Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 216 - Chương 217

Chương 217

Sau khi giải quyết xong vụ án liên hoàn, Giản Tĩnh đã trải qua một tháng 12 vô cùng hài hòa.

Một tuần đi học hai ngày, đi uống trà sữa với bạn học Lạc, trao đổi tình cảm (bạn học Lý không để ý đến cô nữa, đúng là cảm ơn trời đất). Về nhà viết bản thảo, buổi tối dắt chó đi dạo, nhân tiện ăn tối.

Đến Giáng sinh, [Ác quỷ 3] đã viết xong chương đầu tiên.

Kỵ Sĩ tăng hai cân, ngày càng trở nên oai phong hơn.

[Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] bản điện ảnh đang trong quá trình gấp rút chỉnh sửa, dự kiến sẽ chiếu đúng vào dịp lễ tình nhân năm 22, bộ phim truyền hình [Bác sĩ ác quỷ II] đã được gửi đi xét duyệt, cũng đã chuẩn bị phát hành trong tết.

Trong khoảng thời gian đó, cô cùng Giang Bạch Diễm đi xem bộ phim mà trước đó cậu ấy đến Thành phố Băng để quay.

Đâu đâu cũng là băng tuyết, phong cảnh vô cùng đẹp, phim kể về hai cha con bảo vệ rừng. Cậu ấy đóng vai người con trai, lời thoại trong toàn bộ quá trình không quá 50 câu, hầu hết là thể hiện cảm xúc bằng ánh mắt và biểu cảm.

Nội dung truyền tải rất sâu sắc, cảnh phim rất đẹp, nhưng phim xem quá khô khan.

Cô xem rồi ngủ quên mất.

Sau khi phim chiếu xong, Giang Bạch Diễm lay cô tỉnh lại rồi im lặng nhìn cô.

Giản Tĩnh hơi xấu hổ, nhìn xung quanh: "Kết thúc rồi sao?"

Xung quanh không có ai cả.

Cậu ấy chán nản: "Bắt đầu được nửa tiếng thì mọi người đi mất một nửa, nửa tiếng nữa thì đi hết chỉ còn lại năm sáu người, những người còn lại đều ngủ gật như chị."

Giản Tĩnh: "..." Ít ra phim tài liệu phong cảnh còn có thuyết minh, phim này thật sự rất nhàm chán.

Cô cầm Coca Cola lên, sắp xếp ngôn ngữ: "Phim vẫn rất hay, nhưng quá thâm."

Giang Bạch Diễm rên rỉ một tiếng, đầu gục xuống, dựa vào vai cô: "Tôi quay ba tháng đấy."

Giọng điệu cực kỳ buồn.

“Diễn tốt lắm.” Giản Tĩnh khen ngợi từ tận đáy lòng.

Dù đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê nhưng đã có một vài cảnh quay để lại ấn tượng sâu sắc cho cô. Những cây thông phủ đầy băng tuyết, bầu trời trong xanh, khuôn mặt ngây thơ của cậu đã diễn tả hoàn hảo trái tim của một đứa trẻ.

Thật khó tưởng tượng người có ánh mắt ngây thơ dưới ống kính kia, ở trong đời thực lại rắc rối giống như mê cung vậy.

Từ điểm này mà nói, diễn xuất của cậu rất xuất sắc.

Giang Bạch Diễm khô khan nói: "Cảm ơn."

Giản Tĩnh nhanh chóng kết thúc đề tài này: "Đi thôi, tôi mời cậu ăn tối, coi như cảm ơn cậu đã mời tôi xem phim."

"Thực ra chị đang nghĩ, phải là tôi mời chị mới đúng." Cậu lẩm bẩm: "Làm lãng phí mất hai tiếng đồng hồ của chị."

Giản Tĩnh đạo đức giả nói: "Không có chuyện đó."

Trên mặt Giang Bạch Diễm viết đầy chữ ‘Tôi không tin’.

