Giản Tĩnh không ngờ rằng, mình chẳng qua chỉ là tới xem náo nhiệt, ai dè lại bị bắt tráng đinh*.
Tráng đinh: Thanh niên đến tuổi thành niên, khỏe mạnh, có thể tham gia binh dịch, lao dịch thời xưa.
Dựa theo cách nói của của cảnh sát phụ trách phá án là ‘ngưỡng mộ đã lâu’ với cô. Bởi vì mặc dù có rất nhiều công dân nhiệt tình hỗ trợ cảnh sát phá án, thế nhưng người hỗ trợ có xác suất thành công một trăm phần trăm, ngoại hình lại còn vô cùng xinh đẹp, dám chống lại cả tên tội phạm giết người hàng loạt, những thành phố khác như nào thì không biết, nhưng ở đây chỉ có cô là người duy nhất.
Đối phương khen ngợi Giản Tĩnh: “Lần này may mà có cô hăng hái làm việc nghĩa, mới có thể giảm số lượng thương vong xuống mức thấp nhất. Tinh thần này đáng để mọi người học tập, hành vi này cần phải được tuyên dương.”
Giản Tĩnh xấu hổ, không thể không trả lời: “Nên làm, nên làm.”
“Cho nên…” Đối phương xoa xoa tay, ám chỉ: “Giúp đỡ chúng tôi điều tra chính là nghĩa vụ của mỗi công dân. Nếu như cô Giản đã ở hiện trường rồi, vậy chi bằng…”
Giản Tĩnh: “... Vâng.”
Đối phương lộ vẻ mặt mừng rỡ, giới thiệu làm quen: “Tôi là đàn anh của Quý Phong, hơn cậu ấy vài tuổi.”
“Không phải tất cả cảnh sát đều tốt nghiệp từ Đại học Công an Nhân dân ra sao?” Trong đầu Giản Tĩnh đầy dấu chấm hỏi.
“Cũng có cả chuyển chức nữa.” Đối phương bắt tay với cô: “Rất vui được làm quen, tôi họ Lưu, Văn Đao Lưu.”
Giản Tĩnh luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, thế nhưng sự chú ý của cô đã bị vụ án thu hút: “Cảnh sát Lưu, chúng ta qua xem hiện trường một chút nhỉ?”
“Đương nhiên rồi.” Cảnh sát Lưu nghiêm túc trở lại.
Cả hai bắt đầu khám nghiệm hiện trường.
Căn biệt thự này chỉ cách nhà hàng bên cạnh một bức tường, thế nhưng nhà hàng lại là hai căn biệt thự thông nhau, có diện tích lớn hơn. Ở đây cùng lắm cũng chỉ rộng tầm hai trăm mét vuông, có tất cả hai tầng lầu.
Bố cục cũng khá đơn giản, có một sân trước và một sân sau. Trước đó, chú chó ngao Tây Tạng Dũng Khí đã bị xích lại vào hàng rào ở sân sau.
Hôm nay tới đây giám định dấu vết, Giản Tĩnh không cần tự mình ra tay, chỉ cần đứng quan sát là được.
Nhân tiện đặt câu hỏi.
“Chỗ này tự nhiên bị gãy hay sao?” Cô nhìn phần gai chĩa ra trên bề mặt của khúc gỗ.
Em gái pháp chứng đeo khẩu trang, một tay cầm cái nhíp, tay kia cầm kính lúp, rút ra một gì đó trên mặt lan can bằng gỗ nhẵn nhụi: “Dựa theo đường vân nơi đứt gãy thì có thể xác định được là do dùng bạo lực để phá vỡ. Chị nhìn này, đây là sợi chỉ trên vải dệt.”
Không làm mà cũng có ăn sướng như vậy đấy, Giản Tĩnh hỏi tiếp: “Có khớp với dây thừng không?”
Em gái pháp chứng gật đầu.
“Còn manh mối nào khác không?” Cô hỏi lại.
Em gái pháp chứng vùi đầu tìm kiếm.
Tháng mười một đã là cuối thu, mặc dù chưa có tuyết rơi, thế nhưng gió cũng đã đủ lạnh thấu xương, Giản Tĩnh thấy cô ấy ăn mặc phong phanh bèn lén lút đưa cho cô ấy một miếng dán giữ nhiệt: “Đừng để bản thân bị đông lạnh.”
