Vương Thế, tên thật là Diêm Thế, sinh năm 1985. Ba là Diêm Đống, từng là công nhân kỹ thuật ở một nhà máy, mẹ là Vương Lăng Phương, bị bệnh đã nhiều năm, ba anh ta không gánh nổi nên bỏ lại hai mẹ con mà biến mất không thấy tăm hơi.
Vương Lăng Phương về quê dưỡng bệnh, sau khi Vương Thế học hết cấp hai thì được nhận vào trường trung cấp kỹ thuật. Vào thời điểm đó, đây là trường mà chỉ có học sinh xuất sắc mới được vào học. Anh ta học chuyên ngành y tế, nhưng sau khi tốt nghiệp thì không làm ở một đơn vị nào cả, từ đó tới bây giờ không có thêm tin tức nào nữa.
Tệp tài liệu này đã được đặt trên bàn sau khi Giang Bạch Diễm khai Vương Thế ra.
Nhưng vào thời điểm đó, mọi người đều cho rằng người này là có thật, nhưng Vương Thế thật đã chết, thông tin về thân phận đã được kẻ tình nghi làm thành ID giả.
Hình chụp cũng chứng minh suy đoán này là đúng.
Trong hồ sơ của trường trung cấp kỹ thuật, gương mặt của Vương Thế và chân dung mô phỏng chỉ giống khoảng năm sáu phần.
Lúc ấy, dì Vương đã khẳng định: “Trên mũi anh ta có một nốt ruồi, ngay trên sống mũi. Lông mày thì rậm, gương mặt tròn, rất hòa nhã.”
Nhưng trong ảnh chụp cậu thanh niên này, lông mày thì nhạt, môi trắng bệch, gương mặt thì ốm, trên mũi cũng không có nốt ruồi.”
Quý Phong so sánh hai gương mặt này một hồi lâu, rồi cầm ảnh chụp bước vào phòng thẩm vấn.
“Ảnh chụp người này có giống Vương Thế không?” Anh hạ thấp giọng, hỏi dồn: “Cậu nhớ kỹ lại xem, so sánh khung xương xem nào.”
Giang Bạch Diễm bò dậy từ chiếc giường nghỉ trưa tạm thời, đấm đấm eo, soi xét một lát rồi nói: “Không giống lắm, gương mặt bác sĩ Vương rất mềm mại, tôi đoán anh ta đã gọt xương, độn cằm.”
Quý Phong thấy không hợp lý: “Cậu nghĩ anh ta phẫu thuật thẩm mỹ à? Rất rõ sao?”
“Không chắc nữa, làm đẹp đấy.” Giang Bạch Diễm ngáp một cái, nói: “Nhưng tôi từng gặp anh ta.”
Ngay lập tức, Quý Phong trở nên nghiêm túc: “Trong tình huống nào? Trước kia cậu không nhắc tới.”
“Việc cá nhân thôi.” Lông mày của Giang Bạch Diễm phủ đầy mây đen: “Vào kỳ nghỉ hè năm mười bốn tuổi, tôi ở nhà của chị Tĩnh Tĩnh có nhìn thấy anh ta, chúng tôi có nói với nhau mấy câu, nhưng qua nhiều năm rồi ai mà nhớ chuyện gì chứ? Tôi quên từ lâu rồi, cũng không nhận ra anh ta, mãi đến khi chị ấy nói với tôi rằng người này là hung thủ giết ba mẹ của chị ấy thì tôi mới nhớ ra.”
Quý Phong thầm mắng cậu trong đầu.
Giang Bạch Diễm rất ấm ức: “Chẳng phải các anh đã biết anh ta là Vương Thế từ lâu rồi sao?”
“Vậy theo trí nhớ của cậu thì người đó giống với người trong bức ảnh này sao?” Quý Phong đẩy tập tài liệu qua.
Giang Bạch Diễm cúi đầu, cẩn thận nhớ lại, sau một lúc lâu thì mới mơ hồ nói: “Không có nốt ruồi, tỷ lệ gương mặt có chút thay đổi, giống khoảng bảy tám phần gì đó.”
Quý Phong nhăn mày lại.
Đúng thật là thanh thiếu niên ở độ tuổi dậy thì, sau khi dậy thì thì gương mặt có thay đổi cũng là chuyện rất bình thường, không thể chứng minh Vương Thế là nghi phạm được.
Nhưng anh vẫn kiên quyết với suy luận này của mình, ngoại trừ ngoại hình thì Vương Thế còn có hai điểm trùng hợp đáng ngạc nhiên nữa.
