Bữa ăn này có giá ba, bốn nghìn tệ.
Khi thanh toán, ba Giản và mẹ Giản hiểu ra, lập tức lắc đầu: “Đắt quá, ăn cũng chẳng thấy có gì đặc biệt, lần sau đừng phí tiền oan nữa.”
“Lòng hiếu thảo của con gái cô thì sao có thể nói là phí tiền oan chứ.” Người quản lý lấy ra một bông hoa bách hợp từ trong lọ, bọc trong giấy bóng kính, đưa cho Tiểu Giản Tĩnh: “Hoan nghênh lần sau ghé quán.”
Tiểu Giản Tĩnh ngẩng đầu lên liếc nhìn anh ta, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác: “Không cần.”
Trong lòng anh ta càng cảm thấy hứng thú, lại đưa cho mẹ Giãn.
Trừ khi là một gia đình vô cùng yêu thương nhau, thì những người phụ nữ đã làm mẹ rất ít khi có thể nhận được hoa tươi. Mẹ Giản hơi ngại, nhưng vì nụ cười chân thành trên mặt người quản lý nên bà bèn nhận lấy.
Ba người ra ngoài gọi taxi.
Người quản lý đứng bên cửa sổ quan sát, thì thấy cô gái lấy hoa bách hợp từ trong tay người mẹ, ra vẻ như giúp bà cầm đồ, sau đó là hành động vứt khăn giấy, giả vờ như không cẩn thận ‘sẩy tay’ làm hoa bách hợp rơi vào thùng rác.
Người mẹ trách mắng vài câu, cô làm nũng, rồi dễ dàng che giấu đi.
“Nhìn thấy rồi chứ?” Quản lý đi tới bên cạnh cô gái bé nhỏ, cúi xuống nói nhỏ bên tai cô: “Lúc đó, tôi chọn tổng cộng ba gia đình, một đôi vợ chồng trẻ tuổi, ân ái hơn cả ba mẹ cô, một đôi vợ chồng lớn tuổi, trung trinh hơn cả ba mẹ cô, nhưng vì cô, tôi đã chọn bọn họ.”
Cô bé ngẩng đầu lên, gương mặt vẫn còn non nớt kinh ngạc nhìn anh ta.
“Đúng vậy.” Anh ta cười gật đầu: “Là cô đã hại chết bọn họ.”
Nước mắt cô bé ứa ra, lắc đầu nguầy nguậy: “Không! Không phải tôi!”
“Là cô, bởi vì cô cảnh giác, bởi vì cô khiêu khích cho nên tôi mới từ bỏ bọn họ, lựa chọn cô.” Từng câu từng chữ như một lưỡi dao vô hình, giết người không thấy máu: “Vì cô, nên bọn họ mới chết.”
“Không!” Cô bé vội vàng lùi lại, hét lên: “Không phải tôi.”
Độ cong trên khóe môi anh ta càng sâu thêm, giọng điệu càng thêm chắc chắn: “Là cô, nhìn xem.”
Cảnh tượng bỗng chốc thay đổi.
Cô nhìn thấy khu phức hợp của nhà mình, anh ta đang trò chuyện với hàng xóm.
“Ở đây có một gói bưu phẩm, cần bọn họ ký nhận.” Sau khi cải trang, anh ta hỏi hàng xóm: “Tôi không biết khi nào bọn họ ở nhà, tôi đến mấy lần đều không gặp họ.”
Người hàng xóm nhìn chiếc áo may ô có in chữ bưu điện trên người anh ta, vui vẻ nói: “Bọn họ chuyển nhà rồi.”
“Bọn họ chuyển đi đâu rồi?”
“Bảo đến học trường trung học số 6.” Người hàng xóm không nhớ nơi ở, nhưng theo bản năng của một gia trưởng, lại nhớ rất kỹ là ở trong một trường trung học tốt nhất của tỉnh.
Anh ta giả vờ hiểu ra: “Chẳng trách vội chuyển nhà, hóa ra là đi học.”
“Đúng vậy, lần trước gặp mặt còn nói tháng tám trời không nóng sẽ chuyển đi, ai ngờ lại đột ngột chuyển đi như vậy.” Người hàng xóm làm ra vẻ như rất hiểu biết: “Chắc chắn do chuyển trường học cần phải để ý hộ khẩu, bây giờ đi học khó khăn hơn trước kia nhiều.”
