Tôi quyết định kết thúc sinh mệnh.
Mấy chữ ngắn ngủi, giọng điệu của người nói rất bình tĩnh, nhưng người nghe lại tuyệt vọng vô cùng.
“Tôi đã chết thật rồi.” Giản Tĩnh đó nói: “Tôi rơi vào trong một hố đen không đáy, ban đầu còn cảm thấy rất thoải mái, rất yên tĩnh, âm thanh ầm ĩ bên tai tôi đã lâu đều biến mất, tôi thở phào nhẹ nhõm, cho rằng đã nhận được sự thanh thản thực sự rồi, nhưng...”
Cô nhìn Vương Thế, buồn bã nói: “Tôi hối hận rồi.”
Vương Thế mở miệng nói: “Cô vẫn chưa hiểu...”
“Không, là anh chưa hiểu thì có.” Vóc dáng của 'Giản Tĩnh tự sát' kia nhỏ và gầy, nhưng lúc giơ tay nhấc chân lại tràn đầy sự cương quyết: “Anh cho là mình hiểu về cái chết, nhưng trên thực tế chẳng qua là với thân phận của người sống mà thôi, đứng ngoài quan sát cái chết người khác… Ha, cái hiểu của anh nông cạn quá đấy.”
“Cái chết là gì? Cái chết là tôi không còn là chính tôi nữa rồi.” Cô bước lại gần từng bước một, gương mặt trắng bệch như tuyết, tựa như bức tường quét sơn trắng vậy, nhưng bờ môi lại đỏ như anh đào, đây chính là đặc trưng của việc tử vong do trúng độc ô-xít các bon.
“Tôi đã mất đi tất cả những gì tôi có, bạn bè người thân của 'Giản Tĩnh', hạnh phúc và vinh quang của 'Giản Tĩnh', thậm chí bao gồm cả sự đau đớn của 'Giản Tĩnh' nữa.” Âm điệu của cô bất giác cao lên, gần như là thét lên: “Tôi không còn cái gì nữa rồi! Tôi không còn là chính mình nữa, bởi vì có đau đớn thì mới có thể cảm nhận được hạnh phúc, người với hai bàn tay trắng sẽ hoàn toàn không cảm thấy giải thoát đâu.”
Toàn thân Vương Thế chấn động, không phản bác nổi.
Một sợi dây thừng thì không có ngắn hay dài, chỉ khi có hai sợi dây thừng mới có thể so sánh ra được dài và ngắn.
Một cái cây cũng không có cao hay thấp, chỉ khi có hai cây mới có thể so sánh ra được thấp và cao.
Cuộc sống cũng vậy.
Không có thời khắc đau đớn, khó khăn và gian khổ thì làm sao có thể lĩnh ngộ được hạnh phúc là gì cơ chứ?
“Tôi sợ rồi, tôi hối hận rồi.” 'Giản Tĩnh tự sát' mím môi, nước mắt ứa ra, nhưng cô cố nén không nhắm mắt lại mà nhìn chằm chằm anh ta, không hề chớp mắt: “Nhưng ít ra tôi cũng đã hiểu rõ anh sai rồi, tôi đã đúng, anh thua rồi.”
Vương Thế hít sâu một hơi, muốn phản bác theo bản năng. Tuy nhiên, cô đang đứng trước mặt anh ta, hai người gần như mặt đối mặt, khoảng cách quá gần mang lại cảm giác đè nén vô cùng lớn.
Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng tất cả đều không nói ra thành lời được.
Làm sao để người đang sống nói về cái chết trước mặt người chết đây?
“Nếu không phục.” Cô nhếch miệng, trong ánh mắt lóe lên sự đắc ý và gian trá: “Anh cũng thử xem.”
Vương Thế vô cùng sợ hãi, muốn lùi về phía sau nhưng không kịp nữa rồi.
Cô giơ tay lên, đẩy anh ta một cái thật mạnh.