“Không sao đâu, em quen rồi mà.” Dưới lớp khẩu trang, em gái pháp chứng nở nụ cười, lông mày cong cong.
Giản Tĩnh kiên quyết nhét nó vào trong túi cô ấy, sau đó mới đi vào trong nhà nghe thảo luận.
Vừa vào tới cửa, cô bắt gặp một chú chó Golden lông vàng.
Giản Tĩnh đang định ngồi xổm xuống xoa đầu nó, ai dè lông vàng ‘ngao’ một tiếng, sau đó kẹp chặt cái đuôi, lon ton chạy đi mất.
Giản Tĩnh: ???
Cô buồn bực bước vào phòng khách, trông thấy cảnh sát Lưu đang phân loại mối quan hệ của một số khách trọ - bài này đã liệt kê, bỏ qua. Đi thẳng đến phần lộ trình hoạt động của ngày hôm nay.
Thời gian xảy ra vụ án là mười ba giờ mười lăm phút, mà theo mọi người quan sát, lúc sáng khi anh Tây dắt Dũng Khí ra ngoài, Dũng Khí vẫn còn rất bình thường.
Có video làm bằng chứng.
“Hello, xin chào cả nhà, tôi là anh Tây của mọi người đây. Hôm qua tôi và Dũng Khí đã tới thành phố Hòa Bình. Nhiệt độ ngoài trời ngày hôm nay đã xuống dưới mức mười độ, có chút lạnh… Bữa ăn hôm nay tôi chuẩn bị cho Dũng Khí chính là sườn dê, xương bò và bí đỏ. Dũng Khí, ăn cơm.”
Trong video, chú chó ngao Tây Tạng uy phong lẫm liệt ăn từng miếng thịt bự, uống từng ngụm sữa lớn..., trạng thái tinh thần rất tốt.
Anh Tây lấy giấy chứng nhận kiểm dịch và biên bản kiểm tra y tế ra: “Lần này là bởi đi máy bay cho nên tôi đã đặc biệt xin giấy chứng nhận, các loại vắc xin cần tiêm đều đã tiêm đủ, tháng trước mới làm kiểm tra sức khỏe, không hề có bất kỳ vấn đề gì.”
Cảnh sát Lưu nhíu mày.
Dựa theo miêu tả của nhân chứng tại hiện trường, chó ngao Tây Tạng đột nhiên nổi điên, rất giống với triệu chứng của bệnh dại, thế nhưng bệnh chó dại có thời kỳ ủ bệnh, trước khi phát bệnh sẽ có một vài triệu chứng đặc biệt, chẳng hạn như là sợ nước.
Thế nhưng Dũng Khí lại nghịch nước một cách rất vui vẻ.
“Gửi tới cho bên Trung tâm Kiểm dịch, bảo bọn họ kiểm tra khẩn cấp.” Cảnh sát Lưu phân công nhiệm vụ.
Sau đó, anh ta bắt đầu tới gặp từng nhân chứng để lấy khẩu cung: “Hôm nay mọi người có gặp nạn nhân không? Có để ý thấy con chó ngao Tây Tạng có gì kỳ lạ hay không?”
Người đầu tiên là anh Tây, anh ta nói: “Sáng nay lúc chín giờ, sau khi tôi cho Dũng Khí ăn xong thì dẫn nó đi dạo lòng vòng xung quanh. Đến chín giờ bốn mươi thì quay lại, sau đó tôi vẫn luôn ở trong phòng cắt ghép video, mười một giờ thì tất cả mọi người ăn bữa trưa cùng nhau. Tới mười một giờ ba mươi phút thì cho Dũng Khí ăn bữa thứ hai, mười hai giờ ngủ trưa, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng tiếng người la hét ở dưới thì tôi mới tỉnh dậy.”
Cảnh sát Lưu hỏi: “Giữa trưa anh đã cho chó ăn những gì?”
“Sườn heo, lòng bò, cà rốt và trứng gà.”
“Tất cả đều do chính tay anh chuẩn bị sao?”
