Ngày đầu tiên đi học đã có chuyện không hay xảy ra.
Giản Tĩnh gọi điện thoại cho Tả Hinh, phàn nàn về chuyện này: “Bọn mình mới quen nhau, còn chưa nói với nhau được mấy câu thì anh ta quyết định theo đuổi mình? Chuyện này thật sự quá tùy tiện rồi.”
Nhớ tới Trình Gia Hữu năm đó, tuy rằng cũng theo đuổi cô, nhưng người ta còn phải trải thảm mất bao lâu chứ? Đầu tiên là đến bắt chuyện, sau đó mới mơ hồ để lộ ra ý định, cư xử đúng mực mới không khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.
Nhưng mà bạn học Lý thì… Than ôi!
Tả Hinh là bạn học đại học, cựu thành viên của câu lạc bộ lý luận, bây giờ đã tốt nghiệp, trở thành một giáo viên ngôn ngữ vinh quang, đánh giá một cách thẳng thắn: “Người ta đâu có tùy tiện, đấy là do người ta coi trọng cậu đấy, nhanh chóng xuống tay.”
“Mình không tin chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên.” Giản Tĩnh trợn trắng mắt. Nếu thật sự là yêu từ cái nhìn đầu tiên, cô khẳng định có thể nhìn thấu tâm tư của bạn học Lý, nhưng mà không có.
Cậu ta tự động bỏ qua các bước trước đó, đột ngột đề nghị hẹn hò, không thể hiểu được.
“Cái gì mà vừa thấy đã yêu.” Tả Hinh nói chuyện thẳng thắn, đối với mình không dễ nghe, nhưng đối với người bên ngoài thì nghe rất êm tai: “Cậu ta chắc thấy cậu xinh đẹp, lại có tiền. Nhưng muốn theo đuổi được cậu chắc ít nhất phải cố gắng đến hai mươi năm nữa.”
Giản Tĩnh hít sâu một hơi, huyết áp cô đang dần tăng cao.
“Cũng học lên nghiên cứu sinh rồi.” Tả Hinh chân thành nói: “Tất cả mọi người đã biết suy nghĩ cho bản thân nên muốn tìm một đối tượng thực tế một chút.”
Giản Tĩnh ngửi được mùi bất thường: “Cậu có bạn trai rồi à?”
"Không có, nhưng từ khi mình chính thức lên biên chế, mình toàn làm mai cho hết người này đến người khác.” Tả Hinh cũng bắt đầu than thở: “Cảm thấy công việc của giáo viên khá ổn định, phúc lợi tốt, rất thích hợp để kết hôn. Mình thấy, hóa ra mình làm giáo viên là để thuận tiện cho đàn ông chọn vợ .”
Câu nói mỉa mai này đâm trúng mục tiêu, chọc cười Giản Tĩnh.
Hai cô gái đổ nước đắng cho nhau, củng cố thêm niềm tin cho nhau: Chuyện về đàn ông thực sự không quá quan trọng, nhân lúc vẫn còn trẻ, phải kiếm tiền trước đã.
Giản Tĩnh thở dài một hơi, mở tài liệu, kiếm tiền trước đã.
Chương hôm nay có một chút bế tắc, để tìm cảm hứng, Giản Tĩnh lên trang web nội bộ tìm kiếm.
Trên trang chủ, một dòng thông báo màu đỏ được ghim lên đầu trang.
Cô tiện tay ấn vào, đúng là một vụ án mất tích.
Người mất tích tên là Vạn Viễn, là phó trưởng khoa Văn của Đại học Hòa Bình, thời gian mất tích là ngày mùng 3 tháng 12.
Bây giờ đã là rạng sáng ngày mùng 7 tháng 12, ông ta đã mất tích được ba ngày.
Chủ nhiệm khoa mình, không phải là do Giản Tĩnh không tò mò.
Cô đọc kỹ thông báo của cảnh sát: Vào buổi chiều ba ngày trước, các đồng nghiệp nhìn thấy ông ta lái xe ra khỏi trường, họ nói rằng ông ta bị cảm lạnh và đã đến bệnh viện để khám bệnh.
