Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 195 - Chương 196

Chương 196

Đại não bị xâm nhập khiến Vương Thế không thể không thả ra một số ký ức. Nhưng anh ta vẫn nắm quyền khống chế trong tay, những ký ức được thả ra toàn là hồi ức đen tối.

Mẹ bị lăng nhục, tiếng khóc đè nén của bà truyền qua cánh cửa mỏng manh, từng tiếng từng tiếng lọt vào trong tai, nhưng anh ta lại không thể làm được gì, chỉ có thể hết lần này tới lần khác chép từ.

Ba tàn bạo ích kỷ, động một chút là đánh chửi, ánh mắt lúc nhìn anh ta là sự lạnh lẽo vô tình, chỉ có lúc anh ta cầm theo phiếu điểm xuất sắc về nhà, người đó mới miễn cưỡng thừa nhận anh ta là con.

Cuộc sống như thế, hàng xóm xung quanh cũng không khỏi chỉ trỏ, bàn tán sau lưng.

“Cứ có đàn ông tới nhà, còn ở liền mấy tiếng, cứ thấy sai sai thế nào.”

“Người đàn bà đó cứ khóc suốt, trên người thì bầm, chỗ xanh chỗ tím.”

“Đàn ông mà đánh vợ chắc chắn có lý do, chắc chắn là cô ta lén chồng vụng trộm rồi.”

“Khoan nói, thằng nhóc nhà họ Vương không giống ba nó gì hết.”

Tiếp đó, trong trường học cũng nổi lên lời đàm tiếu.

“Đừng nói chuyện với thằng đó, mẹ nó là gái.”

“Thật hay giả?”

“Tớ nghe dì nhỏ nói, mẹ nó vụng trộm với người ta, trước khi kết hôn đã to bụng rồi.”

“Ba nó là tuần lộc, trên đầu có sừng, hi hi.”

Những chuyện cũ không muốn nhớ lại này như một vũng bùn cực lớn, kéo người vào trong.

Muốn giãy dụa, muốn kêu cứu, muốn chạy trốn.

Nhưng lại không có ai nghe, không có ai quan tâm, không có ai vươn tay giúp đỡ.

Cuối cùng anh ta cũng hiểu vì sao mẹ chưa bao giờ kể lể sự bất hạnh của mình với người ngoài. Có lẽ bà đã dự liệu được, mọi người sẽ không thương xót bà, đồng cảm với bà, mà chỉ có chỉ trích bà, sỉ nhục bà.

Thay vì bị người người lên án, không bằng cứ ôm ấp một chút hạnh phúc giả dối.

Nhưng có một ngày nọ, mộng đẹp thành thật.

Hôm đó, ba tỉnh táo, còn mua mấy món thịt có nước sốt và bánh ngọt, mẹ mặc bộ váy mới, xào một bàn đồ ăn thơm nức mũi, đều là món anh ta thích ăn.

Một nhà ba người ngồi trước bàn cơm, tranh chấp hai năm nay tựa như chỉ là một giấc mộng.

Người đàn ông nói: “Nếu không có gì bất ngờ thì quản lý được thuyên chuyển lần này là tôi. Đến chừng đó cả nhà ta cùng đi rồi tìm cho con một trường Trung học tốt chút.”

Câu cuối này là dặn riêng người phụ nữ.

Người phụ nữ mừng đến bật khóc.

Ở đây ai cũng biết chuyện xấu của bà, đàn ông tới nhà dây dưa sàm sỡ bà hết người này tới người khác, đó chính là một cơn ác mộng không thể tỉnh lại.

Nhưng nếu như có thể chuyển đến một vùng khác, không ai biết quá khứ của bà, cũng không ai bàn tán lời ong tiếng ve, vậy thì bà có thể cùng chồng con lần nữa bắt đầu cuộc sống bình yên hạnh phúc.

Tất cả nhẫn nhịn đều đáng giá.

“Mấy năm nay ấm ức cho bà rồi.” Người đàn ông gật đầu với người phụ nữ, hăm hở nói: “Rốt cuộc thì tôi cũng hết khổ rồi.”

Vương Thế bé nhỏ nhìn khuôn mặt vui mừng của ba mẹ mình, nghi ngờ đó là giấc mơ.