Anh Tây đáp: “Là đồ hôm qua tôi mua ở siêu thị, hôm nay chỉ cần rã đông ra là được.”
Cảnh sát Lưu lại hỏi tiếp: “Anh có quan hệ như thế nào với nạn nhân?”
“Không quen thuộc lắm, chúng tôi chỉ tán gẫu vài câu trong nhóm.” Anh Tây ấp úng: “Mọi người đừng nghe người ngoài nói bậy, mặc dù đúng là tôi và lão Miêu đã từng cãi nhau thật, thế nhưng cũng chỉ bởi vì cậu ta không chịu đồng ý cho Dũng Khí vào trong, tôi xót chó nên mới làm vậy mà thôi.”
Giản Tĩnh hỏi: “Vậy còn hợp đồng thì sao?”
Gương mặt anh Tây lộ rõ vẻ căng thẳng, do dự một hồi lâu, sau đó mới lên tiếng: “Trên nền tảng có một số vị trí A, vốn dĩ ban đầu họ đã nói chuyện với tôi rồi, ai ngờ lão Miêu chủ động đề nghị giảm tỷ lệ chia sẻ và thay đổi vị trí đề xuất, thế là bọn họ bèn đưa cho cậu ta. Loại chuyện như thế này ai mà không tức được cơ chứ?”
Anh ta nói xong đột nhiên ngẩng đầu lên, tức giận nói: “Đừng nói là tôi, lão Miêu vốn đã làm việc không đường hoàng, ngoài miệng nói là mời chúng tôi tới cùng nhau quay video, thế nhưng các đạo cụ được chuẩn bị trước trong biệt thự cũng toàn là cho mèo, đến chó cũng chẳng có mấy cái. Những người khác chẳng qua là chưa nói thôi, kiểu gì cũng chửi rủa trong lòng.”
Giản Tang Du ghi lại vào một quyển sổ nhỏ, để sau này xác minh lại.
Kế tiếp là chị Huyền - người nuôi vẹt xám Úc.
Thời gian biểu ngày đó của chị ta tương đối đơn giản: “Tôi ngủ đến mười giờ, chơi điện thoại một lúc, sau đó mười một giờ thì ra ăn trưa cùng mọi người. Tầm mười một giờ ba mươi phút, tôi bắt đầu trang điểm để quay video, thế nhưng Bảo Bối Bự rất tò mò với hoàn cảnh mới, không chịu phối hợp, tôi chỉ lơ đãng một chút mà nó đã không thấy tăm hơi! Tôi phải đi tìm nó một lúc lâu mới tìm được nó ở nhà bên cạnh.”
Chị ta hơi ngừng một chút, sau đó hồi tưởng lại: “Tôi còn tưởng là con mèo ở nhà hàng dọa nó, bây giờ nhớ lại, hẳn là khi ấy nó đã bị Dũng Khí dọa tới nỗi phải chạy trốn vào trong nhà bên cạnh.”
Cảnh sát Lưu nghe tới đây, lập tức cẩn thận hỏi lại: “Mấy giờ thì cô bắt đầu đi tìm?”
Chị Huyền ngẫm nghĩ, không chắc nói: “Chắc khoảng tầm mười hai giờ bốn mươi phút?”
“Làm thế nào mà cô tìm được nó?”
“Đầu tiên là tôi tìm trên lầu hai trước, lầu hai không thấy gì thì tìm đến trên lầu ba, lầu ba cũng không có nên tôi đi ngược xuống lầu một, sau đó tôi gặp được Than Đá ở cửa, anh ta nói là trông thấy có một cái bóng bay qua nhà bên cạnh nên tôi mới sang đó xem thử.”
Cảnh sát Lưu hỏi: “Cô có tìm ở trong sân không?”
Chị Huyền đáp: “Không có, tôi định là qua nhà bên tìm đã, nếu không thấy thì mới quay lại.”
“Quan hệ của cô và lão Miêu như thế nào?”
