Giản Tĩnh nằm bò lên ván gỗ, tận hưởng cảnh mặt trời mọc tráng lệ trên biển.
Mặt trời đỏ nhô ra khỏi đại dương xanh thẳm, mặt biển được chiếu sáng lung linh bởi ánh ban mai, cảnh tượng này thực sự là rung động lòng người. Tuy nhiên nếu được lựa chọn, cô vẫn muốn được ngắm cảnh trên du thuyền.
Ở trong biển lạnh quá.
Thậm chí cô đã hắt hơi mấy lần, tay chân cũng đã lạnh cóng hết cả với nhau rồi. May mắn là ở trong thẻ trữ vật có thanh năng lượng, cô cho một miếng vào miệng, thỉnh thoảng lại nhấp hai ngụm nước khoáng, như vậy vẫn có thể miễn cưỡng cầm cự được.
Nhưng ngay cả khi cho dù không có nguy cơ thiếu nước thiếu đồ ăn, thì tình hình cũng đang khốc liệt.
Sau khi mặt trời mọc, tia cực tím cực mạnh chiếu xuống, sẽ nhanh chóng khiến cho cô bị mất nước và cháy nắng. Nếu như xui xẻo kích hoạt phải flag kỳ quái nào đó thì nói không chừng còn có thể thu hút cá mập tới đây. Đừng bao giờ đánh giá thấp tính nguy hiểm của thế giới này.
Làm sao để tự cứu mình đây?
Máy định vị là lựa chọn nhanh gọn nhất, nhưng dù bây giờ có rút thẻ ra, nếu không có bộ phận chính của đồng hồ đeo tay kích hoạt thì cũng vô dụng.
Mà những thẻ đạo cụ khác thì, đạn báo hiệu dùng vào ban ngày không có tác dụng lắm, khói tín hiệu là lựa chọn tốt nhất, nhưng nó chỉ có tác dụng trong mười lăm phút, và độ bao phủ cũng hạn chế, vì vậy nếu dùng tùy tiện sẽ rất lãng phí.
Bỏ đi, lôi ra trước rồi hẵng nói.
“Rút thẻ, cho tôi thẻ cứu sinh.” Cô vô lực cầu xin.
[Đang tiến hành rút thẻ]
[Hoàn thành rút thẻ]
[Tên gọi: Thẻ đạo cụ - Mây mù bập bềnh (1/1)]
[Nội dung miêu tả: Có thể nhả mây khói màu cam bập bềnh trên mặt nước, thời gian duy trì 15 phút]
[Lưu ý: Kiến nghị nên sử dụng trong điều kiện chắc chắn]
Ánh nắng trên mặt biển dần trở nên gay gắt, da thịt bị ngâm trong nước cũng đã nhói đau.
Giản Tĩnh xé rách vạt váy, nhúng ướt nó rồi quấn lên cổ để che nắng.
Sức lực cũng mất đi nhanh hơn gấp mấy lần bình thường.
Giản Tĩnh nằm bò ra tấm ván, đầu óc cũng khó tập chung được mà bắt đầu suy nghĩ đến những thứ kỳ lạ, ví dụ như là [Titanic] đã nhiều năm trôi qua rồi mà vẫn còn ấn tượng sâu đâm, ví dụ như là [Jaws], ví dụ như là... bỏ đi, hình như tất cả chúng đều là những bộ phim về tai nạn trên biển.
Những con sóng ồ ạt vỗ vào cơ thể cô.
Hôm nay trời quang mây tạnh, hy vọng sẽ không bất ngờ đổ mưa, gió thổi khá lớn rồi, cũng không biết là phải mất bao nhiêu thời gian mới tìm được tới vùng biển này nữa.
Vụ nổ đã đẩy cô đi quá xa, nếu như hướng tìm kiếm ngược lại với vị trí cô đang ở thì hay rồi.
Vả lại mặc dù trong thẻ trữ vật có đủ nước ngọt và lương thực, nhưng cô lại phải đối mặt với một vấn đề nan giải.
Khi con người ngâm mình trong nước biển thì sẽ không ngừng bị hạ thân nhiệt, còn chưa nói đây còn là nước biển tháng mười một.
Có phải là nên lấy túi sưởi ra không? Không, túi sưởi không thấm nước. Vả lại cũng không thể dùng nữa rồi, giá trị dũng khí của cô không còn bao nhiêu, nhiệm vụ mới còn chưa hoàn thành.
Phải tiết kiệm một chút, nếu như thực sự xui xẻo đến nỗi phải trôi dạt ở đây mấy tuần thì sẽ cần dùng tới.
Nhưng vận may của Giản Tĩnh coi như là không tồi.
