Mùi cay nồng tiếp tục phảng phất trong cửa hàng pizza, sau khi hít vào mũi, toàn bộ đường hô hấp đều nóng rát, cảm nhận được một tia nhức nhối vì cay khó có thể bỏ qua.
Anh gấu liếc nhìn Luca, không để ý nói: "Đừng nói điều này trước mặt khách, lâu đài là một nơi rất tốt, nó có lịch sử hơn 300 năm, lâu đời hơn cả ông nội của chúng ta đó."
Anh ta nói đùa, nhưng tiếc là không có ai hưởng ứng.
Luca lầm bầm: “Dù sao mỗi khi đến gần chỗ đó, cháu đều cảm thấy không thoải mái.” Cậu ta nhìn những người khách mình đón, mỉm cười thương lượng: “Buổi chiều tôi còn có việc, chú à, đã đón được người đến Barna rồi, chỉ cách lâu đài vài km, chú xem..."
Cậu ta xoa xoa dưới mũi, chỗ đó đã đỏ bừng: "Vừa hay có hai người, có thể cho họ quá giang một chuyến không?"
“Không có gì, nhưng Luca.” Anh gấu nghiêm túc nói: “Đừng quên, viện dưỡng lão nơi bà của cháu đang ở rất rẻ là do Sal đã trả một nửa chi phí cho cháu.”
Luca do dự một lúc.
Đoạn hội thoại của cả hai khiến những người khác chú ý.
Trong nhóm người mới tới, người phụ nữ tóc vàng không nhịn được, lập tức hét lên: "Hình như hai người đang nói chuyện gì đó mà chúng tôi không biết. Lâu đài? Có phải là Lâu đài Mùa đông không?"
Anh gấu nghiêm túc trừng Luca một cái.
Luca muốn che giấu, ngập ngừng giải thích: "Đúng, ừm... lâu đài được xây trên vách đá, chứng sợ độ cao khiến tôi... cảm thấy áp lực."
Người phụ nữ tóc vàng nghi ngờ.
“Pizza của mọi người đây.” Ông chủ một tay cầm chiếc bánh pizza, tay kia cầm mỳ gà: “Mỳ của anh.”
Người phụ nữ tóc vàng cầm một miếng bánh pizza lên, hỏi: "Pizza Ý? Người Ý?"
Ông chủ nhún vai: "Người Pháp."
“Ông có biết Lâu đài Mùa đông không?” Người phụ nữ tóc vàng cố tình liếc nhìn Luca.
Cậu thanh niên quả nhiên không ngồi yên được nữa.
Câu trả lời của ông chủ rất tùy ý: "Có ai không biết về Lâu đài Mùa đông ở Barna chứ?"
"Ông đã đến nơi đó chưa?"
Ông chủ nói: "Tôi không có hứng thú với nơi đó, còn muốn gọi món khác không?"
"Hai ly nước chanh, cảm ơn."
Ông chủ mang một chậu nước đá ra, để họ tùy ý lấy.
Người phụ nữ tóc vàng chủ động bắt chuyện với Giản Tĩnh: "Nghe có vẻ như mọi người cũng chuẩn bị đến lâu đài?"
Khang Mộ Thành nói: "Chúng tôi đến dự đám cưới."
“Ồ, vậy mọi người là bạn của Melanie hay Sal?” Cô ta hỏi.
"Sal là bạn học của tôi."
“Vậy sao. Vậy anh thấy anh ta là người như thế nào?” Người phụ nữ tóc vàng hất tóc, ra vẻ đang điều tra: "Tôi là em gái của Melanie. Thành thật mà nói, tôi không hề biết gì về người mà cô ấy sẽ kết hôn."
Cô ta phàn nàn với người đàn ông đi cùng: "Anh yêu, điều này quá tồi tệ."
"Melanie có quyền chọn chồng cho mình." Chồng cô ta nói: "Được rồi, chúng ta nên vui vẻ tham dự lễ cưới này."
Vẻ mặt của người phụ nữ lộ rõ không hài lòng, nhưng cũng không phản đối, cúi đầu ăn cơm trưa.
Giản Tĩnh dùng ống hút khuấy đá trong cốc, cô cảm thấy hơi bối rối. Người phụ nữ này vừa nghĩ ra cái gì đó thì lập tức hỏi một câu, không đợi người được hỏi trả lời đã vứt suy nghĩ ra sau đầu. Suy nghĩ của cô ta khá hỗn loạn.
