Trong tòa lâu đài cổ kính và huyền bí, đang ngủ đến nửa đêm, trên đầu giường đột nhiên xuất hiện một bộ xương... kích thích.
Quá kích thích.
Giản Tĩnh hoàn toàn hiểu được nỗi sợ hãi của Kimberly, nếu đổi lại là người khác thì kết quả cũng tương tự. Cô tử tế nói: “Uống chút nước nóng cho đỡ sốc.”
Kimberly hoàn toàn không nghe được, không ngừng hét lên: "Mọi người có thấy không? Trời ơi! Chúa ơi! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đáng sợ quá, tôi không dám tin vào mắt mình nữa."
Carl phải siết chặt tay cô ta, khẩn cầu cô ta bình tĩnh lại.
Lúc này, Mary cũng đi từ dưới lầu lên, quen thuộc bưng một ly rượu gin tới: "Cô cần cái này."
“Ồ, đúng vậy, tôi cần nó.” Kimberly run rẩy cầm lấy, uống một ngụm lớn, lồng ngực phập phồng dần dần dịu xuống.
Giản Tĩnh: Tại sao người nước ngoài lại thích uống rượu khi sợ hãi vậy?
“Đây là cái gì?” Mary nhìn chằm chằm vào bộ xương, mặt lộ vẻ khó hiểu.
“Xương.” Tư Anh Kiệt tử tế trả lời: “Nhưng chưa chắc là thật.”
Giản Tĩnh bước tới, ngồi xổm xuống quan sát một lúc, rất chắc chắn bác bỏ anh ta: "Không, là thật. Thành sọ mỏng và nhẵn, độ lồi giữa hai lông mày nhỏ, không rõ cung mày, gò má thấp... là nữ giới."
Cô suy nghĩ một chút: “Xương mũi cao hẹp, gai mũi phát triển.” Dường như cảm thấy không chắc nên cô mở phần mềm đo lường trong điện thoại ra, đo chiều rộng và chiều cao mũi, tính chỉ số mũi, giá trị nhỏ.
Chỉ số hàm và trán, chỉ số xương gò má, chỉ số Alpha được đo lại, tất cả đều lớn hơn điểm trung bình.
Vì vậy, cô vui vẻ thông báo: "Là người Châu Âu."
Những người khác: "…"
“Tuổi thì sao?” Horan hỏi.
Giản Tĩnh vén bộ đồ cung đình (?) nặng nề lên. Kiểm tra đại khái tình trạng của xương sườn, xương chày và các xương khác, kết luận một khoảng tuổi đại khái: "20-30 tuổi."
"Đây là ai?" Mary hỏi: "Tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Leo đứng ở cửa, sắc mặt tái mét đáp: "Tôi không biết."
Carl nói: "Là ai không quan trọng, người ta đã chết lâu như vậy rồi, vấn đề là ai đặt bộ xương vào đây? Tại sao lại hù dọa vợ tôi?"
Giản Tĩnh đã xoay người nhìn một vòng phòng cho khách này: "Cô đã khóa cửa chưa?"
Kimberly siết chặt khăn giấy, nói lớn: "Tất nhiên khóa rồi!"
"Là cô đã mở cửa cho chúng tôi sao?"
"Không, cửa vẫn mở." Carl nói: "Khi đi qua, tôi nhìn thấy cửa vẫn luôn mở."
Giản Tĩnh đi tới cạnh tường, chỉ vào cánh cửa đang mở, hỏi: "Anh đi vào từ bên này? Anh ở phòng bên sao?"
Carl gật đầu.
Giản Tĩnh hơi khó hiểu.
Lúc trước cô phát hiện có mấy phòng cho khách thông nhau, ngoài cửa lớn hướng ra hành lang, bên cạnh còn có một cái cửa nhỏ, có thể đi sang phòng bên cạnh.
Tất nhiên, ở hai bên đều có thể chốt cửa nhỏ.
