Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 193 - Chương 194

Chương 194

Trong một căn phòng chật hẹp và tối tăm, một người phụ nữ gầy gò đang nằm trên giường, nước da tái nhợt, gò má gầy gò, gần như mất đi hình dáng con người. Chỉ có đôi lông mày thanh tú và sống mũi cao thẳng, mơ hồ hiện ra vẻ đẹp trước kia của bà ta.

"Xin, xin lỗi ..." Bà vươn tay về phía đứa nhỏ cạnh giường, đau xót rên rỉ:

"Xin lỗi."

Vương Thế đang đứng trước giường, bị bóng tối che khuất.

Lời độc thoại nội tâm của anh ta quanh quẩn trong phòng, và lặp đi lặp lại chính câu nói đó.

"Tại sao?"

"Tại sao?"

"Tại sao?"

Giản Tĩnh biết rằng đằng sau hai chữ ‘tại sao’ còn có những nội dung khác, những thông tin quan trọng hơn, nhưng cô vẫn chưa đi sâu vào nội tâm anh ta nên chưa thể nghe được điểm mấu chốt.

Mà chỉ trong khoảng thời gian ít ỏi này, Vương Thế đã đuổi theo và nắm chặt lấy vai cô: "Cút ngay."

“Đây là mẹ của anh sao?” Dáng vẻ của Giản Tĩnh lại không hề có ý định lung lay, nói một cách chân thành: “Anh hẳn là rất yêu bà ấy.”

Nhưng Vương Thế đã không để mình lọt tròng.

Bí mật chôn giấu nơi sâu thẳm đột ngột bị đào bới, cho dù chỉ là một chút thôi cũng đủ khiến anh ta xấu hổ, cáu giận: "Cút! Cô chẳng biết gì hết! Cút đi!"

Anh ta bóp cổ cô.

Giản Tĩnh không cử động, trên môi chỉ nở nụ cười nhợt nhạt.

Cô chọn phương pháp nguy hiểm như thế, đương nhiên là có lý do khiến cô phải làm như vậy - [Thẻ chống thôi miên].

Đây là lá bài giới hạn cuối cùng mà cô có được trong một lần gần đây, nó quyết định trực tiếp đến phần cốt lõi của kế hoạch.

[Tên: Thẻ giới hạn - chống thôi miên]

[Nội dung mô tả: Kỹ năng bị động, khi ký chủ bị bên ngoài thôi miên sẽ tự động nhắc nhở ký chủ và ẩn tất cả thông tin liên quan đến hệ thống. Đồng thời, ký chủ có thể dùng 10 điểm giá trị dũng khí mỗi lần để trả lại mức độ chống thôi miên cho đối phương.]

[Nhắc nhở: Lưỡi dao sắc đau tay, đừng làm điều ác]

Tuy rằng hệ thống tự xưng là thông minh, thật ra là trí tuệ chậm phát triển, nhưng mà trong lòng Giản Tĩnh thực sự rất thích nó. Không có lý do nào khác, hệ thống luôn đi trước và phá hỏng sơ hở của tội ác, không để cô có cơ hội lầm đường lạc lối.

Thẻ thôi miên thì mạnh đấy, nhưng lại là một kỹ năng bị động.

Điều này có tác dụng ngăn cô lạm dụng khả năng của mình, tha hóa biến thành một người như Vương Thế. Giản Tĩnh đồng ý những ràng buộc như vậy, chỉ là theo cách này, cô buộc phải chấp nhận mạo hiểm bị thôi miên trước rồi mới có thể trả thù ngược lại.

Vương Thế đã thăm dò nội tâm của Giản Tĩnh trước đó, thế thì anh ta cũng phải trả một bí mật tương đương.

Cô giơ tay nắm lấy cánh tay anh ta: "Anh yêu bà ấy sao?"

Vương Thế hoảng hốt, trong phút chốc, kí ức của anh ta phủ đến một lần nữa.

‘Rầm’, từng cú đấm của Đấu Đại đập mạnh xuống bàn khiến chai rượu và bát đĩa nảy lên, phát ra âm thanh giòn tan khi chạm vào nhau. Người đàn ông cao lớn ngẩng đầu, say khướt hỏi người phụ nữ vừa vào cửa: "Sao đi lâu thế hả?"

Người phụ nữ bước vào nhà rất xinh đẹp, trên mặt không chút phấn son, các đường nét khuôn mặt cũng đã đủ hấp dẫn người khác. Bà nhỏ giọng và nhẹ nhàng giải thích: "Nhiều người xếp hàng."

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, quái gở: "Mua chân gà om mà lại xếp hàng lâu vậy hả? Có phải mày đã liếc mắt đưa tình với người khác không? Hả!"