Khi đó, vợ ông ta vẫn đang ở nước ngoài, mấy ngày nay liên tiếp gọi về nhưng điện thoại lại không liên lạc được, trong lòng có chút bất an nên cố gắng sắp xếp công việc xong thì bay về nước ngay lập tức. Ai ngờ vừa về đến nhà đã không thấy dấu vết của chồng đâu, căn cứ theo dõi bất động sản thì phát hiện ba ngày nay Vạn Viễn không hề trở về nhà.
Ông ta biến mất.
Cảnh sát điều tra giám sát hai bên đường xác nhận sau khi chủ nhiệm khoa Vạn rời khỏi trường học đã lái xe đến trung tâm mua sắm, xe được để trong bãi đỗ xe ngầm, sau khi đi vào trung tâm mua sắm thì biến mất không còn dấu vết gì.
Ngay cả điện thoại di động, ví, giấy tờ tùy thân, tất cả những thứ này đều bị bỏ lại trong xe.
Thẻ tín dụng do ông ta đứng tên cũng không có bất kỳ khoản chi tiêu nào gần đây.
Cảnh sát treo thưởng 10.000 đô la cho những ai có thể cung cấp thông tin và những đầu mối quan trọng.
Sau khi đọc xong bài báo, Giản Tĩnh cảm thấy rất kỳ quái.
Đầu tiên, một người lớn như vậy đột nhiên biến mất, nếu không phải bị bắt cóc tống tiền thì phần lớn là do chính bản thân người đó cố ý.
Ông ta biến mất rồi.
Đặc biệt là không mang theo điện thoại di động. Người hiện đại đi vệ sinh hai tay cũng không rời khỏi cái điện thoại di động, không cần biết ông ta xuống xe làm gì, chỉ cần mỗi việc không đem theo điện thoại di động đã là không hợp lý rồi.
Nhưng một người chủ động mất tích tại sao lại không đem theo giấy tờ tùy thân? Đầu năm nay, muốn đi máy bay hay tàu cao tốc nhất định phải dùng tên thật, nếu không có chứng minh thư thì rất khó di chuyển.
Thật kỳ lạ.
Giản Tĩnh vào thử diễn đàn trong trường học.
Ban giám hiệu nhà trường cũng đã đăng thông tin tìm người mất tích để các bạn sinh viên cung cấp thêm manh mối.
Bài viết này không được phép bình luận, sinh viên trực tiếp mở một bài đăng khác, tìm kiếm tin tức của chủ nhiệm khoa.
Người qua đường Giáp: “Thật là, đã bốn mươi năm mươi tuổi đầu rồi, nói mất tích là có thể mất tích được luôn sao?”
Ất bình luận: “Bọn bắt cóc sẽ không chọn lão Vạn đâu, doanh nhân nhiều như vậy, có ai không có nhiều tiền hơn lão ta chứ?”
Bính nội hàm: “Lão Vạn cũng tiết kiệm được mấy trăm vạn đấy!”
Đinh châm chọc: “Có phải là chạy trốn với cô em vợ rồi không ta?”
Các ý kiến khác cũng tương tự như nhau, tóm lại đó chính là: Trình độ giảng dạy trung bình, khả năng nghiên cứu trung bình, chỉ có phương pháp kiếm tiền thì rất cao tay.
Học viện Nghệ Thuật là nơi không mấy béo bở, kinh phí phê duyệt dự án và kinh phí dành cho khoa học kỹ thuật khác nhau một trời một vực, nhiều nhất là mấy vạn, hay mười mấy vạn mà thôi. Nhưng chủ nhiệm khoa Vạn Viễn ở trường học lái con xe Mercedes Benz, ở biệt thự, con của ông ta cũng được đưa ra nước ngoài du học, không thể chấp nhận được.
Người ta đồn rằng, có một giáo viên trẻ không quan tâm, muốn báo cáo ông ta, nhưng lần nào cũng thất bại.
