Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 202 - Chương 203

Chương 203

Cấp trên quyết định hủy bỏ kinh phí nuôi chó - có tiền này làm thiết bị an ninh không thơm hơn ư? Lại còn vô tình bị bắt khi đang phạm tội trộm cắp.

Sau khi quản lý Bốc biết được cũng không phản đối, lập tức thông báo xuống: “Gửi con chó đó đi, không thể để cho chủ nhà lại trách cứ chúng ta một lần nữa.”

Là vụ bê bối của chú chó của ban quản lý trộm đồ của chủ nhà!

Dù anh chàng bảo vệ có luyến tiếc cũng không dám chống đối lãnh đạo. Dù sao thì cũng phải bảo vệ chén cơm của mình. Đành phải phát đăng bài tìm người nhận con nuôi trong vòng bạn bè, hy vọng có người nể tình nó là chó chăn cừu Đức mà dẫn nó đi.

Giản Tĩnh vô cùng không đành lòng.

Thử hỏi, một con chó không muốn ăn thức ăn cho chó đã bị mốc thì có gì sai? Chủ nhân lại nói không được lật thùng rác nên đi nơi khác để tìm thức ăn thì có gì sai!

Một con chó thì có thể làm gì xấu xa đâu.

"Ô ô." Trời đông giá rét, Kỵ Sĩ bị buộc vào phòng đựng đồ đang cố gắng cào cửa.

Trở về từ phòng tập thể dục, Giản Tĩnh mang thức ăn cho chó đến, nhịn không được mà hỏi anh bảo vệ: "Vẫn chưa tìm được người nhận nuôi sao?”

Anh bảo vệ nói: "Có rất nhiều. ”

Cô ngạc nhiên: "Vậy tại sao vẫn chưa quyết định?"

Anh bảo vệ rất sầu: "Sợ nhìn nhầm người.”

Lúc trước Kỵ Sĩ là đội trưởng đội bảo vệ (năm ngoái đã nghỉ hưu) nhờ bạn bè mang đến, huyết thống thuần khiết, khung xương tốt, khi còn bé được dạy dỗ chu đáo. Vì vậy, mặc dù lần này vô ý làm chuyện xấu nhưng tất cả mọi người vẫn cảm thấy có thể tha thứ được.

Một con chó thì có thể làm gì xấu xa đâu x2.

Phòng quản lý tài sản không cần Kỵ Sĩ nhưng có rất nhiều người muốn. Nhưng vì quá nhiều người đưa tay ra, ngược lại làm hoa mắt.

Nhà A có kinh nghiệm nuôi thú cưng, nhưng đã có hai con mèo một con chó, lại nuôi thêm một con, có khi nào bọn chúng sẽ kịch liệt giành địa bàn trong nhà hay không? Có thể không nhận được quá nhiều tình cảm của chủ nhân không?

Nhà B chưa từng nuôi, muốn tìm bạn chơi với con, nhưng đứa bé không biết nặng nhẹ, làm bị thương chó, đau lòng, cho dù không làm bị thương thì nếu như có xung đột gì đó, chắc chắn ba mẹ sẽ bỏ rơi con chó trước tiên.

Nhà C là một cặp vợ chồng trẻ, không có con, có một con mèo, muốn nuôi cả mèo và chó, thật ra đây là một gia đình tốt. Nhưng mỗi ngày người ta đi làm về rất muộn, mèo không sao cả nhưng chó sẽ muốn chuồn mất đó.

Anh bảo vệ giống như gả con gái sớm, kể khổ với Giãn Tĩnh, thật sự là nhìn ai cũng không hài lòng.

Giản Tĩnh: "..."

Cô cho Kỵ Sĩ ăn một cái đùi gà lớn.

Kỵ Sĩ vẫy đuôi, vô cùng an phận.

Anh bảo vệ: “Cô Giãn, cô sống một mình, nuôi một con chó cũng không tệ…”

Anh ta ôm trong mình tâm lý của bố vợ, khảo sát toàn bộ chủ nhà trong khu phức hợp, cuối cùng phát hiện Giản Tĩnh rất thích hợp: Cô rất thích Kỵ Sĩ, đối xử tốt với chó; cô có tiền, có thể nuôi dưỡng tốt, cũng có thể đưa đến bệnh viện tốt, sẽ không vì một chút tật xấu mà từ bỏ chú chó; cô độc thân, cách thời gian kết hôn cũng rất xa xôi, đừng nói mang thai, không có lý do gì để vứt bỏ chú chó.

Chính là cô!