“Chúng tôi khá quen thuộc với nhau trên mạng, thường xuyên cổ vũ lẫn nhau, thế nhưng tôi lại không biết nhiều về con người thực ngoài đời của cậu ta.” Chị Huyền nhếch miệng: “Những gì Than Đá nói trước đấy đều là linh tinh cả, tôi không có quan hệ cá nhân gì với lão Miêu…”
Giản Tĩnh hỏi: “Anh ta nói là đã nhìn thấy hai người ở bên nhau…”
Chị Huyền bỗng nhiên khó chịu: “Nửa đêm hôm qua, cậu ta sang gõ cửa phòng tôi, nói là có kế hoạch ghi hình, muốn tìm tôi thương lượng một chút, tôi không nghĩ nhiều nên để cho cậu ta vào trong phòng nói chuyện.”
Sau đó, biểu cảm của chị ta tựa như đang ăn dở quả táo thì thấy bên trong có nửa con sâu vậy: “Ai mà biết được cậu ta thế mà lại nói rằng muốn để cho con mèo của cậu ta bắt Bảo Bối Bự của tôi kia chứ! Đúng là cái đồ chết tiệt, mệt cho cậu ta nghĩ ra được cách đó, đã thế lại còn động tay động chân, còn nói cái gì mà có thể giúp tôi hot lên! Phi!”
“Bố mày mà lại là người thiếu tiền hay sao?” Ngự tỷ lạnh lùng trừng mắt, vô cùng khinh bỉ.
Giản Tĩnh: “...”
Nhân duyên của người chết quả đúng là chẳng ra làm sao.
Người thứ ba lấy khẩu cung chính là anh Than Đá.
Anh ta nói: “Buổi sáng lúc bảy giờ, tôi hót phân cho mèo, bảy giờ ba mươi phút ra ngoài đi dạo, đến mười giờ thì trở về, chuẩn bị nấu cơm. Tới khoảng mười giờ hai mươi phút thì lão Miêu cũng đi xuống, khăng khăng muốn ở cạnh tôi.”
Cảnh sát Lưu liếc nhìn hộp đồ mang đi bị tịch thu trên bàn, hỏi: “Cả hai người các anh cùng nhau nấu cơm?”
“Là cơm cho mèo.” Anh Than Đá giải thích: “Đều là tư liệu để quay video cả.”
Giản Tĩnh lấy điện thoại di động ra và tìm kiếm video của hai người họ.
Anh Than Đá ban đầu vốn là chủ của một blog ẩm thực, thế nhưng tài khoản về ẩm thực không dễ nổi. Nhưng lại không ngờ rằng, trong lúc làm đồ ăn, chú mèo Xiêm ngồi xổm ở một bên xem anh ta nấu cơm lại lên top trending.
Khán giả thích xem anh ta và mèo cùng nhau nấu ăn, cũng thích xem mèo ăn cơm, kết quả là, anh Than Đá nghiễm nhiên trở thành một blogger về thú cưng, dựa vào mèo để kinh doanh.
Ban đầu, lão Miêu chính là một blogger thú cưng, bởi vì anh Than Đá trở nên nổi tiếng nên anh ta cũng cố ý bắt chước theo, làm hẳn một series video về làm cơm cho mèo, hướng dẫn các con sen cách làm đồ ăn cho quàng thượng.
Kể từ khi đó anh ta mới hot.
Một núi không thể nào chứa được hai hổ, vốn dĩ các tài khoản thú cưng đã cạnh tranh với nhau một cách kịch liệt, đừng nói đến hai người có nội dung còn đặc biệt giống nhau. Anh Than Đa bị tẩy chay đến nỗi đành phải chuyển sang nền tảng khác kiếm ăn, mất đi một số lượng lớn fan hâm mộ.
Quay trở lại chuyện chính.
“Sau đó thì sao?”
Anh Than Đá trả lời: “Khoảng mười giờ năm mươi phút là quay video xong xuôi, đến mười một giờ thì chúng tôi cùng nhau ăn cơm trưa. Mười một giờ ba mươi phút tôi quay về phòng để cắt ghép video, lúc đó phần mềm bị sập, tôi cảm thấy khó chịu nên dứt khoát bỏ đấy ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa.”
“Lúc đó là mấy giờ?”
“Hình như là mười hai giờ hai mươi phút thì phải, tôi đi dạo một vòng quanh đây, tiện thể mua ít đồ.” Than Đá nói: “Lúc quay về thì gặp phải Tiểu Huyền, cô ấy đang đi tìm con vẹt của mình.”
