Suốt cả buổi ăn cơm trong nhà hàng thú cưng đều rất vui vẻ.
Nguyên liệu thì tươi ngon, mùi vị cũng thay đổi theo khẩu vị mà người trong nước ưa thích, cũng không khó ăn, cả đám ở bên cạnh gặm thịt, ăn rất ngon.
Giản Tĩnh cũng ăn hai miếng, sau đó cô lại vuốt ve Kỵ Sĩ. Kỵ Sĩ ngẩng đầu lên nhìn cô, nó động động cái tai rồi tiếp tục ăn, tình cảm giữa thú cưng và chủ nhân vô cùng thắm thiết.
Đối diện.
Giang Bạch Diễm bảo vệ đĩa cơm rang của mình bằng một tay, còn một cánh tay khác thì đẩy Pudding đang tới ăn vụng: “Không được ăn, con đang giảm cân, không được lại đây.”
Giang Bạch Diễm tay chân luống cuống suýt chút nữa đã đánh đổ bát canh rau, bừa bộn.
Giang Bạch Diễm có vẻ không vui, cậu ấy chọc lấy một lá rau trong đĩa salat rồi đưa nó cho Pudding.
Nhưng Pudding từ chối, nó sử dụng móng vuốt của mình để đánh cậu ấy một cái.
Có so sánh thì mới có cảm giác hạnh phúc.
Giản Tĩnh: “Ha ha.”
Trong không khí tràn ngập hơi thở vui vẻ.
Chỉ có Pudding là không vui, nó vặn vẹo cơ thể mập ú của mình thoát khỏi vòng cổ rồi chạy nhanh như một làn khói.
Giang Bạch Diễm chỉ đành bỏ dở món mỳ Ý của mình rồi chạy đuổi theo Pudding. Nếu như để cho nó lén ăn thức ăn của những con mèo khác vậy thì phí công giảm cân rồi.
Giản Tĩnh vừa xem chuyện cười của Giang Bạch Diễm vừa thong thả ăn bánh ngọt.
Sau đó, sau khi Giản Tĩnh ăn xong một phần bánh Napoleon rồi mà cô vẫn chưa thấy Giang Bạch Diễm quay trở lại.
Tiếng chuông cảnh giác trong lòng cô bỗng ập đến, cô cởi dây dắt cho chó ra rồi nói với Kỵ Sĩ rằng: “Đi thôi, chúng ta đi tìm Pudding nào.”
“Gâu.” Kỵ Sĩ nhảy xuống ghế rồi chạy thẳng ra vườn hoa phía sau.
Vườn hoa phía sau biệt thự được cải tạo thành chỗ vui chơi cho thú cưng, ở giữa có một mê cung bằng nhựa, bên phải là một cái hồ, bên trái là đống cát, và còn có cả nhà cây dành cho mèo ở mặt tường nữa.
Pudding được Giang Bạch Diễm đeo khẩu trang bế trong lòng, đầu toàn dấu hỏi.
“Mèo của cậu dọa Bảo Bối Bự của tôi sợ rồi kìa.” Chị đại vênh vênh chống nạnh, chị ta tức giận nói: “Tôi đánh nó đấy thì làm sao?”
Giang Bạch Diễm lịch sự nói đạo lý với chị ta: “Pudding nhà tôi béo lại không biết bay, móng tay cũng vừa mới được cắt tỉa rồi, chim của chị biết bay, hơn nữa nó cũng không bị thương ở đâu, chị đánh mèo của tôi có phải là quá đáng lắm không?”
Giản Tĩnh nhìn một cái, quả nhiên cô nhìn thấy con vẹt xám Úc đang run rẩy ở trong mũ áo hoodie của chị đại kia, nó vỗ cánh liên lục dáng vẻ như thể đã phải chịu sợ hãi vậy.
Chị đại kia càng đau lòng hơn, chị ta nói: “Cậu có thấy Bảo Bối Bự nhà tôi sợ thành thế nào chưa.”
Giang Bạch Diễm nhìn cục bột béo ú ở trong lòng mình, cậu ấy vẫn không tin nó có thể làm ra chuyện ấy: “Đi xem camera giám sát đi.”
Nhân viên lên tiếng bênh vực: “Cô này, cô là khách hàng của cửa hàng chúng tôi sao?”
Chị đại nói: “Tôi không phải khách hàng quán anh thì anh không cần phải chịu trách nhiệm à.”
“Cửa hàng chúng tôi là cửa hàng tư nhân.” Nhân viên lập tức ngẩng đầu lên nói: “Chim của cô bay vào trong đây đã dọa đến khách hàng của chúng tôi rồi đấy.”
Hai người còn định cãi nhau nữa, nhưng mà đột nhiên bên trong biệt thự cách một bức tường có một tiếng thét chói tai vang ầm lên: “A.”