Nhưng lần này, lại là sự thật.

Thông báo thuyên chuyển tới, người đàn ông phải đến vùng khác mở rộng thị trường, người phụ nữ vội vàng gói ghém đồ đạc, nhưng bà không dọn quá nhiều quần áo của mình, mà chỉ cẩn thận thu dọn đồ đạc của con trai. Quần áo gấp gọn, sách vở cũng xếp tươm tất vào thùng giấy.

Bà vừa dọn đồ, vừa nói: “Sau này cũng sẽ tốt thôi, sẽ tốt thôi.” Xong lại nghiêm túc dặn dò thằng bé: “Đừng trách mẹ, mẹ đã nếm cái khổ của ngôi nhà không có đàn ông rồi. Nếu không phải ông ngoại con mất sớm, sao họ dám... sao họ dám...”

Hồi ức khơi lại vết thương lớn nhất, chảy đầm đìa máu tươi trong lòng bà.

Bà cố kìm lại những giọt nước mắt đỏ quạnh màu máu, lặp lại: “Chỉ cần con còn ba, con chính là con trai ruột của ông ấy, sẽ không có ai cười con hết.”

Vương Thế im lặng nghe, rồi chậm chạp ôm lấy người phụ nữ này.

Gần sát ngày dọn nhà, sắc mặt bà dần dần tốt hơn với độ mắt thường cũng có thể thấy được. Vẻ mặt bà hồng hào rạng rỡ, càng tăng thêm vẻ thùy mị mặn mà.

Có thể tưởng tượng được, lời của hàng xóm nói càng khó nghe thế nào.

Nhưng bọn họ cố gắng không để ý. Họ cứ chịu đựng, cứ chờ đợi, mãi đến lúc ngồi lên xe tải, rời đi.

Cuộc sống mới bắt đầu rồi.

Trong thành phố lớn, hàng xóm không biết cặn kẽ mọi chuyện, lại ít gặp mặt, xì xầm cũng ít. Các bạn học trong trường mới hoàn toàn không biết gì cả, cực kỳ thân thiện với anh ta.

Ba bận rộn công việc, còn mẹ vì bù đắp cho Vương Thế mà đối xử với anh ta càng lúc càng thêm tốt.

Đoạn thời gian đó, tốt đẹp như cảnh trong mơ.

Anh ta bắt đầu tin tưởng, có lẽ tương lai không bết bát như vậy, có lẽ dần dần sẽ tốt hơn.

Nhưng chuyện sau đó đã chứng minh, bọn họ đều quá ngây thơ rồi.

Áng chừng chỉ hơn một tháng sau, người đàn ông lại lần nữa mang vẻ mặt sa sầm về nhà. Ông ta mở chai rượu, ừng ực tu hết hơn nửa chai, đáy mắt xẹt qua vẻ tăm tối.

Người phụ nữ dè dặt hầu hạ, rất sợ ông ta chứng nào tật nấy, lại tát bà một cái.

Nhưng cuối cùng bà vẫn phải thất vọng.

Đàn ông bạo lực gia đình quen thói sẽ không thể hối cải, đàn ông dựa vào bán vợ kiếm lời cũng không thể cam lòng từ bỏ lối tắt để bước thành công.

Thậm chí ông ta cũng không thèm viện cớ như lúc trước, mà trực tiếp ra lệnh: “Ngày mai Tổng Giám đốc Phí sẽ tới nhà ăn cơm, bà chuẩn bị một chút đi.”

Hơi thở của người phụ nữ thoáng chốc dừng lại.

Bà khóc nức nở, cầu xin ông ta: “Anh nói sau này sẽ không làm nữa mà, anh nói rồi mà.”

“Công việc không thuận lợi, tôi cũng không còn cách nào.” Người đàn ông không hề nể mặt: “Việc không làm xong thì chúng ta sẽ phải trở về. Sao hả, bà không quên được ai, bà rất muốn trở về à? Hử? Bà luyến tiếc ai? Xưởng trưởng Lưu? Chủ nhiệm Tiền? Hay là ai? Bà nói nghe xem!”

Giết người không dao.

Người đàn ông biết rõ làm sao để bắt chẹt bà, chỉ nói mấy câu đã khiến bà không dám phản kháng, chỉ biết khóc thảm thương.