“Lúc đó là mấy giờ?”
“Khoảng hơn một giờ.”
Giản Tĩnh mở phần mềm vẽ bản đồ trong điện thoại di động, vẽ qua lại sơ đồ khu vực.
… Miếng gỗ… Hàng rào… Hàng rào tre…
… Nơi xích chó… Sân sau…
… Biệt thự… Bức tường…
… Con đường… Bức tường…
… Sân trước…
… Cổng lớn…
Nói ngắn gọn, kiến trúc khu này có hình chữ X, ba mặt đều có sân thông nhau.
Ban đầu, con chó ngao Tây Tạng vốn dĩ bị buộc vào hàng rào tre, thế nhưng nó lại cắn chết lão Miêu ở lối đi nhỏ, sau đó vọt tới cổng lớn, tấn công chị Huyền vừa mới quay lại rồi bị Giản Tĩnh khống chế.
“Lúc đó anh có nhìn thấy Dũng Khí không?”
Anh Than Đá đáp: “Không hề, tôi đâu có đi ra sân sau đâu.”
“Vậy anh có nghe thấy động tĩnh gì không?” Cảnh sát Lưu nâng cao tông giọng: “Anh nghĩ kỹ lại xem.”
Anh Than Đá nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nói lời xin lỗi: “Khi ấy trong đầu tôi chỉ nghĩ đến video, không để ý cho lắm, chỉ nghe thấy tiếng hét của Tiểu Noãn, vô cùng đáng sợ.”
Cảnh sát Lưu hỏi: “Nghe nói mối quan hệ giữa anh và lão Miêu không được tốt cho lắm, tại sao anh lại tới tham gia vào đội của cậu ta?”
“Trước kia chúng tôi cạnh tranh với nhau, đương nhiên là quan hệ không tốt lắm.” Anh Than Đá cũng không hề che giấu mâu thuẫn của hai người, chỉ nói: “Bây giờ chúng tôi hoạt động ở hai nền tảng khác nhau nên cũng không có xung đột gì to lớn, ngược lại còn cần phải giao lưu trao đổi. Mấy nền tảng cạnh tranh rất kịch liệt nên mọi người đều muốn tìm thêm vài đường ra cho bản thân.”
Tiếp theo chính là Tiểu Noãn - người đầu tiên chứng kiến cuộc tấn công của chó ngao Tây Tạng.
Tuổi cô ấy vẫn còn nhỏ, chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, lúc hỏi khẩu cung, cơ thể vẫn còn không ngừng run rẩy. Giản Tĩnh rót một cốc nước nóng cho Tiểu Noãn chườm tay, cô ấy mỉm cười, nhưng nhìn còn khó coi hơn cả khóc.
Giọng điệu của cảnh sát Lưu trở nên chậm dần, vẻ mặt ôn hòa nói: “Đừng sợ, từ từ nói, ngày hôm nay cô đã làm những gì?”
Tiểu Noãn nuốt nước bọt, lắp bắp nói: “Tôi, tôi rời giường lúc tám giờ sáng, đưa Mao Mao ra ngoài đi dạo ăn sáng rồi trở về. Sau khi trở về phòng thì lên kế hoạch mà tôi và chị Huyền đã bàn bạc trước, ngày mai chúng tôi sẽ đi tham quan một vòng ở điểm du lịch.”
“Sau đó thì sao nữa?”
“Cơm hộp được giao tới lúc mười một giờ, tôi xuống lầu ăn cơm. Ăn xong thì tôi nấu cơm cho Mao Mao. Đại khái đến khoảng mười hai giờ là tôi đã hoàn thành xong xuôi công việc, bắt đầu quay video. Tầm một giờ kém, trà sữa tôi đặt được giao đến, tôi xuống dưới để lấy hàng, ai ngờ vừa mới ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng động ở lối đi nhỏ bên cạnh, sau đó…” Gương mặt Tiểu Noãn lộ rõ vẻ hoảng sợ: “Tôi nhìn thấy Dũng Khí, Dũng Khí đang cắn lão Miêu, cổ anh ta toàn là máu.”