Nhưng cô không nói gì, chỉ giật miếng bánh pizza cuối cùng của Tư Anh Kiệt.
Bữa trưa kết thúc.
Anh gấu và Luca đã thương lượng mấy câu, cuối cùng anh gấu đồng ý đưa chị gái và anh rể của cô dâu đến Lâu đài Mùa đông cùng.
Trên đường đi, mọi người tự giới thiệu với nhau.
Người phụ nữ tóc vàng tên là Kimberly, cô dâu tên là Melanie, hai người là chị em họ của nhau. Người đàn ông đi cùng cô ta tất nhiên là chồng cô ta, họ mới cưới được một năm.
Giản Tĩnh hỏi: "Ba mẹ cô dâu đâu?"
"Melanie tội nghiệp, ba mẹ em ấy đã mất ngay sau khi em ấy sinh ra.” Chị họ Kim nói: "Em ấy sống trong nhà của chúng tôi từ khi còn bé, chúng tôi như chị em ruột của nhau, nhưng tôi chưa bao giờ gặp chồng của em ấy."
Cô ta nhấn mạnh từ ‘never’, có vẻ như rất để ý chuyện này.
Khang Mộ Thành phải lên tiếng bênh vực bạn của mình: "Leo là một người đàn ông tốt, anh ấy tốt bụng và có trách nhiệm, tôi tin họ sẽ là một cặp đôi rất hạnh phúc."
Chị họ Kim chớp mắt, lộ ra biểu cảm nửa tin nửa ngờ.
Còn chồng cô ta thì nói: "Cho dù thế nào thì anh ấy cũng có một tòa lâu đài, tiền bạc có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề nên cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ không quá tệ."
Đường đến Lâu đài Mùa đông không dài, rời khỏi thị trấn, rẽ vào con đường lên núi, lái xe chừng mười phút là đã có thể nhìn thấy lâu đài màu xám sừng sững trên vách núi.
Giản Tĩnh không nhịn được kinh ngạc cảm thán: "Mẹ nó!"
Cái này quá hùng vĩ rồi!
Chỉ thấy trên vách đá đằng xa là một lâu đài phong cách Trung Cổ đáng kinh ngạc, với những bức tường xám trắng, những ngọn tháp cao đặc trưng, những đường thẳng, đồ trang trí phức tạp và tinh tế, cách đó chỉ một khoảng ngắn là biển vô tận.
Tuy nhiên, chỉ như vậy thôi thì chưa đủ khiến người khác sững sờ.
Cùng với nhiệt độ giảm xuống, hơi nước từ biển không ngừng ngưng tụ trên bề mặt lâu đài, sau đó đóng băng, tạo thành một lớp vỏ tinh thể cho lâu đài.
Một số lượng lớn các khối băng sắc nhọn bất thường bao phủ lâu đài và vách đá, giống như một cụm tinh thể trắng khổng lồ, nhưng do các lớp chồng chất lên nhau có màu mờ đục nên ánh sáng không thể xuyên qua, những bóng mờ phản chiếu lên trên, giống như những bóng đen méo mó.
Rất đẹp, rất hùng vĩ và cũng rất kỳ lạ.
Thảo nào Luca nói khó chịu, cậu ta không nói dối.
Xe vòng qua con đường lớn, khung cảnh kỳ lạ kia chậm rãi biến mất, dần dần, mặt trước của lâu đài hiện ra trước mắt mọi người.
Sau cảnh tượng ban nãy, nó trở nên bình thường, không có gì kỳ lạ.
Các bức tường bên ngoài đã cũ, mặc dù phong cách vẫn rất lộng lẫy nhưng những tấm phù điêu đã phai màu, màu sắc của cột cũng đã nhạt đi, sự xa hoa của quá khứ đã biến mất từ lâu, phần còn lại chỉ là bề dày của lịch sử.
Nói tóm lại, nó không tuyệt đẹp và kỳ dị như mặt sau.
Gấu George lái xe tới cửa, ấn chuông cửa, cửa sắt từ từ mở ra, để họ lái xe đi thẳng vào trong.
Giản Tĩnh quan sát môi trường xung quanh theo thói quen. Vào mùa đông, cỏ cây khô héo, hai bên đường lớn phủ đầy tuyết, chồng chất lên nhau tạo thành một lớp dày, giống như một chiếc bánh gato trắng tuyết.