Trong vụ án của nhà họ Tằng năm 2009, anh ta nói hàng xóm, ám chỉ cô ta là người chồng say rượu sẽ chết.
Người hàng xóm đó cũng có họ Vương.
Mà vụ án Quách Diệc Phương năm 2012, trong tên của Quách Diệc Phương cũng có một chữ ‘Phương’.
Vương Lăng Phương.
Một hai lần là trùng hợp, nhưng trùng hợp nhiều như vậy, thì mức độ nghi ngờ tăng cao tới tám phần.
Quỳ Phong lẩm bẩm: “Đánh cược một lần vậy.”
Anh cầm tấm ảnh lên đi tới phòng làm việc của đội trưởng, chỉ trong vài bước chân, anh đã sắp xếp xong toàn bộ kế hoạch.
Đầu tiên, tâm điểm điều tra của mọi người là vụ án bắt cóc, diễn ra trước buổi lễ mấy giờ đồng hồ, nhưng trong suốt quá trình này, các nghi phạm liên tục dùng thủ đoạn, bày ra đủ mọi chiêu trò làm tăng khối lượng công việc, làm cho ai nấy đều hoang mang chóng mặt, ngay cả manh mối ở ngay trước mặt cũng không dám tin.
Đây chính là mục đích của anh ta, làm cho cảnh sát không phân biệt được manh mối nào là thật hay là giả.
Bằng cách đó, anh ta có thể che giấu manh mối quan trọng thật sự.
Cụ thể là: Vụ án giết người - hiếp dâm hàng loạt đã làm anh ta bị thương.
Nhìn lại vụ án này một chút: Hung thủ là một vận động viên đã nghỉ hưu, có chứng ái tử thi, thường xuyên tìm những video kỳ lạ ở trên mạng, tình cờ gặp được ‘người thầy’ hướng dẫn anh ta phạm tội, bắt đầu bắt giết các cô gái ở một mình, quay lại quá trình phạm tội rồi đăng lên diễn đàn bí mật nhằm tìm kiếm tiền tài lẫn sự chú ý.
Vì mức độ ảnh hưởng quá lớn, cảnh sát tìm được thủ phạm rất nhanh. Nhưng trong lúc truy bắt, Quý Phong vô ý bị đả thương bởi một người thứ ba đột nhiên nhảy ra.
Người đó cứu được hung thủ, hung thủ rất biết ơn anh ta, trung thành tận tụy. Sau khi hung thủ bị cảnh sát bắt lại vẫn không oán không hận, còn hoàn thành được nhiệm vụ mà ‘người thầy’ kia giao cho, lắp được máy nghe trộm ở trong cục cảnh sát.
Nói là động thủ trên đầu Thái Tuế cũng được (*), dưới ánh đèn tối cũng thế, dù sao chiêu này cũng có tác dụng.
(*) Ý chỉ hành động xúc phạm người có thế lực, tự rước họa vào thân.
Sau khi kiểm tra, có một máy nghe trộm trong xe Quý Phong, một máy ở trong phòng thẩm vấn, một máy ở trong nhà vệ sinh nam.
Mọi người bị lãnh đạo mắng một trận tơi bời, may mắn là chỉ bị mất mặt trong nội bộ thôi, nếu không thì cả tập thể đều bị liên lụy.
Ngoài việc ra lệnh cho hung thủ gắn máy nghe trộm, anh ta còn sử dụng DNA ghép với một tên nghiện ma tuý, làm bọn anh tin rằng anh ta đang bảo vệ thân phận của mình rất tốt.
Một hòn đá trúng ba con chim.
Lại nói về Giang Bạch Diễm.
Vương Thế chỉ mới nhận công việc làm tư vấn tâm lý cho Giang Bạch Diễm được nửa năm, trước đó anh ta chỉ làm công việc tư vấn tâm lý thông thường, bác sĩ lúc đó là phụ nữ, vì được đi nước ngoài đào tạo nên đã giao bệnh nhân lại cho Vương Thế.
Nếu bọn họ đã gặp nhau từ trước thì sợ là Vương Thế đã bắt đầu theo dõi Giang Bạch Diễm từ lâu.
Có lẽ lúc đầu anh ta chỉ muốn lợi dụng mối quan hệ giữa Giang Bạch Diễm và Giản Tĩnh để tiện theo dõi. Sau khi anh ta nhìn thấy [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] thì đã bắt đầu một kế hoạch khác.
Anh ta muốn bắt Giản Tĩnh, sau đó để Giang Bạch Diễm thế tội.
Bác sĩ tâm lý muốn làm ám chỉ tâm lý thì dễ như trở bàn tay.