Từ những tin nhắn, mọi người ai cũng cảm thông với vợ của chủ nhiệm khoa Vạn, bà ấy chỉ là một người phụ nữ nội trợ trong gia đình, cùng con gái đi du học, phải sống xa chồng.
Bây giờ chồng bà ấy lại mất tích, bà ấy không có công việc ổn định, cuộc sống có lẽ cũng không dễ dàng gì.
Giản Tĩnh cũng đồng ý với quan điểm của họ, không hề có ý tốt suy đoán, chủ nhiệm khoa Vạn Viễn không chuyển tiền về nhà, vợ ông ta không còn cách nào khác ngoài cách báo cảnh sát.
“Gâu!” Kỵ Sĩ đứng thẳng dậy bám vào đầu gối của cô.
Giản Tĩnh cúi đầu.
Kỵ Sĩ “ưm ửm”, đi đến bên cạnh chuông, duỗi móng vuốt, ấn vào chỗ có ghi “uống nước.”
Cô nhìn vào bình nước, thấy không còn nước, vội vàng đổ đầy bình, khen ngợi: “Làm đúng rồi kìa.” Và thưởng cho nó một bữa ăn nhẹ.
Kỵ Sĩ rất hài lòng.
Giản Tĩnh cũng khá hài lòng.
Cô mua mấy chiếc chuông phát ra âm thanh, huấn luyện Kỵ Sĩ nhận biết âm thanh phát ra như ‘uống nước’, ‘ăn cơm’, ‘đi vệ sinh’, ‘ra ngoài chơi’, muốn cái gì thì bấm chuông đó, đỡ phải đoán xem ‘gâu, gâu, gâu’ có ý nghĩa gì.
Bây giờ thành quả đã có, tham vọng của cô bắt đầu lớn hơn.
“Kỵ Sĩ.” Giản Tĩnh xoa đầu nó, mỉm cười: “Chúng ta bắt đầu học thêm kỹ năng mới nhé.”
Kỵ Sĩ: “Gâu?”
*
Hôm sau, Giản Tĩnh lần thứ hai đến gặp người nhà họ Vạn.
Cô là sinh viên của Học viện Nghệ Thuật, đến thăm nhà chủ nhiệm khoa là chuyện hết sức bình thường, bà Vạn không hề nghi ngờ.
Đầu tiên, Giản Tĩnh an ủi bà ấy vài câu, sau đó mới tinh tế hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, nội dung giống như những gì trên thông báo. Cô tiếp tục hỏi: “Trước đó chủ nhiệm khoa có để lại manh mối gì không?”
Không thể nói thẳng ra là chồng bà đã bỏ trốn, chỉ có thể quanh co ám chỉ: “Có phải là do áp lực công việc quá lớn nên muốn ra nước ngoài hít thở không khí, tiện thể thư giãn đầu óc không?”
Bà Vạn lại nói: “Không có, trước giờ vẫn rất ổn mà, ông ấy còn nói tháng sau sẽ tổ chức sinh nhật cho con gái, gia đình chúng tôi khi đó sẽ ở cùng nhau. Ôi, đang yên đang lành, sao lại biến mất được chứ.”
Giản Tĩnh quan sát sắc mặt của bà Vạn, cô cho rằng điều bà ấy nói là sự thật – Chủ nhiệm khoa Vạn đúng là không để lại manh mối gì — nhưng câu cảm khái phía sau không có chút thật lòng nào cả.
Manh mối ở đây có hạn, cô nói lời tạm biệt rồi đi thẳng đến trung tâm mua sắm, nơi nạn nhân mất tích.
Từ đồn cảnh sát đến nơi giám sát, Giản Tĩnh lần theo bản đồ, tìm được xe của chủ nhiệm khoa Vạn Viễn.
Chiếc xe vẫn được giữ nguyên tại chỗ.
Giản Tĩnh xác nhận giám sát trước, nhận định giám sát đang ở chỗ khuất, sau đó nằm sấp người lên cửa sổ xe, bật đèn pin, cố gắng phác họa ra cảnh tượng trong xe lúc đó.
