Đang lúc đánh nhau bán sống bán chết thì có một người đàn ông nói tôi không muốn giết cô, cô đi đi, cảm động lắm đúng không? Giống như nửa cuộc đời anh ta gây tội ác, phạm phải vô số vụ án giết người, nhưng trong lòng vẫn giữ lại chút tình cảm dịu dàng chỉ dành riêng cho cô vậy.
Nhưng Giản Tĩnh không tin dù chỉ nửa chữ.
Cô nói: “Tôi cũng không muốn giết anh, lái thuyền quay lại tự thú đi. Tôi có thể tha thứ cho sai lầm mà anh đã phạm phải.”
Một người ở trong phòng điều khiển, một người ở boong thuyền, gió biển khẽ lướt qua sợi tóc, tình cảnh tựa như đang tình chàng ý thiếp.
Tuy nhiên, khi bốn mắt của hai người chạm vào nhau thì đều biết đối phương đang hư tình giả ý, diễn trò mà thôi.
Vương Thế bật cười: “Bây giờ tôi lại luyến tiếc cô thật rồi đấy.”
“Anh muốn làm gì?” Giản Tĩnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh ta: “Cho rằng như vậy là có thể chạy thoát được sao?”
Vương Thế thở dài một tiếng, nói: “Tôi không muốn để người khác quyết định cái chết của mình.” Anh ta ngắm nhìn ngoài khơi, chậm rãi nói: “Biển cả là nơi an nghỉ tốt hơn nhà tù đúng không nào?”
Giản Tĩnh nhướng mày, sự nghi ngờ càng mãnh liệt hơn: “Hả?”
“Trên chiếc thuyền này đã lắp bom hẹn giờ.” Vương Thế nói: “Tôi có thể khiến nó nổ bất cứ lúc nào.”
Giản Tĩnh bán tín bán nghi.
Việc lắp bom thì cô tin, nhưng việc anh ta hoàn toàn muốn chết thì chả ai tin nổi. Nếu muốn chết thì lúc nãy cố gắng tỉnh lại làm gì? Hẳn là muốn lừa cô nhảy xuống biển, còn bản thân anh ta thì dễ bỏ trốn mất dạng đây mà.
“Chắc chắn là cô đang nghĩ muốn chết thì quá dễ dàng, tại sao phải lao lực như vậy đúng không?” Khóe miệng Vương Thế nở nụ cười lạnh lùng: “Tiểu Tĩnh, đừng tưởng rằng thấy được quá khứ của tôi thì cô có thể thực sự hiểu được tôi.”
Giản Tĩnh nói: “Tôi không cần phải hiểu anh, chỉ cần biết anh sợ chết là được rồi.”
Vương Thế im lặng một lát, lộ ra vẻ cảm khái: “Cái chết... Nó phức tạp hơn tôi nghĩ nhiều, chuyện này cũng không có gì là không thừa nhận được cả, ai cũng sẽ mắc sai lầm. Tuy nhiên như vậy mới càng thêm thú vị, tôi vẫn luôn đứng ngoài quan sát, có lẽ đã đến lúc tự mình trải nghiệm một lần rồi.”
Giản Tĩnh: “Thật sao?”
“Đã tới nước này rồi, tôi còn cần phải lừa cô nữa sao?” Vương Thế lấy điện thoại từ trong túi ra: “Rời khỏi đây đi, nếu không tôi chỉ đành phải mang cô theo cùng thôi.”
Giản Tĩnh đồng ý ngay: “Được, tôi tin là thật.”
Tiếng nói vừa dứt, người đã biến mất tại chỗ. Kỹ năng leo trèo nhảy nhót của cô ấy khi ở trong trạng thái mèo trắng là tốt nhất, nhún người hai lần thì lập tức lách được vào trong khoang thuyền.
Vương Thế không thể rời khỏi phòng điều khiển, đành phải giơ súng lên, bắn toàn bộ xung quanh một lượt, ép cho cô không dám thò đầu ra.