Nhưng mà, bộ phim này tuy nhàm chán, không hợp khẩu vị của công chúng, nhưng điểm đánh giá lại tăng vọt, còn được đưa ra nước ngoài tham gia liên hoan phim.

Rất nhiều đồng nghiệp nói lời chua ngoa, nhưng Giang Bạch Diễm không hề để tâm, cậu nói với Giản Tĩnh: "Sẽ không đoạt giải đâu, cảm xúc được biểu đạt quá tế nhị, người nước ngoài rất khó có thể hiểu được."

Về vấn đề này thì Giản Tĩnh tin tưởng vào trực giác của cậu, cô không khỏi tò mò: "Vậy còn [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] thì sao?"

“Tôi vẫn chưa được xem thành phẩm.” Cậu chớp mắt ranh mãnh: “Nhưng mà, hợp đồng mà tôi ký là hợp đồng phân chia lợi nhuận.”

Cậu ấy nhắc vậy làm Giản Tĩnh nhớ ra, khi định làm bộ phim này, dòng tài chính của Kim Ô rất eo hẹp (lúc đó, chủ tịch Khang một lòng muốn giành được cao ốc Viên Mộng), cô thậm chí còn không yêu cầu tiền bản quyền.

"Tốt lắm, nếu bộ phim này không thành công thì cậu, tôi và chủ tịch Khang sẽ cùng nhau lỗ vốn." Cô nói.

Giang Bạch Diễm làm mặt quỷ: "Nói không chừng chị sẽ có thể lấy được một khoản tiền lớn đấy."

“Xem ra cậu rất tự tin.” Giản Tĩnh liếc cậu một cái, thản nhiên hỏi: “Vậy thì, sau khi diễn xong, cậu có cảm nhận gì?

Giang Bạch Diễm chớp chớp mắt, mỉm cười nói: "Chuyện này thì phải chờ chúng ta xem xong phim rồi hẵng nói tiếp."

Giản Tĩnh nhìn cậu, không hỏi gì thêm.

Sau đó, Giáng sinh và ngày đầu năm mới đều trôi qua trong thời tiết đẹp.

Giản Tĩnh nhận được một gói quà mừng năm mới từ Kim Ô, là cuốn sách đã giành được vài giải thưởng văn học lớn trong năm nay, một cây thông Noel mini, một tá tất Giáng sinh và một quả cầu pha lê tuyết rất đẹp.

Cô đặt quả cầu thủy tinh trên bàn làm việc, cây thông Noel cạnh bệ cửa sổ, đeo chiếc tất quanh cổ Kỵ Sĩ, giả vờ như một chiếc nơ.

Kỵ Sĩ: "Gâu?"

“Dễ thương.” Cô trìu mến xoa đầu chú chó.

Người Kỵ Sĩ nằm xuống, đầu tựa vào chân cô.

Cô chụp một bức ảnh tự sướng, đăng tải lên Weibo, chúc độc giả một mùa Giáng sinh vui vẻ.

Sau đó nhận được hàng trăm lời thúc giục...

‘Tác giả nên viết bản thảo truyện thôi, đừng chơi với chó nữa, chúng tôi sắp chết đói rồi.’

‘Đói, đói, cần cơm, cần cơm.’

‘Khi nào thì [Ác quỷ 3] sẽ phát hành?’

‘Khi nào [Hoa hồng, hoàng kim] chiếu? Đừng chỉnh sửa nhiều, lo quá.’

‘Bản phim truyền hình của Ác quỷ 2 cũng sắp có rồi đúng không’

‘Thật lo tác giả Giản kiếm đủ tiền rồi, sau đó gác bút QAQ’

‘Mua thêm vài món đồ thời trang cao cấp thì sẽ có động lực!’

Giản Tĩnh im lặng tắt giao diện.

Năm 2021 qua đi, tiến vào năm 2022.

Ngày đầu năm mới, cô ngủ dậy muộn, chơi game, dắt chó đi dạo.

