Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 201 - Chương 202

Chương 202

Sau khi Vương Thế chết, cuộc sống của Giản Tĩnh cũng bình yên trở lại.

Mười giờ sáng, cô lười biếng mở mắt ra, lấy điện thoại, nhấn chọn vào bài giới thiệu của nhà hàng năm sao để đặt bữa trưa cho hôm nay. Rồi lại nhắm mắt lại một lúc, xong mới ra khỏi chăn rửa mặt.

Trong lúc đánh răng rửa mặt, cô mở APP, nhấn vào bài giảng online của trường để nghe giảng một chút, tiện thể viết luận văn luôn.

Cô pha một tách cà phê, tiện tay dọn dẹp hòm thư, nạp thêm tiền, mua hàng giảm giá.

Sau đó đồ ăn đã được giao đến, vẫn còn nóng hổi với làn khói trắng bốc lên nhẹ nhàng.

Ăn xong bữa trưa, thân thể lười biếng không muốn vận động, thế là lại nằm lên sofa chơi điện thoại.

Nhóm của các chủ nhà đang vô cùng sôi nổi.

Chủ nhà số một lầu mười một tầng mười một nói: ‘Nhà tôi xảy ra một chuyện rất lạ!’

Mọi người đang vô cùng buồn tẻ, thấy vậy liền trở nên sôi nổi truy hỏi, bảo anh ta nói cho nghe.

11- 1101: ‘Đồ ăn đặt bên ngoài của nhà tôi bị mất liên tục ba ngày liền, rốt cuộc là ai đã lấy hàng chuyển phát của nhà tôi, có dám đứng ra không?’

11- 1802: ‘Ai mà lại lấy đồ ăn đặt bên ngoài chứ, anh cho rằng mọi người rảnh đến vậy sao?’

11-1101: ‘Không có ai trộm thì chẳng lẽ là đồ ăn đặt bên ngoài tự mình biến mất sao? Mọi người đều biết là nhân viên giao hàng không được vào tòa nhà của chúng ta, chắc chắn là người trong tòa nhà mới có thể lấy được.’

Những người ở tầng lầu khác hóng chuyện, thấy chuyện không lớn thì đưa ra ý kiến: ‘Lắp camera là được mà?’

11-1101: ‘Vấn đề ở chỗ là, tôi đã cài camera rồi, nhưng hàng chuyển phát vẫn biến mất.’

Một viên đá khuấy động hàng ngàn con sóng, làm các chủ nhà trở nên sôi nổi.

‘Không quay được người đã lấy hàng chuyển phát sao?’

‘Chờ chút, không quay được người, thì có quay được thứ khác không?’

‘Gửi video vào xem nào’

...

11- 1101: ‘Video.mkv’

Video đã được tua nhanh, mọi thứ diễn ra như sau: Anh bảo vệ cầm gói đồ ăn, để đồ trước cửa nhà 11- 1101, chụp ảnh lại gửi vào nhóm rồi thông báo một tiếng.

Sau đó anh ấy liền đi luôn.

Nửa tiếng sau, chủ nhà trở về thì phát hiện trước cửa trống trơn, hoàn toàn không có bóng dáng của gói đồ ăn đâu.

Chủ nhà khác: ‘Góc máy của anh hẹp quá, cầm gậy móc là được rồi.’

Lại nói: ‘Gọi ban quản lý kiểm tra camera giám sát của thang máy đi.’

Chủ nhà 11-1101 đã rời đi.

Nửa tiếng sau, anh ta lại xuất hiện trong nhóm: ‘Kiểm tra xong camera giám sát rồi.’

Mọi người: ‘Thế nào?’ ‘Có tìm thấy không?’ ‘Ai mà thất đức vậy?’

11- 1101: ‘Nhìn camera nửa tiếng cũng chỉ thấy chủ nhà 701 và chủ nhà 1301 đi vào thang máy.’

Các chủ nhà bị nhắc tên lập tức vội vàng nhảy cẫng lên.

11- 702: ‘Anh có ý gì đây? Anh nghĩ chúng tôi trộm gói đồ ăn của anh à? Điên.’

11- 1301: ‘Muốn bịp tiền đúng không?’