Trong lớp tuyết còn giữ lại một số cành cây khô màu đen, còn có dấu chân của những con chim.
Một cô gái trẻ đẩy cửa bước ra: "Chú George, khách đến rồi sao?"
“Mary bé nhỏ.” George đẩy cánh cửa gỗ dày ra: “Leo có ở nhà không?”
“Vẫn như bình thường, anh ấy đang ở trong phòng làm việc, chúng cháu không được phép làm phiền." Mary đáp: "Nhưng anh ấy có nói với cháu rằng nếu có khách đến thì để cháu đưa họ vào phòng, mọi thứ đã được dọn dẹp xong."
George: "Vậy thì tốt quá, tôi cá là các vị khách đều đã rất mệt."
Anh ta nói với năm vị khách: "Đây là Mary, người được Leo thuê để giúp việc trong lâu đài. Cô ấy là một cô gái có năng lực, mọi người có việc gì đều có thể tìm cô ấy giúp."
Mary là một cô gái có khuôn mặt thanh tú, mái tóc đỏ, trên má có chút tàn nhang. Cô ấy lạnh nhạt thông báo: "Trong lâu đài có rất nhiều việc mà lại có rất ít người nên hy vọng mọi người sẽ không coi tôi như một người giúp việc."
Chị họ Kim mới cởi áo khoác ra, đang định đưa áo cho cô ấy, nghe vậy thì ngượng ngùng thu tay lại.
Mary nhìn Khang Mộ Thành, không chắc lắm hỏi: “Anh có phải là bạn Khang của Leo không?” Phát âm không chuẩn lắm: “Họ là bạn của anh sao?”
Khang Mộ Thành gật đầu.
"Phòng của anh ở trên tầng ba." Cô ấy nói: "Đi theo tôi."
Nói xong, cô ấy quay người đi lên lầu, Kimberly bị bỏ lại chỗ cũ.
Tư Anh Kiệt bình luận bằng tiếng Trung: "Có cá tính."
Giản Tĩnh không nhịn được cười.
“Cẩn thận dưới chân.” Thái độ của cô Mary lạnh nhạt, nhưng cô ấy rất có trách nhiệm: “Cầu thang đã được hơn một trăm năm tuổi, tốt nhất đừng quá tin tưởng vào nó.”
Cầu thang dốc, nhưng tay vịn và có đầy những bức phù điêu đẹp mắt, dưới ánh đèn tường mờ ảo là những bức tượng trắng đen, mang vẻ đẹp độc đáo.
Lên đến tầng 3, khung cảnh sáng hơn một chút, ở phía cuối hành lang có một cửa sổ màu, kính màu của cửa sổ là hình thiên thần điển hình, ánh sáng và bóng của màu đỏ, xanh lá cây, vàng, xanh lam chiếu mặt đất, tạo thành nhiều màu sắc.
“Ở đây có ba phòng dành cho khách.” Mary dừng lại, lấy chùm chìa khóa từ thắt lưng ra, mở từng phòng một: “Mọi người cứ thoải mái, những vật dụng trên giường đều là đồ mới.”
“Cảm ơn nhiều.” Khang Mộ Thành cảm ơn.
Vẻ mặt Mary ôn hòa hơn một chút, gật đầu, vội vàng xuống lầu đón hai người còn lại.
Tư Anh Kiệt đẩy cửa, liếc nhìn căn phòng: "Cũng giống nhau, Tĩnh Tĩnh ở giữa đi."
Giản Tĩnh cũng không khách sáo: "Được."
Diện tích phòng khách không quá lớn, khoảng 30 mét vuông, ngoài chiếc giường bốn chân kiểu châu Âu điển hình, còn có một tủ quần áo, một cái ghế, một cái bàn và một cái lò sưởi vô cùng điển hình và thiết thực.
Là lò sưởi thật, bên cạnh kệ lửa xếp sẵn gỗ cây sồi đã bổ, bên trên là ống khói bằng gạch. Trong góc là một bộ kẹp, xẻng và chổi nhỏ.
Một cái kiềng được chế tác đẹp mắt dựa vào tường, có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Giản Tĩnh khó khăn kiềm chế ý nghĩ muốn châm lửa thử.