Như kế hoạch của anh ta, Giang Bạch Diễm phản bội Giản Tĩnh, báo kế hoạch của mình cho anh ta. Vương Thế cứ như vậy bình tĩnh sắp xếp, mượn danh người nổi tiếng để thực hiện vụ bắt cóc.
Sau đó anh ta dùng chiếc xe của cậu để đổ tội lên đầu cậu, đồng thời sắp xếp rất nhiều chứng cứ trong nhà cậu.
Cảnh sát vào nhà họ Giang để điều tra, phát hiện hồ sơ mua bán ma tuý ẩn danh, cũng như bản đồ an ninh ở hội trường. Tất nhiên, để kịp thời kiểm soát tình hình, những món quà mà người hâm mộ tặng cậu đều được gắn thiết bị nghe lén.
Hành vi này của người hâm mộ là phạm pháp, nhưng dù bị phát hiện thì cũng không thể chứng minh Giang Bạch Diễm vô tội.
Quý Phong nhớ lại toàn bộ quá trình, không thể không thừa nhận, kế hoạch của anh ta rất chặt chẽ cẩn thận, nhịp nhàng ăn khớp, dường như không có sơ hở.
Tại sao lại là ‘dường như’?
Bởi vì Vương Thế đã xem nhẹ chi tiết quan trọng nhất.
Bản thân Giản Tĩnh.
Cô chủ động ra tay, quyết định thời gian địa điểm, lại ‘xúi giục’ Giang Bạch Diễm.
Mọi người đã diễn một vở kịch cho nghi phạm xem, khiến anh ta nghĩ rằng Giản Tĩnh là một nàng tiên cá nằm trên thớt.
Tuy nhiên, nàng tiên cá thì cũng có loại này loại kia.
Ví như người cá ở trong phim [Cướp biển vùng Caribe]... Khụ, cũng không biết cô Giản thế nào rồi. Trong thực tế dù không có bằng chứng, vụ án bắt cóc cũng có thể được khởi tố. Nếu từ từ điều tra cũng có thể tìm ra dấu vết.
Chỉ mong cô ấy đừng tự ép bản thân mình.
Quý Phong âm thầm cầu nguyện, giơ tay gõ cửa văn phòng đội trưởng.
Hoàn cảnh của Giản Tĩnh bây giờ rất vi diệu.
Thuật thôi miên rất nguy hiểm, hệ thống cũng có hạn chế, chỉ có thể chống trả chứ không thể chủ động tấn công. Việc này dẫn tới kết quả ngoài ý muốn.
Năng lực của Vương Thế và cô ngang bằng nhau, không ai thắng cũng không ai thua, ý thức của hai người đều bị mắc kẹt.
Ngoài ra, thẻ mà Giản Tĩnh nhận được là thẻ phòng thủ chứ không phải thẻ tri thức hay kỹ năng, cô vẫn chưa biết gì về thôi miên, cũng không biết phải kết thúc nó như thế nào.
Vương Thế đã nhận ra điều này.
“Nhìn xem.” Anh ta mỉm cười: “Cho dù đã biết bí mật của tôi thì cô cũng không mang đi đâu được.”
Giản Tĩnh không hoang mang chút nào, hỏi lại: “Vậy anh còn thất thần làm gì, tiếp tục đi.”
“Tại sao cô không thức tỉnh đi?” Ánh mắt anh ta lập loè, âm trầm: “Bây giờ tôi đang hôn mê, chỉ cần cô thức tỉnh là có thể trốn đi rồi.”
Hai người liếc nhìn nhau, trong đầu đều đã có tính toán.
Giãn Tĩnh không có cách nào thức tỉnh được, mà anh ta cũng đã biết khả năng đặc biệt của cô, không dám thôi miên hơn nữa.
“Anh rất cẩn thận.” Cô nói: “Nhưng nếu chúng ta cứ tiếp tục như vậy thì chỉ có thể đói chết.”
Vương Thế nở nụ cười nhạt: “Đây cũng là hy vọng của tôi: Chết là đích đến của mỗi người. Có cô chết cùng tôi, cũng có thể xem là hạnh phúc rồi.”
Lời nói này, Giản Tĩnh chỉ tin một nửa.
Những người tôn sùng cái chết, nhưng không tự mình tìm tới cái chết mà lại đi giết hại người khác, thì cũng chẳng phải tôn sùng gì. Nếu không, mấy năm nay anh ta đã có rất nhiều cơ hội để chết, vì sao lại còn sống tới giờ này chứ?
Nhưng cô biết rõ, những người giống như anh ta thì tâm lý đã có vấn đề nên rất có thể làm ra những chuyện như đồng quy vô tận.
