Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 194 - Chương 195

Chương 195

Căn phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng hát bằng giọng Mân Nam ngoài cửa sổ.

“Ta cưỡi ngựa trắng, qua ba cửa. Ta đổi áo tơ trắng, trở về vùng Trung Nguyên...”

Tình cảnh này mà lại hát bài này thì có hơi mắc cười.

Quý Phong hơi thất thần, lại thở dài: “Anh có trách tôi cũng vô dụng, tôi không đồng ý cách làm của cô Giản. Nhưng chẳng nhẽ anh không đồng ý, tôi cũng không đồng ý thì cô ấy sẽ không làm nữa à?”

Khang Mộ Thành nói: “Anh có thể cản cô ấy.”

“Tôi lấy cái gì mà cản?” Quý Phong vặn lại: “Cô ấy là một người trưởng thành đầy đủ tay chân, chẳng lẽ tôi có thể quản cô ấy như quản em gái tôi được à?” Anh nói đến đây thì không khỏi bực bội: “Cả em ruột của tôi, tôi cũng sắp không quản nổi rồi.”

Khang Mộ Thành á khẩu không trả lời được.

Lý lẽ đơn giản như vậy thì sao Khang Mộ Thành có thể không biết, nhưng giờ Giản Tĩnh chưa biết sống chết nên anh cũng khó tránh giận chó đánh mèo.

“Thật ra ấy...” Quý Phong lại nói: “Lúc trước tôi gạt cô ấy, nói là nếu cô ấy dám làm như vậy thì tôi sẽ tố giác với anh. Tuy là hơi vô sỉ chút, nhưng người xấu âu cũng không cần tôi làm, chỉ là tiện tay mà thôi.”

“Vậy sao anh lại đổi ý?” Khang Mộ Thành nhíu mày, nếu có thể bảo đảm sự an toàn của Giản Tĩnh, có bắt anh làm kẻ xấu cả ngàn lần thì anh cũng chịu.

“Bởi vì chắc chắn anh sẽ cản Giản Tĩnh.” Quý Phong mỉm cười, rồi nói một lý do không thể tưởng tượng được: “Cô ấy có tâm lý cả nể anh. Chỗ tình cảm đó, nếu anh bắt cô ấy nhượng bộ thì cô ấy sẽ nhượng bộ, nhưng đây không phải là điều cô ấy muốn.”

“Cả đời này của cô ấy cứ thích làm những chuyện người khác bảo ‘không được làm’, nhất là những chuyện bản thân cô ấy khăng khăng muốn làm.” Quý Phong nói: “Tôi đồng ý với cô ấy tốt hơn là không đồng ý.”

Khang Mộ Thành liếc Quý Phong, nắm được trọng điểm: “Cho nên, dù anh có tìm được cô ấy thì vì kế hoạch của các người, anh cũng sẽ không lập tức nghĩ cách cứu Giản Tĩnh?”

Quý Phong suy nghĩ, cẩn thận nói: “Chuyện này phải dựa theo tình hình cụ thể mới phán đoán được.”

“Nói cũng như không.” Khang Mộ Thành hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh: “Được, tôi không ép anh, nhưng nếu vẫn không tìm được tung tích của Giản Tĩnh thì anh tính làm thế nào?”

Quý Phong suy nghĩ rồi nói: “Dựa vào sự hiểu biết của tôi với cô Giản, nếu kế hoạch không thuận lợi thì chắc chắn cô ấy sẽ khống chế người trước rồi nghĩ cách liên lạc với chúng ta.”

Khang Mộ Thành cực kỳ nhạy bén, hỏi: “Muốn liên lạc kiểu gì? Các người giao hẹn cái gì rồi?”

“Không gì hết.” Quý Phong nói thẳng: “Cô ấy chỉ từng nói với tôi, khi thời cơ đến thì tự nhiên sẽ biết. Ha, bản lĩnh tạo ra sự thấp thỏm này, thật sự là chỉ có Giản Tĩnh mới làm được.”

Khang Mộ Thành không để ý câu nói đùa của Quý Phong, anh nhíu mày, hỏi: “Giang Bạch Diễm đâu?”

“Vẫn còn trong đồn cảnh sát.” Gương mặt Quý Phong lộ rõ vẻ không thể hiểu nổi: “Miệng cậu ta rất kín, tôi vẫn không dám chắc là cậu ta biết mà không nói, hay chỉ biết một phần.”

Khang Mộ Thành hỏi: “Cậu ta có vấn đề gì không?”

“Gián điệp hai mang, ai biết cậu ta thật sự hướng về bên nào.” Quý Phong xoa xoa thái dương, đầu cũng sắp nổ rồi: “Tóm lại là bây giờ chúng ta đang ở tầng ba, cô Giản thì ở tầng năm, kịch bản cô ấy viết chắc chắn không sai đâu nhỉ?”