"Kỵ Sĩ rất ngoan, lần trước chỉ là ngoài ý muốn!" Anh ta giống như các chú các thím, ra sức đề cử: "Nó sẽ biết chỗ nào mới có thể đại tiểu tiện, không kêu loạn, không gặm đồ đạc, cũng rất phối hợp khi đeo rọ mõm.”

Dưới lời ngon tiếng ngọt, quả nhiên Giản Tĩnh dao động.

Khi không điều tra vụ án thì lúc bình thường, lập trường của cô cũng không kiên định lắm. Lúc đi mua sắm sẽ bị nhân viên bán hàng lừa mua một số quần áo, son môi...

"Tôi sẽ cân nhắc một chút."

Nuôi thú cưng không phải là chuyện nhỏ, từ nay về sau phải chịu trách nhiệm với một sinh mệnh, Giản Tĩnh khó tránh khỏi rối rắm.

Cô hỏi Giang Bạch Diễm: "Nuôi thú cưng có phiền phức không, lỡ như nó quậy phá thì có thể đánh nó hay không? ”

Giang Bạch Diễm kinh hãi: "Cô Tĩnh Tĩnh, chúng nó đáng yêu như vậy, làm sao chị có thể xuống tay được?”

Giản Tĩnh lạnh lùng: "Tôi có thể." Lại cảnh cáo cậu ấy một lần nữa: "Nói thật.”

Giang Bạch Diễm ngoan ngoãn đổi giọng: "Cũng tạm thôi. Cũng chỉ cào một cái sô pha, tè lên giường, cắn hỏng quần áo của chị, trốn đi dọa chị..."

Giản Tĩnh: Aizz.

"Nhưng đều chỉ là vấn đề nhỏ, sô pha hỏng rồi thì mua lại, chuẩn bị nhiều ga trải giường hơn một chút, thường xuyên thay. Quần áo mà, dù sao cũng sẽ lỗi thời, vui thì mua thêm hai cái thôi." Phàm là minh tinh lớn có học vấn thì lực sát thương đều rất mạnh: "Tiền kiếm được rất dễ dàng, nhưng sự vui vẻ nó mang đến cho chị lại không mua được. ”

Giản Tĩnh động tâm.

Giang Bạch Diễm tiếp tục cố gắng: "Hơn nữa, lúc trước tôi đã nói, trong nhà cô Tĩnh Tĩnh quá vắng vẻ, có thể thì hãy thêm một chút nhân khí. Nếu có ai đó ở nhà chờ đợi chị thì chị sẽ mong muốn về nhà mỗi ngày.”

Lời này có bẫy rõ ràng, Giản Tĩnh nghe ra, nhưng cô nghĩ: "Cậu nói cũng có lý, trong nhà nhiều người, rất phiền, nhiều chó thì tốt hơn nhiều.”

Ở cùng một mái nhà với người khác, tam quan, thói quen, sinh lý của con người đều có xung đột, mà chuyện nhân nhượng người khác thì không cần phải nói, là một chuyện rất vất vả, dễ dàng phát triển ra vô số tranh chấp không thoải mái.

Còn chó sẽ không có vấn đề gì.

Có ai sẽ vì thói quen của chó không giống mình mà đâm ra khó chịu không?

Nó không chà mông là được, cho dù có chà mông, đó vẫn là chú chó tốt nhất trên thế giới!

Giản Tĩnh hạ quyết tâm: "Cứ quyết định như vậy đi. ”

Giang Bạch Diễm hiếm thấy vấp ngã trước móng ngựa, nhưng tố chất tâm lý của cậu ấy vẫn rất tốt, lập tức khôi phục: "Vậy tôi cùng chị đến bệnh viện thú cưng đi, tốt nhất là làm kiểm tra trước.”

"Được."

Ngày hôm sau, cậu ấy mang Pudding đến.

Trước tiên là kiểm tra đầu của Kỵ Sĩ.

Kỵ Sĩ né tránh, vẻ mặt cảnh giác nhìn cậu ấy.

Giang Bạch Diễm khiếp sợ: "Tôi bị nó ghét. ”

"Chắc là không quen." Giản Tĩnh dắt Kỵ Sĩ, chỉ huy nó lên xe: "Tại sao lại mang Pudding đến?”

Cậu ấy cười tủm tỉm: "Đã đến lúc tẩy giun rồi."

Hai người cùng nhau đến bệnh viện thú cưng, kiểm tra sức khỏe của Kỵ Sĩ, còn Pudding thì đi tẩy giun, sau khi xong việc lại đến Spa bên cạnh, vệ sinh lông cho thú cưng.