Trên mặt đất đột nhiên nứt ra một hố đen rất lớn, hỗn độn không có ánh sáng, sâu không thấy đáy, tựa như cánh cổng địa ngục vậy. Vương Thế đột nhiên bị rơi vào trong đó, trong nháy mắt, luồng khí chết chóc lạnh lẽo tràn ra khắp cơ thể.
Tầm mắt mơ hồ, buồn nôn, thể xác và tinh thần mệt mỏi... Cảm giác cực kỳ chân thật.
Rất nhanh sau đó, Vương Thế đã hiểu được tất cả.
Đây là ký ức của 'Giản Tĩnh', là trải nghiệm của chính cô lúc hấp hối sắp chết.
Anh ta lập tức run rẩy không thôi.
Bởi vì, nếu như con người chết đi trong lúc thôi miên thì trong hiện thực cũng rất có khả năng không thể tỉnh lại được nữa.
Thần chết vung lưỡi liềm, anh ta ngửi thấy mùi của cái chết thực sự.
Trong thời khắc đó, anh ta không thể không thừa nhận rằng suy nghĩ nảy lên trong đầu anh là sự sợ hãi chứ không như sự thanh thản và thoải mái như trong tưởng tượng.
Tôi không muốn chết.
Anh ta cũng sợ rồi.
Ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, tất cả lý trí đều sụp đổ, tất cả sự thận trọng đều tan biến vào hư vô, con người ta bị chi phối bởi bản năng muốn sống sót, sẽ làm mọi chuyện để có thể sống sót được.
“Không.” Anh ta ra sức giãy giụa, muốn túm lấy cái gì đó để không bị rơi xuống.
Nhưng vô ích.
Địa vị, tiền tài, quyền thế, sức mạnh,... Những thứ 'lấp lánh ánh vàng' mà con người ta dựa vào tại nơi trần thế chẳng qua chỉ là một sợi tơ nhện trong hố đen chết chóc mà thôi, đụng nhẹ một cái là vỡ nát thành bột.
Cái chết là bình đẳng.
Cái chết cũng là hư vô.
Trong phút chốc, ánh sáng biến mất không thấy nữa, chỉ còn lưu lại hắc ám vô tận.
Tốc độ rơi xuống đang nhanh dần.
Bỉ Ngạn ở dưới đáy càng gần hơn rồi.
“Không!” Trong cơn sợ hãi tột độ, khuôn mặt của Vương Thế hoàn toàn méo mó, anh ta không thể nghĩ được gì nữa, chỉ kêu lên đứt gan đứt ruột theo bản năng: “Mẹ!”
Tiếng gọi đã bị quên lãng gần ba mươi năm được thốt ra.
Trong màn đêm tuyệt vọng xuất hiện khuôn mặt của một người phụ nữ. Bà ấy vẫn đẹp như vậy, mỏng manh như vậy, trong đôi mắt bà ấy nhìn anh ta lúc nào cũng chứa đầy nước mắt.
Đã vô số lần Vương Thế căm hận bà ấy đã bỏ rơi mình, cũng vô số lần nhớ nhung cái ôm của bà ấy.
“Mẹ ơi.” Anh ta vươn tay ra: “Cứu con.”
Vương Lăng Phương rơi lệ, nhẹ nhàng ôm lấy con mình.
Không rơi xuống nữa.
Quý Phong điều tra theo đường dây của Vương Thế, lục ra lịch sử điện thoại của anh ta trong năm tháng trở lại đây.
Ngoài các cuộc gọi hàng ngày ra thì còn có một tin nhắn có vẻ khá bất thường: 'Đã nhận được khoản tiền còn lại, gửi chìa khóa cho cậu.'
Anh lập tức gọi cho số máy này.
Đối phương kinh doanh thủy sản, sau đó phá sản, thời hạn thuê nhà kho ở bến tàu cảng cá còn hơn nửa năm nữa nên đăng tin cho thuê lại. Vương Thế đã chủ động liên hệ với ông ta, thuê hết thời gian còn lại của nhà kho.