Xuyên qua mây xanh.
Chị đại ngẩn người ra, chị ta cũng không quan tâm đến công bằng nữa mà chạy thẳng ra ngoài: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? A.”
Chị ta sững sờ.
Chỉ thấy trong biệt thự bên cạnh có một con chó Ngao Tây Tạng đang lao ra, trông nó oai phong hệt như sư tử con vậy, nó như phát điên lên, thấy người là cắn.
Cơ thể của nó to lớn, miệng toàn răng nanh sắc nhọn, trên đầu vẫn còn dính máu, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ nghe vô cùng đáng sợ.
Cho đến lúc này mọi người mới ý thức được, những thú cưng bình thường đáng yêu, hiền lành là thế nhưng thật ra cũng có một mặt đáng sợ.
Chị đại sợ ngây người, chị ta sợ hãi hệt như những người bình thường khác, đại não nói với chị ta rằng ‘chạy mau, chạy mau’ nhưng cơ thể lại vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Chị ta cứ ngơ ngơ ngác ngác mở to mắt nhìn về phía trước.
Con chó Ngao Tây Tạng thở hồng hộc, nó áp sát từng bước một về phía chị ta.
Chân của chị đại nhũn hẳn ra, chị ta lảo đà lảo đảo không đứng vững được.
Lúc Giản Tĩnh đi ra thì nhìn thấy cảnh tượng ấy, cô cũng ngẩn người ra, cô vốn tưởng là phát hiện ra người chết nên còn chậm rãi đi qua, hơn nữa còn đưa Kỵ Sĩ cho Giang Bạch Diễm trông nữa.
Ngờ đâu lại là chó dữ tấn công.
Giản Tĩnh phản ứng mau lẹ, cô kéo chị đại qua rồi đẩy chị ta vào trong nhà hàng, còn mình thì nhặt hòn đá lên ném về phía con chó Ngao Tây Tạng rồi hét lớn: “Này.”
Con chó Ngao Tây Tạng bị khiêu khích, lúc này nó lập tức thay đổi mục tiêu, dồn lực vào tứ chi giống như con sư tử đi săn hung mãnh bổ nhào về phía Giản Tĩnh.
Một con mãnh thú cường tráng, có lẽ còn có lực sát thương hơn cả loài người được huấn luyện nữa.
Giản Tĩnh không dám lơ là, cô vội dùng trạng thái Bạch Miêu nhanh chóng tránh được nhờ vào tốc độ của loài mèo, sau đó lấy ra súng kích điện được giấu ở trong thẻ trữ vật ra, mở chốt rồi xoay người nhắm ngay cổ của nó.
Ánh sáng màu xanh lóe lên, trong nháy mắt xuyên qua da thịt rồi chạy khắp cơ thể của con chó Ngao Tây Tạng.
Phần lưng của nó gù lên, lông xù ra trong nháy mắt như biến thành khuyển ba đầu ở địa ngục vậy, dữ tợn lại đáng sợ, cái miệng mở lớn như chậu máu, xoay người muốn cắn lên tay Giản Tĩnh.
Giản Tĩnh sử dụng sức mạnh lớn nhất, ấn mạnh lên cái đầu của nó rồi đè nó xuống dưới đất, hai chân kẹp lấy chân sau của nó, cố gắng khống chế đòn tấn công lại của nó.
Hai bên giằng co khoảng chừng ba giây thì luồng điện mới hoàn toàn đánh gục con thú dữ này.
Nó nghiêng nghiêng ngả ngả ngã xuống dưới đất, hơi thở yếu ớt, cơ thể giật giật như thể nó có thể bò nhổm dậy cắn người bất cứ khi nào vậy.
Giản Tĩnh thở phào một cái, cô vội hỏi: “Có lồng sắt không, mau nhốt nó lại đi.”
Trong những người xông ra từ biệt thự bên cạnh, có người lắp ba lắp bắp nói: “Không, không mang theo.”
Ngược lại, nhân viên nhà hàng chạy ra hóng chuyện lại lên tiếng: “Ở chỗ chúng tôi có một cái. Trời ạ, không sao chứ? Nó sẽ tỉnh lại chứ?”
“Biết rồi, gọi điện báo cảnh sát.” Giản Tĩnh bảo bọn họ nhấc cái lồng ra, tìm hai người đàn ông khỏe mạnh đến rồi mới đưa con chó nặng trịch này vào đó.
Trước khi đóng cửa còn không quên rọ mõm nó lại.
“Nhanh lên, mau gọi xe cứu thương.” Trong lúc cô đang bận rộn thì biệt thự bên cạnh cũng loạn hết cả lên: “Lão Miêu, cố lên, bác sĩ sắp đến rồi.”