Pudding không thích tắm, nằm trong khay tắm kêu meo meo thê lương.

Nhưng mà, chủ nhân của nó là một diễn viên.

"Pudding, Pudding của ba đâu rồi?" Giang Bạch Diễm giả vờ không tìm được nó: "Pudding, con đang ở đâu vậy?”

Pudding: "Meo~"

Cậu ấy: "Con lại nghịch ngợm nữa, lại trốn ba rồi sao?"

Pudding: "Meo meo~~"

Cậu ấy: "Ba không quan tâm con nữa nha, thực sự không quan tâm con đâu."

Pudding: "Ô.”

Giản Tĩnh cười ngất: "Hay vậy sao?”

"Đương nhiên, chúng nó rất thông minh." Giang Bạch Diễm truyền thụ kinh nghiệm: "Cho nên cũng thù rất dai.”

Cô không nói gì.

Nhưng mà Kỵ Sĩ không sợ tắm như vậy, vừa bước vào đã ngâm mình trong khay hưởng thụ, thoải mái đến mức nheo cả mắt lại.

Nhân viên Spa chăm sóc từ từ theo quy trình, chậm rãi làm sạch bộ lông.

Nhân cơ hội này, Giang Bạch Diễm và Giản Tĩnh kề tai nói nhỏ: "Bộ [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] đã đóng máy rồi. Nếu thuận lợi thì đầu năm sau có thể phát hành.”

Giản Tĩnh hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào?”

"Phim hay." Cậu ấy bóc kẹo đãi khách ra, thỏa mãn mà ăn một viên: "Tôi đang chờ cầm giải thưởng đây.”

Cô dở khóc dở cười: "Cậu cũng dám nói thật đấy!”

"Vì sao không dám?" Giang Bạch Diễm cũng cho cô một viên kẹo: "Chị không tin phán đoán của tôi sao? Ánh mắt chọn phim của tôi rất tốt đó. ”

Giản Tĩnh: "Tin.”

"Qua loa quá đó." Cậu ấy bất mãn nói: "Tin tưởng tôi thêm một chút đi. Chị xem, chuyện lúc trước, không phải tôi đã xử lý rất tốt à?”

Giản Tĩnh nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn: "Vậy sao, thật tốt quá, thiếu chút nữa tôi coi như thật.”

Mặt Giang Bạch Diễm sắc lên: "Diễn xuất của tôi được không? ”

Cô mỉm cười và chạm vào đầu cậu ấy.

Cậu ấy nghiêng đầu né tránh: "Chị có goodboy rồi."

Giản Tĩnh thu tay lại: "Keo kiệt.”

"Tôi cũng có gánh nặng thần tượng." Giang Bạch Diễm hướng về phía tấm kính, sửa sang lại kiểu tóc chẳng hề lộn xộn: "Có thể sờ nhưng không thể sờ không công.”

Giản Tĩnh không có tiếp lời, xoay mặt, không sờ đầu thì không sờ đầu thôi.

Pudding tắm sạch xong thì cô giành trước một bước, ôm con mèo béo đang hoảng sợ vào lòng.

"Meo meo." Bánh Pudding sợ hãi, nũng nịu trong khuỷu tay cô.

Giang Bạch Diễm: "Con mèo của tôi. ”

Giản Tĩnh sờ đầu mèo, mỉm cười: "Có bản lĩnh đến thì cướp, đoạt được sẽ trả lại cho cậu.”

Giang Bạch Diễm: "..."

Cậu ấy đứng dậy, đi mua đồ ăn cho thú cưng, sau đó chuồn đến chỗ Kỵ Sĩ đang cạo lông, bắt đầu cho ăn đại pháp: "Kỵ Sĩ ngoan, ăn cơm trưa thôi. Không ăn ư, thật ngoan, thật thông minh, mày thật giỏi.”

Kỵ Sĩ ngồi rụt rè, đôi mắt giống như hai trái nho đen, sáng sủa và có thần.

"Cho tao sờ mày đi mà." Cậu ấy dỗ dành chú chó: "Chỉ cần một chút, một chút là tốt rồi.”

Có thể lăn lộn trong giới giải trí đến lúc nổi tiếng mạnh mẽ, thì khi dùng nó để dỗ dành một chú chó thật sự là dùng dao mổ trâu để giết gà. Trong lúc Giản Tĩnh không để ý, nựng mèo xong thì ngẩng đầu, lại phát hiện thú cưng mới của mình đang bị dụ dỗ.

Cô: "Thảo (một loại cây).”

[1] Raw 她 ∶"草 ( 一种植物 ): Tác giả chơi chữ, “thảo” thường là một câu chửi thề cũng là một loại cây.