Trong nháy mắt, hạnh phúc như bọt biển vỡ tung, để nghênh đón địa ngục càng thêm thê thảm.

Bà dần dần tiều tụy, dần dần chết lặng, dần dần mất đi tôn nghiêm cơ bản nhất của một con người.

Giản Tĩnh tận mắt nhìn thấy, người phụ nữ xinh đẹp này dần dần biến thành cái xác không hồn, biến thành một cái đầu lâu không biết đau cũng không biết khóc như thế nào.

Bà vừa ngã bệnh liền bệnh rất nặng, bắt đầu nôn ra máu.

Ban đầu, người đàn ông tưởng rằng bà giả bệnh, lại càng đánh bà dữ dội hơn. Khuôn mặt người phụ nữ sưng vù đến phát sợ, máu từng búng từng búng ói ra sàn nhà.

Người đàn ông hoảng hốt, bèn mua thuốc cho bà, lại dùng giọng nói hòa hoãn an ủi, nhưng đều không có tác dụng.

Bệnh tới như núi đổ, người phụ nữ càng bệnh càng nặng, gần như không ngồi dậy nổi. Người đàn ông không muốn ở chung phòng với bà nên dứt khoát cả ngày không về.

Chạng vạng một ngày nào đó, nắng chiều đầy trời.

Vương Thế về đến nhà, theo thói quen đi vào phòng ngủ. Người phụ nữ cố gắng ngồi dậy, trong mắt bà lóe lên ánh sáng, liều mạng kéo tay anh ta: “Xin lỗi, tha thứ... Tha thứ cho mẹ nha con!”

Anh ta rũ mắt, hỏi: “Sao vậy mẹ?”

Không phải mẹ nói sẽ tốt lên sao?

Trong hốc mắt người phụ nữ đong đầy nước mắt, lẩm bẩm nói: “Mẹ xin lỗi...”

Anh ta hỏi: “Sao vậy mẹ?”

Không phải mẹ muốn có được hạnh phúc sao?

Nước mắt người phụ nữ chảy xuôi, thấm ướt gối đầu. Đôi môi bà mấp máy, đã không còn sức nói chuyện, trong đôi mặt tràn đầy xót xa lại không nỡ nhìn Vương Thế, không dám nhìn đứa con của mình.

Thằng bé không phải một đứa trẻ được mọi người chờ mong.

Sự tồn tại của thằng bé, khiến cho bà phải chịu sự nhục mạ của chồng.

Bà cố gắng không buông con mình ra, nhưng bây giờ... lại không thể không bỏ nó mà đi trước.

Người phụ nữ khép ngón tay, giống như cầm tay con mình, nhưng bà không nhúc nhích được, thân thể này đã như nỏ mạnh hết đà. Bà đã tiêu hao hết tất cả sức lực của mình.

Bà không còn cách nào điều khiển thân thể này, mỗi một hơi thở đều phải sử dụng sức lực toàn thân.

Chuyện này đau khổ quá.

Xương cốt đau, nội tạng đau, mỗi một tấc da thịt toàn thân cũng đau đến mức khiến người ta muốn vỡ vụn.

Bà thật sự không gắng gượng nổi nữa.

Ánh sáng trong đáy mắt người phụ nữ dần tan, giống như đom đóm rời đi trong đêm hè, sau một khoảnh khắc tươi đẹp nở rộ liền trở về nơi vắng lặng tối tăm.

Bà nhắm mắt, ngừng thở.

Vương Thế ngây ngốc nhìn mẹ mình, nhìn lồng ngực không còn phập phồng của mẹ. Bàn tay nắm chặt của anh ta như co giật, nắm lấy ngón tay gầy đét của mẹ mình.

Hơi ấm còn dư lại của thi thể truyền đến tay, ép vỡ tia lý trí cuối cùng của Vương Thế.

“Vì sao?” Anh ta máy móc lặp lại: “Vì sao, vì sao?”

Vì sao phải sinh con ra? Vì sao lại vứt bỏ con? Vì sao không còn thương con nữa?

Con chỉ có mẹ mà, mẹ ơi!

