Giản Tĩnh đã trải qua một đêm tồi tệ.
Rõ ràng cơ thể mệt mỏi rã rời nhưng vừa nhắm mắt cảm thấy có chút buồn ngủ thì tiếng súng chết chóc lại văng vẳng bên tai khiến cô giật mình nhảy khỏi giường.
Suy nhược thần kinh rồi.
Chẳng trách có rất nhiều người bị chấn thương tâm lý, đôi khi không chỉ là trải qua vài ngày mà cả quãng đời còn lại vẫn phải vật lộn không dứt.
Ngày hôm sau, hai mắt đã thâm quầng.
Cô phải đắp một loại mặt nạ mắt siêu đắt mới miễn cưỡng tan đi.
Lúc xuống lầu ăn sáng, Khang Mộ Thành trông khỏe hơn cô nhiều, thần sắc chẳng khác gì ngày thường.
Giản Tĩnh ngạc nhiên: “Tối hôm qua ngủ rất ngon à?”
“Đó là do anh nhìn xa trông rộng.” Tư Anh Kiệt nói: “Rót cho cậu ấy một ly rượu, nên ngủ rất ngon.”
“Vậy sao không chia cho em một chai?” Giản Tĩnh giận anh ta không có nghĩa khí.
“Em ngủ rồi mà.” Tư Anh Kiệt nói: “Anh gõ cửa phòng không nghe động tĩnh gì, đèn cũng tắt.”
Cô uể oải: “Chỉ ngủ thiếp đi một lúc, sau đó cứ mơ mơ màng màng, đau đầu chết đi được.” Vừa nói, cô vừa vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới: “Cho tôi một phần kem thật lớn.”
Khách sạn năm sao, đương nhiên có món kem Ý làm bằng tay.
Cô ăn một chiếc bánh sừng bò, bánh crepe mặn và bánh su kem, sau đó nuốt hết một phần kem siêu bự.
Tư Anh Kiệt vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị: “Tuổi trẻ thật là sướng. Ăn uống linh tinh như vậy cũng không sợ đau bụng.”
Giản Tĩnh im lặng.
Khang Mộ Thành đặt điện thoại xuống, nói: “Đổi vé về nước thôi.”
Giản Tĩnh: “Được!”
Một đất nước không cấm súng thì thật không có cảm giác an toàn.
Buổi chiều, họ trả phòng rồi lên máy bay.
Kiểm tra an ninh của máy bay cũng không thể nói là không nghiêm ngặt. Giản Tĩnh dần bình tâm lại, hỏi tiếp viên hàng không cho một ly rượu vang. Cô uống xong liền chìm vào giấc ngủ.
“Dậy đi.” Không biết qua bao lâu, bên cạnh có người gọi cô.
Giản Tĩnh cố gắng căng mắt lên: “Đến nơi rồi à?”
“Ở trên cao không thể ngủ lâu quá.” Người bên cạnh nói: “Nói chuyện chút đi, cô Giản.”
Giản Tĩnh tỉnh người, ngạc nhiên nhìn hành khách ngồi bên cạnh.
Lại là một gương mặt xa lạ, vẻ ngoài trông giống một CEO doanh nghiệp bình thường.
“Tông Dã?” Cô hỏi.
“Xin chào.” Anh ta mỉm cười chào cô: “Hợp tác vui vẻ.”
Giản Tĩnh liếc nhìn mặt của anh ta, phản ứng đầu tiên của cô là: Rút thẻ thôi.
[Tên: Thẻ tri thức – Loại rượu (Sơ cấp)]
[Mô tả: Có được kiến thức cơ bản về rượu]
[Lưu ý: Muốn giải sầu, chỉ có rượu Đỗ Khang]
Cái quái gì vậy, bài nhập môn về rượu à?
Lại lần nữa
Rút thẻ!
[Tên: Thẻ kỹ năng – gỡ bom (sơ cấp)]
[Mô tả: Có được kỹ năng tháo gỡ bom mìn]
[Lưu ý: Cuộc đời khốn nạn lắm… cẩn tắc vô áy náy…]
Tuy rằng không cần, nhưng cũng dùng được.
Lại rút lần nữa
[Tên: Thẻ tri thức – nước hoa (sơ cấp)]
[Mô tả: Có kiến thức sơ đẳng về nước hoa và điều chế nước hoa]
[Lưu ý: Mùi thơm thoang thoảng, ngửi vào có thể nhận biết con người.
Kỹ năng của trai đểu à. Lần nữa!
