Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 189 - Chương 190

Chương 190

Giản Tĩnh biến mất.

Theo điều tra của cảnh sát, đối tượng kia đã lợi dụng lúc cô đi vệ sinh để gây choáng, nhét vào vali ngoại cỡ rồi đi ra bằng cửa sau.

Nạn nhân của vụ tai nạn là một nhà văn bình dân, cảnh sát điều tra cũng đến rất nhanh, sau khi nhận được tin báo, hiện trường lập tức được phong tỏa, nhân viên được kiểm tra danh tính từng người một.

Những điều kỳ lạ đã xảy ra.

Mỗi nhân viên đều có giấy phép lao động riêng, và người tổ chức sẽ không thể không quản lý chặt chẽ việc này. Nhưng sau khi hỏi thăm từng người một, không có một nhân viên nào bị mất tích.

Mặc dù người ngoài không thể biết nhân viên nào chịu trách nhiệm về việc gì, nhưng nhân viên thì khác. Cho dù đó là một nghệ sĩ trang điểm, kỹ sư ánh sáng hay nhiếp ảnh gia, bạn phải biết bạn có bao nhiêu người trong nhóm của mình.

Mọi người đều khẳng định hôm nay không có ai biến mất.

Chỉ có hai công nhân tạm thời, một chàng trai vừa tốt nghiệp và một cô gái đến thay thế một người bạn, danh tính của họ cũng rõ ràng.

Như vậy thì chỉ có thể là một trong số những khách mời.

Nhân viên bảo vệ cho biết, tất cả khách mời chỉ được vào khán phòng khi có giấy mời. Vậy, là ai đã bỏ đi giữa chừng?

Theo camera giám sát của bãi đỗ xe, có tổng cộng ba phương tiện đã rời đi.

Đầu tiên là Phó Chủ tịch nhà xuất bản Mẹ bị ngã phải chạy vào bệnh viện; thứ hai là một ngôi sao phải chạy đến quán bar sau buổi biểu diễn; thứ ba là trợ lý bị đau bụng. Xin về nhà sớm để nghỉ ngơi.

Ngoài ra, một chiếc taxi chạy ngang qua.

Theo lời kể của tài xế, hành khách là một người đàn ông mặc vest, đeo khẩu trang, trên tay xách một chiếc vali lớn, xuống xe ở ga Park Road cách đó không xa.

Cảnh sát đã điều tra giám sát đường phố và theo dõi anh ta ra khỏi xe và vào công viên.

Sau đó, người bí ẩn biến mất.

Nói một cách chính xác, chiếc vali đã biến mất.

Ở lối ra, không ai bước ra với một chiếc vali lớn.

Cảnh sát đã khám xét toàn bộ công viên và cuối cùng ở hồ nổi lên một chiếc vali chứa đầy đá. May mắn thay, sau khi kiểm tra, không tìm thấy máu bên trong.

Giản Tĩnh hẳn vẫn còn sống.

Sau đó thì sao?

Không có sau đó.

Kẻ bắt cóc không liên lạc với gia đình, không đòi tiền chuộc cũng như không để lại bất kỳ lời ám chỉ nào, khiến công việc của cảnh sát gặp rất nhiều khó khăn.

Quý Phong xác định đây chính là hung thủ của những vụ giết người hàng loạt. Chủ trương mở lại vụ án, điều tra kỹ càng người thân của người đàn ông Tiết Quân, đồng thời điều tra những thành phần khả nghi xung quanh cô.

Nhưng không thành công.

Lý do cũng rất thực tế, hiện tại vẫn chưa có manh mối nào cho thấy kẻ đã bắt cóc Giản Tĩnh là kẻ giết người năm đó.

Năm ấy kẻ giết người để lại những bông hoa hồng, năm nay không có, không phù hợp với phong cách phạm tội trước đây của gã. Ngay cả án tử của Lưu Bảo Phượng cũng vậy, mặc dù còn lại quyển sách [Bác sĩ ác ma] nhưng không liên quan gì đến hoa hồng.

Những người khác cho rằng vụ này giống một vụ bắt cóc, hoặc một hành động cố ý trả thù.