Khang Mộ Thành thản nhiên nói: “Tĩnh Tĩnh không thích viết kịch bản.”

Quý Phong: “...”

Rõ ràng cô ấy rất hăng hái mà!

...

Giang Bạch Diễm ngồi chờ trong phòng thẩm vấn, vừa ăn trứng luộc, vừa lật xem quyển sách [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ], Quý Phong đẩy cửa bước vào, đưa cho cậu một hộp cơm giữ nhiệt: “Người đại diện của cậu đưa.”

“Cảm ơn.” Giang Bạch Diễm mở hộp ra, thấy bên trong là hai hộp đồ ăn dinh dưỡng, thế là cậu rất nhiệt tình hỏi: “Anh ăn không?”

Quý Phong cười tít mắt, gật đầu: “Ăn, cảm ơn nhá, tôi còn chưa ăn cơm tối nữa.”

Giang Bạch Diễm lập tức đưa một hộp qua: “Đừng khách sáo!”

Hai người mặt đối mặt ăn cơm hộp.

Cơm bày trí rất đẹp, chỉ là thứ gì cũng nhỏ xíu. Quý Phong nếm thử một miếng thịt gà, nhưng nếm xong anh ấy lập tức nghi ngờ đầu lưỡi mình bị bệnh. Nhìn thì cũng ngon mắt, sao lại khó ăn thế nhở?

“Đồ ăn dinh dưỡng đều như thế.” Giang Bạch Diễm gắp một miếng rau, vẻ mặt chán chường nói: “Ráng đi! Nhắm mắt nhắm mũi là nuốt được rồi.”

Quý Phong yên lặng buông nĩa xuống: “Làm minh tinh đúng là không dễ dàng.”

“Làm cảnh sát càng không dễ dàng.” Giang Bạch Diễm rất biết đối nhân xử thế, lập tức lấy lòng: “Mấy ngày nay cảnh sát Quý cực khổ rồi, không nghỉ ngơi tốt gì hết.”

Quý Phong cũng sảng khoái thừa nhận: “Tôi rất lo cho cô Giản, nhưng còn cậu thì trông có vẻ rất yên tâm nhỉ?”

Giang Bạch Diễm nói: “Đương nhiên là tôi cũng lo cho chị ấy.”

“Không nhìn ra.”

“Tôi biết diễn.”

Quý Phong: “...”

Thật là đáp án không bắt bẻ được.

Thế là anh liền lướt qua, đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay là ngày thứ năm cô Giản mất tích. Đến thời điểm này, con tin trong rất nhiều vụ bắt cóc đều đã bị giết rồi.”

Giang Bạch Diễm hé môi, không hề lộ vẻ kỳ lạ: “Thứ tôi biết đều đã nói với các anh cả rồi.”

Cậu bẻ ngón tay, nghiêm túc liệt kê: “Kịch bản ‘Kẻ phản bội’ của tôi, những hiểu biết của tôi về bác sĩ, còn có chuyện tôi nghe ngóng được... Tôi đều nói cả rồi.”

“Nhưng tình hình bây giờ rất xấu.” Quý Phong đứng trước mặt Khang Mộ Thành tự tin bao nhiêu thì lúc ở trước mặt Giang Bạch Diễm lại lo lắng bấy nhiêu: “Chúng ta cần xác nhận an nguy của cô ấy.”

Giang Bạch Diễm gục mặt, đau khổ nói: “Nhưng anh có hỏi tôi, tôi cũng đâu có biết.”

Quý Phong hạ giọng: “Tôi nói thật với cậu, lực lượng của cảnh sát có hạn, ở đây còn một vụ phóng hỏa, một vụ dâm ô liên hoàn, hai vụ gây chuyện bỏ trốn, bốn vụ mưu sát đang đợi giải quyết. Thời gian càng lâu, hy vọng càng thấp, lực lượng chúng tôi điều đi cũng càng ít. Nói một câu khó nghe, kỳ thật có rất nhiều người cho rằng cô Giản đã chết rồi, không cần tốn nhiều hơi sức thế nữa.”

Giang Bạch Diễm: “Chị ấy sẽ không chết.”

“Sao cậu lại tự tin như thế?” Quý Phong hỏi.

Giang Bạch Diễm bày ra vẻ mặt vô tội: “Dù sao có tự tin cũng tốt hơn không có tự tin.”

Cố chấp, kín kẽ, còn con mẹ nó là phái thực lực nữa chứ.

Quý Phong bó tay, đành nói thật: “Cậu nghĩ cho kĩ đi, là thứ cô ấy thích quan trọng hay là mạng sống quan trọng?”

Giang Bạch Diễm sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Đây là ý gì?”