Tim của Quý Phong đập thình thịch: “Bến tàu nào, nhà kho số mấy?”
Đối phương báo địa chỉ.
Quý Phong bật dậy từ trên ghế: “Tìm thấy rồi, đi!” Vọt tới cửa, phanh lại, dặn dò đồng đội: “Gọi điện cho cục hải quan xin chi viện.”
Anh Cao sợ hết hồn: “Thế nào rồi, vượt biển trái phép à?”
“Khó mà nói được.” Quý Phong chạy vội ra cửa, làn gió đêm lạnh lẽo thổi qua khiến người ta rét run: “Kệ anh ta, cứu người trước đã.”
Xe cảnh sát lao vút đi nhanh như chớp, nhanh chóng phi đến bến tàu, đi đến cách đó một ki - lô - mét thì tắt còi cảnh sát đi.
Nhờ vào sự yểm hộ của bóng đêm, một đội cảnh sát từ từ tiếp cận mục tiêu.
Anh Cao hạ thấp giọng: “Không gọi cảnh sát vũ trang à?”
“Xem tình hình trước đã.” Quý Phong hít một hơi thật sâu, kìm lại sự nôn nóng trong lòng, cố gắng giữ tỉnh táo: “Cháu vẫn luôn có linh cảm không tốt lắm.”
Anh Cao biến sắc: “Cháu muốn nói...”
Quý Phong lắc đầu, trong lòng thấp thỏm không yên, thật sự nói không nên lời. Anh cũng không biết nên cầu nguyện điều gì, chỉ bằng bản năng được huấn luyện nhiều năm mà lặng lẽ đến gần.
Vào đầu đông, bến tàu yên tĩnh và vắng vẻ, trong không khí tràn ngập mùi tanh nào đó không thể khử được.
Nắm khẩu súng trong tay, vỏ ngoài bằng nhựa đã toàn là nhiệt độ cơ thể người.
Cơn gió lạnh xào xạc.
Quý Phong hồi hộp. Bỗng nhiên anh nhớ tới câu hỏi của Khang Mộ Thành, nếu như lúc tìm thấy cô, cô còn chưa có được thứ mình muốn thì nên lựa chọn như thế nào đây?
Làm trái với nguyện vọng của cô, lấy sự an toàn của con tin làm đầu, trực tiếp phá cửa vào cứu người, hay là kiên nhẫn chờ đợi, ẩn núp ở bên cạnh, nhưng lại trơ mắt nhìn cô phải chịu đau khổ?
Hẳn là nên lựa chọn cái trước, mặc kệ là với tư cách bạn bè hay cảnh sát thì làm như vậy đều là đúng đắn, không ai có thể bới móc được. Tuy nhiên, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu là anh, anh sẽ muốn thất bại trong gang tấc sao?
Quý Phong đặt tay lên ngực tự hỏi, anh không muốn.
Trên thế giới luôn có những chuyện mà dù phải liều mạng cũng muốn làm. Song, anh không thể không thừa nhận rằng dao cắt trên người mình thì không sợ đau, nhưng động lên cơ thể của người khác thì lại khó mà chịu nổi.
Hay là... cứ nói đây là mệnh lệnh của lãnh đạo, phải ưu tiên việc cứu người trước?
Dù sao thì đây cũng là sự thật mà.
Những suy nghĩ hỗn loạn cứ quanh quẩn trong đầu, trong lúc lơ đễnh đã bước đến mất rồi.
Nhà kho cho thuê lại đã gần ngay trước mắt.
Cửa mở, đèn sáng.
“Mẹ kiếp!” Trong nháy mắt, sự rối rắm gì đó đều bị quẳng đi, Quý Phong sợ tới mức tim như ngừng đập, đẩy cửa đi vào.