Cô hỏi lại Kimberly: "Cô đã khóa cửa hông à?"
Kimberly lắc đầu.
“Vậy thì lạ thật.” Cô suy nghĩ: “Tôi là người thứ hai tới, lúc đó cửa đang mở, mà Carl lại không vào bằng cánh cửa này, vậy ai đã mở cửa hướng ra hành lang?”
Giọng Kimberly đột ngột nhiên nâng cao: "Tất nhiên là người đặt bộ xương!"
"Không thể nào.” Mary nói: "Tôi đã đưa chìa khóa phòng cho mọi người, mỗi phòng chỉ có một chiếc chìa khóa."
Giản Tĩnh nhìn chiếc bàn tròn nhỏ cạnh cửa sổ, ở đó đúng là có điện thoại di động và một chiếc chìa khóa.
Nhưng khóa cửa còn nguyên vẹn, không có dấu hiệu bị cạy mở.
Giản Tĩnh muốn hỏi Kimberly về việc đã xảy ra, nhưng thấy cả người cô ta run rẩy nên đành nuốt câu hỏi xuống: "Vậy chúng ta xử lý bộ xương này đi."
“Để tôi.” Gấu George làm phần việc của mình, nhặt những mẩu xương lên: “Leo, anh thấy để vào hầm thế nào?”
Leo nói: "Quá xa, đặt ở..." Anh ta chỉ vào căn phòng ở cuối hành lang: "Chỗ đó đi."
Gấu George ngạc nhiên: "Phòng trữ sách sao?"
Leo gật đầu, không hề giải thích: "Kimberly, chị không sao chứ? Có cần đổi phòng cho chị không?"
Kimberly kích động nói: "Tất nhiên, tôi không muốn ngủ ở nơi quỷ quái này nữa."
“Chắc trên tầng ba còn một phòng trống, nhưng ở đó chỉ có một phòng thay đồ nhỏ.” Leo áy náy nói: “Mong chị thông cảm, ngày mai tôi sẽ lập tức xử lý, được không?”
Kimberly vội vàng gật đầu, vừa kinh hãi vừa giận dữ hỏi: "Thành thật mà nói, tôi vẫn không hiểu... là quỷ sao? Hay là người?"
“Là một trò đùa quá đáng.” Leo nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ làm rõ chuyện này nên không cần lo lắng. Bây giờ hãy nghỉ ngơi thật tốt. Mary?
“Đi theo tôi.” Mary đi phía trước.
Nói đến nước này, Kimberly cũng không tiện hỏi thêm, cô ta lầm bầm vài câu rồi được chồng dắt đi.
Leo nhìn Khang Mộ Thành, cười khổ: "Đây đúng là một đêm tồi tệ."
“Nếu cậu gặp phải phiền phức gì, tốt nhất đừng lựa chọn che giấu.” Khang Mộ Thành nhíu mày: “Mặc dù bây giờ trông có vẻ giống như một trò đùa, nhưng tôi không nghĩ là mọi việc đã kết thúc rồi đâu.”
Leo im lặng.
Giản Tĩnh hoàn toàn đồng ý: "Nhìn thì chỉ giống đặt bộ xương để hù dọa người khác, nhưng không ai biết được, lần sau có phải giết người hay không."
“Tôi nghĩ là không.” Leo an ủi cô: “Cô không cần phải sợ.”
"Tại sao, anh có biết là ai làm sao?"
Leo ngập ngừng: "Giản, đây không phải là một chủ đề thích hợp với phụ nữ."
“Leo, đừng đánh giá thấp cô ấy.” Không ngờ, Khang Mộ Thành lại lên tiếng trước cô, nghiêm túc nói: “Cô ấy là một cô gái dũng cảm.”
Giản Tĩnh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ nghe được lời đánh giá như vậy từ miệng anh, cô vô cùng ngạc nhiên.