Anh ta cảm ơn, rồi quay đầu lại, mỉm cười với cô gái nhỏ trên đường, sự bình tĩnh, tà ác khó mà dùng lời nói ra hết được: “Nhìn xem, vốn dĩ nhà cô định tháng tám sẽ chuyển đi, bởi vì tôi, nên đã chuyển đi sớm hơn một tháng.”
Giản Tĩnh mím chặt môi, kìm nén không phát ra tiếng.
“Hiểu rồi chứ? Cô đánh giá bản thân mình quá cao rồi, cô cho rằng như thế sẽ có thể thoát được tôi.” Anh ta đút hai tay vào trong túi quần, nhàn nhạt nói: “Sai hoàn toàn, cô chỉ là đang khiến tôi chú ý đến cô, sau đó, lựa chọn cô.”
Anh ta kề sát vào mặt cô bé, mỉm cười: “Cho nên, cô đừng phủ nhận, chính cô đã hại chết ba mẹ mình.”
“Không có.” Cô gái nhỏ bịt tai lại, quay đầu bỏ chạy: “Không phải tôi, không phải tôi.”
Có cơn gió thổi qua.
Khi chạy cơ thể của cô gái nhỏ co quắp lại, dần dần trở thành một nữ sinh trẻ trung nhỏ nhắn, biến thành một cô gái cao ráo nhanh nhẹn, biến thành… một mỹ nữ trên bộ váy cưới hoa hồng.
Cô đột ngột đứng lại, từ từ xoay người lại.
“Không phải tôi.” Giản Tĩnh tỉnh dậy sau cơn hôn mê, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt.
Ánh sáng và bóng tối xen kẽ nhau, vòng sáng lạnh lẽo đang dao động trong bóng tối, không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo. Thân hình anh ta ẩn trong bóng mờ bên ngoài căn nhà kính, giống như một bóng ma đang ẩn náu, mỉm cười nhìn cô chăm chú.
Cô nhìn chằm chằm anh ta một lúc, rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Cảnh sát chia thành hai nhóm, một nhóm xem xét các vụ án mà Giản Tĩnh đã tham gia, sàng lọc khả năng trả thù, nhóm còn lại tiếp tục điều tra các vị khách vào ngày diễn ra buổi lễ, muốn tìm ra một chút manh mối.
Quý Phong xác định sự việc này không liên quan đến những vụ án khác, anh kiên trì tìm người.
Anh yêu cầu danh sách từ người chịu trách nhiệm chính, đối chiếu với camera trên cửa, xác nhận từng người một.
Sau khi sàng lọc một loạt, tìm thấy được vài người khả nghi.
Đầu tiên là thế này: Thư mời được đưa cho một người đàn ông, nhưng người đến tham dự ngày hôm đó lại là một người phụ nữ. Sau khi đến nhà tra hỏi, mới biết là người tình thích những nơi cao sang này, nên năn nỉ người đàn ông cho bức thư mời đó.
Người đàn ông này đã có vợ con.
Sau khi người vợ nghe nói thì lập tức chẳng nói chẳng rằng vứt ngay tờ đơn ly hôn cho anh ta, vợ chồng hai bên đều gây tới bến. Còn cô tình nhân trẻ đó thì trong sạch, hôm đó tham quan xong buổi lễ thì chẳng có gì bất thường.
Cái thứ hai là đáng ngờ hơn nhiều.
Ngày diễn ra buổi lễ, lẽ ra có một người nên đến, nhưng lại nói là mình không đi.
Giang Bạch Diễm.
Cậu ấy đang quay phim trên phim trường [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ].
Hôm nay là buổi quay ngoại cảnh, chọn một con đường trồng đầy cây ngô đồng, lá cây hai bên vàng óng, giống như được ánh mặt trời mùa thu ấm áp chiếu vào, một thanh niên mình dài vóc ngọc đứng dưới gốc cây, nét mặt lặng im, bóng lưng u sầu.
Một số máy quay đang hướng về phía cậu ấy, một mình cậu ấy bước chậm rãi từ phía cuối con đường.
Ánh sáng chuyển từ tối sang sáng, bóng người từ xa đến gần, bóng cây trên mặt từ từ mờ đi, lộ ra gương mặt của cậu ấy. Điều này cũng có nghĩa cậu ấy đã hoàn thành đấu tranh nội tâm của mình, trèo lên từ vực đen sâu thẳm không nhìn thấy đáy, linh hồn lại một lần nữa được tắm mát dưới ánh mặt trời.
“Cắt.” Đạo diễn ra hiệu kết thúc việc quay cảnh này.