Đây là vùng gần biển, tốc độ của Quý Phong rất nhanh, tầm khoảng hai tiếng sau, cô đã nhìn thấy bóng dáng của một chiếc trực thăng qua kính viễn vọng rồi.
Nhìn hướng bay của nó thì có lẽ sẽ băng qua vùng biển mà cô đang ở.
Giản Tĩnh hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần để chờ đợi.
Tiếng trực thăng chói tai dần dần đến gần.
Cô đốt mây mờ lên.
Thế là làn khói cam lập tức phủ đầy trên mặt biển, từng mảng sương mù màu cam cũng xuất hiện cứ như thể ai đó đã đổ một chai nước cam lớn xuống biển vậy.
Tất nhiên màu sắc rõ ràng như vậy đã thu hút được sự chú ý của trực thăng.
Nó điều chỉnh phương hướng, chậm rãi tiến lại gần, đỗ lại ở phía trên để tìm hiểu tình hình phía dưới.
Giản Tĩnh vẫy vẫy vạt váy ở trên tay, những viên đá thạch anh và kim cương được tô điểm trên đó khi được ánh sáng mặt trời phản chiếu cũng vô cùng bắt mắt.
Trực thăng lơ lửng ở phía trên thả thang dây xuống.
Có người nhảy xuống bơi đến bên cạnh cô: “Cô Giản?”
Giản Tĩnh yếu ớt nói: “Gọi hồn sao?”
Vẫn còn nhận thức, vẫn rất tỉnh táo. Quý Phong thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho trực thăng, sau đó phía trên lập tức thả thuyền cứu hộ xuống.
Anh nắm cánh tay Giản Tĩnh, đỡ lưng cô, đưa cô vào trong thuyền cứu hộ.
“Cô nặng thật đấy, cũng phải bảy mươi lăm cân đấy nhỉ?” Quý Phong nói.
“Cái rắm ấy.” Giản Tĩnh đang ù đầu thì lập tức tỉnh táo lại: “Ba lớp váy của tôi đều ngấm đầy nước cả rồi, có thể không nặng sao?”
Anh bật cười rồi ra hiệu cho người kéo thuyền lên.
Giản Tĩnh được cứu lên trực thăng, một thành viên lạ mặt lập tức đắp chăn lên người cô: “Cô có bị thương không?”
“Vẫn ổn.” Giản Tĩnh quấn chặt chăn lại, không nhịn được mà run lên hai cái.
Quý Phong trèo lên bằng thang dây, sau đó nhanh chóng đóng sầm cửa khoang lại: “Biết là cô sẽ hỏi nên tôi nói trước, đã tìm thấy thi thể của Vương Thế rồi.”
Giản Tĩnh nuốt lời định nói ra vào lại trong lòng, một lúc lâu sau lại cười khổ: “Lãng phí bao nhiêu là công sức của tôi.”
“Không lãng phí, ít nhất thì vụ án này đã lộ chân tướng rồi.” Quý Phong an ủi cô: “Kết thúc rồi, yên tâm đi.”
Tâm trạng Giản Tĩnh vô cùng phức tạp, cô yên lặng một lúc lâu.
Vụ án đẫm máu quấn lấy ‘Giản Tĩnh’ là đám mây mù ám ảnh tâm trí cô nhiều năm, hôm nay cuối cùng cũng đã kết thúc rồi. Nhưng chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, mãi mãi sẽ chẳng thể quên đi được.
Cô không nhịn được mà thở dài một tiếng như muốn xua tan sự ngột ngạt ở trong lồng ngực.
Nhưng lá phổi lại bị quấn chặt lại, không thể thả lỏng, mà căng cứng khiến người ta khó chịu.
“Này.” Lúc này Giản Tĩnh không kiên trì nổi nữa mà nói với Quý Phong: “Cởi quần áo ra cho tôi.”
Quý Phong: “Ướt rồi.”
“Kệ đi, tôi sắp không thở nổi rồi.” Cô cảm thấy khó thở mà ôm ngực: “Anh có biết bộ lễ phục dạ hội này bó sát thế nào không? Xương sườn cũng sắp gãy luôn rồi.”
Quý Phong: “...”
Anh đen mặt lại cởi áo sơ mi ra đưa cho cô.
Giản Tĩnh liếc nhìn những người có mặt ở đây một lượt.
Mọi người cũng rất tự giác quay lưng lại.
Cô quấn chăn, dùng sức kéo khóa bên trong ra để cởi đồ, trông cứ như một con bướm đang cực khổ phá kén vậy, cuối cùng sau khi ra khỏi kén rồi thì cổ họng mới không nhịn được mà phát ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Sống lại rồi.
