tình hình.
Nhưng cũng không có gì đáng lo, đã có máy nhìn xuyên thấu!
Kiên nhẫn đợi cho đến khi bọn chúng đã hoàn toàn tiến vào phạm vi hai mươi mét, cô dứt khoát giật chốt an toàn rồi ném lựu đạn hơi cay ra.
Khói trắng bốc lên nghi ngút.
Bọn bắt cóc có trang bị mặt nạ chống hơi độc, nhưng đeo thứ này rất khó thở. Bọn chúng lại không phải quân đội chính quy, căn bản là không nghĩ sẽ dùng đến, vẫn luôn treo bên hông.
Giờ thì hay rồi.
Nhìn thấy khói độc bốc lên mới luống cuống lấy ra đeo thì đã quá trễ. Khí hít vào đi qua khoang mũi, đốt cháy khí quản rồi đi tiếp xuống phổi. Hai mắt như bị người ta đổ thuốc tẩy vào, vừa đau vừa sưng, nước mắt giàn giụa.
“Khụ khụ khụ!” Sau một tràng ho khan, đừng nói là nổ súng, vẫn còn giữ được súng trên tay là may lắm rồi.
Giản Tĩnh không bỏ lỡ cơ hội vàng này, lập tức giương súng bắn.
Nhờ máy ảnh nhiệt, cô dễ dàng nhìn được vị trí của chúng, chẳng cần bắn liên tục, cứ bắn từng phát một đã đủ giải quyết.
Một phút sau, trên mặt đất còn lại hai cái xác máu thịt lẫn lộn.
Không thể ói, không thể ói, bây giờ không phải là lúc thương tâm. Giản Tĩnh tự tẩy não mình, đi vòng đến vị trí sân giữa, kiểm tra tình hình các con tin bên dưới.
Không nhìn thấy Khang Mộ Thành.
Tổng Giám đốc Khang đâu rồi? Cô giật mình, vội sử dụng cùng lúc máy nhìn ban đêm và ống nhòm hòng tìm kiếm dấu vết của anh ấy giữa hàng trăm khuôn mặt.
Nhưng vẫn không có.
Điều may mắn là trong những cái xác trên đất dường như cũng không có anh ấy
Giản Tĩnh tạm trấn an, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra bọn bắt cóc nhóm đã biến mất.
Túi hành lý chứa bom đã được mở ra và trống rỗng.
Toi rồi! Đã xảy ra chuyện gì?
Chuyển sang máy nhìn xuyên thấu, Giản Tĩnh nhìn thấy một số con tin bị buộc chất nổ vào người. Bọn họ run rẩy lẩn trong đám đông, không dám cử động.
“(Tiếng Pháp) Hãy ngừng công kích.” Giọng của tên cầm đầu phát ra từ máy bộ đàm vô tuyến: “Nếu các người không đầu hàng, bom trên người đám con tin sẽ được kích nổ”
Cô lập tức sững sờ.
Những máy bộ đàm bên cạnh các thi thể và con tin lặp đi lặp lại mệnh lệnh của tên cầm đầu.
“(Tiếng Anh) Đừng kháng cự nữa, bằng không tao sẽ cho nổ bom.”
Tiếng súng như thể đã bị ấn nút tạm dừng, tất cả biến mất không dấu vết.
Phản ứng đầu tiên của Giản Tĩnh là không thể nào.
Thông qua máy nhìn xuyên thấu, cô có thể trông thấy vài tên bắt cóc đứng lẫn trong đám đông con tin. Bọn chúng đã cởi áo khoác ngoài, nhưng trong người vẫn cất giấu súng, thoạt nhìn thì không thể phân biệt được đâu là con tin đâu là bọn bắt cóc.
Kích nổ, vậy là bỏ mặc tính mạng của đồng bọn.
Chơi chiêu à?
Nhưng sau đó, tin tức về các cuộc đánh bom liều chết lần lượt xuất hiện trong đầu, nói với cô rằng, đúng là có một số băng đảng không cần đến mạng sống. Não của chúng đã không còn bình thường nữa rồi.
Điều này không hẳn là không thể.
Nên làm thế nào đây?
Buông tay chịu trói? Đừng đùa, một khi bỏ vũ khí xuống thì xem như cầm chắc cái chết.
Nhưng nếu như mặc kệ, bom thật sự bị kích hoạt, sẽ có bao nhiêu người thiệt mạng?