"Cô ấy giúp chúng ta giải quyết một số vụ án nên có thể kéo đến sự thù hận của một số người." Những lý do của người ngoài cuộc đều giống nhau, thậm chí còn khách quan hơn: "Kẻ giết người hàng loạt hồi đó đã thu tay lại từ lâu, và đây cũng không phải phong cách gây án của gã."

Trong bốn trường hợp từ năm 2009 đến năm 2014, dấu hiệu rõ ràng nhất là lễ hội.

Và ngày diễn ra lễ trao giải chỉ là một ngày thứ bảy bình thường.

Chỉ dựa vào điều này, lập luận của Quý Phong là có thể chối cãi, cho dù bị buộc nhưng bất đắc dĩ, anh ấy phải nói thẳng: "Chính cô Giản đã nói rằng gã sẽ đến đến tìm cô ấy."

"Có bằng chứng nào không?"

Anh: "... Trực giác của thân chủ rất chính xác."

Lãnh đạo: "Vậy nếu không phải?"

Họ bác bỏ đề nghị của anh ấy và quyết định: "Chúng ta vẫn phải bắt đầu với vụ án mà Giản Tĩnh có liên quan. Ngoài những người thân của hung thủ, tôi nghĩ người nhà của một số nạn nhân cũng có hiềm nghi."

Các đồng nghiệp nhanh chóng phản ứng: "Nhà họ Phòng? Bọn họ có thể ghi hận trong lòng và tìm cách trả thù."

“Giao việc đi.” Lãnh đạo lên tiếng, sắp xếp mọi người tự điều tra, đồng thời cảnh cáo Quý Phong: “Nếu là cậu làm việc theo cảm tính, theo quy tắc thì chỉ có thể tránh đi.”

Qúy Phong: "Tôi và cô Giản không thân cũng chẳng quen, không liên quan gì đến nhau, tại sao lại phải tránh đi?"

“Không phải là bạn bè sao?” Hai chữ cuối cùng của lãnh đạo thật có ý tứ.

Qúy Phong: "Bạn bè kiểu gì? Người quen, chỉ là người quen, làm việc qua lại mà thôi."

Người lãnh đạo mới chịu thua.



"Bạn bè kiểu gì? Người quen, chỉ là người quen, làm việc qua lại mà thôi."

Trong căn phòng mờ tối, Giản Tĩnh nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Cô đang nằm trên giường dây thép, đau đầu kinh khủng, phải mất một thời gian dài để tìm ra ai đang nói chuyện.

“Khụ.” Cô ho khan vài tiếng, sờ vào chai nước khoáng bên cạnh gối, lúc này mới phát hiện nước trong bình đã cạn sạch.

Bên kia cửa, người đàn ông ngồi trong bóng tối tắt ghi âm của điện thoại: "Thấy thế nào?"

"Buồn chán." Cô nói.

“Chán à?” Anh một bên cầm chiếc kẹp tóc lên, dưới chiếc khóa ngọc ẩn hiện có gắn camera, nhưng tất cả dây đều đứt, không hề có tác dụng: “Tôi không cảm thấy vậy.’’

Nguồn sáng chính trong phòng hướng vào tường, bao quanh lồng kính là hợp kim nhôm, bao phủ ba mặt, trên tường còn lại mở ra một cửa, bên trong là một căn phòng nhỏ ba mét vuông, có nhà vệ sinh và thiết bị rửa mặt.

Một chiếc giường 80cm được đặt trong lồng. Khăn trải giường màu trắng như tuyết, bên giường phủ nhiều lớp sợi voan trắng buông thõng xuống, giống như một nhà tù hoặc một ngôi nhà búp bê cho công chúa.

Đây là nơi Giản Tĩnh bị giam trong hai ngày.

Giản vẫn mặc chiếc váy hoa hồng ngày hôm đó, đi chân trần, đôi giày cao gót của cô bị ném vào một góc.

“Máy ảnh, con chip định vị.” Anh ta chậm rãi đếm những thứ cô đang mang theo rồi mỉm cười: “Cô quả thực vì mà làm việc chăm chỉ đấy nhỉ.”

Giản Tĩnh nói: "Anh cũng không kém."

“Tôi không nghĩ đó là một lời khen.” Anh ta cười: “Sao, giận à?”

Giọng điệu của anh ta như thể anh ta đang nói chuyện với một cô bé ngây thơ.