Âm cuối cất cao.

Sắc mặt người phụ nữ tái nhợt: "Ông đừng nói nhảm!"

“Nói nhảm?” Người đàn ông đột ngột đứng dậy, bóp lấy mặt của bà: “Trong khi tao không hề hay biết thì mày đã ở bên ngoài dây dưa với thằng chó nào đó đúng không? Tiện nhân.”

Ông ta vừa chửi, vừa tát vào mặt người phụ nữ.

Người phụ nữ bị đánh đến bật khóc, nhưng không dám khóc lớn, nghẹn ngào nói: "Ông đừng vu khống tôi, người ta chỉ nói với tôi vài câu thôi, chứ có gì dây dưa đâu hả?"

“Tao có vu oan cho mày hay không thì trong lòng mày biết rõ.” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, vênh váo trở lại bàn, mở chân gà om giòn tan mới mua ra.

Người phụ nữ uất ức, nhưng cũng biết chẳng có ích gì nên bà chỉ có thể cố gắng giải bày một cách yếu ớt: "Chừa một ít cho thằng Thế."

“Chừa cái gì mà chừa, nó lại chả phải giống nòi của ông đây.” Người đàn ông nhăn nhó nhổ xương ra.

Người phụ nữ không dám nói nữa, lật đật vào bếp dọn dẹp.

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Vương Thế về rồi, tuy anh ta vào thời điểm này vẫn còn nhỏ, nhưng lại nhã nhặn khôi ngô, đã rất có nét của sau này rồi. Vào đến của, anh ta nhanh chóng liếc nhìn mẹ mình đang đứng trong bếp với gương mặt sưng tấy, lại nhìn sang người ‘ba’ đang ăn uống say sưa nói: "Kết quả thi giữa kì đã có rồi, con vẫn đứng đầu lớp."

Nét mặt của ba thay đổi, không còn là sự thờ ơ và chán ghét đơn thuần mà xen lẫn vào đó một chút nhẹ nhõm và tự hào.

“Tốt, không làm người ba này mất mặt.” Ông ta gắp một cái chân gà ném vào bát bên cạnh: “Ăn đi.”

Vương Thế nhận bát từ mẹ, dùng bữa một cách bình tĩnh và nhẹ nhàng, nhân tiện thông báo với ba mình rằng: "Sau bữa tối con sẽ đến nhà Lưu Mãnh để làm bài tập."

“Con trai Giám đốc Lưu?” Mắt người đàn ông sáng lên, lúc này thật không thể nói những lời như nó không phải giống nòi của mình được. Ông ta vội nói: “Nhớ nói với chú Lưu của mày chuyện công việc của ba với mẹ mày, tao làm không ra tiền thì mày cũng không có cơm ăn.”

Vương Thế trả lời ‘Ồ’ một tiếng rồi hỏi lại: "Ba vẫn chưa tìm được việc làm à?"

Sắc mặt người đàn ông đột nhiên tối sầm lại.

Người phụ nữ nháy mắt với anh ta rồi giải vây: "Ba con muốn quay lại làm việc trong nhà máy. Vị trí chủ nhiệm Vũ lẽ ra phải là của ba con đấy trời ạ!"

“Tên họ Vũ đi luồn cửa sau.” Người đàn ông nốc bia, hai mắt chuyển đỏ: “Mày cũng phải ra sức giúp cho ba mày, biết chưa hả?”

Vương Thế đáp: "Biết rồi."

Trước khi câu trả lời kịp dứt, hiện trường đã thay đổi, trời đã tối.

Những người đàn ông vẫn đang uống rượu, còn những người phụ nữ đang gỡ bỏ những chiếc áo len cũ để đan cái mới, xem kiểu dáng cho con trai.

Tiểu Vương Thế vác balo về nhà, nói với ba mình: "Lưu Mãnh nói với con là chủ nhiệm Võ là người thân của mẹ cậu ấy nên không thể để ba thay thế được."

Người đàn ông lại đấm một phát xuống bàn: "Mẹ nó, dựa vào gì hả?"

“Mẹ, con đi tắm rồi ngủ đây.” Vương Thế nói.

Người phụ nữ vội vàng đứng dậy giúp con trai chuẩn bị thay quần áo. Trong lúc bận rộn, người đàn ông đột nhiên hét lên: "Lại đây, tôi có chuyện muốn nói với bà."

Ông ta nhìn chằm chằm vào người vợ xinh đẹp của mình: "Giám đốc Lưu đề bạt tên họ Vũ chẳng qua là nể mặt mũi của vợ. Nói cho cùng, ông ta mới là chủ xưởng, còn vợ nó là cái rắm gì. Chỉ cần có thể thuyết phục được ông ta thì không phải không có hy vọng."