Trong nhà kho cũ nát chất đầy mảnh thủy tinh, bên cạnh tường là một cái lồng đã bị phá hỏng, ga giường trắng như tuyết rơi trên mặt đất, chiếc giường lò xo bị đổ ở một bên.
Trong không khí tỏa ra một thứ mùi kỳ lạ, giống như một loại chất hóa học thể khí nào đó.
Quý Phong bịt mũi và miệng lại, mở toang cửa ra, xem xét hiện trường trong phòng.
“Không có người?” Anh Cao đi vào theo.
Quý Phong bình tĩnh lại, nói: “Tới chậm một bước, có lẽ người đã lên thuyền rồi.” Bây giờ anh nửa vui nửa buồn, vui vì từ hiện trường nhìn ra được Giản Tĩnh chẳng những không có việc gì mà còn dư sức để vật lộn, buồn là vì biển rộng mênh mông, tình hình càng nghiêm trọng hơn nữa.
“Chú Cao.” Anh cắm súng lại vào trong bao súng, vẻ mặt trầm trọng: “Chúng ta phải tăng tốc thôi, trên biển mà có chuyện xảy ra thì không biết tìm ở đâu nữa đâu.”
Anh Cao nhìn quanh, gật đầu: “Liên hệ với đội cứu viện chờ lệnh trước đã.”
Quý Phong đoán không sai, lúc này Giản Tĩnh đang ở trên biển.
Muốn biết tại sao có tình cảnh này thì phải đảo ngược thời gian quay về nửa tiếng trước.
Khi đó, thôi miên bị dở dang giữa chừng.
Vương Thế mở choàng mắt, ánh đèn trắng chiếu thẳng vào đỉnh đầu, kích thích hai mắt chảy nước mắt.
“Choang.” Một âm thanh vang lên.
Anh ta quay đầu lại nhìn thì thấy Giản Tĩnh đã tỉnh trước anh ta, trong tay cầm một khẩu súng, nhắm ngay cửa kính bắn một phát.
Rõ ràng là đã lục soát người cô rồi mà, súng ở đâu ra vậy? Vương Thế đơ một lúc, lập tức phản ứng lại, cơ thể bật mạnh lên, nhún người nhảy đến phía sau cái bàn, tránh né sự tập kích của đạn, đồng thời thò tay vào trong két sắt, lôi vũ khí đã được giấu kỹ ra.
Giản Tĩnh còn đang phá cái lồng.
Anh ta đã lục soát toàn thân rồi, cho rằng cô không có vũ khí, loại kính mà phòng kính sử dụng là kính chống vỡ, rất rắn chắc, tay không tất nhiên là không đập vỡ được.
Nhưng có súng thì lại khác.
Trên bề mặt kính xuất hiện vết rạn lớn, nứt ra thành những sợi lưới nhỏ và dày đặc.
Cô kéo ga giường và chăn xuống, nâng chiếc giường lò xo lên, nện mạnh về phía mặt kính đã vỡ.
Mảnh kính vỡ bắn tung tóe xung quanh, rơi lả tả trên mặt đất. Cô quăng chiếc giường lò xo nặng trịch đi, xách đuôi váy cưới lên, bước ra khỏi nhà tù đã giam cầm cô nhiều ngày trời.
Nhà kho đổ nát, ánh đèn trắng lạnh lẽo, mảnh kính vỡ, lớp bụi mỏng, lại thêm một cô gái mặc váy cưới hoa hồng đã phác họa ra một bức tranh kỳ dị và âm u.
Giản Tĩnh chậm rãi bước vào nơi tăm tối, một nửa khuôn mặt đều chìm trong bóng đêm: “Sao vậy, thấy tôi đi ra thì lại muốn chạy sao?”
Vương Thế day huyệt thái dương đang đau đớn, thận trọng bắn một phát súng.
Viên đạn bắn về phía cô 'Vèo' một cái.
Động tác của Giản Tĩnh nhanh nhẹn, tránh đến phía sau cái bàn.