Leo nhìn anh, sau đó nhìn cô, mỉm cười: "Được thôi, thật ra, chuyện như thế này thường xảy ra ở Lâu đài Mùa đông, đây không phải là lần đầu tiên."
Tiếng Anh không phải là ngôn ngữ mẹ đẻ của Giản Tĩnh, vì vậy cô phải xác nhận lại: "Chờ đã, anh nói là ‘thường xuyên’?"
“Đúng vậy.” Anh ta đưa mắt nhìn về khoảng không, chìm vào dòng chảy cuồn cuộn của lịch sử, chậm rãi nói: “Ba trăm năm trở lại đây, nơi này luôn xảy ra một số chuyện kỳ lạ không thể giải thích được, nhưng chưa từng có người ngoài nào mất mạng.”
Giản Tĩnh: "Người ngoài?"
"Xin đừng lo lắng." Leo nói: "Đó là thói quen của gia đình chúng tôi, thích dành những ngày cuối cùng của mình ở trong lâu đài."
“Thì ra là vậy.” Cô gật đầu, hỏi lại: “Việc kỳ lạ không thể giải thích được là ý gì?”
“Nửa đêm có tiếng động lạ, cửa phòng đột ngột mở ra, tranh treo trên cầu thang đổi vị trí một cách khó hiểu, ăn trúng côn trùng ở trong bánh... Tuổi thơ của tôi luôn đầy rẫy những điều kỳ lạ như vậy."
Giản Tĩnh cau mày: "Anh chưa từng nghi ngờ sao?"
“Giản, đôi khi, coi như không thấy sẽ tốt hơn là tìm hiểu đến cùng.” Leo ấm áp nói: “Tôi biết rất rõ trên đời không có ma quỷ. Chỉ là thỉnh thoảng người ta sẽ làm ra một số chuyện… ngược lại với ý định ban đầu của họ."
Anh ta đang xác nhận lời của Mary rằng những người trong thị trấn cố tình nhắm vào nhà họ Sal sao? Giản Tĩnh thầm nghĩ.
“Mộ Thành, đưa cô bạn nhỏ của cậu về đi, muộn quá rồi.” Leo mệt mỏi ấn huyệt thái dương, ánh đèn ngoài hành lang nuốt chửng nửa người của anh ta, kéo anh ta vào một bộ phim Trung Cổ xưa cũ.
Cơn gió lạnh buốt thổi qua đôi chân lộ ra ngoài lớp áo ngủ bằng lụa.
Giản Tĩnh suy nghĩ, sau đó cũng không nói nhiều nữa: "Ngủ ngon, Leo."
"Ngủ ngon."
Trở lại chiếc giường ấm áp, Giản Tĩnh mất ngủ. Mặc kệ là ai đùa giỡn ác ý vào lúc nửa đêm, nhưng nếu người đó có thể xuất hiện trong phòng của Kimberly, thì cũng có thể xuất hiện ở đầu giường của cô.
Điều này hơi đáng sợ.
Cô trở mình, tự an ủi bản thân, nếu thật sự xảy ra tai nạn nguy hiểm đến tính mạng, hệ thống nhất định sẽ bật lên nhiệm vụ trong giấc ngủ của cô.
[Hệ thống: Cảm ơn ký chủ đã tin tưởng, Hệ Thống này sẽ hết lòng phục vụ.]
Giản Tĩnh: [Tốt lắm, ngủ đây.]
Lần này, Giản Tĩnh đã ngủ rất sâu, sự mệt mỏi sau chuyến đi dài bùng phát, cô ngủ đủ mười hai tiếng đồng hồ.
Nhưng hôm nay vẫn là trận bão tuyết tồi tệ. Khi cô tỉnh lại căn phòng vẫn còn tối om, khiến người ta nghĩ rằng mới bốn năm giờ sáng.
Cô nằm trên giường một lúc, nghịch điện thoại.
