Bữa tối bị buộc dừng lại.
Mary vốn muốn gây nôn cho Melanie, nhưng Melanie không thể chịu được sự kích thích từ bên ngoài, vì vậy đành phải vội vàng đưa cô ta trở về phòng ngủ trước, đóng rèm cửa, tạo một không gian yên tĩnh.
Sau đó, Mary tìm thấy một lọ thuốc trong tủ thuốc, đây là loại thuốc an thần chuyên dùng để điều trị chứng rối loạn hoảng sợ, có thể điều trị hiệu quả chứng co giật.
Với cách tiếp cận từ hai hướng, tình hình của Melanie đã tốt hơn nhiều.
Leo muốn ở lại với cô ta, nhưng Mary nói: "Cô ấy cần một môi trường yên tĩnh. Âm thanh và ánh sáng có thể gây ra một cơn động kinh khác."
Nghe vậy, Leo mới bỏ cuộc, quay trở lại phòng ăn với những người khác.
Giản Tĩnh đang cầm điện thoại di động, đi quanh bàn ăn, chụp ảnh từ nhiều góc độ.
Kimberly lớn tiếng hỏi: "Tại sao chúng ta không đi thăm Mela?"
“Cô là bác sĩ à?” Giản Tĩnh hỏi.
Kimberly kích động nói: "Không, nhưng tôi..."
“Có nhiều người cũng chẳng ích gì, tôi cần cô ở lại làm nhân chứng.” Cô nói.
"Nhân chứng gì? Cô là kẻ máu lạnh như vậy sao?" Kimberly vô cùng tức giận.
Giản Tĩnh nói: "Rõ ràng, đây là một vụ đầu độc. Tôi không muốn mọi người đều rời đi để hung thủ có thể lặng lẽ phi tang bằng chứng."
“Đầu độc?” Horan là người bước vào đầu tiên: “Tại sao cô lại chắc chắn như vậy?
Giản Tĩnh nói: "Melanin là một trường hợp ngộ độc strychnin điển hình, trừ khi cô ấy vô tình ăn phải strychnine, nếu không tôi không thể nghĩ ra lý do gì khiến cô ấy trở nên như vậy cả."
Mary đứng là người thứ hai đi vào, cau mày nói: "Chất độc ở đâu?"
“Rượu, hoặc những thứ khác, tôi không thể chắc chắn.” Giản Tĩnh nói ra phán đoán của mình: “Tốt hơn hết là nên gói hết thức ăn của mọi người vào hộp rỗng rồi gửi đến đồn cảnh sát để kiểm tra.”
"Chuyện này không khó, trong bếp có đủ đồ." Mary nói: "Nhưng Barna chỉ có một đồn cảnh sát nhỏ, tôi cá là họ không có khả năng giải quyết vụ án giết người."
George không đồng tình: "Đừng nói lão John như vậy, ông ấy chỉ hơi thích uống rượu, người hồ đồ tí thôi. Ít nhất tháng trước, ông ấy còn bắt được tên nhãi ăn trộm đồ ở cửa hàng tiện lợi."
Giản Tĩnh: "..."
Nói thật, đất nước của mấy người không ổn chút nào đâu.
“Vậy cũng không liên quan.” Cô bình tĩnh nói: “Thu đồ ăn lại trước, strychnine không dễ phân hủy, thời gian có lâu hơn thì cũng vẫn có thể điều tra ra.”
"Được, tôi đi lấy đồ. Chú George, chú cũng đi cùng đi, chúng ta nên làm nhân chứng cho nhau, đúng chứ? Cô Giản." Mary đanh thép hỏi.
“Tôi hy vọng thức ăn được gói riêng, một mình cô có thể không cầm nổi nhiều hộp như vậy đúng không?” Giản Tĩnh hỏi ngược lại.
Mary nhìn cô, cảm nhận được ý tốt của cô, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Có thể.” Cô ấy túm lấy Gấu George vẫn chưa hiểu gì, kéo anh ta đi.
Không khí bỗng trở nên đình trệ.
Khang Mộ Thành nhìn Leo, đáy mắt lộ vẻ quan tâm. Sắc mặt người bạn này của anh tái xanh, vô cùng khó coi, không chỉ lo lắng, tức giận mà dường như còn có dấu vết của sự... sợ hãi?
Anh hỏi thay người bạn của mình: "Em có nghi ngờ rằng không chỉ Melanie, mà một số người trong chúng ta cũng bị đầu độc không?"