Quý Phong liếc cậu một cái, chậm rãi nói: “Khó đoán lắm à? Cậu là ngôi sao lớn, nhúng tay vũng nước đục này có ích lợi gì chứ? Chẳng những không có chỗ tốt mà danh tiếng còn bị tổn hại. Cậu vẫn đang quay phim, nếu như làm ầm lên thì phiền phức cậu gặp phải chắc chắn không nhỏ. Nhưng mà cậu vẫn làm, thậm chí còn có giao thiệp với tội phạm giết người. Đó cũng cần có một lý do chứ?”

Giang Bạch Diễm làm mặt xấu, hỏi: “Thì?”

“Tôi cứ suy nghĩ, vì sao cô Giản lại muốn kéo cậu xuống nước, bởi vì cậu là bệnh nhân của Vương Thế à? Không phải, nếu cô ấy sớm biết thân phận hiện giờ của anh ta thì cô ấy không cần thiết phải gạt tôi.” Quý Phong phân tích: “Cô ấy chỉ mới biết thôi. Nói cách khác, cô ấy đã tìm đến cậu trước, nhưng vì sao lại là cậu?”

Giang Bạch Diễm đáp: “Chúng tôi là bạn bè.”

“Bạn bè nghĩa khí thế, tôi cũng muốn quen thêm hai người.” Quý Phong lắc lắc bao thuốc lá rồi dốc ra một điếu, nhưng anh ấy không hút mà cầm ở trong tay, xoay vòng: “Chắc chắn là cậu đã dùng cái gì đó làm cô ấy cảm động, khiến cô ấy tin tưởng cậu sẽ đồng ý mạo hiểm vì cô ấy.”

Giang Bạch Diễm đâm cái nĩa vào quả thanh long, thân thể nghiêng về trước tựa vào mép bàn: “Anh muốn biết à?”

“Tôi không có hứng thú với bí mật của cậu.” Quý Phong nâng mi mắt, trong con ngươi tràn đầy tơ máu, nhưng ánh mắt lại sắc bén không giống người đã thức trắng mấy hôm: “Tôi chỉ hỏi cậu, rốt cuộc cậu có cách liên lạc với Giản Tĩnh hay không?”

Giang Bạch Diễm suy nghĩ một chút, hỏi lại: “Anh cảm thấy tôi có à?”

“Cậu có.” Quý Phong bình tĩnh nói: “Cô ấy cần một người liên lạc.”

Giang Bạch Diễm nói: “Nhưng cũng không chắc là tôi mà.”

“Cô ấy sẽ không cho Khang Mộ Thành, bởi vì Khang Mộ Thành chắc chắn sẽ lấy sự an toàn của cô ấy làm đầu, cô ấy cũng không thể cho tôi.” Quý Phong khẽ nghiến răng: “Chỉ có cậu.”

Giang Bạch Diễm nghiêng đầu, lại hỏi: “Vậy vì sao không thể là anh?”

Quý Phong: “Chơi vui lắm à?”

“Tò mò thôi.” Giang Bạch Diễm xua tay, sang sảng nói: “Anh không muốn nói thì có thể không nói.”

Ai ngờ Quý Phong lại cười giễu một tiếng, nói thẳng: “Không có gì mà không thể nói.” Anh ấy móc bật lửa ra, châm thuốc, đốm lửa sáng lên rồi vụt tắt: “Tôi có nguyên tắc của mình, cũng có quy định mà mình muốn tuân thủ, cô ấy không muốn tôi khó xử.”

Trong mắt anh lóe lên ý cười: “Lý do này đủ chưa?”

“Anh thật là gian xảo.” Giang Bạch Diễm lườm nguýt.

“Không có tâm cơ nhiều như cậu.” Quý Phong không mặn không nhạt châm chọc cậu một tiếng: “Nhưng cậu có từng nghĩ, bởi vì lòng riêng của cậu mà có thể đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để cứu cô ấy hay không?”

“Tôi là diễn viên, không biết tra án.” Giang Bạch Diễm nhếch khóe môi: “Đối với diễn viên mà nói, diễn theo kịch bản là được rồi.”

Quý Phong lườm cậu, hỏi thẳng: “Cô ấy ở đâu?”

Giang Bạch Diễm cởi đồng hồ điện tử trên cổ tay xuống: “Đây là máy định vị, chỉ cần chị ấy mở ra là có thể xác định vị trí, nhưng do vẫn không có tin tức gì nên tôi mới không nói. Hơn nữa, tôi cũng không thể tùy tiện tin tưởng anh, đúng không?”

Hai chữ cuối cùng lộ ra sự gian xảo nồng nặc.

Quý Phong lười so đo với cậu, anh giơ đồng hồ lên ướm: “Cái này á? Nói không chừng sớm đã bị phát hiện rồi bị vứt xuống cống rồi.”

Giang Bạch Diễm không đồng ý: “Chị ấy nói chắc chắn sẽ không bị phát hiện.”

