Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 205 - Chương 206

Chương 206

Soạt soạt soạt, cảnh sát Lưu ghi lại những điểm chính vào sổ tay một cách trôi chảy.

Giản Tĩnh lật lại trang trước và xác nhận với Tiểu Noãn: “Lúc đó là cô lên tiếng gọi sao?”

Tiểu Noãn nắm chặt cốc giấy, lời nói có chút khó hiểu: “Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng hình như là có gọi. Lúc đó dọa chết tôi rồi, thật sự rất đáng sợ.”

Cô ấy bị sợ hãi quá độ, dù có hỏi chi tiết như thế nào cũng không thể trả lời rõ ràng chính xác được.

Người làm chứng điều này là Độc Nhân. Đại khái là người nuôi động vật kịch độc, tâm lý có sức chịu đựng mạnh mẽ, anh ta khá bình tĩnh để kể lại suốt cả quá trình.

“Tôi đang ngủ trên lầu, lúc một giờ mới tỉnh dậy, định đi vào bếp để tìm thứ gì đó ăn. Mới mở tủ lạnh ra, thì nghe thấy tiếng Tiểu Noãn gọi một tiếng ‘anh Tây’ ở bên ngoài, giọng nói khá là run rẩy. Tôi vừa nghe thì đoán chắc Dũng Khí đã bị tuột xích rồi nên lên lầu gọi lão Tây.”

“Anh ta đã tỉnh rồi, hai người chúng tôi vội vàng đi xuống, nhưng Dũng Khí đã lao ra trước cửa. Chúng tôi chạy theo thì gặp phải Tiểu Huyền.”

Cảnh sát Lưu hỏi: “Anh không ăn trưa với những người khác à?”

Độc Nhân nói một cách kỳ lạ: “Buổi trưa đâu phải liên hoan đâu, tại sao tôi phải ăn cùng bọn họ? Hơn nữa, thói quen làm việc và nghỉ ngơi của tôi là ngủ buổi sáng, buổi trưa dậy, có vấn đề gì sao?”

Cảnh sát Lưu: “Anh không cho thú nuôi ăn sao?”

“Mấy bảo bối cưng của tôi không được lên máy bay, nên tôi chỉ đi một mình.” Anh ta nói.

Cảnh sát Lưu ngạc nhiên: “Bọn họ đều mang theo thú cưng, anh không mang sao?”

“Nội dung mà bọn họ quay khác với tôi, mang theo cũng có gì hay đâu.” Độc Nhân nhún vai: “Tôi xem như đang ra ngoài du lịch thôi.”

“Anh và lão Miêu có quan hệ thế nào?”

Độc Nhân bĩu môi: “Bình thường, không có qua lại gì cả, chúng tôi cũng đâu phải chỉ nuôi một thứ.”

Đến đây, khẩu cung của năm người đã được ghi lại hết.

Kết quả của sở kiểm dịch cũng đã có, họ nhàn nhã hơn nhiều so với bác sĩ pháp y, xét nghiệm nước tiểu cho thấy có một loại chất kích thích hệ thần kinh trung ương nào đó ở trong người của Dũng Khí.

Thảo nào nó không kiểm soát được hành vi của mình, vồ người ta bị thương.

“Đã là thuốc gây ra thì không phải tai nạn, mà là mưu sát.” Cảnh sát Lưu nghiêm mặt: “Phải nghiêm túc điều tra.”

Giản Tĩnh gật đầu, bước vào bếp kiểm tra.

Mấy vị khách sống ở đây đều là người tùy tiện, túi nhựa, đồ hộp đều vứt ở đó, nhãn mác không bị rách, cơ bản chúng được mua từ các siêu thị gần đây.

Cô hỏi chị Huyền: “Những thứ này là ai mua vậy? Đều để ở đây sao?”

Chị Huyền đáp gọn lỏn: “Mọi người đi cùng nhau, chúng tôi mua một đống đồ, mấy thứ đồ ăn vặt đồ uống gì đó.”

“Mấy đồ sống này là chuẩn bị cho thú cưng à?”

“Ừm, cho mấy người nuôi chó mèo.” Chị Huyền nói một cách bình tĩnh: “Còn ai nấu cơm đâu, hôm qua gọi lẩu về ăn.”

Thực tế của con người.

Điều này cũng có nghĩa là mọi người đều biết rằng thức ăn này là dành cho chó mèo, đồ uống và đồ ăn nhẹ cũng có trong nhà bếp, tìm cơ hội ra tay cũng rất dễ dàng.

Từ tình hình trước mắt xem ra, bữa trưa là có vấn đề nhất. Suy cho cùng, ngoại trừ người chủ thì hình như khó có đến gần được con chó ngao Tây Tạng để cho nó một mũi kim.