Mùng 2 Tết, ngủ dậy muộn, xem ti vi, dắt chó đi dạo.

Mùng 3 tết, ngủ dậy muộn, gửi chó ở nhà sếp, thu dọn hành lý.

Đám cưới diễn ra tại một thị trấn nhỏ ở Đông Âu có tên Barna, theo tiếng địa phương có nghĩa là ‘thảm họa tuyết’.

Giản Tĩnh đã kiểm tra thời tiết ở địa phương, chỉ thấy… tuyết, tuyết lớn, bão tuyết.

Cô hoàn toàn chết lặng.

Hôn lễ được tổ chức vào mùa đông, cô còn tưởng là tổ chức ở nơi ấm áp như mùa xuân. Tổ chức hôn lễ trong thời tiết tuyết rơi dày đặc như vậy, có phải bên tổ chức có vấn đề gì không? Nhưng nghĩ lại, một số khu vực của Thụy Sĩ quanh năm đều được bao phủ bởi tuyết, phong cảnh rất độc đáo, có thể nơi này cũng như vậy.

Vẫn nên xếp thêm quần áo để tránh bị đóng băng thì hơn.

Lần này, lại một chuyến bay dài khác.

Tệ hơn lần đi Paris, không có sân bay gần thị trấn, họ phải bay đến thủ đô của nước này trước, sau đó chuyển máy bay bay đến sân bay gần nhất - phải nói rõ rằng, sân bay này rất nhỏ, một dãy nhà gỗ được dùng là sân bay.

Vẫn chưa kết thúc.

Sau hơn chục giờ bay (lại kêu thêm một tiếng ‘cứu mạng’), bọn họ gặp bạn của chú rể, anh ta lái xe đưa mọi người đến thị trấn Barna.

Khi ra khỏi sân bay, thời tiết vẫn tốt, gió hơi mạnh, thổi vào mặt cô giống như từng cái tát lướt qua bên trái rồi lại sang bên phải mặt vậy.

Giản Tĩnh đầy một bụng cảm khái, cô kìm lại, quấn khăn, rùng mình.

“Hi!” Một người đàn ông thân hình vạm vỡ bước nhanh tới, dùng tiếng Anh không chuẩn hỏi khắp nơi: “Anh có phải là Khang không?”.

Khang Mộ Thành gật đầu, bắt tay với anh ta.

Hai bên tự giới thiệu với nhau, người đàn ông to lớn tự gọi mình là ‘George’, một cái tên nước ngoài rất lạ với người qua đường. Anh ta là người gốc ở thị trấn Barna, nhân viên của Lâu đài Mùa đông. Lần này, anh ta phụ trách việc đưa đón khách đến dự đám cưới.

Tiếng Anh không phải là ngôn ngữ chính ở đây, nhưng George nói tiếng Anh khá tốt, ít nhất có thể nghe hiểu được: "Tuy Barna là một thị trấn nhỏ, nhưng phong cảnh rất, rất, rất đẹp, mọi người sẽ không hối hận khi đến đây."

Cách anh ta nói ‘very-very-very’ với cái lưỡi to rất buồn cười, Giản Tĩnh không nhịn được cười thành tiếng.

Nhưng lúc này, cô vẫn không quá để ý đến thị trấn Barna ít người biết đến này.

Các thị trấn ở châu Âu thật kỳ lạ, tất nhiên phong cảnh rất đẹp, nhưng để nói ‘very-very-very’ thì e rằng là anh ta đang tự nói tự khen hay rồi.

Cô rất hứng thú với Lâu đài Mùa đông, hỏi: "Vừa rồi anh nói castle, có phải là kiểu lâu đài không?"

"Oh-yeah-yeah." Giọng nói của anh gấu mang theo nhịp điệu kỳ diệu, dùng tiếng Anh trả lời: "Là kiểu lâu đài đó, là nơi mà các cô gái rất thích. Nói đến chuyện này, Leo được thừa kế danh hiệu cao quý của cha mình, nhưng thật đáng tiếc, anh ấy sắp kết hôn."