Trong khoang thuyền rất tối, Giản Tĩnh thay đổi vẻ ngoài của kính công nghệ đen, từ kính áp tròng đổi về kính gọng, sau đó mở máy nhìn xuyên thấu, tìm kiếm vị trí của quả bom.
Máy định vị đã được khởi động, cô không vội chế ngự Vương Thế ngay lúc này. Dỡ bom xong rồi vật lộn với anh ta sau, đợi đến lúc cảnh sát đến thì tất cả đã xong rồi.
Quả bom đang ở đâu?
Cô soi kỹ từng chỗ một, cuối cùng cũng phát hiện ra một kết cấu quen thuộc trong vali hành lý.
Vali có mật mã, sáu chữ số.
Death? 451208.
Đã mở.
Cô đang định sử dụng kỹ thuật dỡ bom lấy được từ trên người Tông Dã để giải quyết phiền toái này thì trong vali hành lý đột nhiên phát ra tiếng còi báo động.
Mẹ nó, không ngờ lại có thiết bị báo động!
Giản Tĩnh lập tức từ bỏ, vội trốn phía sau chướng ngại vật để tránh bị Vương Thế tóm được.
Song, Vương Thế lại không hề xuất hiện.
Trong vali hành lý truyền ra tiếng kêu 'tích tắc' nhỏ, tiếp theo là tiếng 'tích tích tích' theo quy luật.
Giản Tĩnh tập trung nhìn lại, hít một hơi lạnh.
Bom hẹn giờ đã bị khởi động, thời gian đếm ngược còn ba phút.
Anh ta thực sự có ý định khiến tất cả nổ tung.
Giản Tĩnh lục áo phao cứu sinh ra mặc vào, sau đó xách một chiếc ghế lên ném ra ngoài cửa. 'Pằng pằng pằng', quả nhiên bên ngoài truyền đến một tràng tiếng súng liên hồi.
Nhân cơ hội này, cô vội vàng lách mình chạy ra, đề phòng bi kịch viên đạn bắn vào người.
“Cô không nên ép tôi làm như vậy.” Con thuyền dừng lại, lững lờ trôi theo làn sóng, Vương Thế đứng ở trên boong thuyền, thay một băng đạn đầy: “Vậy thì chúng ta hãy làm bạn trên đường xuống suối vàng đi.”
Trời còn chưa sáng, mặt biển và bầu trời đêm đều mang màu xám tro nặng nề.
Ánh sao thưa thớt phản chiếu trên mặt biển, phác họa ra bóng người lay động đang ẩn núp.
Giản Tĩnh mở máy nhìn ban đêm ra, cơ thể dán sát vào vách ngoài của khoang thuyền, nhẹ nhàng tới gần.
“Rút thẻ.”
[Tên: Thẻ đạo cụ - Lựu đạn hơi cay (1/1)]
[Mô tả nội dung: Chất kích thích mạnh, có thể khiến làn da của con người xuất hiện cảm giác như bị bỏng, không ngừng rơi lệ, tạm thời mất đi thị lực, phạm vi đường kính hai mươi mét]
[Ghi chú: Giới hạn sử dụng trong nhiệm vụ này, nhưng miễn dịch với ký chủ]
Sương mù kích thích màu trắng bốc lên.
Vương Thế nhíu chặt lông mày, thật kỳ lạ, cũng không biết cô lấy vũ khí từ đâu ra nữa. Nhưng hiện giờ không phải là lúc truy cứu cho rõ, anh ta bịt miệng và mũi lại, không thể không bỏ súng xuống, gỡ mặt nạ phòng độc giắt ở bên hông xuống.
Là một kẻ am hiểu sử dụng các loại chất hóa học và thuốc, để đề phòng lỡ như có chuyện gì xảy ra, lúc nào anh ta cũng mang mặt nạ bảo hộ theo bên mình.
Nhưng đúng vào lúc này, sau lưng bị đánh cho một cú rất mạnh.
Giản Tĩnh không bị ảnh hưởng bởi hơi cay, bắt lấy cơ hội khó có được mà đánh mạnh vào khiến anh ta ngã lăn ra.
Một tay của cô bóp chặt cổ của anh ta, đè khí quản ép anh ta phải ngoan ngoãn nghe theo, tay kia thì lục điện thoại của anh ta.