11- 1101: ‘Tôi chỉ muốn biết ai đã trộm gói đồ ăn đặt bên ngoài của tôi!’

Có lẽ anh ta đã canh cánh nghĩ đến chuyện này rất lâu trong lòng cho nên đã gửi cả đoạn tin nhắn dài vào trong nhóm.

11-1101: ‘Trong khu phức hợp của chúng ta tòa nhà nào cũng đều có cấm cửa, nếu như không phải người của tầng lầu đó thì sẽ không được vào. Hàng ngày tôi đều có thói quen cứ tan làm là sẽ đặt đồ, thời gian tổng cộng cũng chỉ có bốn mươi phút, lần nào cũng đều lấy chuẩn như vậy, nói là trùng hợp thì mọi người có tin không?’

11-702: ‘Ngày nào vợ tôi cũng nấu cơm, trộm gói đồ ăn của anh làm cái gì?’

11-1301: ‘Anh bị trộm mấy hôm rồi? Lần nào cũng kiểm tra camera sao? Đều có tôi và anh ở nhà 702?’

11- 1101: ‘Được, bây giờ tôi đi kiểm tra mấy ngày trước, đến lúc đó thì đừng có chối.’

Mọi người đều để ý đến tin nhắn ở trong nhóm, Giản Tĩnh viết bản thảo cũng không tập trung, thỉnh thoảng lại nhìn vào di động để đợi xem tiếp.

Nửa giờ đồng hồ qua đi, khổ chủ lại xuất hiện.

11- 1101: ‘Tôi đã mất ba gói đồ, lần đầu tiên là mười ngày trước, lần thứ hai là bảy ngày trước, hôm qua là lần thứ ba, phía ban quản lý thì giữ được dữ liệu camera trong mười lăm ngày.’

Mọi người: ‘Tìm thấy rồi sao? Là ai?’

11- 1101: ‘Lần đầu tiên là tầng năm và tầng mười chín, lần thứ hai là tầng mười ba và tầng sáu’

1301 bật dậy: ‘Ngày nào tôi cũng đi làm vào giờ đó, có gặp cái gì kỳ lạ đâu nhỉ?’

Người qua đường xen vào: ‘Tôi nghĩ là chủ hộ ở tầng cao hơn tầng mười một, như vậy mới có thể biết được tầng mười một hay có đơn hàng, thang máy của những tầng dưới không lên đến đó, sao mà biết được.’

11-1301: ‘Anh nói vậy là không đúng rồi, ai nói chỉ có người tầng trên mới biết, không phải bảo vệ cũng biết sao?’

11- 502: ‘Đúng vậy, người của ban quản lý có thể ra vào các tòa nhà.’

Chủ nhà 1101 yên lặng rồi.

Nếu như càng mở rộng phạm vi thì đối tượng tình nghi sẽ càng nhiều, còn chưa chắc đã là các chủ nhà làm. Hơn nữa nhân viên làm việc trong ban quản lý còn thông thuộc cách bố trí của tòa nhà hơn, rất dễ có thể lặng lẽ đánh cắp những đơn hàng.

Càng có nhiều vấn đề, đầu óc càng được khai thông: ‘Nếu như là bọn họ, vậy thì camera cũng có thể là giả, những bộ phim đều diễn như vậy.’

Giản Tĩnh: ...

Có kỹ năng này rồi thì đi ăn trộm hàng chuyển phát làm cái gì?

Nhưng bây giờ, câu chuyện trong nhóm đã bị đảo lộn hoàn toàn. Ban đầu đây vốn chỉ là chuyện của tầng mười một, mọi người phần lớn là ôm cái tâm thái đi xem kịch hay để đứng cạnh xem, nhưng nếu như kẻ tình nghi mà là người của ban quản lý, vậy thì đừng có cười nhau nữa, nhà ai cũng có nguy cơ cả thôi.

Ai mà biết được nhà tiếp theo bị trộm có phải nhà mình không chứ?

Có ai không có đồ ăn gọi bên ngoài chứ, có ai mà không có hàng chuyển phát nhanh?

Phải đi tìm ban quản lý nói chuyện.

Thế là các chủ nhà chuyển sang nhóm có ban quản lý, và muốn ban quản lý điều tra chuyện này.