Quý Phong nhướn mày, không khỏi suy nghĩ.

Máy định vị của Giản Tĩnh để trong thẻ trữ vật, đừng nói soát người, cho dù có chụp X quang cũng không tìm ra được.

Nhưng lúc này, máy định vị tạm thời chưa có công dụng gì.

Bởi vì cô và Vương Thế đều bị nhốt rồi.

Hai người họ trong thực tế, một người là người đẹp vờ ngủ trên giường lò xo, một người ngồi trên ghế chợp mắt, thoạt nhìn cực kỳ hòa hợp. Nhưng mà, trong cuộc chiến tranh ý thức, tình hình lại nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Vẫn là ngôi nhà trong ký ức của Vương Thế.

Gã đàn ông nát rượu ngày càng tệ bạc, tát vào mặt người phụ nữ: “Kêu mày hầu chủ nhiệm Tiền cho tốt, để ông ấy cho chúng tao tiền, thế mà mày làm gì vậy hả?”

“Tôi không phải gái hộp đêm.” Người phụ nữ khóc nức nở: “Anh như thế thì bảo tôi sau này làm sao làm người được.”

“Còn giả bộ làm trinh tiết liệt nữ chứ gì? Có ai không biết mày là loại người gì chứ?” Gã đàn ông cười khẩy: “Trước khi kết hôn còn quyến rũ người khác, bị người ta làm cho lớn bụng rồi bắt tao đổ vỏ.”

Người phụ nữ lau nước mắt: “Tôi không có quyến rũ người khác, tôi... tôi vốn không biết anh ta.”

“Không biết mà mày còn banh chân, đồ đê tiện.” Gã đàn ông nắm tóc người phụ nữ, ấn mạnh xuống bàn cơm: “Mày gả cho tao thì là người của nhà tao. Tao muốn mày làm gì mày cũng phải ngoan ngoãn làm. Dám phản kháng thì cứ nghĩ tới thằng nghiệt chủng của mày đi.”

“Két...”

Cửa phòng ngủ bị mở ra, Vương Thế mặc đồ ngủ đứng ở sau bóng tối.

Gã đàn ông đã uống say không còn biết gì, gã không chút nghĩ ngợi liền sải bước túm lấy cổ áo thằng bé, kéo nó ra ngoài rồi đẩy mạnh xuống đất.

Giản Tĩnh lập tức ngã nhào xuống đất.

Cô mờ mịt ngẩng đầu, liền nhìn thấy một bàn tay to giáng xuống mặt.Thân thể cô bị đánh cho lảo đảo, mũi đập xuống đất, lập tức chảy máu không ngừng.

Đúng vậy, cô đã biến thành ‘Vương Thế’.

“Đừng đánh Thế nhi!” Người phụ nữ thét lên, sau đó nhào tới che trước mặt cô, cầu khẩn: “Tôi nghe lời anh, cái gì tôi cũng nghe anh hết.”

Dưới bóng đèn, bóng của gã đàn ông hắt xuống, giống như ma quỷ đang giương nanh giơ vuốt.

Giản Tĩnh tức lên, lập tức nhào qua cắn tay gã, hàm răng nghiến vào da thịt làm xộc lên mùi tanh hôi. Cô ‘phì phì’ hai tiếng, cười khẩy: “Bản thân ông vô dụng, ép vợ đi mại dâm. Chỉ biết bắt nạt phụ nữ, ông thì tính là cóc khô gì chứ?”

“Thằng nhãi, mày nói cái gì?” Gã đàn ông giận tím mặt, xách cổ cô lên giống như xách gà con.

Giản Tĩnh không hề sợ hãi: “Tôi nói ông là đồ ăn hại vô dụng, đồ rác rưởi không có bản lĩnh, đồ khốn nạn không có lương tâm, đồ tiểu nhân không có liêm sỉ. Ông giống như thằng cháu nhỏ so với người tài giỏi hơn mình, chỉ biết thượng cẳng chân hạ cẳng tay với phụ nữ và trẻ em, ông chính là đồ bất lực nịnh trên nạt dưới.”

Đây có lẽ là hậu quả của việc bình thường không mắng người, cô có dốc hết ruột gan cũng không nặn ra mấy từ sỉ nhục nên chỉ có thể hậm hực thôi.

Giản Tĩnh tránh khỏi tay ông ta, sau đó đỡ người phụ nữ dậy: “Rời khỏi chỗ này, rời xa ông ta đi.”

“Không được đâu, không được.” Người phụ nữ khóc như mưa: “Đi như vậy Thế Nhi phải làm sao đây. Thằng bé không thể không có ba, không thể không có nhà.”

Giản Tĩnh im lặng.

Đứa trẻ trốn sau lưng cô lộ ra một nụ cười giễu cợt.

Bình Luận (0)
Comment