Đây là một chiếc xe của người đàn ông trung niên bình thường, cấu hình khá tốt, thương hiệu cũng không tệ, ghế da thật, gương chiếu hậu treo bùa bình an, có đặt một chiếc cốc giữ nhiệt, một hộp giấy đựng tàn thuốc và một hộp thuốc lá kèm theo bật lửa.
Lưới đựng đồ không được đóng lại, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy rõ ví tiền và điện thoại di động ở bên trong.
Giản Tĩnh nhìn hộp khăn giấy lộn xộn và chiếc đệm da ghế bị lệch, tất cả những thứ trên cho thấy chủ nhân của chiếc xe không phải là người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thích những thứ gọn gàng.
Trong trường hợp đó, di động được đặt đúng chỗ có hai khả năng xảy ra: Một là vì rời đi trong thời gian dài, sợ bị người qua đường phá vỡ cửa xe ăn cắp đồ, hai là cố ý không đem theo đồ đạc bên trong và biến mất hoàn toàn.
Nhìn xuống hàng ghế dưới, gần chiếc gối tựa, trên tấm da màu sáng còn có vết son môi mờ nhạt.
Giản Tĩnh: “Chậc chậc.”
“Kỵ Sĩ.” Cô lấy ra một chiếc áo khoác nam, cái này là cô lấy được từ trong tay bà Vạn: “Đến lúc em thể hiện rồi.”
Kỵ Sĩ ‘Gâu’ một tiếng, không hiểu sao lại hưng phấn lạ thường, nó cẩn thận ngửi mùi trên áo khoác, sau đó đáng yêu nhìn cô.
Giản Tĩnh ra lệnh: “Đi theo mùi em đã ngửi thấy.”
Kỵ Sĩ nghiêng đầu, đi vòng quanh xe một lần, không hiểu ý của cô.
Giản Tĩnh lại kiên nhẫn lặp lại hai lần, nó mới hiểu được ý của cô, bắt đầu dẫn đường.
Chó mới vào nghề, nghiệp vụ không quá thuần thục, loanh quanh một lúc rồi nảy sinh hứng thú với lốp xe của người khác.
Bất đắc dĩ, đành phải vẽ một lộ trình sơ bộ trước, Giãn Tĩnh đi phía sau cách một khoảng rất xa, chính bản thân cũng thử ngửi một chút.
Nhân tiện thưởng cho nó một ít đồ ăn nhẹ, sai rồi, một hạt dẻ.
Lăn qua lăn lại nửa ngày, cuối cùng cũng vẽ được một lộ trình sơ bộ: Chủ nhiệm khoa Vạn Viện sau khi rời khỏi bãi đỗ xe đã đi vào cầu thanh an toàn để lên tầng, sau đó rẽ vào đại sảnh của trung tâm thương mại, đi vào nhà vệ sinh. Sau đó rời khỏi đây bằng cách cửa nhỏ bên cạnh nhà vệ sinh và ông ta biến mất khi đang đi trên con đường bên cạnh trung tâm mua sắm.
Vậy thì khi lên xe.
Giản Tĩnh nhìn xung quanh một lượt, ở phụ cận thấy một cửa hàng nhỏ, ở cửa ra vào có lắp một camera giám sát.
Cô chi ra 200 nhân dân tệ để được xem video giám sát của họ.
Cô tính toán thời gian, tổng cộng có ba người lên xe ở chỗ này.
Đầu tiên là một cặp vợ chồng, khoác tay nhau lên xe taxi. Thứ hai là người đàn ông trung niên xách theo một chiếc vali lên một chiếc xe màu đen. Thứ ba là một người phụ nữ có mái tóc gợn sóng màu nâu, cũng lên một chiếc taxi.
Giản Tĩnh quay lại video giám sát, đi đến quán trà sữa, vừa uống trà sữa nóng vừa xoa đầu Kỵ Sĩ: “Có biết ai trong số ba người kia là chủ nhiệm khoa của chúng ta không?”
Kỵ Sĩ: “Gâu?”
Giản Tĩnh cảm thấy rất buồn phiền.
Lúc này cô có hơi hiểu tại sao Holmes lại coi trọng Watson như vậy.