Giản Tĩnh nghe được có gì đó không ổn, lập tức chạy sang bên cạnh: “Sao thế?”
“Lão Miêu anh ta...” Có mấy người đang vây quanh một người đàn ông đang dùng tay che lấy phần cổ có máu bắn tung tóe ở trên mặt đất: “Làm sao đây, còn có thể cứu không?”
“Tôi xem nào, bông băng đâu?” Giản Tĩnh ấn vào miệng vết thương, cố gắng ngăn không cho máu chảy ra, nhưng có lẽ người này đã bị cắn vào động mạch chủ, máu cứ thế không ngừng chảy ra, ngăn cũng không ngăn nổi.
Khoảng vài phút sau, hơi thở của anh ta yếu ớt hơn hẳn, đợi đến khi xe cấp cứu đến thì tim đã không còn đập nữa rồi.
Bác sĩ vội vàng cấp cứu, sau mười phút cố gắng hết sức thì chỉ có thể lắc đầu với mọi người ở tại đây.
Có người không nhịn được đau khổ mà che miệng khóc thét lên: “Tại sao lại như vậy, tại sao lại như thế này...”
“Anh nuôi thứ chó điên gì vậy? Thế mà lại cắn chết người!” Cũng có người phẫn nộ quát mắng: “Chuyện này chưa xong đâu!”
Chủ nhân của con chó ngao Tây Tạng bất lực phân bua: “Từ trước đến giờ Dũng Khí chưa từng cắn người, nhìn nó cũng không có vẻ gì là không ổn.”
Giản Tĩnh gật đầu: “Nó hung hăng như vậy, có phải là bị bệnh rồi không?”
“Sáng hôm nay vẫn còn bình thường, không giống như có bệnh.” Chủ nhân con chó đứng ngồi không yên: “Đúng rồi, lát nữa Dũng Khí sẽ bị đưa đi đâu? Trại nuôi chó sao?”
Người khác lạnh lùng nói: “Người đã chết rồi mà còn nhớ đến chó sao?”
“Không phải nghĩ đến chó mà là nghĩ đến tiền.”
Mọi người anh một câu, tôi một câu ầm ĩ cả lên, nhưng lại thuận tiện cho việc tìm kiếm nguyên nhân của Giản Tĩnh ở trong đám người.
Chuyện là thế này, nhóm người này đều là chủ nhân của thủ cưng UP, bọn họ bán hàng kiếm tiền bằng cách mở tài khoản thú cưng trên nền tảng video ngắn. Nửa tháng trước, lão Miêu vừa chết đã đề nghị lập nhóm, hẹn mọi người cùng nhau ăn cơm, nhân tiện hợp tác quay vài video.
Mặc dù là cùng nghề với nhau, nhưng chuyện cọ nhiệt của nhau là chuyện bình thường, có năm người đồng ý, và địa điểm chính là căn biệt thự này.
Tính cả người chủ trì thì tổng cộng có sáu người đều mang thú cưng của mình đến.
Người chết @Lão Miêu có mèo, hay còn được gọi là lão Miêu, hai mươi chín tuổi, anh ta nuôi hai con mèo, một con mèo lông ngắn của Anh và một con mèo lông ngắn của Mỹ, có mười hai triệu người theo dõi, là người dẫn đầu trong số nhóm thú cưng UP.
Chủ sở hữu của con chó ngao Tây Tạng @Tôi yêu Tây Tạng, hay còn gọi là anh Tây hoặc lão Tây, ba mươi tuổi, anh ta nuôi một con chó ngao Tây Tạng, có tám triệu người theo dõi, cũng là người nổi tiếng nhất nhì trong số bọn họ.
Chị nuôi vẹt xám Úc @Huyền Phượng đại tiểu thư ở đây, mọi người gọi là chị Huyền, hai mươi sáu tuổi, có hai triệu người theo dõi, là người mới gia nhập UP. Nhưng nhà chị ra rất giàu, nhờ có sự giàu có mà hút được rất nhiều fan, rất có triển vọng.
Người khóc vừa nãy là @Kim mao là ấm nhất, hay còn gọi là Tiểu Noãn, hai mươi hai tuổi, nuôi một con chó lông vàng vô cùng bình thường, có năm triệu người theo dõi, mặc dù khá nổi tiếng, nhưng có rất nhiều tài khoản tương đồng cạnh tranh.
Người vừa chửi bới là @Than đá đào than, gọi tắt là Than Đá, hai mươi tư tuổi, nuôi một con mèo Xiêm, có sáu triệu người theo dõi, có mối quan hệ cạnh tranh với lão Miêu vừa mới chết.