Người phụ nữ ngập ngừng: "Cần, cần bao nhiêu? Nhà mình hết tiền rồi."

Đương nhiên người đàn ông biết, cũng không tranh cãi với bà, ánh mắt quét người bà từ trên mặt xuống một lượt, chậm rãi cười: "Cần gì tiền, bà cũng không phải không biết tính nết của Giám đốc xưởng Lưu như thế nào, thứ anh ta có là địa vị tiền tài."

Người phụ nín thở, dường như dự cảm thấy điều gì đó, trên mặt trắng bệch không còn giọt máu.

“Dù sao mày cũng là người đàn bà hư hỏng, giúp đàn ông của mày cũng không có vấn đề đúng không.” Người đàn ông cười nhạo, lời nói vừa khôn khéo vừa điên rồ, lại không phân biệt được là say hay hoàn toàn tỉnh táo.

Người phụ nữ hét lên: "Không!"

Âm thanh đột ngột ngưng bặt.

Hình ảnh xoay tròn, ánh sáng mờ tối và cảnh vật thay đổi từ trong nhà ra phía bên ngoài.

Đeo balo trên lưng, Vương Thế nhìn chằm chằm vào đôi giày da nam không thuộc về cha mình, trên mặt hiện lên một sự căm ghét.

Anh ta quay đầu lại, trừng mắt vào vị khách không mời bên cạnh: "Tọc mạch quá khứ của tôi cũng không thể giúp cô thoát thân."

"Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy rồi, đây chỉ là tìm hiểu nhau thôi mà." Giọng điệu của Giản Tĩnh giống như một lời xã giao thân thiết: "Ông ấy không phải là ba ruột của anh đúng không? Trông hai người không giống nhau."

Vương Thạch lạnh lùng hạ khóe miệng, không trả lời.

Cô nói thêm: "Mẹ của anh rất xinh đẹp."

“Bà ấy là một người phụ nữ yếu đuối.” Vương Thế đẩy cửa bước vào.

Những người khách bên trong đã đi hết. Người ba kia kênh kiệu bắt chéo chân rồi dùng đũa gắp đậu phộng. Vóc người cao lớn vạm vỡ như ngọn đồi ngất ngưởng, nặng nề đè lên ngôi nhà.

Trong phòng ngủ vang lên tiếng khóc ấm ức của một người phụ nữ.

Giản Tĩnh im lặng một hồi, rồi bảo: "Anh không nên chỉ trích nạn nhân. Hoặc là, anh biết không phải lỗi của bà ấy. Kẻ yếu đuối mà anh đang trách, chính xác là bản thân anh."

Cô cúi đầu nhìn Vương Thế đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhưng lại không có dũng khí đẩy vào, huống chi là dũng khí quát hỏi tên đàn ông đang uống rượu kia.

“Vậy đấy, tôi cực kỳ hối hận. Tại sao tôi không giết bà ấy sớm hơn chứ?” Vương Thạch đáp: “Nếu chết sớm hơn, tôi sẽ không phải chịu đau đớn và tủi nhục như thế này.”

Giản Tĩnh hỏi: "Bà ấy chết rồi thì anh thế nào? Một người ba như vậy thì liệu có thể chăm sóc tốt cho đứa con trai không cùng huyết thống không?"

Gương mặt Vương Thế bỗng trở nên u ám.

Ánh sáng biến mất.

Người đàn ông uống rượu biến mất, và người phụ nữ đang khóc cũng vậy.

Anh từng bước ép sát: “Đừng khoa tay múa chân, cô chẳng hiểu gì cả!” Đôi tay khỏe mạnh hung hãn bóp cổ cô: “Nếu đã thích những quá khứ này, vậy được, tôi sẽ cho cô xem. Cô! Đừng hối hận."

Hố đen nuốt chửng hai người họ.

Biến mất.

Tại thời điểm này, nhà nghỉ net.

Tường cách âm tốt chắn gần hết mấy tạp âm, trên bàn cũng không có rượu và thức ăn, chỉ có hai chai nước suối và một đĩa trái cây ngon mắt.

Bầu không khí còn ngột ngạt hơn nữa, không thể nói là thoải mái thư thái, thực sự nghiêm túc như một phòng học được trưởng khoa tuần tra.

Yên lặng, hồi hộp, nghiêm túc, thấp thỏm.

“Có tin tức gì không?” Khang Mộ Thành hỏi.

Quý Phong buông tay.

“Đã là ngày thứ tám rồi.” Khang Mộ Thành lạnh lùng nói: “Hiệu suất của phía cảnh sát thật sự vẫn ấn tượng như mọi khi.”