Cô nghĩ lại, tò mò hỏi: “Hạnh phúc không làm anh thấy luyến tiếc sao?”
“Hạnh phúc chỉ là một lời nói dối thôi, có gì đâu mà luyến tiếc?” Anh ta bình tĩnh nói.
Giản Tĩnh nói: “Nếu anh có thể quay ngược thời gian, trở lại lúc mẹ anh còn sống…”
Vương Thế ngắt lời cô: “Tôi sẽ giết bà ấy, để bà ấy không phải chịu đựng đau đớn, nhẹ nhàng ra đi.”
“Vậy là, chính anh đã giết Quách Diệc Phương?” Cô hỏi.
Vương Thế ngẩng đầu lên, nhớ lại một chút về người phụ nữ này, lại phát hiện mình không còn nhớ rõ ngoại hình của người này nữa. Sau khi kết thúc tính mạng của cô ta, cô ta đã dần trở nên mờ nhạt trong lòng anh ta.
“Đúng vậy, lúc ấy là lúc cô ta hạnh phúc nhất.” Khi nói những lời này, trên mặt anh ta lộ ra vẻ dịu dàng.
Giản Tĩnh lạnh nhạt nói: “Tin tôi đi, Quách Diệc Phương sẽ không biết ơn anh đâu.”
“Sao cô biết được?” Anh ta nói: “Người chết không biết nói, ai mà biết chứ.”
Cô cười, giữa lông mày lộ phảng phất nét kỳ ảo, như đang nhìn con mồi rơi vào bẫy: “Sao anh biết người chết không nói được?”
Vương Thế nhướng mày.
“Anh xem.” Giản Tĩnh chỉ về cánh cửa: “Ai tới kìa.”
Khung cảnh được tạo dựng, bốn bức tường kín mít, trần đóng, đèn chùm Tiffany tạo thành một bông hoa thuỷ tinh đầy màu sắc. Ánh sáng ấm áp chiếu xuống, bàn làm việc lớn bằng gỗ nguyên khối và giá sách tựa tường hiện ra.
Từng cuốn sách xuất hiện giữa hư không, xếp ở trên giá sách.
[Thần thám Bạch Miêu], [Đứa trẻ chơi trốn tìm], [Bác sĩ ác quỷ].
Gió thổi tung tấm màn màu trắng, mùi cà phê thoang thoảng trong không khí, kem vani hiện ra ở trên bàn, bên cạnh là cà phê espresso, ngọt ngào dễ chịu.
Leng keng leng keng, chuông gió treo trên cửa sổ lay động phát ra tiếng chuông lanh lảnh.
Có tiếng kẽo kẹt truyền tới từ khoá cửa.
Kẽo kẹt, cửa phòng sách được mở ra.
Một cô gái từ từ đi đến. Cô ăn mặc thoải mái, bộ quần áo sọc hồng trắng mặc ở nhà, mái tóc dài màu đen dài ngang vai, dáng người thon thả, gương mặt trắng nhợt làm nổi bật quầng thâm mắt màu xanh đen.
“Lại gặp nhau rồi.” Cô nhẹ nhàng nói, ngẩng đầu lên: “Tôi là Giản Tĩnh.”
Trong chốc lát, biểu cảm của Vương Thế đã cứng đờ.
Anh ta nhìn Giản Tĩnh đang mặc váy cưới, rồi lại nhìn Giản Tĩnh đang mặc đồ ở nhà, đột nhiên hiểu ra: “Tâm thần phân liệt?”
Cả hai Giản Tĩnh đều không trả lời câu hỏi của anh ta.
Giản Tĩnh nhỏ nói: “Anh không chết, là tôi chết, nên tôi có thể nói cho anh biết, cái chết đau khổ đang sợ thế nào, tôi rất hối hận, tôi muốn sống.”
Cô chậm rãi đi vào trong phòng, giọng nói nhẹ như làn khói: “Trong thời gian đó, tất cả mọi người đều mắng chửi tôi, những lời khen ngợi trước đó tựa như một giấc mơ, chớp mắt đã biến mất. Tôi đang nghĩ liệu lời anh nói có đúng hay không, rằng tồn tại vốn chẳng có ý nghĩa, hạnh phúc đều chỉ là ảo giác.”
Vương Thế bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao?”
“Nghĩ nhiều thì từ từ sẽ tin thôi.” Cô gái nhỏ mảnh khảnh ngẩng đầu lên, huyết mạch ở cổ nổi gân xanh, yếu ớt nhưng cũng rất cứng cỏi: “Tôi đã quyết định kết thúc sinh mệnh.”