Quả nhiên trên đó có phần mềm điều khiển từ xa.
Nhưng dù cô có nhấn 'Dừng lại' thế nào đi chăng nữa thì vẫn luôn hiển thị 'Thao tác sai'.
“Mau dừng lại, anh muốn chết thật sao?” Cô dí chặt đầu của anh ta.
Vương Thế ho sặc sụa rồi cười lớn: “Cái này chỉ có thể mở chứ không thể dừng lại được, Tiểu Tĩnh, chết cùng tôi đi.”
Giản Tĩnh vẫn cảm thấy không đúng, nhưng trừ phi quả bom là giả, nếu không anh ta còn có cách nào để rời khỏi chiếc thuyền đánh cá sắp nổ tung này chứ?”
“Đồ điên.” Cô cắn răng, không dám mạo hiểm, bèn kéo anh ta đi đến mép boong tàu.
Phía dưới là biển cả rộng mênh mông bát ngát.
Giản Tĩnh gỡ phao bơi xuống, tròng lên đầu Vương Thế, đang định đẩy anh ta xuống thì anh ta đã bình thường lại. Boong tàu là không gian mở, thời gian hiệu lực của lựu đạn hơi cay có hạn, anh ta dồn sức xoay người, dùng một tư thế Judo vô cùng tài tình mà tránh thoát khỏi sự trói buộc của cô.
Nhưng ngay sau đó, Vương Thế không hề phản kích lại cô mà nhanh chóng xông về phía đuôi thuyền.
Giản Tĩnh cất bước đuổi theo, trông thấy anh ta nhanh nhẹn vứt một bao đồ xuống, xoay mình nhảy vào trong nước.
Bè cứu sinh tiếp xúc với mặt nước, lập tức tự động bung ra, bị anh ta bám chặt lấy.
“Tạm biệt.” Anh ta mỉm cười.
Giản Tĩnh: “F*ch!”
“10, 9, 8...” Điện thoại rơi trên boong thuyền đột nhiên bắt đầu báo giờ một cách máy móc.
Còn bảy giây nữa là con thuyền sẽ nổ tung.
Giản Tĩnh nhanh chóng bình tĩnh lại. Quả nhiên Vương Thế muốn mượn vụ nổ để ve sầu thoát xác, biển rộng mênh mông, anh ta chỉ cần bố trí xong người tiếp viện trước khi cảnh sát tìm thấy mình là từ nay về sau có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, không thể bắt được nữa.
“Mơ đi.” Cơn giận bùng nổ, cô giơ súng lên.
Nòng súng nhắm ngay bả vai đầu tiên.
Vừa nãy lúc đánh nhau, cô đã gắn máy định vị vào sau gáy của anh ta, chỉ cần cảnh sát truy lùng theo tín hiệu thì có lẽ có thể bắt sống được anh ta. Một phát súng này chỉ cần hạn chế năng lực hành động của anh ta là được rồi.
Nhưng lúc ngón tay sắp bóp cò, Giản Tĩnh lại do dự.
Nếu như đồng lõa tìm được người trước cảnh sát một bước thì làm sao đây?
Tuy máy định vị là sản phẩm của công nghệ đen, theo lý thuyết thì sẽ không bị rơi, nhưng cũng không giấu kỹ một trăm phần trăm được. Vương Thế cũng có nghiên cứu về phương diện này, có khi sẽ bị phát hiện cũng nên.
Nếu tự tay thả anh ta chạy mất thì chắc chắn cô sẽ tức ói máu mất.
Nâng cổ tay lên, nòng súng giương cao.
Một khi đã sử dụng thẻ ngắm chuẩn thì sẽ không thất thủ, cô có thể kết liễu anh ta ngay ở chỗ này.
Tuy nhiên, giết người là tư hình, lấy bạo chế bạo là không nên.
Cô hao phí nhiều sức lực như vậy không phải là muốn bắt anh ta về quy án, dùng con đường chính đáng để chấm dứt sao?
“5, 4...” Quả bom chết tiệt vẫn đang đếm ngược.
