Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 206 - Chương 207

Chương 207

Anh Than Đá không kìm được: “Ý của anh là gì?” Anh ta cười khẩy: “Chính vì tôi không xuống dưới ngay nên hoài nghi tôi? Độc Nhân cũng không xuống dưới ngay mà.”

Nhưng mặc anh ta biện bạch đủ kiểu, radar của cảnh sát Lưu đã khởi động rồi, càng suy xét thì càng cảm thấy không đúng.

Giản Tĩnh nói: “Nếu là Độc Nhân, anh ta hoàn toàn có thể giả vờ ngủ không nghe thấy gì, tại sao phải tỉnh dậy rồi đi lên? Nhà bếp rất gần cửa sau, khả năng bị tấn công cũng không nhỏ.”

Anh Than Đá nhất thời bí từ, nhưng vẫn ngụy biện: “Không ai quy định cảnh náo nhiệt thì nhất định phải tới đứng xem nhỉ? Tôi không thích mấy chỗ ồn ào, không thích lo chuyện bao đồng, không được sao?”

“Anh không thích lo chuyện bao đồng sao?” Giản Tĩnh mỉm cười: “Vậy tại sao anh lại lén vứt cuộn băng keo hiện trường đi nơi khác?”

Anh Than Đá hoảng hốt, ngụy biện theo bản năng: “Tôi đâu có?”

Giản Tĩnh nhanh chóng mở khóa màn hình, nhấp vào nền tảng rồi bắt đầu tìm kiếm: “Gần đây, video về bức tường trong suốt rất nổi tiếng trên nền tảng của các người, người hâm mộ của lão Miêu đều yêu cầu anh ta quay lại. Tôi thấy trong hóa đơn mua hàng có một cuộn băng keo trong, lão Miêu định quay cái này sao?”

Cái gọi là chướng ngại vật cho thú cưng, chính là dán một lớp băng keo trong suốt ngay lối đi, tạo thành một bức tường trong suốt để cho chó mèo vượt qua nó.

Vì mèo có khả năng nảy mạnh và chiều cao trong nhà hạn chế, muốn quay ra được hiệu quả bất ngờ thì phải chọn ngoài phòng.

Hành lang chính là vị trí khá thích hợp, rộng hai mét, vừa đủ cao, dù là mèo hay là chó, đều có thể thử độ cao trên một mét.

“Nếu đoán không lầm thì lúc anh và lão Miêu đang nấu ăn, anh ta đã tiết lộ kế hoạch quay clip chiều nay. Mà trước đó anh đã mua sẵn thuốc rồi, có lẽ trước đây vẫn chưa nghĩ xong nên đối phó ai, hoặc có lẽ, là muốn nhắm thẳng vào lão Miêu… Không sao, dù sao anh cũng đã chọn Dũng Khí, một mũi tên trúng hai con nhạn, đảm bảo được lời, đúng chứ?” Giản Tĩnh hỏi.

Không đợi anh Than Đá trả lời, giọng nói vui vẻ của cô kỹ thuật vọng ra từ phòng đồ chơi: “Tìm được rồi.”

Cô ta cầm theo một cái túi gói kín bước ra, đưa cho cảnh sát Lưu thấy vết máu ở mặt bên của cuộn băng keo, nói: “Ở đây rõ ràng có vết máu và dấu vân tay.”

Cảnh sát Lưu cười: “Mau đưa bọn họ hóa nghiệm.”

Anh ta nhìn anh Than Đá, nói: “Nếu vết máu bên trên là của nạn nhân, còn dấu vân tay là của anh thì anh định giải thích như thế nào?”

Anh Than Đá âm thầm hối hận. Anh ta nhặt cuộn băng keo lên vì sợ cảnh sát phát hiện anh ta biết kế hoạch quay phim của lão Miêu, lúc nấu ăn có nhiều người ra vào, nói không chừng đã bị nghe thấy rồi.

Không ngờ anh ta thông minh lại bị thông minh hại.