Nhưng đúng lúc này, cửa sau lại mở ra.
Bóng người nhanh chóng trốn vào trong màn đêm.
Giản Tĩnh biết, nếu để Vương Thế chạy thoát thì với bản lĩnh của anh ta, cho dù bị cả nước truy nã thì vẫn có thể tránh thoát khỏi tầm mắt của cảnh sát, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Cô không chút do dự đuổi theo sau.
Làn gió đêm lạnh giá lướt qua khuôn mặt, mơ hồ mang theo hơi nước tanh mặn và ẩm ướt.
Đây là... biển?
Thành phố Hòa Bình là thành phố gần biển, nhưng do địa hình nên không có sẵn hải cảng thiên nhiên tốt, vì vậy giao thông trên biển không phát triển, đa số tàu thuyền neo đậu ở bến tàu đều là thuyền đánh cá.
Bởi vì những năm gần đây đánh cá ven bờ quá độ nên thành phố Hòa Bình khuyến khích đánh bắt xa bờ. Tháng 9 năm nay bắt đầu ra khơi, tháng 11, thuyền đánh cá đánh bắt ở xa còn chưa trở về, toàn bộ bến tàu vô cùng vắng vẻ.
Vương Thế lựa chọn chỗ này làm nơi giam giữ hiển nhiên là vô cùng thông minh.
Anh ta quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, rẽ bên này quẹo bên kia là đã biến mất hút. Giản Tĩnh lập tức kích hoạt thẻ ngũ cảm, dọc theo hơi thở của anh ta mà truy lùng theo.
Động tác của Vương Thế nhanh nhẹn, tốc độ cực nhanh, mười phút sau đã nhảy lên một chiếc thuyền đánh cá.
Đây là một chiếc thuyền đánh cá ven bờ, cực kỳ nhỏ, nhỏ gần bằng một chiếc ca-nô mà thôi.
Lúc Giản Tĩnh đuổi tới thì thuyền đã được khởi động, từ từ ra khơi.
Cô không thể không kích hoạt thẻ mèo trắng, nhờ vào khả năng nhảy vọt lên của loài mèo mới nhảy vào boong thuyền một cách vững vàng.
Trong phòng điều khiển ở tầng hai, ánh mắt của Vương Thế phức tạp: “Cô nhất định phải đuổi theo sao?”
“Trên người anh mang theo nhiều tính mạng con người như vậy mà còn muốn tôi tha cho anh à?” Thuyền vừa rời bến, trong lòng Giản Tĩnh đột nhiên nhận thấy điều chẳng lành, lập tức đưa tay ra sau lưng, lôi máy định vị được giấu trong thẻ trữ vật ra.
Gương mặt của Vương Thế trở nên lạnh lùng: “Là do cô tự chuốc lấy đấy nhé.”
Một tay của anh ta vịn bánh lái, tay kia bóp cò súng.
Viên đạn càn quét như làn mưa nặng hạt.
Boong tàu nhỏ hẹp, cô không thể không trốn sang bên cạnh, đồng thời phải cẩn thận không để rơi xuống biển.
Nhân cơ hội này, con thuyền đánh cá bơi ra khỏi đoàn thuyền ở bến tàu, lao ra biển rộng với tốc độ nhanh nhất. Mặt biển vào ban đêm lạnh lẽo không có ánh sáng, tựa như có một con thú khổng lồ đang ẩn núp vậy.
Vương Thế giống như một tên điên đã rơi vào đường cùng, không hề kiêng dè tình trạng của con thuyền, chỉ cần tóm được bóng dáng của cô là lập tức nổ súng.
Tia lửa bắn ra, trên boong thuyền lập tức có thêm nhiều cái lỗ.
“Tiểu Tĩnh.” Anh ta nói: “Tôi không muốn giết cô, trên thuyền có áo phao cứu sinh đấy, nhảy xuống đi.”