Không còn thời gian do dự nữa rồi!
Giản Tĩnh cắn răng, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Một lát sau, ngón tay bóp cò súng.
Khởi động thẻ ngắm chuẩn.
Viên đạn đồng nặng trĩu được bắn ra, xuyên qua luồng không khí vô hình, xuyên thủng ấn đường của anh ta một cách chuẩn xác.
Một dòng máu tươi trào ra.
Nụ cười của Vương Thế cứng đờ ở trên mặt, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đúng vậy, so với sự dày vò dài đằng đẵng trong cơn thôi miên, cái chết thực sự luôn tới vội vàng mà không kịp trở tay.
Lần này, không ai có thể cứu anh ta được nữa rồi.
Giản Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, đứng lặng lẽ.
Cô không thể không suy nghĩ về ranh giới giữa tư hình và pháp luật, 'cô' không cần.
Nợ máu thì phải trả bằng máu.
Báo thù cho chính mình là lẽ thường tình.
“3, 2...”
Giản Tĩnh cất súng, trèo qua lan can, nhảy tùm xuống biển.
Nước biển lạnh như băng cuốn lấy cô.
“1...”
Ánh sáng chói mắt phóng thẳng lên trời, hơi nóng cuồn cuộn lan ra. Cơ thể tựa như bị cuốn vào trục xoay của máy giặt vậy, trời đất quay cuồng, sóng xung kích nổ tung khiến cho nước biển trào dâng, như một cục đá khổng lồ đè lên người.
Giản Tĩnh cảm thấy bản thân mình giống như một cục slime vậy, vỗ một phát là dẹp lép, vỗ phát nữa lại tròn, biến dị thành họ hàng của Cthulhu trong làn nước biển nóng bỏng
Đầu bị lắc điên cuồng, não và máu hòa vào nhau thành một ly 'Người ngoài hành tinh xuất huyết não', tràn ngập toàn bộ xương sọ.
Hệ thống hiển thị giao diện.
Cột trạng thái viết rất rành mạch: Chóng mặt, ù tai, thiếu ô-xi...
Một chuỗi dài ở đằng sau không kịp nhìn.
Cô chỉ nắm được chỗ quan trọng bằng vào bản năng: “Rút thẻ rút thẻ rút thẻ!”
[Tên: Thẻ đạo cụ - Bình dưỡng khí cầm tay (1/1)]
[Mô tả nội dung: Nén khí ô-xi, có thể cung cấp cho người trưởng thành sử dụng trong mười phút]
[Ghi chú: Kiên trì sẽ thắng lợi, cố lên!]
Giản Tĩnh ôm lấy bình dưỡng khí, đeo mặt nạ dưỡng khí lên một cách khó khăn.
Khí ô-xi đi vào cơ thể, cảm giác sắp chết biến mất. Cô dùng cả tay lẫn chân cố gắng vùng vẫy, ra sức rời xa khỏi tâm của vụ nổ.
Khoảng năm phút sau, sóng xung kích biến mất, nước biển và sức nâng của áo phao cứu sinh đưa cô lên mặt biển. Cách đó không xa có một tấm ván gỗ sứt mẻ đang trôi tới.
Giản Tĩnh cố gắng bơi đến, bám lấy tấm ván gỗ, trụ vững cơ thể.
Đưa mắt nhìn bốn phía, xác gỗ la liệt, không tìm thấy tung tích của bè cứu sinh đâu nữa.
Tại nơi tiếp giáp giữa bầu trời và biển cả đã ửng lên chút ánh sáng trắng, mặt biển trông không còn đáng sợ như lúc trước nữa.
Bình minh đã lên.
Bốn giờ sáng, Quý Phong trèo lên thuyền của cục hải quan.
Tâm tình của anh rất tệ.
Mười lăm phút trước, người của cục hải quan nói máy bay tuần tra không người lái được phái ra đã chụp được rất nhiều mảnh xác của con thuyền.
Nói cách khác, có một con thuyền đã bị nổ trước đó không lâu.
Thật sự muốn chửi thề.