Nhưng anh ta đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, vẫn cứng họng nói: “Tôi chỉ tình cờ nhìn thấy rồi tiện tay nhặt lên thôi, không hề biết là của lão Miêu. Chỉ dựa vào cái này mà có thể định tội tôi được sao?”

Cảnh sát Lưu bình tĩnh nói: “Có định tội hay không là việc của tòa án, bây giờ, chúng tôi muốn khám xét phòng anh.”

“Anh cứ việc kiểm tra.”

Không nên chống lại cảnh sát khi tra tìm chứng cứ. Cảnh sát Lưu lập tức nói: “Còn nữa, đến cục giao thông điều tra camera bên đường. Kiểm tra tuyến đường chiều nay của anh ta xem có làm rơi thứ gì không. Bây giờ vẫn chưa phải giờ đi thu rác.”

Anh Than Đá: “...” Anh ta ném thuốc vào thùng rác bên ngoài.

Chết tiệt, còn tưởng sẽ không bị phát hiện!

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, anh ta lập tức nói: “Tôi không biết lão Miêu sẽ xuống! Vốn dĩ chỉ muốn khiến bọn Dũng Khí bị thương một chút mà thôi. Mọi người đều ở trên lầu, lúc ăn cơm cũng nói chiều phải quay clip gì đó, tôi không ngờ lại thành ra như thế...”

Nhưng ở đây chẳng có ai tin anh ta cả.

Anh Tây vô cùng tức giận, cho dù Dũng Khí bị người ta bỏ thuốc thì nó cũng đã làm người khác bị thương, cửu tử nhất sinh. Việc này không những cắt đường tài lộc của anh ta mà còn muốn giết chó của anh ta.

“Tên khốn kiếp!” Anh ta không nói lời nào, lập tức tung một cú đấm.

Anh Than Đá không hề né tránh, ăn một đòn của anh Tây.

Chị Huyền thấy thương con vẹt của mình, lại càng sợ mình trở thành lão Miêu thứ hai nên chị ta cũng không hề khách sáo, bộ móng dài được làm đẹp cào lên mặt đối phương, quẹt một đường thật mạnh.

Anh Than Đá đau đớn hét lên.

Cảnh sát Lưu từ tốn khuyên giải: “Không được đánh nhau, không được ẩu đả, kéo bọn họ ra.”

Giằng co năm phút mới cứu được anh Than Đá đầu heo kia ra.

Còng tay anh ta lại, giải đi.

Cảnh sát Lưu nhìn đồng hồ, nhận cuộc gọi báo cảnh sát lúc mười ba giờ mười lăm phút, mười ba giờ ba mươi đến nơi, bây giờ là mười lăm giờ bốn mươi phút, thế là đã kết án.

“Cũng nhờ có cô Giản.” Anh ta bắt tay, mỉm cười thật nồng nhiệt: “Tôi nhất định sẽ báo cáo việc làm ý nghĩa của cô lên cấp trên.”

Giản Tĩnh khước từ: “Tiện tay giúp đỡ thôi, không cần đâu.”

“Nên mà nên mà.” Cảnh sát Lưu không đợi cô từ chối, nhanh chóng bước lên xe đóng cửa lại, mang công trạng về.

Giản Tĩnh bất lực. Cô đã có bằng khen làm việc nghĩa rồi, có thêm một bằng nữa chẳng qua cũng chỉ là dệt hoa trên gấm. Huống hồ, hệ thống đã cho cô mười điểm giá trị dũng khí làm phần thưởng rồi.

Phải, bây giờ hệ thống càng lúc càng lạnh lùng, vụ án đơn giản cũng chẳng có lấy một cái nhắc nhở, phá rồi cũng chỉ được mười điểm, coi như khích lệ.

“Cô Tĩnh Tĩnh.” Giang Bạch Diễm một tay ôm con mèo, một tay dắt chó, nhàn nhạt hỏi: “Chúng ta quay về chứ?”

Giản Tĩnh kêu lên ‘ây da’.

Cô hoàn toàn quên mất một người một chó một mèo này rồi.

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi đưa cậu về nhà ngay.” Cô nói.