Quản lý Bốc: ‘Các vị chủ nhà cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích.’

Giản Tĩnh nhíu mày, người này là ai, hình như người phụ trách quản lý trước đây họ Bao mà? Ảnh đại diện là một cái túi có các nếp gấp rất đẹp nên cô rất ấn tượng.

Sau khi lên trên xem nhật ký cuộc trò chuyện thì hóa ra trong lúc cô nằm viện, quản lý Bao đã về hưu rồi, người quản lý mới mà công ty phái đến thay họ Bốc.

Quản lý mới vừa nhậm chức lập tức đốt ba đống lửa, anh ta thực sự đã làm được không ít chuyện, bao gồm chuyện không giới hạn thời gian đi thu rác, tăng cường camera giám sát ở bãi đỗ xe, không cho phép trồng rau trong vườn hoa tầng một, vân vân...

Xem ra là một người mạnh mẽ vang dội.

Nhưng khi Giản Tĩnh ra ngoài vào buổi chiều để đến phòng tập thể hình một tiếng đồng hồ rồi trở về, thì bọn họ vẫn chưa tra ra.

Cô: “...” Dù sao thì trộm hàng chuyển phát cũng là chuyện lớn.

Vì vậy cô liền đi đến văn phòng của ban quản lý.

Chủ nhà 1101 vẫn còn ở đây.

Anh ta hằn học nói: “Tôi không hiểu, cho dù có là trộm đồ ăn, thì tại sao lại cứ nhằm vào nhà tôi mà trộm chứ? Đồ tôi mua đều là tươi sống, còn phải tự nấu nữa, cái quái gì vậy!”

Giản Tĩnh vừa bước vào đã nghe thấy vậy, cô lập tức hỏi: “Đều là đồ tươi sống sao? Không phải là thức ăn chín?”

“Về cơ bản là vậy, đồ ăn gọi bên ngoài có khá nhiều dầu nên tôi toàn ra siêu thị mua đồ ăn để về nhà tự làm.” Khách mua nhà nói: “Đúng rồi, cô nhìn rất quen... là diễn viên sao?”

“Tiểu thuyết gia đấy, tiểu thuyết gia nổi tiếng.” Nhân viên nói: “Giản Tĩnh, cô Giản.”

Khách mua nhà kính nể nói: “Ồ, hóa ra là tiểu thuyết gia.”

Anh ta suy ngẫm một lát, hình như đã từng nghe qua cái tên này rồi: “Trước đây có một bộ phim tên [Bác sĩ ác quỷ]? Có phải là do cô viết không?”

Giản Tĩnh khiêm tốn nói: “Đó là tác phẩm kém cỏi của tôi.”

Khách mua nhà lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Đó là tiểu thuyết suy luận nhỉ? Này, cô có thể giúp tôi phỏng đoán xem rốt cuộc ai đã lấy đồ ăn gọi bên ngoài của tôi không, tôi lo chết đi được.”

Giản Tĩnh vui vẻ nói: “Được, đúng lúc tôi đang rảnh, không bằng anh đưa tôi đến tòa nhà số mười một của anh xem xem.”

Ban quản lý điều tra cả nửa ngày mà cũng không thấy manh mối gì mà chủ nhà cũng không muốn tốn sức nên lập tức đồng ý.

Hai người đi thẳng đến tòa nhà số mười một.

Nơi này giống hệt tòa nhà Giản Tĩnh đang sống, có một cửa kính để kiểm soát việc ra vào, phải có thẻ ra vào hoặc nhận dạng khuôn mặt thì mới có thể vào được.

Chỉ có một thang máy, camera giám sát trong thang máy hoạt động bình thường, không có vật che khuất.

Đến tầng mười một, vừa ra khỏi thang máy là nhìn thấy một bức tường được trang trí, hai bên trái phải là cửa của các căn hộ, nhưng nếu như không ra khỏi thang máy thì sẽ không nhìn thấy tình hình ngoài cửa.

Cô đứng trước cửa nhà của khổ chủ quan sát một lúc, rồi mượn điện thoại của anh ta để kiểm tra phạm vi của camera.