Cổ họng Giản Tĩnh ngứa ngáy: "Nước."

Anh ta bước đến, mở vách ngăn ở phía dưới, lấy một chai nước khoáng rồi lăn nó vào.

Cô vặn nắp nhiều lần nhưng không mở được nên phải nghiến răng nghiến lợi mở ra. Cuối cùng sau khi mở nó ra, cô nhanh chóng nhấp một ngụm nhỏ để làm ẩm cổ họng của mình.

Anh ta nói: "Cô quá ngây thơ khi dùng những thứ này để tìm tôi. Nhiều năm như vậy, tại sao vẫn không học cho tốt."

Giống như là người thầy bất lực với học sinh.

Giản Tĩnh hỏi ngược lại: "Tôi đã thất bại?"

Anh ta mỉm cười, bắt chéo chân, từ trên cao nhìn cô, nhưng giọng điệu vẫn rất hiền lành: "Nếu tôi nói với cô là 'có', cô sẽ bị thuyết phục chứ?"

Cô không nói.

“Tất nhiên là không rồi!” Anh ta nói: “Cô vẫn nuôi hy vọng rằng ngay cả khi không có chuyện này, cảnh sát vẫn có thể tìm ra tôi.”

Cô bị giọng điệu thờ ơ của anh ta chọc giận, tung bài ra: "Họ của anh là Tiết."

"Tiết? Ồ, đúng rồi, bọn họ đã tìm được Tiết Quân." Anh ta bình tĩnh chế nhạo, "Đây là lỗi đầu tiên cô phạm phải, quá nóng nảy, nếu chậm rãi kiểm tra từ nhà Tiết Quân... Ồ, nhưng cô không nhịn được, dẫn tôi mắc câu.”

"Tiểu Tĩnh, cô cũng rất kỳ lạ. Mấy năm nay tôi tìm cô vài lần, lại còn giải quyết giúp cô nỗi tiếc nuối cả đời. Nhưng sao cô lại hận tôi như vậy chứ?"

Anh ta chậm rãi hỏi, nhưng ánh mắt dần trở nên lạnh lùng hơn, nghiêm nghị đứng lên: "Bởi vì tôi làm tổn thương người đàn ông của cô? Nhưng nghe này, bọn họ kiên định đến mức nào, là loại bạn bè gì chứ? Chỉ là người quen thôi."

Giản Tĩnh im lặng một lúc, nhìn sang chỗ khác, nhẹ nói: "Anh nói đúng, chỉ là người quen."

Anh ta cười khúc khích, như thể đang nói đùa: "Nói về sai lầm thứ 2 của cô đi, mỹ nhân kế, nó thực sự có hiệu quả, tôi không bao giờ mong đợi rằng cô sẽ trở thành cái dạng như ngày hôm nay. Mặc dù tôi đã từng hy vọng, nhưng tôi biết rõ, linh hồn hoàn mỹ ít lại càng ít, hầu hết mọi người đều chỉ là những viên đá ngoan cố, dù có chạm khắc như thế nào cũng không thể trở thành viên ngọc bích đẹp đẽ - cô đã cho tôi một bất ngờ lớn, chỉ có điều này thôi, cô đã thành công rồi."

“Tôi thực sự không thể để cô đi.” Anh ta nhìn cô gái trong lồng kính bằng ánh mắt tán thưởng, thưởng thức vẻ đẹp và lòng dũng cảm của cô.

Phải nói rằng, sự phản kháng của cô khiến mọi thứ trở nên thú vị hơn. Tuy nhiên, đây không phải là lý do tại sao vào thời điểm đó đứa trẻ này lại được chọn sao?

“Nhưng nếu cô nghĩ rằng cái này có thể đối phó với tôi, thì cô đang đánh giá bản thân cao quá rồi đấy.” Anh ta cười, từng lời nói như con dao sắc nhọn: “Cô luôn phạm phải những lỗi sai giống nhau.”

Cùng một lỗi?

Giản Tĩnh ngồi thẳng dậy, nheo mắt, nhìn anh ta chằm chằm, như thể đang cố gắng xác định điều gì đó.

Nhưng điều đó là vô ích, anh ta đã tháo kính áp tròng của cô ra, chỉ có một cái bóng mơ hồ phủ lên võng mạc cận thị của cô.