[Tên: Thẻ tri thức – Cắm hoa (sơ cấp)]
[Mô tả: Có kiến thức sơ cấp về cắm hoa và hiểu được nghệ thuật cắm hoa đơn giản]
[Lưu ý: Không cần nghi ngờ, đây là một môn nghệ thuật]
Giản Tĩnh: “...”
Sao không rút được thuật đổi mặt?
“Cô Giản, ánh mắt em nhìn tôi hình như hơi kỳ lạ.” Tông Dã sờ mặt mình: “Vừa ngạc nhiên, vừa thất vọng, lẽ nào em muốn nhìn thấy bộ mặt thật của tôi đến vậy sao?”
Giản Tĩnh hiếm khi số nhọ như vậy, tâm trạng không tốt: “Nếu vậy thì sao, anh chịu tháo ra cho tôi xem thử sao?”
Tông Dã ôm đầu, cười tủm tỉm nói: “Nếu đây là dáng vẻ thật sự của tôi thì sao?”
“Vậy thì tôi sẽ tính sổ với anh.” Cô uy hiếp tỉnh rụi.
“Tiêu chuẩn kép của phụ nữ.” Anh ta cười cười, không cho là thật, trở lại vấn đề chính: “Cũng may mọi người rời đi sớm, không thì sẽ gặp kha khá phiền phức rồi.”
Giản Tĩnh nhớ đến người phụ nữ mặc áo khoác: “Người phụ nữ hôm qua là ai?”
“Một tên trộm.” Anh ta nói bâng quơ.
Giản Tĩnh: “…”
Trộm gì mà ngầu thế, cứ như đặc nhiệm.
Cô suy nghĩ một lúc và hỏi: "Vậy anh là ai?"
“Một dân đi làm xúi quẩy thôi.” Anh ta thở dài: “Đi công tác lại gặp phải bọn cướp, không biết là họ xui xẻo hay là tôi xui xẻo.”
Giản Tĩnh hậm hực: “Tôi mới là người xui xẻo.”
Nghỉ phép đến Paris mua sắm, kết quả những túi xách hôm qua chấm trúng đều không kịp mua, lại còn gặp phải một bọn ác quỷ giết người không ghê tay.
Tinh thần chịu đủ tàn phá.
Thật là xui đến tận mạng.
Tông Dã kiên nhẫn nghe cô phàn nàn xong mới nói tiếp: “Người nói chuyện hôm qua là em đúng không?” Câu hỏi nhưng lại ngầm ý khẳng định: “Người bên cạnh em là ai?”
Giản Tĩnh ngẩn ra, hỏi lại: “Ai cơ?”
Tông Dã hơi nhướng mày nói: “Em nói chuyện để phân tán sự chú ý, còn người kia thì phụ trách bắn. Đừng vội phủ nhận, cô Giản! Những tay súng bắn tỉa có thể hành động trong bóng tối chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Em chưa từng được huấn luyện, không thể nào làm được điều đó.”
À… Giản Tĩnh bỗng nhiên hiểu ra. Thảo nào người phụ nữ mặc áo khoác hôm qua cũng nói đến tay súng bắn tỉa. Bọn họ biết cô có tham gia, nhưng không nghĩ rằng mấy phát cuối cùng là do cô bắn.
Cũng phải, trong tình huống tối đen như mực, bọn bắt cóc đã cải trang vẫn có thể phân biệt chính xác, hơn nữa một phát bắn vỡ sọ mà không làm bị thương đến người khác. Nhìn thế nào cũng không giống chuyện một tác giả có thể làm.
Viện cớ hay đó.
Cô thay đổi nhanh như điện, ngập ngừng nói: "Anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Tùy tiện hỏi thôi, tìm hiểu tình hình một chút.” Tông Dã nói: “Cũng không hỏi không em. Chúng ta có thể làm một cuộc trao đổi.”
Giản Tĩnh chống cằm, chậm rãi nói: “Là người đàn ông đội mũ dệt kim.”
“Người nước nào?”
“Châu Á.”
“Có nói tên với em không?”
“Rye.”
“Whiskey lúa mạch đen?” Tông Dã cau mày, nửa tin nửa ngờ: “Tên tài khoản mạng à?”
Giản Tĩnh nhún vai, thoải mái thêm thắt cho một nhân vật hư cấu.
Tông Dã liếc mắt, hàng lông mày có chút bối rối lại mang một vẻ đẹp tuyệt mỹ. Không để cho người khác ngắm lâu, vẻ đẹp hấp dẫn đó nhanh chóng biến mất, ẩn vào dưới lớp da mặt bình thường.
“Cảm ơn.” Anh ta rất biết điều: “Vậy tôi có thể giúp gì cho em không?”