Cô bật cả máy nhìn xuyên thấu và ống nhòm. Cách đó không xa, bên cạnh tên cầm đầu chỉ còn một tên đồng bọn, tên còn lại đã bị giết. Gã một tay cầm súng một tay cầm bộ đàm, trên hông đeo thứ gì đó giống như là chìa khóa xe, trông giống một công tắc.
“Xoẹt xoẹt”, bộ đàm không dây có tiếng…
“(Tiếng Anh) Cho chúng tôi xem quả bom.” Anh lính nói.
Tên cầm đầu: “(Tiếng Pháp) Chứng minh cho bọn mày xem.”
Phía dưới, bốn con tin bị bắt đứng lên, trên người đều có chất nổ. Một người còn sợ đến vãi ra quần, thấy rõ dấu vết trên đũng quần.
Tên cầm đầu: “(Tiếng Anh) Đá khẩu súng ra ngoài, sau đó từ từ bước đến đây.”
Một vài bóng đen đong đưa xuất hiện nơi họng súng gã nhắm vào.
Giản Tĩnh suy nghĩ một lát, quyết định ngồi thụp xuống bò đến bên cạnh thi thể để lấy bộ đàm. Cô dùng khăn bịt kín sau đó ấn liên lạc: “(Tiếng Anh) Ông có chắc sẽ không giết chúng tôi không?”
“Of course.” Tên cầm đầu khẽ nhếch mép.
Giản Tĩnh lắp súng, nhắm vào gã, đáp lời: “F*ck you.”
Bằng!
[Thẻ giới hạn – Nhắm chuẩn.]
Lại là một tấm thẻ thần thánh một trăm phần trăm bắn trúng mục tiêu.
Tên cầm đầu bị bắn trúng đầu, một dòng máu phun ra.
Gã cũng giống như những xác chết khác, bị một viên đạn bắn vỡ sọ.
Đồng bọn sững sờ một lúc mới lật đật nổ súng, cả người đột nhiên run lên. Thì ra ngay lúc tiếng súng vang lên, nữ viên chức nấp trong bóng tối cũng đã tặng cho gã ta một viên đạn.
Giản Tĩnh xoay nòng súng, thông qua định vị của máy nhìn xuyên thấu, nhắm vào bọn bắt cóc đang cải trang.
Bằng!
Trong tích tắc, gã ta cũng lìa xa cõi đời.
Thời gian cơ sở đã hết.
Giản Tĩnh thẳng thắn, không giả vờ nữa: “(Tiếng Pháp) Tên nhóc mặc áo khoác bóng chày, ông chú đội mũ len, cô gái đang đút tay vào túi áo khoác, bước ra. Bằng không thì kết cục của anh ta cũng chính là kết cục của các người.”
Bọn bắt cóc không thèm nghe, rút súng chống trả.
Bọn chúng giấu mình trong đám con tin, xem họ như những lá chắn sống. Cô không dám bắn bừa bãi lại vô tình làm bị thương đám đông.
Có tạp tiền cũng giải quyết không được.
Tuy rằng một giây một điểm đều rất quý, nhưng mạng người là vô giá. Giản Tĩnh tích cóp điểm giá trị dũng khí lâu như vậy chính là vì lúc này, tống cổ đám ác quỷ đó xuống địa ngục.
Cô dùng năm điểm, đủ rồi!
Bằng! Bằng! Bằng!
Ba phát, ba viên đạn giữa trán.
Tiếng súng dừng lại, toàn bộ nơi này trở nên tĩnh lặng, chỉ còn những tạp âm ‘xoẹt xoẹt’ phát ra từ bộ đàm không dây.
Triple Kill!
Unbelievable!
GAME OVER!
Giản Tĩnh nhếch môi, nhặt chiếc khăn lụa Hermes dưới đất lên, lau sạch vân tay trên súng. Sau đó, vứt bỏ áo chống đạn, nhẹ nhàng trượt xuống thang cuốn.
Rồi đi vào nhà vệ sinh nữ ở tầng trệt.
Khang Mộ Thành vừa thấy cô trở về, lập tức quên mất chuyện hỗn loạn bên ngoài, vội vàng giữ lấy cô: “Em không sao chứ?”
Câu hỏi trong miệng còn chưa dứt, ánh mắt anh đã xem xét cả người cô hai lượt. Trong thấy cô không có thương tích gì mới thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa hết kinh hãi nói: “Nguy hiểm quá, lỡ bị thương thì phải làm sao?”
Nói xong, lại cảm thấy giọng điệu của mình quá gay gắt. Hôm nay gặp phải chuyện thế này, chắc cô đã bị hoảng sợ rồi. Anh không nỡ tiếp tục trách cứ, nên hạ giọng lại: “Không sao thì tốt rồi, đừng có đi đâu nữa.”