Người cuối cùng khá là đặc biệt, tên là @Hiếm lạ cổ quái, có biệt danh là Độc Nhân, bốn mươi tuổi, anh ta nuôi rắn, nhện và thằn lằn, tất cả bọn chúng đều có độc, anh ta có tám trăm lượt theo dõi, nhưng không có tài khoản nào cạnh tranh, vì anh ta là duy nhất.
Hôm qua năm người lần lượt đến biệt thự, đến tối thì cãi nhau một trận.
Độc Nhân không chỉ nuôi mấy con thú cưng có độc mà mồm miệng cũng rất độc ác: “Lão Tây, không phải cậu bảo Dũng Khí cắn lão Miêu đấy chứ?”
Anh Tây sửng sốt: “Anh nói cái gì vậy? Đừng có mà nói linh tinh! Tại sao tôi phải làm như vậy chứ?”
“Bởi vì giao ước của hai người.” Độc Nhân chỉnh mắt kính, động cơ đã vô cùng rõ ràng: “Hai người ở trên cũng một nền tảng, cái cậu ta ký là hợp đồng A, thứ cậu ký là hợp đồng B, phân chia và vị trí tiến cử khác biệt rất lớn nên cậu vẫn luôn không vừa lòng. Hôm qua sau khi Dũng Khí tới, lão Miêu nói nó lớn quá, không được vào nhà, chắc cậu không vui đâu nhỉ.”
Anh Tây cuống lên: “Đúng, như vậy rất bình thường mà, trời lạnh mà để Dũng Khí ở bên ngoài, hơn nữa nó không phải chó của anh, anh không đau lòng thì tôi đau lòng. Nhưng chỉ có hai câu tranh cãi mà tôi phải giết cậu ta sao, lại còn để Dũng Khí cắn cậu ta?”
Chị Huyền chậm rãi lại gần chỗ Giản Tĩnh, nói: “Không đúng, Dũng Khí cắn người rồi thì chắc chắn là sẽ bị giết chết, anh ấy mất đi Dũng Khí thì lấy đâu ra tiền chứ?”
Anh Tây vội vàng gật đầu: “Đúng rồi, tôi không thể mang Dũng Khí ra để chơi đùa được.”
Tiểu Noãn ôm con chó lông vàng, đưa ra nghi vấn: “Nhưng tại sao Dũng Khí lại cắn lão Miêu? Lão Miêu rất sợ Dũng Khí, chắc chắn sẽ không chủ động lại gần nói.”
“Có phải chỉ là tai nạn không?” Chị Huyền không nhịn được mà nói: “Dũng Khí đột nhiên phát điên, lão Miêu thì xui xẻo, đúng lúc đó lại bị nó cắn, giết người hay không giết người gì chứ. Sợ quá đi! Ai đang yên đang lành lại quay ra giết người chứ?”
Tiểu Noãn vội gật đầu: “Đúng, chúng tôi đâu có quen nhau từ trước, hôm qua là lần đầu gặp mặt, không thù không oán gì, thật vô lý.”
Lão Tây do dự một chút rồi nói: “Trước đây Than Đá và Lão Miêu quen nhau đúng không?”
Anh Than Đá bình thản nói: “Vậy thì làm sao?”
“Hai người hình như có thù với nhau.” Có vẻ như Độc Nhân rất có hứng thú với những ân oán thù hằn: “Vốn dĩ cậu mới là người sở hữu tài khoản thú cưng đứng đầu diễn đàn, lão Miêu sau này mới lên lại đá cậu đi, đúng không?”
Than Đá bĩu môi nói: “Nếu nói vậy thì chị Huyền và lão Miêu còn không rõ ràng hơn à.”
Chị Huyền nhảy dựng lên: “Cậu nói bậy cái gì vậy?”
“Hôm qua hai người...” Anh Than Đá cười lạnh một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Một đám người cấu xé lẫn nhau thực sự rất hay (vô cùng kỳ cục).
Giản Tĩnh liếc thấy xe cảnh sát đã đi tới đầu đường, liền xen vào nói: “Đừng cãi nữa, cảnh sát tới rồi, nói với cảnh sát đi.”
Cô chần chừ chưa rời đi, bản thân là người khống chế con chó điên thì chắc chắn phía cảnh sát sẽ hỏi vài câu.
“Ai đã báo cảnh sát?” Cảnh sát vào nhà hàng trước, và được người phục vụ nói rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Mà sau khi hiểu rõ mọi chuyện thì vị cảnh sát phụ trách vụ án lập tức bắt tráng đinh*: “Cô Giản, đây không phải cô Giản à.”
Tráng đinh: Thanh niên đến tuổi thành niên, khỏe mạnh, có thể tham gia binh dịch, lao dịch thời xưa.
Biểu cảm nhiệt tình, cười rất rạng rỡ, vô cùng không bình thường.
Giản Tĩnh hơi lơ mơ: “Hả?”