Góc quay hơi nhỏ nên chỉ có thể quay được hơn nửa hành lang phía trước. Mà cạnh đó còn có một lối đi rộng khoảng nửa mét vòng ra đầu cầu thang phía sau thang máy.

“Chỗ này của tôi cao như vậy.” Khổ chủ cảm thấy phiền não: “Ai lại leo lên tận tầng mười một chỉ để trộm một cái bọc đồ ăn chứ?”

Giản Tĩnh gật đầu: “Đúng là kỳ quá.”

Cô đi tới chỗ cầu thang, vừa quan sát vừa hỏi: “Có bao giờ tìm thấy đồ ăn bị mất không?”

“Không, người có đặt đồ sống không phải chỉ có một mình tôi, trong thùng rác nhiều đồ như vậy, ai mà nhận ra được chứ?” Chủ nhà lắc đầu.

Giản Tĩnh cân nhắc: “Bình quân thì mấy ngày anh đặt một lần, những đồ ăn đã mất là cái gì?”

Chủ nhà rút điện thoại ra, tìm kiếm đơn đặt hàng: “Hai ba ngày một lần. Đồ gì à, ừm, nấm, rau, đùi gà, trứng gà,... đắt nhất thì có bò bí-tết.

“Lần nào cũng lấy đi hết sao?” Cô hỏi.

Khách mua nhà gật đầu.

“Có đặt thêm gì khác không?”

Chủ nhà: “Cách đây một tuần tôi còn đặt cả một hộp cua lông, ở hồ Dương Trừng đấy, nhưng lại không bị mất. Tôi cũng đang thắc mắc.”

Những thứ đã mất đều là nguyên liệu thường dùng, những thứ đắt tiền lại không bị lấy đi?

Giản Tĩnh càng nghe càng thấy lạ, cô liền hỏi: “Gần đây anh có nảy sinh mâu thuẫn với ai không?”

“Không có.” Chủ nhà oan ức hét lớn: “Tôi đỗ xe đúng quy tắc, rác vất đi cũng đều phân loại hết, trước giờ cũng chưa từng bật nhạc đêm khuya làm phiền mọi người, tôi không làm gì cả.”

Giản Tĩnh: “...”

Thế nên, tại sao lại là anh ta?

Chủ hộ tầng mười một của tòa nhà số mười một, ngoài việc hơi côn đồ ra thì cũng không có gì đặc biệt, muốn nhổ lông cừu cũng không thể chỉ nhổ một con chứ.

Cô nghĩ mãi mà vẫn chưa nghĩ ra gì, thế là liền quyết định đi xuống từng tầng một.

Chủ nhà sờ bụng cười nói: “Tôi đi xuống dưới đợi cô.”

Không gian cầu thang không lớn cũng không nhỏ, phù hợp với tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy, cách vài ngày sẽ có người đến dọn dẹp, tay vịn cầu thang chỉ có một lớp bụi mỏng.

Giản Tĩnh bật đèn pin điện thoại lên, chiếu sáng mặt đất.

Đáng tiếc là nguồn sáng nhỏ, nếu không là có thể quan sát cả dấu chân nữa. Nhưng cho dù là vậy thì không lâu sau cô cũng đã phát hiện ra dấu chân rất rõ ràng.

Và nó đã bán đứng nghi phạm thực sự.

Giản Tĩnh chậm rãi bước ra khỏi tòa nhà, nói với vị khách đang cáu kỉnh kia: “Đi thôi, tôi đã biết ai đã lấy trộm đồ ăn gọi bên ngoài của anh rồi.”

Khách mua nhà: “Cái gì? Thật hay giả, mới vậy mà đã tìm ra rồi sao?”

Anh ta bối rối cùng cô đi đến văn phòng của ban quản lý.

Giản Tĩnh vẫy tay chào hỏi một anh chàng đẹp trai quen mặt: “Sao gần đây không nhìn thấy Kỵ Sĩ vậy?”

Kỵ Sĩ, giới tính nam, ba tuổi, là một chú chó chăn cừu được nuôi bởi ban quản lý.

Anh chàng kia lập tức trở nên bối rối, nhìn trái nhìn phải rồi cúi đầu nói: “Trong phòng tạp vụ ấy, quản lý Bốc nói đừng để nó ra ngoài lung tung.”