Chỉ một câu mà anh dùng đến ba giọng điệu, Giản Tĩnh không khỏi bật cười.
Cô nói: “Không có gì, người đã……”
Giải quyết xong cả rồi.
Đợi đã! Bom!
Cô vội vàng chạy ra ngoài, sau đó lại vội vàng thắng gấp.
Tông Dã và anh lính kia đang gỡ bom giúp cho những con tin không may bị buộc bom vào người. Cả hai làm việc chuyên nghiệp, quơ tay vài cái đã mở được dây điện ra kiểm tra, làm mọi người rất yên tâm.
Cô không còn việc gì nữa.
Lại qua hai phút, một toán cảnh sát đặc nhiệm từ đâu ập vào, chĩa súng vào con tin yêu cầu tất cả giơ tay lên, hỏi bọn bắt cóc đâu.
Thì nằm hết trên đất rồi kìa.
Đến trễ rồi.
Quả nhiên cảnh sát luôn là người đến sau cùng.
Khụ, đương nhiên chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây.
Mỗi con tin đều phải kiểm tra thân phận, tránh để bọn bắt cóc trà trộn vào. Người bị thương thì được đưa đi bệnh viện cấp cứu, người chết được cho vào túi đựng xác.
Những con tin quá sợ hãi đã được phát chăn giữ nhiệt và sữa nóng, run rẩy ngồi sưởi ấm cho nhau.
Giản Tĩnh đi theo đám đông, giả vờ bị hoảng sợ, ngồi xuống bên cạnh Khang Mộ Thành, yên lặng không một tiếng động. Mọi người đang bàn luận xem ai là người nổ súng, không ai mảy may nghi ngờ cô gái nhỏ bé trầm lặng như cô.
Trong tiếng người sôi nổi và tiếng còi ầm ĩ của cảnh sát, cô nhấp một ngụm sữa nóng ngọt lịm, thần kinh căng thẳng cả ngày dài cũng từ từ thả lỏng.
Rốt cuộc đã kết thúc.
Những thời khắc bóp cò súng dường như hiện ra trước mắt.
Máu bắn tung tóe, mùi của thuốc súng, luồng khí xẹt qua, kẻ ngã xuống chết không nhắm mắt, chất lỏng đỏ tươi chảy ra từ miệng vết thương, tanh nồng nhớp nháp.
Bao nhiêu người?
Tôi đã giết bao nhiêu người?
Một người, hai người, ba người…
“Chậc!” Cô đột ngột đặt hộp sữa xuống, dịch trong dạ dày bỗng trào lên từng cơn.
Khang Mộ Thành ngạc nhiên đỡ lấy cô: “Tĩnh Tĩnh?”
Cô đẩy anh ra, chạy vào trong góc, nôn mửa dữ dội.
Tóc gáy dựng đứng, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm sau lưng. Cảm giác này không phải là nỗi sợ khi đối mặt với hiểm nguy, mà là sợ hãi phải giết chóc.
Quá dễ dàng.
Ngoại trừ phát súng đầu tiên, cô gần như không hề do dự khi giết bọn chúng
Đương nhiên là bọn chúng đáng chết.
Tuy nhiên, giết một người đơn giản như thế ngược lại càng khiến cô cảm thấy kinh hoàng.
Cách đó một bước, một phụ nữ mặc áo khoác đang nghe điện thoại.
Giọng nói rất khẽ, chỉ nghe được lõm bõm: “(Tiếng Pháp) Gặp phải khủng bố…… Ngoài ý muốn…… Bị phát hiện rồi. Tay súng bắn tỉa rất lợi hại….”
Giản Tĩnh: còn sót một tên?
Cô quay lại nhìn cô ta.
Người phụ nữ mặc áo khoác cũng liếc cô: Một cô gái phương Đông đang nôn mửa, không có gì đặc biệt. Không ngờ thần kinh của người phương Đông lại nhạy cảm đến vậy.
Cô ta không để tâm, lại cẩn thận quay đầu lại. Gương mặt ẩn trong bóng tối tiếp tục thì thầm:“(Tiếng Pháp) Mọi thứ rất an toàn, đang ở…”
Giọng nói đột nhiên im bặt, cô ta chạm vào túi áo trống rỗng, bỗng nhiên biến sắc. Đôi mắt như chim ưng nhìn khắp bốn phía, lại không tìm thấy tên mập bụng phệ đó.
“(Tiếng Pháp) Mẹ nó! Mất tiêu rồi! Từ lúc nào!”