Không khí liên tiếp vang lên tiếng vỡ vụn, cảnh tượng như tấm màn sân khấu bằng thủy tinh, nứt ra từng đường hoa văn. Thế giới lay động, trần nhà rung lắc, chấn động làm vỡ nát đồ đạc trong nhà, khiến thế giới chia năm xẻ bảy.

Sau đó, tất cả bối cảnh cùng lúc sụp đổ, âm thanh nứt vỡ ầm ầm vang lên, phấn vụn đầy đất.

Giản Tĩnh nhìn thấy thi thể của người đàn ông nằm trên ghế sopha, chất nôn lấp đầy mũi miệng ông ta, khuôn mặt ông ta tím bầm, trên da vằn đầy thi ban màu tím.

Ông ta đã chết.

Vương Thế đóng cửa lại, mặt không biểu cảm đi vào màn đêm.

Ba giờ sáng, trong phòng làm việc của cảnh sát.

Quý Phong ngồi trên bàn, vừa hút thuốc cho tỉnh táo, vừa chăm chú nhìn mặt bảng trắng vẽ đầy đầu mối.

Cho đến bây giờ, phía cảnh sát chủ yếu điều tra theo hai hướng.

Một: Án bắt cóc.

Mấu chốt điều tra nằm ở chỗ, nghi phạm đã bắt Giản Tĩnh đi như thế nào, đâu mới là phương hướng hành động thật sự của kẻ đó?

Giả thiết một: Bắt cóc Giản Tĩnh - ngồi taxi đi - đổi phương tiện di chuyển ở công viên - dùng xe của Giang Bạch Diễm - sau khi bỏ xe liền chuyển cô đến chỗ giam giữ.

Giả thiết hai: Bắt cóc Giản Tĩnh - tạo hiện trường giả là ngồi taxi bỏ đi, nhưng thực ra Giản Tĩnh vẫn ở trong hội trường - sau đó ra ngoài cùng rất nhiều khách mời - sau đó đưa cô đi thẳng đến chỗ giam giữ.

Giả thiết ba: Giống số hai, chỉ là sau khi rời khỏi hội trường liền lợi dụng xe của Giang Bạch Diễm làm trung gian, sau đó giết người giấu xác.

Hướng này rất khó điều tra, bởi vì yếu tố gây nhiễu quá nhiều, quan sát mười mấy tiếng liền choáng đầu hoa mắt, cực kỳ khó phân rõ.

Hơn nữa, Vương Thế có nhiều thân phận, chuyện anh ta dùng thân phận mới lấy được biển số xe vốn dĩ không có gì đáng nghi.

Hai, vụ án giết người liên hoàn.

DNA của người nhà họ Tiết đã được chứng minh là trò cười, manh mối đứt hết.

Thân phận giả của Vương Thế: Bác sĩ tâm lý tốt nghiệp Đại học Edinburgh.

Nói thật, thân phận này lý lịch hoàn chỉnh, không giống bịa đặt vô căn cứ. Ngoại trừ bằng cấp là giả, những thứ khác đều có dấu vết lần theo, mà năm 2013 là năm Vương Thế ra nước ngoài du học, cũng đúng lúc anh ta bắt đầu tạo tên thật trong nước.

Quý Phong nghi ngờ, đối phương đã mượn tin tức của Vương Thế thật để tạo nên một lớp ngụy trang chân thật.

Vậy thân phận thật của anh ta là gì?

Lại ví dụ anh dùng thân phận thật của Vương Thế để tìm chỗ giam giữ, vậy phải làm cách nào mới có thể tìm ra?


Vấn đề vừa đặt ra, đại não Quý Phong lập tức nổi lên vô số suy nghĩ, chen chúc khiến đầu anh muốn nổ tung.

Quý Phong xoa sống mũi, quyết định dùng cách cũ.

Làm phép loại trừ.

Địa điểm trong vụ án bắt cóc tuy rất quan trọng, nhưng Quý Phong thoáng do dự, rồi cố gắng không nghĩ nhiều. Giản Tĩnh không phải cô gái bình thường tay trói gà không chặt, đầu óc cô linh hoạt, thân thủ nhạy bén, chưa chắc kém hơn anh.

Biến cô thành đồng đội hợp tác, mỗi bên làm việc của mình mới là cách tốt nhất.