Anh ta nháy mắt với Giản Tĩnh, vẻ mặt bỡn cợt.

Nhắc đến [Rơi vào lưới tình ở Paris] (tác phẩm tình yêu do Thần Tinh sản xuất, câu chuyện diễn ra ở Versailles giữa người phụ nữ Trung Quốc và quý tộc châu Âu), Giản Tĩnh không quan tâm tới tầng lớp quý tộc, thậm chí còn có chút chán ghét.

Cho nên, phản ứng của cô rất bình thường, không nóng không lạnh: "Tôi không cần hoàng tử tới cứu tôi."

Anh gấu cười ha ha, làm mặt quỷ: “Đúng vậy, cô gái xinh đẹp, cô có hai người.” Ngừng một chút, anh ta lại đổi câu nói khác: “Không, bây giờ có ba người rồi.”

Nghe những lời khen ngợi như vậy, Giản Tĩnh không nhịn được bật cười.

Anh gấu lại nói: "Nhưng Leo là một anh chàng tốt, thật đó, tôi rất thích anh ấy. Tôi thực sự mừng cho anh ấy vì anh ấy có thể có được hạnh phúc."

Anh ta nói rất nhiều, nhanh chóng nói hết một lượt gia thế của chú rể.

Họ của Leo hơi khó phát âm, phiên âm là Salvek Lutz, vì quá khó nhớ, nên tạm gọi là dòng họ Sal.

Dòng họ này có lịch sử hơn 300 năm ở địa phương, là những bá tước từng được hoàng tộc phong tước, sở hữu một vùng lãnh thổ rộng lớn. Tuy nhiên, trải qua những biến động của lịch sử, hoàng tộc nắm giữ quyền lực thực sự đã trở thành hoàng tộc quân chủ lập hiến bù nhìn, tước vị chỉ mang ý nghĩa tượng trưng.

Tất nhiên lãnh thổ cũng không còn.

Nhiều thập kỷ trước, ông nội của Leo kinh doanh, kiếm được rất nhiều tiền, không chỉ cải tạo lại lâu đài cổ mà còn mua thêm một mảnh đất lớn, trở thành nhà bất động sản lớn nhất vùng.

Nghe nói một phần ba đất ở thị trấn nhỏ Barna thuộc về nhà họ Sal, vô cùng giàu có.

Các bệnh viện, trung tâm mua sắm, viện dưỡng lão trong thị trấn đều được tài trợ và xây dựng bởi nhà họ Sal, chẳng khác gì thành vị vua chưa đăng quang của thị trấn Barna.

Anh gấu rất giỏi nói chuyện, xe đã lái được bốn tiếng đồng hồ, Khang Mộ Thành, Tư Anh Kiệt không thể chịu nổi sự mệt mỏi của chuyến đi dài nên đã ngủ thiếp đi, còn Giản Tĩnh thì càng nói càng tỉnh táo, hoàn toàn coi những thứ này làm tư liệu.

Cô cổ vũ, anh gấu càng hăng hái, vốn lúc đầu nói đưa bọn họ đến thẳng Lâu đài Mùa đông, nhưng sau khi đến thị trấn, anh ta lại đổi ý, nhiệt tình khuyên họ nên thử món bánh pizza ngon nhất của địa phương.

Lúc máy bay đến đã hơn tám giờ sáng, lại ngồi xe thêm mấy tiếng nữa, mọi người đều rất đói, tất cả đều đồng ý.

Nhìn từ bên ngoài, cửa hàng pizza có phần hơi đáng thất vọng, gạch ốp tường màu đỏ đã phai màu, biển hiệu đã xỉn màu, nhưng ngay khi cánh cửa dày được đẩy ra, một mùi thơm vô cùng tuyệt vời lan tới.