Giang Bạch Diễm thoát vai, còn chưa đến gần thì đã thấy Quý Phong và cảnh sát Cao đang đứng ở một bên.
Chị Trần thì thào nói: “Hai vị cảnh sát có chuyện muốn hỏi cậu.”
“Em đi một lúc.” Giang Bạch Diễm tránh tầm mắt của đoàn làm phim, đi đến góc tường: “Các người tìm tôi có chuyện gì?”
Anh Cao dò xét cậu ta, cho dù là mấy ông lớn thì cũng phải thừa nhận làn da của Giang Bạch Diễm rất đẹp, hoàn toàn khác xa với vẻ đẹp trai của Quý Phong.
Là cậu ấy đưa Giản Tĩnh đi sao?
“Có chút chuyện muốn hỏi cậu.” Anh Cao tuổi đã lớn, thường giả vờ là người tốt, ân cần hỏi: “Ngày mười lăm, vốn dĩ cậu phải tham gia một sự kiện, cậu có tới đó không?”
Giang Bạch Diễm nhìn điện thoại, rồi nói thẳng vấn đề: “Đừng vòng vo nữa.” Giọng điệu của cậu ấy rất thân thiết, như thể khí thế thiếu niên vẫn phơi phới: “Các người đến hỏi chuyện của cô Tĩnh Tĩnh có phải không?”
“Cậu có manh mối gì có thể cho chúng tôi sao?” Anh Cao thử dò hỏi.
Cậu ấy nói: “Theo lịch trình là ngày mười lăm tôi phải đi, đã xin nghỉ phép với đạo diễn Mai rồi, nhưng buổi chiều tôi lại đóng cảnh ăn mì, cảnh này đã quay đi quay lại mấy lần, tôi ăn no căng bụng, nôn cả nửa buổi, đành phải về nhà nghỉ ngơi.”
Chị Trần đứng cách đó không xa cũng không gần, có thể nghe thấy rõ cậu ấy nói chuyện, vội vàng đi tới làm chứng: “Không sai không sai, đạo diễn bắt ăn thật, cậu ấy ăn no quá, phải nôn ra hết, giày vò cả nửa buổi, tôi đành phải nói cậu ấy đừng đi nữa, về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Có ai có thể chứng minh không?”
Giang Bạch Diễm chậm rãi lắc đầu: “Tôi sống một mình.”
Quý Phong cuối cùng cũng lên tiếng: “Chuyện thư mời là sao? Bộ phận an ninh của buổi lễ buộc phải quét mã QR, chúng tôi đối chiếu mã của từng người, mã của cậu đã được sử dụng qua.”
Giang Bạch Diễm cau mày suy nghĩ hồi lâu, sau đó lắc đầu: “Xin lỗi, thư mời tôi chỉ để đại trong túi, túi thì vứt trên xe bảo mẫu, có thể bị người khác lấy đi chăng.”
“Thư mời vẫn còn chứ?” Quý Phong hỏi.
Cậu ấy nói: “Trong nhà của tôi, chắc chưa bị vứt đi đâu.”
Quý Phong nhìn chằm chằm vào mặt cậu ấy chậm rãi hỏi: “Gần đây có người nào khả nghi xung quanh cậu không?”
“Tôi là một diễn viên.” Giang Bạch Diễm bình tĩnh trả lời: “Hằng ngày gặp rất nhiều người xa lạ, tôi không có thời gian cũng không có hơi sức để để ý.”
Quý Phong: “Cho nên ý cậu là, chuyện Giản Tĩnh mất tích không hề liên quan gì đến cậu?”
Giang Bạch Diễm hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải bắt cóc cô ấy? Chúng tôi không có thù, làm như thế có ý nghĩa gì? Chẳng có lợi gì cho tôi cả.”
Chị Trần lại xen vào: “Đúng vậy, quan hệ giữa Tiểu Bạch và cô Giản rất tốt, không lý nào lại hại cô ấy. Các người đi điều tra người khác đi.”
Quý Phong và anh Cao nhìn nhau, cũng chẳng hỏi tiếp.
Sau khi hai người rời đi, Giang Bạch Diễm nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Cậu ấy bước đến một quán cà phê gần đó, chào nhân viên đang nghỉ rồi thản nhiên đi vào nhà vệ sinh. Sau đó, mở điện thoại ra rồi bắt đầu gọi một cuộc điện thoại.
Bip, không lâu sau đã có người nghe máy.