Giản Tĩnh vào thẳng chủ đề: “Anh học thuật đổi mặt ở đâu?”
Tông Dã ngẩn ra, bật cười: “Xin lỗi, cái này không thể nói ra được.”
Vậy anh ta nói làm gì? Cô quay đi không thèm nhìn anh ta nữa.
Tông Dã không trúng chiêu này của cô, nhưng anh ta có nguyên tắc của anh ta, giao dịch công bằng là một trong số đó.
Nợ ân tình thì nhất định phải trả.
“Cô Giản có yêu cầu gì khác với tôi không?” Anh ta cười hỏi.
Giản Tĩnh: “Không có.”
Tông Dã: “Tôi có thể giới thiệu một bác sĩ cho em.”
“Tôi rất hài lòng với khuôn mặt của mình, không cần dao kéo.” Cô liếc một cái thật dài: “Bằng không, anh cho tôi xem mặt thật của anh đi.”
Anh ta nói: “Sau đó cô lại thù mới hận cũ tính hết một lượt. Tôi chỉ sợ không còn mạng ra khỏi máy bay này.”
“Vậy thì thôi đi.” Giản Tĩnh liếc nhìn những điểm giá trị dũng khí còn lại, có chút xót xa.
Tối hôm qua hoàn thành nhiệm vụ thì hệ thống đã cho cô năm mươi điểm giá trị dũng khí và mười điểm giá trị cống hiến đặc biệt, nhưng sau một đợt rút thẻ vừa rồi thì chẳng còn lại bao nhiêu.
Khẳng định là xúi quẩy. Hôm nay không có thứ hời rồi.
Lần sau nói tiếp.
Ba tấm thẻ nghệ thuật tao nhã là nước hoa, rượu và cắm hoa, bị cô tổng hợp thành thẻ mở khóa không thương tiếc. Mở khóa vật phẩm linh hoạt của giao diện cấp hai.
Lại dùng mất mười lăm điểm, rút một thẻ cường hóa siêu cấp, thêm một điểm linh hoạt.
Vì thế, giao diện cấp hai của cô trở thành thế này:
[Chưa mở khóa] Ký ức: Sáu (Khả năng ghi nhớ, nhận biết và tái hiện lại những chuyện đã trải qua)
[Đã mở khóa] Linh hoạt: Bảy (Các bộ phận cơ thể của bạn linh hoạt hơn người bình thường)
[Đã mở khóa] Miễn dịch: Bảy (Bạn có sức đề kháng với những thứ kỳ lạ)
[Chưa mở khóa] Thích ứng: Sáu (Khả năng chịu đựng trong môi trường khắc nghiệt)
[Chưa mở khóa] Sinh dục: Sáu (Bạn hiểu mà… )
Khả năng miễn dịch bình thường không thấy được, nhưng tính linh hoạt thì khác.
Giản Tĩnh lấy ra một tờ khăn giấy gấp hoa, cảm thấy ngón tay hình như nghe lời hơn trước một chút. Chân tay không còn vụng về, rõ ràng muốn gấp thế này nhưng ngón tay lại không làm theo như trước.
Một đóa hoa giấy đã được thành hình, có bảy phần giống hoa hồng.
Nhưng mà, lúc này bên cạnh lại chìa ra một cành hoa.
Hoa hồng giấy.
Các cánh hoa phân lớp rõ ràng như vừa chớm nở, rung động lòng người.
Cô sững người.
Đều là giấy ăn, đều là hoa trắng, nhưng hoa của cô thì cứng ngắc tầm thường, còn đóa hoa này thì sống động như thật. Sự khác biệt này đại khái giống như sự khác nhau giữa tranh của Càn Long và tranh của Lang Thế Ninh.
“Thế nào, hôm nay anh đổi tên là Tiểu Nam sao?” Cô thu năm ngón tay lại, lặng lẽ miết đóa hoa giấy trong lòng bàn tay, giọng khó chịu.
Tông Dã lắc đầu, cười: “Xem ra là tiếp đãi sai cách rồi.” Anh cũng không muốn dây dưa với một cô gái đang làm mình làm mẩy, thoải mái đứng dậy rời đi: “Nghĩ kỹ rồi thì gọi điện cho tôi lúc nào cũng được.”
Anh ta nói vậy, ngược lại khiến Giản Tĩnh cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Việc nào ra việc đó, ân oán lúc trước đã chấm dứt, bây giờ lại tức giận thì cũng thật vô lý. Cũng vì cô không rút được thẻ đổi mặt, tâm trạng không tốt nên mới khó chịu ra mặt. Nói thẳng ra thì bản thân người giữ thẻ kỹ năng bên mình đã là gian lận rồi.