“Có phát hiện người sống sót không?”
“Còn đang điều tra.”
Điều khiến anh bất an hơn chính là mặc dù máy định vị vẫn đang hoạt động nhưng nhìn theo tốc độ thì hẳn là đang trôi lang thang. Nghĩ theo hướng tốt là khoảng cách không xa, hẳn là cô có thể kiên trì đợi đến cứu viện, nhưng hướng xấu hơn... anh không dám nghĩ thêm nữa.
“Phát hiện một người ở phía trước.”
Quý Phong lập tức chạy vội lên trên boong thuyền.
Con thuyền từ từ tới gần, vớt 'người' đang nổi lềnh phềnh lên.
Có lẽ nên nói là thi thể.
Giới tính nam, chiều cao hơn một mét bảy, vết cháy xém trên người bị sóng xung kích va chạm đã hoàn toàn thay đổi. Chiếc đồng hồ kim loại trên tay cũng do nhiệt độ cao mà như bị hàn lên trên da.
Anh Cao ngồi xổm xuống quan sát một lúc lâu, nói: “Cái đồng hồ này?”
Quý Phong gật đầu: “Là của Vương Thế.”
Bọn họ đã từng lục soát văn phòng của Vương Thế, phát hiện ra một chiếc đồng hồ đeo tay đắt đỏ và súng ngắn. Sau khi hỏi thăm đồng nghiệp thì biết được Vương Thế vô cùng yêu thích chiếc đồng hồ này, thường xuyên đeo trên tay.
Nhưng...
“Cháu có linh cảm không tốt lắm.” Anh sốt ruột nói, không kìm được lại lôi điếu thuốc ra, nhưng nhịn xuống không hút, đi đến bệ điều khiển hỏi: “Bao giờ mới định vị được?”
“Mười phút nữa.”
Đây là mười phút dài đằng đẵng.
Con thuyền đã lần theo được vị trí của máy định vị. Anh Cao giơ ống nhòm, trong khoảnh khắc nhìn thấy rõ, trong lòng hơi căng thẳng: “Quý Phong, kia hình như là...”
Là thi thể.
Quý Phong vồ lấy ống nhòm, nhìn kỹ vài giây rồi nói: “Không phải cô Giản.” Nhưng nhịp tim của anh không những không hạ thấp mà còn tăng lên.
Thi thể thứ hai nhanh chóng được vớt lên.
Cơ thể cũng bị nổ đến mức máu thịt be bét, cũng không có đặc điểm rõ ràng, nhưng ở sau gáy anh ta có gắn máy định vị nhỏ bằng móng tay.
Quý Phong khẳng định: “Đây mới là Vương Thế.”
Nếu đoán không lầm, thi thể đầu tiên là thế thân mà Vương Thế đã chuẩn bị cho chính mình. Anh ta muốn mượn vụ nổ để ve sầu thoát xác, để lại cho bọn họ một thi thể, có khi xét nghiệm ADN với tóc của người nhà anh ta cũng khớp cũng nên
Tuy nhiên, nước cờ của anh ta đã bị Giản Tĩnh nhìn thấu. Cô gắn máy định vị lên người anh ta, cố sống cố chết cũng không cho anh ta chạy thoát.
Mà số anh ta cũng nhọ, ấy vậy mà lại trong vụ nổ... không đúng.
Quý Phong lật thi thể lại, phát hiện lỗ đạn trên đầu.
Anh: “...” Kỹ thuật ngắm bắn chuẩn như vậy thì gắn máy định vị làm cái quái gì không biết nữa!
Phàn nàn thì phàn nàn vậy thôi chứ trong lòng anh cũng hiểu rõ, Giản Tĩnh giết anh ta nhưng lại không lấy máy định vị về, chứng tỏ lúc ấy cô đã không còn thời gian làm vậy nữa rồi.
Khi đó, điều duy nhất mà cô có thể làm chỉ có nhảy xuống biển mà thôi.
“Dùng trực thăng đi.” Quý Phong lập tức đưa ra quyết định: “Trời lạnh quá, cô ấy không thể kiên trì được bao lâu đâu.”