Giang Bạch Diễm chậm rãi đi theo cô, giọng điệu lười biếng: “Cũng chỉ có tôi trông chừng chó cho chị, đợi chị mấy tiếng đồng hồ, thấy tôi có tốt không?”

Giản Tĩnh: “Tôi mời cậu ăn tối nhé?”

“Tôi có hẹn rồi.” Cậu ấy nói: “Cứ chở tôi đến công ty được rồi, còn ăn cơm thì đổi ngày khác đi.”

Giản Tĩnh biết mình đuối lý, chỉ đành đồng ý để dành lại bữa cơm này.

Cô đưa Giang Bạch Diễm đến công ty, vừa thấy đã đến giờ ăn tối, lại chẳng có nhà hàng nào tiện đưa theo chó nên đành đến nhà họ Khang ăn ké, sẵn tiện làm quen đường.

Thấy cô đến, Khang Mộ Thành ngạc nhiên nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cho anh xem con nuôi của em.” Giản Tĩnh kéo dây xích, con Kỵ Sĩ từ trên ghế ngồi nhảy xuống, uy phong lẫm liệt ngồi dưới chân cô: “Kỵ Sĩ, chào chú đi.”

Kỵ Sĩ: “Gâu!”

Khang Mộ Thành bất ngờ lại mắc cười: “Con chó này ở đâu ra vậy?”

Giản Tĩnh giới thiệu lai lịch lận đận của Kỵ Sĩ, nhân cơ hội nói: “Sau này em đi ra ngoài thì có thể gửi nó ở đây được không?”

Anh ấy chưa kịp nói thì dì Vương đã đồng ý: “Có chuyện gì thì cứ mang nó đến đây. Nuôi một con chó trong nhà, trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn.”

Đương nhiên, Khang Mộ Thành cũng không phản đối. Giản Tĩnh có thể làm những chuyện bớt nguy hiểm lại, anh ấy mừng còn không kịp.

Khuya cùng ngày, không biết chủ tịch Khang đi xã giao ở đâu về, nhìn thấy trong nhà có thêm một con chó thì lập tức thích thú đùa với nó một lúc lâu.

Khang Mộ Thành liên tục thúc giục: “Mẹ, ăn cơm.”

Chủ tịch Khang vui vẻ ngồi xuống bàn ăn, nói: “Lúc con còn nhỏ, mẹ từng muốn cho con nuôi một con chó, ai ngờ con lại chẳng có chút hứng thú gì, ài!”

Khang Mộ Thành không nói nên lời. Khi anh ấy còn nhỏ, Kim Ô vẫn chỉ là một xưởng nhỏ, mẹ anh đã sử dụng xưởng làm nhà của mình, anh thường phải nội trú, nuôi chó ở đâu?

“Mẹ về hưu thì có thể nuôi được rồi.” Anh ấy nói.

Chủ tịch Khang giả vờ tức giận: “Chê mẹ già phải không?”

Khang Mộ Thành nghĩ trong lòng, quả thật mẹ cũng không còn trẻ nữa. Năm, sáu mươi tuổi rồi, anh cũng không có ý bảo bà ở nhà dưỡng lão, nhưng cứ vài ba ngày lại ra ngoài uống với người ta đến nửa khuya mới về nhà… Nên suy nghĩ cho cảm nhận của ruột gan chứ.

“Tĩnh Tĩnh, cháu nói dì có già không?” Chủ tịch Khang tìm kiếm sự ủng hộ.

Giản Tĩnh nói chắc như đinh đóng cột: “Dì không già!”

Chủ tịch Khang cười tươi như hoa: “Đúng vậy.”

Khang Mộ Thành thở dài, thất bại rút lui.

Bữa tối kết thúc trong bầu không khí vui vẻ.

Giản Tĩnh dẫn Kỵ Sĩ đi nhận nhà rồi vui vẻ ra về.

Khang Mộ Thành đưa cô lên xe, vừa quay đầu lại đã nghe thấy mẹ anh ấy nói: “Theo mẹ thấy, Tĩnh Tĩnh làm rất đúng.”