Quý Phong xua đi lo lắng và băn khoăn trong lòng, sau đó tập trung toàn bộ sức chú ý lên bảng trắng. Anh suy nghĩ một chốc, rồi dùng viết đỏ vòng tròn một nhóm DNA.

Đây là tự bản thân Quý Phong từng trải qua, cũng là chứng cứ cực kỳ xác thực, một hướng đi rõ ràng nhất.

Đối phương giả vờ đánh úp anh, không, anh ta thực sự đã đánh úp anh, nhưng đồng thời cũng để lại mẫu máu, mà anh ta làm như vậy đã đạt được hai mục đích.

Đáp án cho Giản Tĩnh và làm chệch hướng điều tra.

Quý Phong nghĩ đến vết thương của mình không tính là nặng, vậy thì trọng lượng của người phía sau chắc là càng nặng hơn - thật sự là một chiêu ‘ít tổn thương nhiều sỉ nhục’.

Nhưng mà, chủ nhân của mẫu máu không phải người bị mất tích nào, mà là một tên nghiện, là kiểu người lúc nào cũng có thể bị cảnh sát bắt được rồi lấy mẫu.

Thời gian nhầm hướng cực kỳ có hạn.

Nếu làm cũng đã làm, vậy vì sao không tìm mẫu máu của một người mất tích? Nếu vẫn không điều tra được, Quý Phong sẽ cho rằng chủ nhân mẫu máu này là bản thân kẻ đó.

Nhưng đối phương hết lần này tới lần khác chọn hướng để dễ dàng bị phát hiện, như vậy chứng minh, anh ta đang hy vọng bị bọn họ phát hiện.

Là bỡn cợt? Nhưng hậu quả của việc khiêu khích cảnh sát rất nghiêm trọng, hoàn toàn trái ngược với biểu hiện cẩn thận lúc bắt cóc của anh ta. Chuyện khiến Quý Phong bực nhất chính là chuyện này, rõ ràng án bắt cóc là đối phương làm, nhưng anh ta lại không để lại manh mối nào liên quan với năm đó, cũng không có cách nào chứng minh là có liên quan.

Nói cách khác, anh ta không mong phía cảnh sát lại mở cuộc điều tra liên hoàn.

Một người kín đáo như vậy, không có lẽ nào lại sắp xếp như thế chỉ vì bỡn cợt được.

Vậy mục đích của anh ta là gì?

Quý Phong sờ cằm, từ trong mớ manh mối phức tạp bắt được một đầu mối.

Liệu có phải anh ta muốn bọn họ biết, anh ta là một kẻ cực kỳ biết che giấu bản thân không?

Quý Phong lại nhìn rất nhiều ảnh chụp dán trên bảng trắng, có một từ là trọng điểm bị khoanh vòng: Thân phận thật.

Trong vụ án năm 2009, tên giả là Vương Tự Tế.

Đánh vào vụ án, mẫu DNA của Tiết nghiện ngập.

Sinh viên tốt nghiệp Đại học Edinburgh, bác sĩ tâm lý giả tạo: Vương Thế.

Anh ta tạo ra rất nhiều thân phận giả, anh ta cẩn thận giấu đi quá khứ của mình, anh ta cực kỳ có khả năng ẩn dấu thân phận.

Đây là suy nghĩ mà anh ta trồng vào đầu bọn họ.

Lúc này, Quý Phong vẫn tin vào chuyện đó, nhưng tin quá lại đâm ra hoài nghi - Đây liệu có phải cũng là một loại che giấu hay không?

DNA không thể làm giả, nhưng Vương Thế thì sao?

Bằng cấp của anh ta là giả, dáng vẻ thật sự cũng chênh lệch với trong hồ sơ vụ án. Cho nên bọn họ suy đoán, đây quả thực là một thân phận giả bị mượn đi.

Nhưng đây có phải là mục đích thật sự của anh ta hay không?

Lấy biểu hiện giả của thân phận giả tới ngụy tạo độ đáng tin của thân phận thật?

“Anh Cao.” Quý Phong đá cái ghế bên cạnh một cái, đánh thức cảnh sát Cao đang ngủ gà ngủ gật: “Nhanh, chúng ta lại cẩn thận điều tra về Vương Thế một chút.”

Bình Luận (0)
Comment