Mà trên tuyến thời gian cho thấy, ai cũng có cơ hội làm một việc gì đó. Ví dụ như Độc Nhân, anh ta nói mình vẫn đang ngủ thì nhất định là đang ngủ sao? Lần này, cách dựa vào thời gian chính xác để sàng lọc ra hung thủ là không dùng được!

Bây giờ có hai điều mà Giản Tĩnh có thể chắc chắn.

Con chó đã bị đánh thuốc. Lão Miêu bị cắn.

Cái thứ nhất ai cũng có thể làm được, thuốc đó cũng là loại dễ dàng tìm thấy trên thị trường, tạm thời không nhắc đến, cái thứ hai thì lại khá ly kỳ.

Hung thủ làm sao mới để lão Miêu bị cắn được?

Dũng Khí cắn lão Miêu trước, rồi tấn công chị Huyền. Vì bị chị ta chọc giận, trực tiếp ra tay với chị ta, có thể thấy không phân biệt rõ mục tiêu cụ thể.

Một con chó bị phát điên thì không phải là một thứ đáng yêu với người thân, cho dù là người huấn luyện chó e là cũng khó ra lệnh cho nó được.

Cách càng đơn giản hơn là khiến lão Miêu xuất hiện ở chỗ đã dự định sẵn, sau đó thả chó.

Cái này hơi khó khăn và cần phải có kỹ thuật, làm sao để xác định chắc chắn thời gian Dũng Khí phát điên?

Dược tễ học là một môn khoa học chuyên môn, cần có kiến thức chuyên nghiệp mới có thể vận hành, người ngoài ngành chuốc thuốc thì dễ dàng, nhưng tính toán thời gian phát tác thì lại khá khó.

Trong tuyến thời gian, sau bữa trưa lúc mười một giờ, anh Tây ngủ trưa, chị Huyền quay phim, anh Than Đá thì cắt chỉnh video, Tiểu Noãn quay video và Độc Nhân thì trưa mới dậy.

Hành vi của mỗi người đều có tính ngẫu nhiên nhất định, không ai có thể đảm bảo lúc Dũng Khí phát điên những người khác sẽ không đột ngột xuất hiện, phá hoại kế hoạch của mình.

Giản Tĩnh giữ lại những nghi vấn này, một mình đến tìm anh Tây nói chuyện.

“Anh nói về Dũng Khí đi, nó là con chó như thế nào?” Cô hỏi.

Anh Tây cười khổ: “Đó là con chó tôi mua khi đi Tây Tạng, tốn một số tiền rất lớn. Thành thật mà nói, chó ngao Tây Tạng thực sự rất khó nuôi, tôi mất hai năm mới làm quen được nó, nhưng cũng chỉ quen thôi, chẳng bằng nuôi một con chó husky lông vàng.”

Anh ta hít một hơi, nói: “Lúc nó lao về phía các người, tôi thật sự rất sợ. Mẹ nó, đáng sợ thật, biết nó hung dữ nhưng không ngờ lại hung đến mức này.”

Giản Tĩnh hỏi: “Dũng Khí có nhạy cảm với thứ gì, hoặc là thích bắt thứ gì không?”

Anh Tây lắc đầu, nói với cô một cách rất chắc chắn: “Tôi rất chú tâm, mỗi lần cho ăn đều dùng chậu, tuyệt đối không vứt bậy xuống đất. Nuôi chó, nhất định phải tạo thành thói quen cho nó, nếu tùy tiện vồ tới vồ lui thì rất dễ vồ trúng người ta.”

Anh ta không phải là huấn luyện viên chó chuyên nghiệp, nhưng anh ta từng nuôi mấy con chó nên có kiến thức cơ bản, phán đoán cũng khá đáng tin.

Giản Tĩnh tạm thời tin anh ta, lại hỏi thêm: “Hôm nay các người có dự định gì?”

“Ban ngày ai làm việc nấy, tối có hẹn đến mật thất.” Anh Tây nói: “Những người khác có hẹn không thì tôi không biết.”

Cũng một câu hỏi này cô cũng hỏi những người khác, nhận được đáp án cũng na ná nhau.

Thân là UP chủ, nhiệm vụ đầu tiên của mọi người là quay video. Tối hôm qua ghi lại đề tài liên kết, nhưng hậu kỳ cần thời gian chỉnh sửa, cho nên hôm nay ngoài hoạt động mật thất vào buổi tối ra thì mọi người đều chọn quay một đoạn video ngắn khoảng mười mấy giây để duy trì độ hot.

Nói cách khác, chiều hôm nay là thời gian hoạt động tự do, không thể biết trước sự sắp xếp của người khác.