Giản Tĩnh lắc đầu nói: "Chúng ta gần như đã ăn xong rồi. Strychnine phát tác rất nhanh, ví dụ nếu người khác cũng bị ngộ độc thì bây giờ chắc chắn đã có phản ứng. Tất nhiên, nếu là dạng viên con nhộng hoặc trộn với thức ăn, thời gian phát tác sẽ lâu hơn. Nhưng em nghĩ rằng mọi người không cần quá lo lắng."
Động cơ hạ độc có thể là những điều dưới đây:
1. Nếu chỉ nhắm vào một mình Melanie thì những người khác sẽ không sao.
2. Động cơ nhắm vào bất kỳ người nào có mặt, thời gian ngộ độc hẳn sẽ gần nhau, đến giờ chưa phát tát thì hơn nửa là không sao.
3. Động cơ nhắm vào tất cả mọi người.
Carl không không nhịn được nói: "Tôi không hiểu, là ai làm vậy chứ? Có ích lợi gì sao?"
Vợ anh ta, Kimberly phản ứng nhanh hơn, dễ dàng liên tưởng đến một chuyện: "Là đám cưới, thân ái, ở đây sắp diễn ra một đám cưới – chẳng lẽ còn có lý do khác sao?"
Horan gật đầu: "Leo, đây là một sự đe dọa."
Tư Anh Kiệt bối rối nghe hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu ra một chút, nhỏ giọng nói với Giản Tĩnh: "Hay là do Mary làm, cô ấy thích Leo."
Giản Tĩnh: "Xì..."
Tư Anh Kiệt trừng mắt giận dữ nhìn cô.
Cô quay lưng lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Leo không biết mọi việc phía sau chuyện này, anh ta suy nghĩ một lúc lâu, giống như đã hạ quyết tâm, nói: "Không, August, mọi chuyện không tệ đến nỗi đó, đây chỉ là một lời can ngăn khá quyết liệt thôi - Tình hình của Melanie không nghiêm trọng, phải không?"
Có khả năng là do cô ấy ăn ít. Trong lòng Giản Tĩnh thấy không đúng, nhưng không vội vàng bác bỏ lời của anh ta.
Tại sao Leo lại dùng từ ‘can ngăn’?
Kimberly bất an hỏi: "Vậy đám cưới..."
“Tôi đã đăng ký kết hôn với Melanie, không thể thay đổi bất cứ điều gì về đám cưới.” Leo nhanh chóng nói: “Chúng ta sẽ nói chuyện này sau. Nếu ngày mai tuyết ngừng rơi, tôi sẽ đưa Mela đến bệnh viện trước.”
Ánh mắt anh ta quét qua mọi người, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Cứ như vậy đi. Bây giờ tôi hơi mệt, xin lỗi."
Không đợi khách khứa trả lời, anh ta đã đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Kimberly lập tức đứng dậy, quàng khăn choàng. "Tôi đi gặp Mela."
Không ai ngăn cản cô ta.
Carl đi theo.
Horan hỏi những người đàn ông khác: "Anh có hút xì gà không?"
Mới tám giờ ba mươi phút, vẫn còn quá sớm để đi ngủ, Tư Anh Kiệt cảm thấy buồn chán, đứng lên khỏi ghế bành: "Được, vừa hay khiến bản thân tỉnh táo. Mộ Thành, cậu có đi không?"
Khang Mộ Thành liếc nhìn Giản Tĩnh một cái, đồng ý.
Giản Tĩnh ở một mình trong nhà ăn đợi Mary.
Năm phút sau, cô ấy lại đẩy chiếc xe đẩy đồ ăn tới, lần này đồ ăn trên xe không còn là những món ăn ngon nữa, mà là những chiếc hộp bảo quản đồ ăn mới tinh.
George phải dọn dẹp phòng bếp, hai chúng ta làm cũng được chứ?” Cô ấy hỏi.
Giản Tĩnh nói: "Tất nhiên."
Cả hai bắt đầu dọn bàn ăn, đổ đồ ăn và rượu của mỗi người vào hộp đựng, sau đó dán nhãn lên.
Mary nhận thấy động tác của Giản Tĩnh rất cẩn thận, cô lấy một chiếc nĩa sạch, khuấy nước súp, cầm bình rượu lên, quan sát lượng kết tủa dưới ánh đèn pha lê.