Khang Mộ Thành nhướng mày.

Mẹ anh ấy nói: “Tuy chịu khổ một chút, chịu uất ức một chút, nhưng giải quyết khuất mắc trong lòng thì ngày tháng sau này cũng nhẹ nhàng hơn. Trước đây con bé không hoạt bát như thế.”

Khang Mộ Thành im lặng.

Với sự hiểu biết trước đây của anh ấy về Giản Tĩnh, sao lại không nhận ra được điểm này chứ? Kể từ khi Vương Thế qua đời, cô nhanh nhẹn hơn rất nhiều, gác lại quá khứ lúc nào cũng lo nghĩ đến an toàn, tuyệt đối sẽ không nuôi dưỡng những loại thú cưng này.

Còn bây giờ, cô giống như biến trở lại thành dáng vẻ của năm mười bốn tuổi.

Bên dưới lớp vỏ thẹn thùng và nho nhã đó, ẩn chứa một sự nhanh nhẹn và đơn thuần.

Rất tốt.

Thật sự rất tốt.

Anh ấy thở ra một hơi, chóp mũi thấy hơi lành lạnh.

“Hắt xì.” Chủ tịch Khang hắt hơi một cái, quấn chặt khăn choàng: “Tuyết rơi rồi, tuyết năm nay đến sớm thật.”

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, những bông tuyết mịn rơi xuống, giống như những cánh bướm đang lượn vòng nhảy múa.

“Tuyết rơi rồi.” Đường xá vào giờ cao điểm buổi tối rất tắc nghẽn, Giản Tĩnh yên lặng ngồi trong xe, tận hưởng cảnh tuyết hiếm có.

Kỵ Sĩ hợp tác phát ra tiếng ‘Gâu’ như đáp lại.

Cô nở một nụ cười trên môi: “Thật thông minh, sau này phải biết nghe lời đấy.”

Kỵ Sĩ: “Gâu!”

Giản Tĩnh nửa phần tươi tỉnh nửa phần lo lắng đưa Kỵ Sĩ trở về nhà.

Trong nhà bật hệ thống sưởi ấm, vào trong có thể cởi áo khoác ngay, rèm điện ấn một cái là có thể kéo lên, tận hưởng cảnh tuyết đêm giữa thành phố.

Cô hướng dẫn cho Kỵ Sĩ: “Đây là tổ của mày, bát cơm của mày, chăn bông, đồ chơi của mày. Trừ những thứ này ra, mày không được phép nhai bất cứ thứ gì.” Cô lại mang nó vào nhà vệ sinh: “Đây là nhà vệ sinh của mày, xì xì ưm ưm cũng chỉ có thể giải quyết ở đây thôi nhá, nếu như đi bậy...”

Giản Tĩnh ngồi xổm xuống nhìn Kỵ Sĩ: “Biết hậu quả không?”

Kỵ Sĩ kẹp đuôi, lắc lư điên cuồng.

“Tốt!” Giản Tĩnh vỗ vỗ đầu của nó, thật lòng mong con chó chăn cừu Đức này đừng có ngốc nghếch.

Kỵ Sĩ không phụ sự mong đợi của cô.

Nó mài răng cũng chỉ nhai đồ chơi, chưa từng cào bậy trên ghế sô pha, thậm chí không cắn cáp dữ liệu, không bao giờ vào phòng ngủ nếu không được cho phép, cho dù cửa có mở thì cũng chỉ đứng ngoài cửa rướn lên vài tiếng ‘ưm ưm’.

Không thích đánh răng, nhưng gọi hai tiếng thì cũng biết phối hợp mà lủi tới, bộ dạng uất ức mặc chủ đánh răng.

Giản Tĩnh vô cùng ngạc nhiên, cô không ngờ Kỵ Sĩ được huấn luyện tốt như vậy, cô không khỏi tự hào tìm Giang Bạch Diễm khoe khoang hết nửa ngày.

Cô: ‘Kỵ Sĩ không cắn phá đồ đạc, cũng không dây cáp dữ liệu, không bao giờ đi vệ sinh bừa bãi, ngoan lắm.’