Nếu Giản Tĩnh cũng có Watson thì cô có thể hỏi: “Watson, anh nghĩ như thế nào?”
Watson không cần suy nghĩ đã đưa ra phán đoán: “Người đàn ông trung niên này thỉnh thoảng nhìn ngó xung quanh, lại dùng khăn quàng cổ che mặt, hành vi lén lút, hiềm nghi lớn nhất. Trong vali có thể là hành lý của ông ta, và bản thân ông ta đang chuẩn bị chạy trốn sang nước ngoài.”
Cô sẽ phản bác: "Ông ta nhìn ngó xung quanh là đang tìm xe đưa đón mình, nhãn trên vali còn chưa được bóc ra vẫn còn treo trên tay cầm, có thể thấy là vừa mới mua ở khu trung tâm thương mại.”
Watson cảm thấy hợp lý, nói tiếp: “Vậy thì chắc chắn là cặp vợ chồng. Vạn Viễn hẹn tình nhân gặp nhau ở chỗ này rồi cùng nhau bỏ trốn.”
Cô lại lắc đầu: "Ở trong xe giả vờ bí ẩn, để lại điện thoại di động và chứng minh thư, nếu như lại quang minh chính đại cùng tình nhân bỏ trốn thì lại rất mâu thuẫn. Hơn nữa, bản thân chủ nhiệm khoa ngày nào cũng chỉ dùng thắt lưng Hermes, hơn nữa ba lô của người phụ nữ này chỉ tầm mấy trăm tệ chỉ dành cho mấy kẻ nhập môn, ai chịu đối tốt với ông ta chứ? Ở với loại đàn ông keo kiệt này, thà rằng trực tiếp mua hàng giả cho xong.”
Watson bừng tỉnh: “Nói như vậy, chính là người phụ nữ kia? Ông ta hóa trang thành một người phụ nữ?”
Cô gật đầu: “Như vậy mới có thể giải thích được vị trí son môi trên ghế, dấu son ở bên trong ghế chứ không phải bên ngoài, không phải do người phụ nữ vô ý để lại, mà là người lái khi quay đầu vô tình đụng phải.”
Biết thời gian và biển số taxi thì rất dễ để điều tra ra.
Giản Tĩnh nhờ cảnh sát Lưu điều tra giúp (anh ta vừa hay phụ trách khu vực này), rất nhanh đã điều tra ra quỹ tích lộ trình của taxi kia.
Câu trả lời khiến người ta kinh ngạc.
Chủ nhiệm khoa Vạn lúc đó đã đi đến một quán bar trong thành phố này.
Trong lòng Giản Tĩnh có dự cảm không lành.
“Kỵ Sĩ, đi.” Cô vội vã kéo Kỵ Sĩ lên xe, đi thẳng đến nơi cần đến.
Tám giờ tối, đèn neon bật sáng, bóng tối mờ mịt.
Quán bar có tên là 2077, không rõ ý nghĩa cụ thể, là một trong những câu lạc bộ đêm nổi tiếng của thành phố. Nữ sinh được miễn vé, nam giới có 200 vé vào cửa, mức tiêu thụ bình quân đầu người rất cao.
Giản Tĩnh để Kỵ Sĩ ở lại trong xe, một mình tiến vào điều tra.
Bảo vệ ở cửa nhìn cô vài lần, muốn nói lại thôi. Các cô gái đến nhảy nhót, cho dù thời tiết có lạnh đến mấy thì bên ngoài bọc áo lông thú, bên trong là váy ngắn hoặc sườn xám ngắn, làm gì có ai ăn mặc sáng sủa như thế này.
Nhưng Giản Tĩnh đến đây với mục đích là điều tra vụ án, chỉ mặc áo len quần jean, áo bảo hộ khóa kéo rộng thùng thình, giày thể thao.
Ăn mặc không phù hợp, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người trong câu lạc bộ đêm: Yo, lại là một em gái sinh viên thanh thuần và trong sáng, vừa nhìn đã biết là lần đầu tiên đến loại địa phương này, mở rộng kiến thức.
Còn chần chờ gì nữa, không mau lên đi!