Ngoài ra, Giản Tĩnh cũng đi thăm mèo của lão Miêu.

Phòng ngủ dành cho khách ở tầng một của biệt thự đã được biến thành khu vui chơi cho mèo, dưới đất có mê cung bằng bìa cứng, hai khung leo trèo cho mèo và đồ chơi cho thú cưng như bướm điện.

Mèo Mỹ chân ngắn và Anh chân ngắn của lão Miêu, mèo Xiêm của anh Than Đá cũng ở đây.

Xiêm ngủ gật trong lỗ của khung leo trèo, mèo Mỹ chân ngắn đang gặm một món đồ chơi, còn mèo Anh chân ngắn thì ngồi dưới sàn phơi nắng.

Giản Tĩnh ngồi xuống, khởi động thẻ quyến rũ.

“Meo meo.” Cô ấy gọi.

Ba con mèo bị mê hoặc, nghiêng đầu tiến lại gần.

Cô chẳng hề nể nang vò đầu bọn chúng.

Mèo: “Meo.”

Yếu đuối, bất lực, đáng thương.

Cô không kìm lòng được, đành thả bọn chúng ra, tìm đông tìm tây trong căn phòng, đầy vẻ đăm chiêu.

Mười lăm phút sau, Giản Tĩnh rời đi tìm cảnh sát Lưu.

Anh ta vừa bước ra khỏi phòng của lão Miêu, vẻ mặt nghiêm túc: “Không tìm được manh mối có liên quan ở hiện trường anh ta xuất hiện.”

Ai hẹn lão Miêu xuống dưới thì người đó đáng nghi nhất, nhưng mà rất tiếc, dù là giấy hay là thiết bị điện tử đều không có gì bất thường.

Anh ta thở dài: “Vụ án này không dễ điều tra, xem ra phải bắt tay từ nguồn gốc loại thuốc rồi từ từ mà tra tiếp.”

Với kinh nghiệm của một cảnh sát, có thể tìm ra được manh mối có giá trị tại hiện trường thì vụ án sẽ nhanh chóng được giải quyết. Không có vật gì có tính chỉ hướng, điều tra từ từ vừa phí thời gian vừa phí sức, phá án sẽ rất khó khăn.

Cảnh sát Lưu đột nhiên cảm nhận được sự may mắn, vẻ mặt tràn đầy mong đợi hỏi: “Cô có phát hiện được gì không?”

Giản Tĩnh nghĩ ngợi rồi nói: “Có thể bảo nghi phạm diễn lại tình huống lúc xảy ra vụ án không? Hiện trường lúc đó rất loạn, nói không chừng là có sơ hở.”

Cảnh sát Lưu đồng ý.

Đoạn dạo đầu của màn tái hiện bắt đầu là lúc chị Huyền đi tìm con vẹt.

Cô ta có chút không hiểu, gượng gạo hỏi: “Phải diễn giống y hệt một lần à?”

“Chỉ cần cho tôi biết tuyến đường hành động của chị là được rồi.” Giản Tĩnh không đòi hỏi nhiều.

Chị Huyền bắt đầu loanh quanh trên tầng hai: “Tôi tìm Bảo Bối Bự ở tầng hai, không tìm thấy, rồi đi lên tầng ba, tầng ba cũng không có, tôi mới xuống lại tầng một.”

Trong biệt thự, tầng hai có ba phòng, tầng ba có hai phòng.

Giản Tĩnh chen vào: “Cửa phòng của mọi người đều đóng hết sao? Chị có gõ cửa hỏi không?”

“Đều đóng cả.” Chị Huyền bổ sung chi tiết: “Bảo Bối Bự sợ người lạ, tôi không có gõ cửa.”

“Tiếp tục.”

Chị Huyền xuống tầng một thì gặp anh Than Đá.

“Anh ta nói với tôi, Bảo Bối Bự bay sang bên cạnh rồi.” Chị Huyền giải thích: “Tôi đi thẳng ra khỏi cửa.”

Giản Tĩnh: “Chị chờ ở cửa.”

Chị Huyền làm theo.

Giản Tĩnh nhìn anh Than Đá: “Còn anh?”

“Tôi đi lên thẳng tầng trên.” Anh Than Đá bước lên tầng hai và đẩy cửa vào phòng.

Giản Tĩnh hỏi: “Chờ đã, không phải anh nói rằng đã nghe thấy tiếng hét của Tiểu Noãn sao? Lúc đó anh đang ở đâu?”

Anh Than Đá nhớ lại một lúc rồi đáp: “Chính là ở gần cửa.”

Cô hỏi: “Và sau đó thì sao?”