Làm xong những việc này, cô mới niêm phong đồ vật dán một tờ giấy ghi tên lên đó.
"Trông cô không giống bác sĩ." Mary nói.
Giản Tĩnh: "Thực sự không phải. Cô là bác sĩ sao?"
“Tôi vẫn chưa lấy được bằng.” Cô ấy bình tĩnh nói: “Nếu cô muốn biết tại sao tôi đang học ngành y mà vẫn làm giúp việc ở đây thì có thể hỏi thẳng.”
Giản Tĩnh vui vẻ nói: "Tại sao?"
"Mẹ tôi từng làm việc tại Lâu đài Mùa đông, sau khi bà ấy qua đời, Leo đã tài trợ học phí đại học cho tôi." Mary thẳng thắn nói: "Để đền đáp cho Leo, tôi thường đến đây làm việc vào kỳ nghỉ."
Giản Tĩnh nhận ra cô gái tóc đỏ này là người thích nói chuyện thẳng thắn nên hỏi thẳng: "Có vẻ cô không tán thành cuộc hôn nhân này nhỉ?"
"Đúng." Mary thừa nhận, nói: "Vì vậy nên tôi là nghi phạm đầu tiên sao?"
“Vì sâm panh là cô cầm? NO.” Giản Tĩnh chậm rãi nói: “Leo là người đã rót rượu.”
Quả nhiên, Mary lập tức trở nên căng thẳng, lên tiếng phủ nhận: "Không thể là Leo, anh ấy rất yêu Melanin."
"Vậy tại sao cô không đồng ý?"
Bầu không khí im lặng phủ xuống.
“Chuyện này không liên quan đến chuyện hạ độc, tôi không muốn trả lời.” Mary lạnh lùng nói.
Giản Tĩnh khéo léo chuyển chủ đề: "Cô nghĩ ai sẽ ‘can ngăn’ Leo theo cách này? Nếu Melanie nhấp thêm vài ngụm nữa thì anh ấy đã trở thành người mất vợ rồi."
Mary có vẻ trầm ngâm, một lúc sau, cô ấy nói: "Tôi không biết, có lẽ anh Horan nói đúng, đây là một sự đe dọa."
“Đe dọa ai?” Giản Tĩnh.
Cô ấy không do dự: "Tất nhiên là Leo."
"Ai muốn đe dọa anh ấy? Chúng tôi đều là bạn bè đến dự đám cưới của anh ấy.” Giản Tĩnh chớp chớp mắt, nhớ lại chuyện đã xảy ra ở nhà hàng pizza vào buổi trưa, cô ngập ngừng hỏi: "Lẽ nào... là người trên trấn?"
Trong mắt Mary hiện lên tia mù mịt: "Barna không phải là một nơi nổi tiếng, tôi không biết ở đất nước của các cô có tình huống như vậy không, nhưng ở Barna, mọi người đều quen biết nhau, rất nhiều dòng họ đã sống ở đây qua nhiều thế hệ. Nhưng bọn họ lại không hề thích Lâu đài Mùa đông."
"Tại sao?"
"Bất động sản." Cô nói lạnh lùng nói: "Nhà họ Sal mua rất nhiều đất, một số là của cải gia truyền của người khác. Khi thiếu tiền, họ buộc phải bán đất nhưng sau lưng lại nói nhà họ Sal thừa nước đục thả câu.”
Tốc độ nói của Mary nhanh hơn: "Tôi nghĩ là như vầy: Ban ngày, trong số những người đến làm việc trong lâu đài có một tên ôm lòng oán hận sâu sắc. Có lẽ anh ta đã tìm cách hạ độc ở đâu đó, không chắc là anh ta định làm hại Melanie, mà là ai trúng độc cũng được, chỉ cần trả thù được Leo."
Nói có lý.
Nhưng theo bản năng của mình, Giản Tĩnh tin rằng Mary không nói thật, ít nhất không phải tất cả đều là sự thật.
Trong lúc trò chuyện, hai người đã thu dọn xong đồ đạc, sau đó hợp sức đưa hộp bảo quản thức ăn xuống hầm băng dưới lòng đất. Đây là một căn hầm hoàn toàn tự nhiên, trong mùa đông lạnh giá, không cần bất kỳ thiết bị nào vẫn có thể duy trì nhiệt độ thấp.