Bộ lễ phục thực sự rất đẹp, nhưng cũng rất phản nhân loại.
Khoác một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, cuốn một chiếc chăn ấm áp mới khiến cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Kết thúc rồi.
Cơn mệt mỏi dâng lên, đầu óc cô bắt đầu choáng váng.
Cô rơi vào mơ màng rồi bất tỉnh nhân sự.
Cháy nắng, hạ thân nhiệt, sốt cao, chấn động não, miệng vết thương sưng lên... bác sĩ đang khám ra một đống vấn đề ở trên người Giản Tĩnh.
May mà cơ thể cô khỏe mạnh nên cũng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, cũng không cần phải làm phẫu thuật mà được bố trí chỗ nghỉ ngơi ở phòng bệnh đơn luôn.
Giản Tĩnh ngủ một mạch ba ngày.
Trong cuộc giằng co với Vương Thế, mặc dù anh ta khống chế nước uống và lương thực của cô, khiến cô luôn ở trong trạng thái suy nhược, nhưng lại không ngăn được cô ngày nào cũng tranh thủ lúc ngủ mà ăn lén.
Thứ bị tổn thương nhiều nhất vẫn là tinh thần, đã hít quá nhiều chất gây mê sẽ ảnh hưởng đến hệ thần kinh trung ương.
Nhưng số liệu miễn dịch trông có vẻ không đáng kể nhưng lại bảo vệ cô rất tốt, đợi đến ngày thứ năm thì cơ bản cô đã bình phục lại như ban đầu rồi.
Hầy, nhưng tỉnh táo thì cũng có phiền phức của tỉnh táo.
Giản Tĩnh biết Khang Mộ Thành ngày nào cũng đến, nhưng cô giả bộ ngủ.
Ngày thứ sáu.
Khang Mộ Thành ném cây hoa tulip từ ngày hôm qua đi, rồi cắm hoa súng tươi mới vào lọ hoa, anh bình tĩnh nói: “Đừng giả bộ nữa, anh không trách em đâu.”
Giản Tĩnh lật người lại, nửa khuôn mặt bị chăn che khuất, chỉ để lộ ra đôi mắt đầy hối lỗi nhìn anh.
Khang Mộ Thành ngồi xuống cạnh giường bệnh, quan sát sắc mặt của cô: “Hai ngày nay anh cứ luôn nghĩ, nếu như bình thường anh ủng hộ em nhiều hơn thì em sẽ không giấu anh như vậy.”
Còn chưa đợi cô trả lời, anh lại tự giễu cợt chính mình: “Nhưng anh lại nghĩ, chỉ cần em nói với anh, anh nhất định sẽ nghĩ cách để ngăn em lại. Thế thì em giấu anh thì có gì sai chứ? Anh có tư cách trách em sao?”
“Tổng Giám đốc Khang...” Cô ngập ngừng nói.
Ánh mắt của Khang Mộ Thành chuyển đến bên ngoài cửa sổ, bên ngoài gió thu đang thổi xào xạc, cây ngô đồng đã úa vàng rồi. Anh đột nhiên nói: “Năm ngoái khi em nằm đây, anh hối hận vì đã quá quan tâm em, nhưng hai ngày hôm nay anh vẫn hối hận.”
“Hối hận vì không chăm sóc tốt cho em.” Anh cười khổ: “Lạ quá nhỉ.”
Trong lòng Giản Tĩnh cảm thấy rất ngột ngạt, nhưng lại không biết nói gì.
“Thực ra, anh biết bây giờ em đã có suy nghĩ của riêng mình, có nhiều chuyện anh không nên động tay vào nữa.” Khang Mộ Thành rời ánh mắt đi, rồi nhìn cô gái xa lạ với ánh mắt phức tạp: “Anh nên coi em là một người độc lập, chỉ cho ý kiến, sẽ không can thiệp, nhưng...”
Nhưng anh làm không được. Anh nghĩ trong lòng nhưng lại không nói ra.
Không khí nhất thời trở nên tĩnh lặng.
Giản Tĩnh nói: “Anh cũng chỉ quan tâm đến em thôi.”
Quan tâm? Khang Mộ Thành nghĩ, đúng vậy, anh đương nhiên là quan tâm cô, cũng đã quen với việc cô có chuyện gì cũng sẽ tìm tới anh bàn bạc, nhưng lần này anh đã bị đẩy ra ngoài rồi.
Cảm giác này rất khó chịu, nhưng lại không thể nào giải tỏa, mà chỉ có thể vùi sâu trong đáy lòng.