Giang Bạch Diễm: ‘…’

Cô: ‘Đó là con chó ngoan nhất trên thế giới!’

Giang Bạch Diễm: ‘Con chó nào vào tay chị cũng sẽ rất ngoan thôi…’

Đọc thoáng qua, cô tưởng là cậu bé thông minh này đang khen mình, khi đọc lại lần hai, cô mới cảm thấy không đúng: ‘Ý cậu là gì?’’

Giang Bạch Diễm: ‘Kỵ Sĩ tận mắt chứng kiến chị ấn chết con chó ngao Tây Tạng, sao không nghe lời cho được?’

Cô: ‘...’

Giang Bạch Diễm: ‘Pudding nhà tôi lên máy bay đều QAQ, tối cũng không dám ngủ một mình.’

Giản Tĩnh không nói nên lời, lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía Kỵ Sĩ.

Kỵ Sĩ đang ngắm cảnh bên cửa sổ cảm nhận được ánh mắt của cô, vội vàng chạy tới vẫy đuôi, cọ cọ vào tay cô lấy lòng rồi cụp đuôi xuống chặn ngay mông.

Giản Tĩnh ôm lấy nó, giải thích: “Kỵ Sĩ, chị không có hung dữ vậy đâu.”

Kỵ Sĩ: “Ưm.”

“Đó chỉ là tai nạn thôi.” Cô nói.

Kỵ Sĩ: “Ưm.”

“Dũng Sĩ cũng không chết, nó chỉ ngất đi thôi.”

Kỵ Sĩ nghiêng đầu lắng nghe, không nói được là nó có tin hay không tin.

Giản Tĩnh từ bỏ, thả nó ra: “Đi chơi đi.”

Kỵ sĩ cọ cọ vào tay cô, ngoan ngoãn quay lại tấm thảm, tiếp tục ngắm tuyết rơi.

Giản Tĩnh ưỡn vai, đá chân vài cái rồi đi về phòng viết bản thảo.

[Ác quỷ 3] đã có một bản phác thảo sơ bộ, lần này là dùng cách viết mới. Hết cách rồi, tác phẩm theo hệ liệt đã khó viết, tác phẩm theo bài mục còn khó hơn, giữ nguyên mức độ ban đầu là chưa đủ, còn phải đổi mới.

Đúng lúc, hệ liệt ác quỷ này thừa hưởng vận mệnh của hai ‘Giản Tĩnh’, như thế thì viết vụ án của Vương Thế vào đó làm một cái kết, cũng coi như là viên mãn.

Mở tài liệu, Giản Tĩnh bắt đầu viết đoạn mở đầu của [Ác quỷ 3].

Căn phòng ấm áp giữa mùa đông lạnh giá là nơi thích hợp nhất để làm việc, đầu óc thông suốt, không hề nhận ra rằng trong thoáng chốc đã viết được năm nghìn chữ, đọc qua một lần lại cảm thấy tâm đắc.

Cô lại nhìn đồng hồ, lúc này đã bốn giờ sáng.

Có lẽ do uống quá nhiều cà phê nên Giản Tĩnh không cảm thấy buồn ngủ, vì vậy cô quyết định nấu một bát mì ăn liền trước, sau khi ăn xong sẽ đi ngủ.

Bắc nồi nước lên bếp đun sôi, cho mì và nước dùng vào, đánh trứng, thêm giăm bông và vài món ăn kèm. Đun sôi dưới lửa nóng, tỏa ra mùi thơm phưng phức.

Kỵ Sĩ trèo ra khỏi tổ, ngậm bát cơm trong miệng, đi vào nhà bếp đặt xuống sàn nhà, đợi xin ăn.

Giản Tĩnh ném hai mẩu thịt khô, vài cái bánh quỳ mài răng cho nó.

Sương đêm mờ mịt, bình minh sắp sửa ló dạng.

Trên bầu trời, xa xa vang lên tiếng còi báo động.

Một ngày mới ở thành phố Hòa Bình lại bắt đầu.
 

Bình Luận (0)
Comment