Cô ngạc nhiên nói: “Tại sao?”

Anh chàng bảo vệ cười khổ: “Trước đây khi chúng tôi đi tuần tra, nó đã dọa một đứa trẻ. Chủ nhà phàn nàn chúng tôi, còn nói nó sẽ đe dọa sự an toàn của khu phức hợp nên muốn chúng tôi vứt nó đi. Quản lý Bốc cũng nghĩ vậy, chi phí để nuôi chó quá cao, không bằng lấy số tiền đó lắp thêm mấy cái camera...”

Giãn Tĩnh hiểu ra thì nói: “Dắt nó ra đây đi, tôi có việc.”

Chàng trai kia đành phải đi xuống lầu dắt Kỵ Sĩ lên.

Tâm trạng nó không tốt, cứ buồn bã nằm bò ra, thỉnh thoảng lại ngoáy ngoáy đuôi.

Giản Tĩnh nói với khách mua nhà 1101: “Đây kẻ trộm đồ ăn gọi bên ngoài của anh, chính là nó.”

Khách mua nhà: “Hả?”

“Anh đặt đồ ăn ba lần, thì hai lần đều là anh ấy mang tới đúng không?” Giản Tĩnh chỉ về phía anh chàng bảo vệ.

Anh chàng bảo vệ gật đầu.

“Anh phụ trách việc chăm sóc Kỵ Sĩ, người ra vào cửa chắc chắn sẽ đều nhớ mặt của Kỵ Sĩ.” Cô nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì gần đây đồ ăn của Kỵ Sĩ bị giảm đi rất nhiều. Khi đồ ăn bên ngoài mang tới sẽ được giao cho phòng bảo vệ, nó ngửi thấy mùi thịt nên đã tìm tới nhà anh, để ‘trộm’ đồ ăn đặt bên ngoài của anh.”

Rồi cô lại giải thích: “Nó không biết đồ ăn ở tầng mười một, nên đã leo lên từng tầng một, vì thể hình nó thấp bé nên khi nó ngoạm túi đồ rồi chạy thì camera của anh mới không ghi lại được hình ảnh của nó. Nhưng trên cầu thang có dấu chân của nó, độ đậm nhạt không giống nhau, có lẽ là đã để lại vào hai lần gần đây nhất.”

Anh chàng bảo vệ giương mắt đờ đẫn nhìn, suy nghĩ cẩn thận một lúc nhưng cũng không thể phản bác lại: “Hai hôm nay đổi cho nó đồ ăn cho chó rẻ tiền mà nó nhất quyết không đụng đến.”

Anh nói rồi liền lấy thức ăn cho chó từ trong tủ ra, sau đó bốc một ít đưa cho Kỵ Sĩ.

Kỹ Sĩ ngửi một chút rồi lắc đầu không chịu ăn.

Giản Tĩnh cảm thấy rất kỳ quá, con chó này đã đói đến nỗi phải đi trộm đồ ăn thì không lý nào lại không ăn thức ăn dành cho chó. Cô không nhịn được mà rướn người ra quan sát, sau đó lập tức nhíu mày: “Đều có dòi hết rồi, các anh mua ở đâu vậy?”

Anh chàng bảo vệ lúng túng nói: “Vì tiền mua đồ ăn ít quá nên tôi lên mạng mua cái này cho rẻ...”

Anh xoa đầu Kỵ Sĩ, sau đó xin lỗi chủ nhà: “Xin lỗi anh, chỗ đồ ăn của anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ đền cho anh.”

Người sống ở khu phức hợp này đều không thiếu tiền, tổng cộng cũng chưa đến mấy chục tệ nên anh ta cũng không bắt bồi thường: “Bỏ đi, cũng không phải quá đắt tiền, làm rõ mọi chuyện là tốt rồi.”

Nhưng anh ta cũng nói: “Tốt nhất là các anh nên đuổi con chó đi đi, nếu không lần sau nó lại ăn trộm nữa thì phải làm sao?”

Kỵ Sĩ mất bình tĩnh kêu lên: “Gâu QAQ~”

Bình Luận (0)
Comment