Anh lặng lẽ thở dài, khéo léo rũ bỏ tâm trạng: “May mà em không sao, bây giờ cũng coi như là kết thúc rồi đúng không?”
Giản Tĩnh gật đầu, ngơ ngẩn nói: “Đều đã kết thúc rồi.”
“Không sao là tốt.” Anh nói lại lần nữa, sau đó vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Nghỉ ngơi thật tốt, anh không trách em, cũng không giận em.”
Cô chớp chớp mắt, mím chặt môi: “Thật sao?”
Khang Mộ Thành bật cười, lắc đầu, cứ như đã hết cách với cô vậy: “Mau khỏe lại là được.”
“Chuyện cái váy cũng không trách em chứ?” Giản Tĩnh vô cùng bận tâm: “Chỉ mới mặc có một lần...”
“Chỉ là một cái váy thôi.” Khang Mộ Thành bất lực nói: “Tặng em thêm cái nữa, quên được chưa.”
Cô kéo chăn lên nói: “Em không cần.”
“Vậy em muốn cái gì?”
Giản Tĩnh nghĩ một chút, rồi gọi món: “Bánh kem dâu, trà sữa khoai môn và một phần gà rán.”
Khang Mộ Thành: “Anh nhớ bác sĩ nói không được ăn đồ cay, nhiều dầu và khó tiêu.”
Cô: “Em đã khỏe rồi!”
“Không được.” Khang Mộ Thành nhíu mày: “Phải nghe lời bác sĩ, ngày mai anh sẽ bảo Dì Vương mang canh chim bồ câu đến cho em.”
Giản Tĩnh giải thích: “Em chỉ bị sốt với cảm mạo thôi, đâu phải ở cữ.”
Khang Mộ Thành nhìn cô.
Cô: “... Tổng Giám đốc Khang.”
“Bánh kem.” Anh nhượng bộ rồi.
Giản Tĩnh chui vào chăn, vùi cả đầu vào thể hiện ý kháng nghị, chưa hài lòng.
Khang Mộ Thành bất đắc dĩ nói: “Thêm cả trà sữa nữa, anh gọi thư ký đi mua.”
“Bảy mươi phần trăm đường là được.” Cô làm như không có việc gì mà ngồi bật dậy.
Khang Mộ Thành lắc đầu, cảm thấy càng ngày càng hết cách với cô rồi.
Thế là bữa chiều của cô chính là một chiếc bánh kem dâu bốn tấc, và một ly trà sữa nóng cỡ lớn.”
Còn bữa tối là canh chim bồ câu hầm mấy tiếng của dì Vương.
Dạ dày của Giản Tĩnh toàn là nước, cô nhăn mặt húp nửa bát canh, cô không húp nổi nữa liền nói để dành phần còn lại cho bữa đêm.
Dì Vương tính toán lượng thức ăn của cô, còn tưởng cô không muốn ăn nên cũng không để ý.
Mười giờ là giờ giới nghiêm của bệnh viện.
Bữa chiều của Giản Tĩnh đã tiêu hóa hết, cô bắt đầu nghĩ đến món canh chim bồ câu, đang do dự không biết là nên làm nóng một chút rồi uống hay là ăn mì gói đây.
Lúc này, cửa mở ra.
“Muộn vậy mà còn chưa ngủ sao?” Quý Phong đi tới, đưa tay kéo ghế ngồi xuống, liếc nhìn qua hộp cơm ở trên tủ: “Ái chà, thực đơn ở cữ à?”
Nếu như ai đến thăm bệnh cũng có cái nết này thì có lẽ bệnh viện sẽ chẳng bao giờ có giường trống.
Giản Tĩnh hít một hơi thật sâu rồi cầm gối lên đánh vào người anh ba cái.
Cô dùng sức nên anh bị đánh rất đau, Quý Phong hoảng hốt nói: “Làm cái gì thế?”
“Tiếp đãi một người quen mà tôi nằm viện cả tuần không thèm đến thăm, đến lúc tới thăm lại toàn nói linh tinh.” Cô lạnh lùng nói.
Quý Phong trợn mắt nói: “Ai nói là tôi không đến?”
Giản Tĩnh ngẩng đầu lên, hất cằm chỉ vào những món quà xung quanh. Từ sau khi cô nằm viện, người đến thăm không ngớt, không phải hai mươi ba mươi người thì cũng phải có mười người đến.
Mọi người không mang hoa quả bánh sữa đến thì cũng là mang quà, hoặc là hoa tươi đến, khiến cho phòng bệnh trở nên đầy ắp.
Nhưng chẳng có cái nào là của anh cả.
Hừ, tình bạn giả tạo.