Lúc ra khỏi Spa thì cũng đã qua giờ ăn trưa.

Giang Bạch Diễm nói: "Chúng ta ăn tối cùng nhau đi, tôi biết một nhà hàng có thể mang theo vật nuôi."

"Bị người ta nhìn thấy sẽ không tốt." Giản Tĩnh cự tuyệt: "Cậu là minh tinh lớn đấy.”

Giang Bạch Diễm chấn động: "Chúng ta cũng không phải hai người xa lạ, chụp được cũng không sao. Hơn nữa, nhà hàng đó có thức ăn cho thú cưng, Kỵ Sĩ và Pudding cũng phải ăn.”

Giản Tĩnh thấy cũng có lý: "Được rồi.“

"Tôi mời." Cậu ấy đưa tay đỡ lưng cô, đưa cô vào xe: "Đi thôi, Pudding, Kỵ Sĩ, chúng ta đi ăn cơm."

Nhà hàng cách Spa không xa, lái xe mười lăm phút là đến, là một biệt thự được cải biến thành một quán ăn, có một bãi cỏ xanh.

Khách hàng tốp năm tốp ba ngồi ăn cơm, thú cưng có thực đơn độc quyền, còn có thể cùng chơi cùng bạn nhỏ.

"Hoan nghênh quý khách, xin hỏi quý khách có mấy người?" Cô bồi bàn có một nụ cười ngọt ngào.

Giang Bạch Diễm: “Hai người, một con mèo và một con chó.“

"Mời bốn vị vào bên trong.”

Lần đầu tiên Giản Tĩnh đến loại nhà hàng này, kinh ngạc phát hiện thú cưng của mọi người thật đúng là rất đa dạng.

Vịt Cole, lợn thơm, rắn ngô, chồn, mèo rồng, vẹt da hổ, thỏ Hà Lan... Chúng thật sự được coi là khách hàng, có bàn nhỏ riêng biệt và thức ăn riêng, cực kỳ thú vị.

"Thật đáng yêu." Tay Giản Tĩnh ngứa ngáy vô cùng, dùng sức xoa Pudding: "Ai da, thật muốn sờ một cái.”

Giang Bạch Diễm giả vờ rời xa hai bước: "Xin chào đồ lưu manh.“

Giãn Tĩnh bắn qua ánh mắt hình viên đạn.

Cậu ấy câm miệng.

Ngồi xuống ghế, người phục vụ đưa thực đơn lên và di chuyển hai ghế cho thú cưng, để Pudding và Kỵ Sĩ ngồi xuống. Sau đó khóa dây kéo rồi cài lại để tránh chúng chạy loạn, làm các khách khác sợ hãi.

Các món ăn đều là đồ Tây, còn thú cưng có hai loại ngũ cốc và thực phẩm sống.

Kỵ Sĩ ăn nhiều thức ăn sống nên đã chọn một phần ăn đã định sẵn: Bít tết, lòng lợn, đùi gà, bông cải xanh, cà rốt, tai thỏ, và một chậu sữa.

Giản Tĩnh: Nên chăm chỉ viết sách thôi.

Nuôi chó thật đắt tiền.

Giang Bạch Diễm thì gọi bữa ăn giảm cân cho Pudding, còn cậu ấy thì không khách khí gọi một phần cơm chiên hải sản, thêm vài món chiên, thèm nhỏ dãi: "Tôi thèm nước có gas muốn điên rồi.“

Giản Tĩnh: "Lần sau nhận vai mập mạp đi.”

Cậu ấy trợn trắng mắt, lẩm bẩm: "Tôi còn muốn kiếm tiền.“

"Tiền kiếm mãi không hết." Giản Tĩnh thật lòng nói.

Giang Bạch Diễm tính toán tỉ mỉ: “Nên kiếm nhiều một chút đi, lỡ như quá hăng hái muốn gặm luôn cả tiền vốn để dành thì sao. Còn có rất nhiều thứ cần dùng tiền.“

"Cũng đúng, tiền quá lãng phí." Giản Tĩnh nhớ tới váy hoa hồng, đến bây giờ vẫn đau lòng: "Tiết kiệm tiền một chút.“

Nhân viên phục vụ thức ăn lặng lẽ đấm ngực, nhồi máu cơ tim.

Nếu không nhìn nhầm thì một người là ngôi sao nổi tiếng, một người là nhà văn bán chạy nhất, hình như thu nhập hàng năm đều là bảy con số trở lên.

Còn để cho người ta không sống vậy.

Bình Luận (0)
Comment