"Cô không nhớ sao? Không thành vấn đề." Anh ta bấm nút trong tay, chậm rãi nói: "Tôi có thể từ từ dẫn cô về ký ức."

Trong căn nhà kính, một đám sương mù thuốc mê được phun ra từ ống nhựa được gắn trong bóng tối, bao trùm cả căn phòng.

Ý thức của cô dần dần mất đi, nhưng nó không chìm đến điểm sâu nhất, nó lơ lửng trên không, xung quanh tối đen như mực, theo như cô có thể nhìn thấy, chỉ có một vòng tròn mờ nhạt của ánh sáng trắng.

Anh ta tắt những ngọn đèn khác và đi tới ngôi nhà kính.

"Nào!" Anh ta nói: "Để tôi đưa cô trở lại những điều cô đã quên."

——

Ý thức của Giản Tĩnh thức tỉnh vào năm 2014.

Cô nhìn thấy một nhà hàng sôi động với lối trang trí cao cấp, có những chiếc xe hơi sang trọng đậu trước cửa, đi đâu cũng có thể nhìn thấy những chiếc Porsche và Maserati, có rất nhiều BMW và Mercedes-Benz.

Tuy nhiên, ngay trước một khách sạn như vậy, một chiếc taxi đột ngột dừng lại.

Một gia đình ba người ra khỏi xe.

Hai vợ chồng trẻ, ăn mặc chỉnh tề nhưng không cao sang, họ là những người rất bình thường, làm những công việc bình thường, buôn bán bình thường nhất.

Trước khi vào cửa, bọn họ đã bị những chiếc xe chạy qua chèn ép, thể hiện rõ sự thụt lùi của họ.

Thành thật mà nói, một bữa ăn trong nhà hàng kiểu này có giá vài nghìn tệ cho ba người, mời khách ăn trong lễ mừng năm mới, giá một bàn gần như bằng nhau. Không phải những gia đình bình thường không thể trả tiền, nhưng họ lại ngại chi nhiều tiền như vậy cho một bữa ăn đơn giản trong những ngày bình thường.

Nhưng cô con gái nhỏ của họ lại nghĩ khác.

Cô bé nói với người phục vụ rất rõ ràng: "Ô số 202, Giản Tĩnh."

Người phục vụ mỉm cười dẫn đường: "Vâng, mời đi lối này."

Quay đầu lại, sự bất mãn hiện lên trong mắt cô ta: Cô gái nhỏ thích sự phù phiếm và đòi ăn ở nhà hàng cao cấp, không thèm quan tâm đến mức độ kinh tế của ba mẹ ra sao. Chỉ cần tam quan đoan chính, nhất định sẽ nảy sinh ra ác cảm.

Có ai ngờ sau khi ba mẹ cô ngồi xuống cầm thực đơn, chủ động ‘oán giận’ với người phục vụ: "Đồ ăn ở đây đắt quá. Ôi, con gái! Con không nên đưa ba mẹ vào đây ăn, Michelin là gì? Chúng ta nhất định phải ăn thứ đắt này sao?"

Người phục vụ cười nói: "Con gái của ngài rất yêu ngài đấy."

“Con bé đó muốn tiêu hết số tiền mới kiếm được ấy mà.” Người ba tiếp tục ‘phàn nàn’: “Con bé nói không đồng ý nên chúng tôi cũng không còn cách nào khác ngoài việc hưởng phúc sớm của con gái.”

Người phục vụ lúc này mới hiểu ra, lập tức nhìn với ánh mắt khác, hóa ra không phải cô con gái bắt ba mẹ tiêu tiền mà ngược lại, cô bé tự kiếm tiền và muốn đưa ba mẹ ăn một bữa ăn ngon.

Trong lòng cô ta rất ngạc nhiên. Khi gọi đồ ăn xong, cô ta bắt đầu nói chuyện với các đồng nghiệp của mình.

Người quản lý mới hỏi: "Đây chắc hẳn là một gia đình rất hạnh phúc đúng không?"

“Đúng vậy.” Người phục vụ nói: “Quả nhiên là sinh con gái tốt, rất hiếu thuận.”

Người quản lý mỉm cười.

Bình Luận (0)
Comment