“Thôi bỏ đi, anh đừng để trong lòng.” Tình báo chỉ là bịa đặt, lợi dụng nó cũng hơi quá đáng.
Tông Dã nhướng mày: “Tôi không nhận không ân tình của người khác.”
Giản Tĩnh liếc anh ta một cá, cầm lấy hoa giấy anh ta vừa gấp: “Vậy thì lấy cái này đi.”
“Cô Giản rộng lượng như vậy, tôi cứ ép mãi thì cũng không phải lẽ.” Tông Dã suy nghĩ một chút rồi mỉm cười: “Vậy kết bạn đi.”
Anh ta chìa tay ra, màu da ở mu bàn tay và cổ tay gần như không khác gì nhau, không có vết chai, không đeo nhẫn, cũng không có vết bớt hay sẹo.
Bình thường, không có chút ký ức.
Rõ ràng không phải tay thật.
Giản Tĩnh cũng so đo chuyện thành ý của anh ta, miễn cưỡng đưa tay ra.
Tông Dã chạm vào đầu ngón tay của cô, bắt tay một cách lịch sự.
Giản Tĩnh thầm định nghĩa: Bắt tay giảng hòa.
Nhưng cô vẫn rất tò mò về bản lĩnh của Tông Dã. Lúc xuống máy bay, cô tập trung toàn bộ sự chú ý vào anh ta.
Nhưng mà, rõ ràng mọi người cùng xuống máy bay một lúc, cùng đi ra lối đi, cũng không biết từ khi nào… Có lẽ là lúc Khang Mộ Thành nói chuyện với cô, cũng có thể là lúc lấy hành lý, tóm lại là chỉ lơ đễnh một chút đã biến mất tăm.
Thật là nghi ngờ những nhân viên các bộ phận liên quan.
Với loại người này, vẫn là qua lại càng ít càng tốt.
Giản Tĩnh dứt khoát từ bỏ việc điều tra, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi vì lệch múi giờ.
Khang Mộ Thành không yên tâm để cô ở một mình: “Có muốn anh qua ở cùng vài ngày không?”
“Em không sao.” Giản Tĩnh lặp lại câu nói cũ: “Còn anh thì nên đi tìm bác sĩ tâm lý nói chuyện đi.”
Điều đáng sợ nhất của sự kiện bắt cóc ở trung tâm thương mại đó chính là nỗi sợ tính mạng luôn bị đe dọa. Tuy nhiên cô khác với Khang Mộ Thành.
Đương nhiên cô cũng sợ, nhưng dù sao cũng chính tay cô giết chết bọn bắt cóc. Chiến thắng được bọn chúng, về mặt tâm lý mà nói, sẽ không bị ám ảnh về cái chết.
Chuyện làm cô không thoải mái là một chuyện khác.
Nhưng Khang Mộ Thành… “Anh không sao.” Anh trả lời lại cô: “Cũng đã kết thúc rồi.”
Giản Tĩnh cau mày, nghiêm túc nhìn anh.
Lúc trước không để ý, Khang Mộ Thành nhờ vào rượu mà ngủ say, tinh thần cũng ổn, nhưng dường như anh trở nên nhạy cảm hơn. Nếu xung quanh phát ra tiếng động gì lớn, anh sẽ nhanh chóng nhìn dáo dác, cơ bắp lập tức căng thẳng.
“Sao thế?” Anh sờ mặt, hơi không được tự nhiên.
“Em đổi ý rồi.” Giản Tĩnh cười, nắm lấy cánh tay anh, giống như lúc ở trong trung tâm thương mại: “Em đến ở với anh vài ngày.”
Trước giờ anh luôn quan tâm lo lắng cho cô, nhưng lại quên rằng bản thân cũng cần có người bên cạnh quan tâm bầu bạn.
“Anh Anh Kiệt đi cùng không?” Cô nói: “Chúng ta cùng đến nhà Tổng Giám đốc Khang ăn chực được không?”
Tư Anh Kiệt phàn nàn: “Ồ, nhớ đến anh rồi sao? Anh còn tưởng không ai nhớ anh cũng về cùng rồi chứ!”
Giản Tĩnh nhịn cười: “Sao có thể chứ.”
Khang Mộ Thành cũng cười, vỗ vỗ vai anh ta: “Cùng đi đi. Tối nay ăn gì?”
Tư Anh Kiệt không khách sáo: “Tôm xào Long Tĩnh, cá chua Tây Hồ, cua nhồi cam.”
“Bia và gà rán.” Giản Tĩnh thực tế hơn.
Khang Mộ Thành: “…” Ăn được là tốt.