Anh ta nói: “Tôi vào phòng rồi.”

“Anh không đi xuống xem à?”

“Cô ấy chỉ kêu một tiếng, tôi không nghe rõ nên cũng chẳng quan tâm.” Anh Than Đá giải thích: “Sau đó Độc Nhân vội vàng đi lên, rồi cùng anh Tây đi xuống. Lúc đó tôi mới cảm thấy có gì bất thường nên đi xuống cùng bọn họ.”

Giản Tĩnh gật đầu, rồi bảo Tiểu Noãn diễn lại.

Lộ tuyến của cô ấy tương đối đơn giản, cô ấy đi xuống lầu đợi giao đồ ăn, nghe được tiếng động, đi đến hành lang, nhìn thấy hiện trường tấn công bất ngờ rồi la lớn lên.

“Cô đứng ở đây đừng di chuyển.” Cô căn dặn Tiểu Noãn, rồi quay về phòng hỏi Độc Nhân: “Theo khẩu cung của anh, thì lúc đó anh đang ở trong bếp?”

Độc Nhân gật đầu.

Anh ta ở trong nhà bếp thì nghe thấy tiếng la, rồi chạy thẳng lên lầu gọi anh Tây. Anh Tây và anh ta cùng đi xuống, đúng lúc bắt gặp Dũng Khí đang tấn công chị Huyền.

Quá trình đại khái là như thế.

Giản Tĩnh nói với cảnh sát Lưu: “Nhìn xem, hung thủ đã rất rõ ràng rồi.”

Cảnh sát Lưu có chút bối rối.

Anh ta cau mày, nắm bắt trọng điểm, rồi lược lại: “Để hoàn thành vụ mưu sát, thì phải gọi lão Miêu ra. Trong phòng và trên người anh ta không phát hiện được thứ gì, đại khái chỉ là hẹn ngoài miệng… có thể loại trừ ai nhỉ?

“Suy nghĩ của anh là đúng, cái khó của vụ án này nằm ở chỗ, hung thủ làm sao để lão Miêu bị cắn.” Giản Tĩnh đảo mắt nhìn mọi người: “Nhưng nếu điều tra theo suy nghĩ này, có thể sẽ không có thu hoạch gì.”

Cảnh sát Lưu sửng sốt: “Tại sao?”

Giản Tĩnh nói: “Ác khuyển tấn công người là chuyện không thể khống chế được, nếu muốn mưu sát lão Miêu một cách chính xác nhất, tại sao phải dùng cách nguy hiểm như thế?”

Dẫu sao cảnh sát Lưu cũng có kinh nghiệm phong phú, cô vừa nhắc tới, anh ta lập tức ngộ ra: “Ý của cô là...”

“Từ khẩu cung, mấy người họ đều có lục đục với lão Miêu, cho nên, có vẻ như lão Miêu thực sự bị âm mưu sát hại, nhưng thực ra, bọn họ đều đang cạnh tranh với nhau.”

Năm nay, chủ bá hay là UP chủ cũng đều cạnh tranh rất mãnh liệt. Người bên dưới muốn đi lên, người bên trên sợ bị đẩy xuống dưới nên bớt đi được người nào cũng đều có lợi đối với mỗi người họ.

Giản Tĩnh nói: “Tôi nghĩ, thực ra hung thủ rất hận lão Miêu, cho nên âm thầm đẩy một cái, nhưng lão Miêu có chết hay không không quan trọng. Chỉ cần có người chết, thậm chí là thú cưng của ai chết thì người đó cũng sẽ được lợi.”

“Chờ đã, cô nói như vậy, chó ngao Tây Tạng làm người ta bị thương là chắc chắn rồi.” Cảnh sát Lưu cố gắng theo kịp dòng suy nghĩ: “Người hung thủ muốn trừ khử nhất chính là chó ngao Tây Tạng và tôi yêu thích Tây Tạng?”

Nói rồi, ánh mắt anh ta đổ dồn về phía Tiểu Noãn.

“Tại sao lúc đó, con chó không có tấn công cô?” Anh ta đặt câu hỏi.

Tiểu Noãn trực tiếp khóc lên: “Tôi, tôi không biết.”

“Không phải cô ấy.” Giản Tĩnh rất chắc chắn: “Cảnh sát Lưu, hãy nghĩ theo góc độ của hung thủ, giả sử anh biết chỉ có chó ngao Tây Tạng phát điên, thì anh nên làm gì nhất?”

Cảnh sát Lưu chỉ quen suy nghĩ dưới góc độ của một cảnh sát, không thiếu sự sắc bén, não đột nhiên nhảy số, ánh mắt rơi vào người đáng nghi nhất ở đây.

Bình Luận (0)
Comment