Trên bức tường bên cạnh giường là một cửa sổ hình vòm, đóng chặt, bên ngoài là một vách đá đóng băng. Từ góc độ này nhìn xuống, những khối băng màu trắng xám đan xen vào nhau, rất giống những chiếc răng sắc nhọn của con dã thú khổng lồ dưới biển.
Cô cởi áo khoác - mặc dù tòa lâu đài rất lâu đời, nhưng được trang bị lò sưởi hiện đại, không khí ấm từ góc khuất thổi xuống nên không quá lạnh - mở vali sắp xếp lại quần áo.
Sau đó đi vệ sinh.
Người đẹp cũng phải đi vệ sinh, nhà vệ sinh trên máy bay là cho người dùng sao?
Phòng tắm trong phòng cho khách không lớn, gạch lát vẫn giữ nguyên phong cách của trăm năm trước, may mà thiết bị phòng tắm đã được tân tiến, bồn cầu và bồn tắm đều mới tinh.
Cô lấy điện thoại ra, rất tốt, có mạng.
Khang Mộ Thành đã gửi một tin nhắn mới trong nhóm ba người: ‘Nghỉ ngơi trước, bữa tối bắt đầu lúc bảy giờ.’
Tư Anh Kiệt gửi một biểu tượng cảm xúc buồn ngủ.
Giản Tĩnh cũng giống vậy.
Lịch sử trò chuyện của nhóm bọn họ cơ bản đều như vậy.
Khang Mộ Thành lười không muốn uốn nắn bọn họ.
Sau một chặng đường dài hơn mười tiếng đồng hồ, cho dù là người bằng sắt đá cũng không chịu nổi, ba người vô cùng mệt, không hẹn mà cùng nhau lên giường ngủ.
Chiếc giường mềm mại bất ngờ, thân thể chìm đắm trong sự mềm mại thoải mái, nhưng không được bao lâu, tấm đệm quá mềm này đã bắt đầu hành hạ cột sống.
Giản Tĩnh ngủ không ngon, cô luôn cảm thấy không thoải mái. Cô bị tra tấn đến nỗi dứt khoát ngồi dậy, muốn thay nệm khác.
Nhưng lúc này, đồng hồ đeo tay hiển thị đang là 17:23 phút.
Cô ngủ được hơn ba giờ, nhưng cảm giác như vừa thức cả đêm.
“A, phiền chết mất!” Cô tức giận ngồi trên giường một lúc, không cam tâm xuống giường tắm rửa.
Nước rất nóng, cô rửa mặt, đắp mặt nạ, trang điểm nhẹ. Thay bộ đồ thể thao thoải mái, rộng rãi mặc trên máy bay ra, thay bằng một chiếc váy maxi len màu xám nghiêm chỉnh hơn, phối với một đôi bốt cổ ngắn.
Đầu tóc rối tung, cô tùy ý túm tóc thành kiểu búi cao.
Đeo chiếc khuyên tai thỏ vào, đã xong.
Cô lo Tư Anh Kiệt và Khang Mộ Thành chưa dậy, vì vậy cô không gõ cửa phòng họ nữa mà đi thẳng xuống lầu.
Không thấy Mary và George ở tầng dưới, cũng không thấy chị họ Kim và anh rể Kim đâu, chỉ có một người đàn ông mặc vest đen ngồi ở sảnh phụ hút xì gà.
Hai người đối mặt với nhau.
Giản Tĩnh đứng yên, thầm nghĩ: Tên của nhân vật chính trong bộ phim ma cà rồng đó là gì nhỉ? Chính là anh chàng có làn da trắng đến mức không thấy màu máu ấy.
“Là người Nhật sao?” Anh ta hỏi.
Giản Tĩnh: "Người Trung Quốc."
“Xin lỗi.” Anh ta nhún vai, đổi thành tiếng Trung thô: “Tôi không phân biệt được.”
Giản Tĩnh nói: "Anh có thể nói tiếng Anh."
Anh ta lập tức chuyển ngôn ngữ, lưu loát hơn hẳn: “Cô rất giống một nữ ca sĩ người Nhật Bản.” Vì vậy, anh ta ngâm nga một đoạn nhạc [Cưỡi trên lưng con rồng bạc].
Giản Tĩnh: "..."
Thường có người nói cô trông giống Akina Nakamori, nhưng đây là bài hát của Miyuki Nakajima.
Vì vậy, cô nghi ngờ người đàn ông bị này bị chứng mù mặt.