Quý Phong ngồi xuống và thở dài: "Tôi biết anh đang rất vội, nhưng chúng tôi cũng đã điều tra Vương Thế đến tận cùng rồi. Danh tính này hoàn toàn không có vấn đề. Hồ sơ từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành đã hoàn thành, còn hồ sơ xuất cảnh cũng bình thường. Không bằng không chứng, không thể xin bất cứ lệnh gì cả."

Khang Mộ Thành nhíu mày, trong lòng đầy sự lo lắng phiền muộn: "Vậy đừng để ý anh ta nữa, cứu Tĩnh Tĩnh trước."

Quý Phong: "Tôi không làm được."

“Các anh vẫn còn chuyện giấu tôi.” Khang Mộ Thành nhìn anh, chậm rãi nói, “Vụ án bắt cóc phải tập trung giải cứu con tin, nhưng trọng tâm điều tra của cảnh sát vẫn là Vương Thế, chỉ vài người là đang tìm kiếm cô ấy."

Quý Phong lại thở dài, bất lực: "Thật ra là tìm rồi, thật sự là đã tìm, nhưng không thấy."

Đối với hầu hết các sĩ quan cảnh sát, Vương Thế cũng là một phần tử phạm tội hiếm có, anh ta thông minh, thận trọng, lý trí và tinh ranh. Nhiều vị tiền bối đã phá giải vô số vụ án lớn trong đời cũng họ chỉ gặp qua một hoặc hai kẻ như vậy.

Chiến đấu với mấy tên tội phạm như thế này vừa thú vị cũng vừa mệt nhọc.

Anh sốc lại tinh thần rồi giải thích: "Ngay cả khi tôi đề nghị điều tra hung thủ trước thì lãnh đạo cũng sẽ không đồng ý. Công việc phụ trách tìm kiếm tung tích của cô Giản vẫn chưa bao giờ dừng lại."

“Không có manh mối gì cả?” Khang Mộ Thành hỏi.

Quý Phong suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Chính xác mà nói thì là có quá nhiều manh mối. Anh ta quá xảo quyệt và tạo ra rất nhiều thông tin gây nhiễu. Đây cũng là rắc rối lớn nhất mà chúng tôi gặp phải trong lúc làm việc."

Vương Thế là một người rất thông minh, lúc trước có sơ hở về thông tin danh tính, anh ta hành động vô cùng dứt khoát, không để lại bất kỳ dấu vết nào, dù đã tra ra danh tính giả mạo cũng không có cách nào cả. Bây giờ quản lý chặt chẽ lại không dễ thay đổi thân phận. Hơn nữa anh ta còn để lại nhiều thông tin gây nhiễu, khiến công việc của cảnh sát tăng lên rất nhiều.

Ví dụ, trước đây, anh ta có vẻ bốc đồng và tấn công bất ngờ, nhưng kế hoạch rất tỉ mỉ, mẫu máu anh ta để lại đã khiến anh mất rất nhiều thời gian để điều tra, kết quả chỉ là một cái bẫy lớn.

Vụ bắt cóc này cũng vậy.

"Anh ta bắt taxi nên hẳn là tài xế cũng có ấn tượng, thật sự có người trong vali sao? Có thì dễ nói, còn không thì chúng ta phải điều tra lại những người tham gia khác buổi lễ. Còn có xe của Giang Bạch Diễm nữa. Nếu như thật sự là cậu ấy thì chỉ cần bắt đầu điều tra từ đường đi của xe. Nếu không thì là sai phương hướng điều tra ngay từ lúc bắt đầu.”

Quý Phong đã giải thích kỹ lưỡng về mạch điều tra.

Khang Mộ Thành kiên nhẫn lắng nghe, lại nói: "Tôi không hiểu chuyện điều tra cho lắm. Tôi chỉ hỏi anh một câu: Nếu anh tìm ra Giản Tĩnh, nhưng chưa có bằng chứng thì anh có cứu cô ấy không?"

Quý Phong im lặng.

“Ha.” Khang Mộ Thành cười nhạo: “Rõ ràng là anh biết anh ta sẽ ra tay, nhưng lại không bảo vệ cô ấy, giương mắt nhìn cô ấy bị bắt đi.”

Anh nổi giận, ánh mắt lạnh như băng: "Anh lại còn giấu giếm tôi. Nếu tôi biết chuyện như thế này xảy ra thì sẽ không để cô ấy đi nhận giải."

Quý Phong nhướng mi rồi bình tĩnh đáp lại: "Khang Mộ Thành, đó là lý do tại sao cô ấy giấu anh."

Bầu không khí rơi vào sự im lặng chết chóc.

Bình Luận (0)
Comment