Hương vị tuyệt vời của xúc xích, phô mai, rau củ, bánh mì lập tức đánh thức vị giác của ba người.

Tư Anh Kiệt mạnh dạn nói: "Tôi có thể ăn một mình một cái."

Giản Tĩnh lập tức gọi món: "Tôi muốn một chiếc bánh pizza cỡ lớn."

“Cô phải nếm thử rượu nho chanh do chính tay ông chủ làm.” Anh gấu nhiệt tình đề xuất.

Giản Tĩnh lưu loát nói: "Được, thêm ba ly rượu chanh."

“Còn trẻ thật tốt, tôi ước gì ăn xong có thể đi ngủ ngay.” Tư Anh Kiệt đau lưng đau eo, không vực dậy nổi tinh thần: “Mộ Thành, bộ xương già này của chúng ta đúng là không ổn.”

Khang Mộ Thành không nói gì, cầm ly rượu chanh do ông chủ bưng lên, nhấp một ngụm, hơi lạnh xông lên đầu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Lúc này, chiếc bánh pizza nóng hổi cũng vừa mới ra lò.

Bốn người mỗi người cầm lấy một miếng, cắn một ngụm, vị hỗn hợp của phô mai, đồ ăn kèm, đế bánh lan tỏa trong miệng, thơm nồng, cay cay, đầu lưỡi lập tức nóng bừng.

“Khụ.” Khang Mộ Thành không ăn được cay, bị sặc, ho khan không ngừng.

Giản Tĩnh bật cười thành tiếng, vội vàng đưa nước và khăn giấy cho anh, hỏi: "Có món nào không cay không? Lấy cho tôi một phần."

Ông chủ ló đầu ra, vẻ mặt viết mấy chữ ‘Cậu bé đáng thương không ăn được cay’, hỏi: “Mì gà được không?”

“Đừng cay.” Giản Tĩnh nhấn mạnh.

Ông chủ lắc lắc đầu, đi vào bếp.

Khang Mộ Thành uống vài ngụm nước đá, cuối cùng cũng nén được vị cay xuống, nói với Giản Tĩnh: "Em ăn ít thôi, cay lắm."

“Em vẫn ổn.” Cô cắn một miếng thật to, thậm chí còn hưởng thụ cảm giác cay xé lưỡi do hạt tiêu đem lại. Kết hợp với một ly rượu nho chanh mát lạnh sảng khoái, vị chua ngọt rất vừa miệng.

Hưởng thụ.

‘Đinh đang’, tiếng chuông ngoài cửa vang lên, ba người quấn đồ kín mít từ đầu đến chân đi vào nhà hàng.

“Cỡ lớn thêm phô mai.” Người thanh niên đi đầu gọi món theo thói quen, quay người, lau mũi: “Chú George, chú cũng ở đây à?

“Luca.” Anh gấu nhiệt tình chào hỏi: “Sao cháu về sau chú thế, chú nhớ chỗ cháu đi gần hơn mà.”

Luca tức giận nói: "Đừng nhắc nữa, cô gái này muốn vào thành phố mua đồ, cháu còn có thể làm gì được chứ?"

"Thằng nhóc thối, nơi này hẻo lánh như vậy, chuẩn bị thêm ít đồ thì có vấn đề gì?" Người phụ nữ tóc vàng đi cùng chống nhạnh, tức giận nói.

Luca đã rất tức giận nên không thèm để ý đến cô ta, chỉ hỏi anh gấu: "Chú George, xe của chú còn ngồi thêm người được không?"

“Còn hai ghế nữa.” Anh gấu hỏi: “Sao vậy?

Một làn sương mù thoáng qua trên mặt Luca: "Lâu đài... cháu không thích nơi đó. Chú biết đấy, nó khiến cháu cảm thấy không thoải mái."

Bầu không khí trong cửa hàng lập tức trở nên vô cùng im lặng.
 

Bình Luận (0)
Comment