“Đang làm gì vậy?” Giọng điệu của cậu ấy ngọt ngào, như thể đang nói chuyện điện thoại với bạn gái: “Mọi chuyện vẫn thuận lợi nhỉ?”
“Yên tâm, mọi việc đều nằm trong kế hoạch.”
Giang Bạch Diễm nhướng mắt nhìn mình trong gương, khóe môi khẽ cong lên một độ cong vừa vặn: “Vậy sao? Vậy khi nào tôi qua đó?”
“Vội cái gì, ở lại thêm mấy ngày không phải tốt sao… càng… giống… thật.”
“Lâu quá rồi, tôi nóng lòng lắm.” Cậu ấy vẫn nói nhẹ nhàng, như thể sợ kinh động đến ai.
“Không đến mức tuyệt vọng thì sao cô ấy có thể từ bỏ lòng phòng bị mà chấp nhận cậu được? Đợi tôi xóa sạch ký ức của cô ấy thì sẽ trả cô ấy cho cậu.”
Giang Bạch Diễm: “Thật không?”
“Đương nhiên, chỉ là chúng ta còn một số vấn đề nhỏ cần giải quyết, nhanh thôi.”
Giang Bạch Diễm khẽ “ờ” một tiếng, khá là bất lực: “Vậy thì được, đừng có mà lừa tôi. Nếu không tôi sẽ rất tức giận đấy.”
“Cậu nắm được cán tôi rồi, còn sợ gì nữa? Chỉ cần giúp tôi kéo dài thêm một vài ngày là được, đến lúc đó, cậu và tôi đều có được thứ mình muốn.”
Dường như cậu ấy bị thuyết phục rồi, giọng điệu càng thêm ngọt: “Hai ngày đủ không?”
“Được, hai ngày sau cậu có thể trở thành anh hùng của cô ấy rồi, cứu cô ấy ra… Giống như năm đó cô ấy từng cứu cậu vậy.”
“Quyết định như vậy nhé.” Giang Bạch Diễm cúp điện thoại, vặn vòi nước, ngón tay ướt sũng nghịch ngợm trên tóc, làm đầu tóc rối bù, càng thêm phù hợp với nhân vật trong vở kịch.
Ánh mặt trời di chuyển, trên mặt dần lộ ra một cái bóng xám xịt.
Đèn lại sáng.
Giản Tĩnh bị ánh sáng mạnh làm cho chói mắt, cô chật vật tỉnh lại.
Anh ta mở cần thông gió, mở cửa để giao bữa ăn, mang một phần bánh mì và sữa vào.
“Tôi muốn ăn cơm.” Cô nói.
“Đừng có kén ăn.” Anh ta cười mắng, dường như không có vẻ gì là tức giận. Nhưng Giản Tĩnh biết rằng anh ta sẽ không để cô nắm được quyền làm chủ, ăn cơm như thế, đi vệ sinh cũng như thế.
Anh ta muốn dùng những chuyện nhỏ nhặt nhưng quan trọng này, hủy hoại nhân cách của cô từng chút một.
Lần trước chắc cũng vậy.
Cô và ‘Giản Tĩnh’ cùng trải qua nỗi đau giống nhau.
Nhưng anh ta không biết, càng như vậy, cô càng quyết tâm, lần này, cô sẽ không bao giờ thua nữa.
Cô cầm ổ bánh mì lên cắn một miếng, chế giễu: “Vừa khô vừa cứng, không mua nổi bánh mì tươi à?”
“Tiểu Tĩnh, chọc giận tôi, người thiệt thòi sẽ là cô.” Anh ta bình tĩnh chỉ ra hiện thực: “Cô nên ngoan ngoãn một chút.”
Giản Tĩnh chế giễu lại: “Đánh trúng chỗ đau của anh rồi sao? Nhiều năm qua rồi, tôi cũng làm được chút trò trống, còn anh? Giống như con chuột trong ống cống, đi đâu cũng thèm khát hạnh phúc của người khác?”
Anh ta nổi khùng lên: “Cô thì biết cái gì?”
“Tôi biết anh tôn sùng cái chết, nhưng anh vẫn còn sống, tôi biết anh nói hạnh phúc là hư vô, nhưng lại hết lần này đến lần khác đố kỵ với người ta, tôi biết….” Cô gằn từng chữ: “Anh thèm khát tôi, nhưng không hề dám đến gần tôi, anh sợ tôi giết mình.”
“Anh.” Giản Tĩnh ngẩng đầu lên cười: “Anh là đồ nhát gan.”