Mary tìm thấy một chiếc hộp sắt, hai người đặt hộp thức ăn vào trong rồi khóa lại.
Giao chìa khóa cho Giản Tĩnh: "Tôi nghĩ cô sẽ không yên tâm để tôi bảo quản chìa khóa nên giao nó cho cô vậy."
“Hình như cô rất tin tưởng tôi thì phải?” Giản Tĩnh không khỏi kinh ngạc.
Mary nói: "Cô không có qua hệ gì với Leo nên ít nghi ngờ nhất. Tất nhiên, người đàn ông còn lại kia cũng vậy, nhưng trông anh ta không đáng tin cậy chút nào."
“Cảm ơn sự tin tưởng của cô, tôi sẽ bảo quản nó thật tốt.” Giản Tĩnh cất chìa khóa vào túi.
Mary: "Muộn lắm rồi, để tôi đưa cô về phòng."
"Không cần đâu, tôi biết đường."
"Trong lâu đài có rất nhiều ngã rẽ, một số là lúc trước để dành cho người hầu, cô đừng đi lung tung, rất dễ bị lạc." Mary cảnh báo đầy ẩn ý: "Nếu có bất kỳ âm thanh lạ nào thì chỉ là tiếng gió thôi."
Giản Tĩnh mỉm cười: "Được, tôi nhớ rồi."
Hai người tách nhau ra.
Nhưng thật đáng tiếc, đường về của Giản Tĩnh rất yên bình, cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh lạ nào.
Sự mệt mỏi sau chuyến đi vẫn chưa nguôi ngoai, cô không tham quan lâu đài nữa, tắm nước nóng từ sớm, lật tấm nệm lại, đổi thành mặt hơi cứng.
Sau đó, cô bật đèn tường, viết ra những suy nghĩ của bản thân vào sổ tay.
Strychnine, chỉ rượu của Melanie có vấn đề (?)
Giết người bừa bãi? Mục tiêu cụ thể?
Leo, Lâu đài Mùa đông, âm thanh lạ là gì?
Melanie ăn rất ít, có phải cô ấy có tâm sự không? Chứng ám ảnh trước hôn nhân?
Kimberly (chị họ của Melanie), cô ta rất quan tâm đến hôn lễ? Lý do?
Horan (giấu họ?), người đầu tiên nhắc đến từ đe dọa.
Mary không tán thành cuộc hôn nhân, cô ấy và Leo?
Bất động sản? Thái độ của người dân trong thị trấn đối với Lâu đài Mùa đông.
Có rất nhiều nghi ngờ, còn nhiều hơn cả tóc rụng nữa.
Giản Tĩnh chỉ suy nghĩ một lúc, sau đó bị hàng ngàn suy nghĩ làm buồn ngủ.
Vừa lơ đãng, cô liền thực sự ngủ quên mất.
Nửa đêm, một tiếng hát kỳ lạ vang lên, lúc ẩn lúc hiện đã đánh thức cô.
Từ những kẽ hở trên trần nhà, từ những vách ngăn tường và từ sâu trong đường ống nước nghe thấy những tiếng hát lạ, âm tiết rất mơ hồ, không thể phân biệt được là ngôn ngữ nào, có vẻ không phải tiếng Anh, tiếng Pháp hoặc tiếng Trung.
Giọng điệu rất lạ, lúc lên lúc xuống, không hề dễ nghe, mơ mơ hồ hồ, lúc gần, lúc xa.
Có lúc, Giản Tĩnh cảm thấy đúng là tiếng gió thổi, có lúc lại nghi ngờ mình đang bị trêu.
Cô không phân biệt được, uể oải bò ra khỏi giường để đi vệ sinh.
“A!” Một tiếng thét chói tai vang lên từ phía dưới sàn nhà.
Giản Tĩnh: "..."
Đáng ghét, đúng lúc phải đi vệ sinh mới chụy.
Cô cố gắng giải quyết vấn đề sinh lý, giật lấy điện thoại, lao nhanh ra khỏi cửa. Từ mọi ngóc ngách truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn, dồn dập đổ về phòng khách tầng hai.
Người hét là Kimberly, người sống ở tầng dưới với Carl.
Cánh cửa mở ra, Carl choàng tay ôm lấy người vợ đang hoảng hốt, nhìn vào góc nhà.
Ở đó, có một bộ xương mặc chiếc váy lộng lẫy đang ngồi.