Tín hiệu bình thường nhưng không thể xem video, chỉ có thể lên Wechat.
Trong nhóm bạn bè, Quý Vân Vân đăng bài trong vòng bạn bè, phàn nàn về cuộc sống đáng buồn của học sinh trung học năm ba; Tả Hinh thức cả đêm để chuẩn bị bài, phàn nàn rằng học sinh bây giờ biết quá nhiều thứ; Lương Nghi đã phá được một vụ án, ăn lẩu với đồng nghiệp để chúc mừng.
Cuộc sống của những người bình thường thật sự nhộn nhịp.
Một nhóm giải trí khác: Biên kịch Hứa đang châm biếm một bộ phim truyền hình nào đó, ẩn ý rằng kịch bản ăn cắp ý tưởng; Đạo diễn Hoàng đang làm tuyên truyền trước khi chiếu [Bác sĩ ác quỷ II], đồng thời giúp bạn bè chuyển tiếp bài viết tuyên truyền cho bộ phim mới; Đạo diễn Mai đang nói về vấn đề lịch trình của [Hoa hồng hoàng kim], cảm ơn bạn bè đã ủng hộ; Trịnh Khả Yên đang quảng cáo cho bộ phim mới, lần này chị ta không phải là nhân vật chính, mà là nhà sản xuất...
Vâng, rất sáng sủa, rất bận rộn.
Trong tin nhắn riêng, nhóm sau đại học đang thảo luận về việc tải tài liệu, giáo viên đã chia sẻ tài khoản có trả phí để họ tải một số tài liệu và giấy tờ.
Vài bạn học đều đã đã trả lời: [Đã nhận]
Cô cũng trả lời lại.
Giang Bạch Diễm gửi cho cô một đoạn video ngắn, đó là Pudding đang cân cân nặng, thông báo một tin vui: [Báo cáo! Tháng trước Pudding đã thuận lợi giảm được 3 cân!]
Cô không thể không trả lời: [Đúng là không dễ dàng]
Giang Bạch Diễm: [QAQ]
Quý Phong bỏ qua, trên các tài khoản xã hội thì anh ấy là một người chết, thỉnh thoảng sẽ đột nhiên sống lại
Sau khi làm tất cả những việc này, Giản Tĩnh tỉnh được khoảng bảy tám phần, cô suy nghĩ một chút, lên mạng tra ‘Lâu đài Mùa đông’.
Không có kết quả.
Lại tìm kiếm "Salveklutz", bởi vì nó phiên âm, tôi không tiếng gốc viết như nào, tất nhiên cũng không có manh mối.
Cuối cùng, ôm tâm lý không hy vọng lắm, cô thử tìm kiếm "August Horan".
Hiện ra một trang mạng xã hội.
Cô tò mò ấn vào xem thử, nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, việc này phải cảm ơn Thần Tinh về sự kiện giới thiệu [Rơi vào lưới tình ở Paris] nhiều lần dành cho các hoàng gia châu Âu trên thế giới.
Không sai, một số gương mặt mà cô nhìn thấy chính là nhân vật nổi tiếng của một hoàng gia nào đó ở Châu Âu.
Trong đó có một người đàn ông lớn tuổi, cũng có họ là Horan, vừa nổ ra một vụ bê bối tấn công tình dục tồi tệ vào tháng trước. Giản Tĩnh đã tìm kiếm tin tức dựa vào trí nhớ của mình, cuối cùng tìm ra được thông tin chi tiết của họ "Horan".
Linh cảm đã đúng, Horan không phải là họ đầy đủ. Tuy nhiên, cùng với sự suy tàn của hoàng tộc, dòng họ quý tộc lâu đời và huy hoàng một thời đã mất đi ánh hào quang vốn có.
Gia tộc Horan hiện vẫn có quan hệ mật thiết với các gia đình hoàng gia Châu Âu, nhưng cũng chỉ giới hạn trong như vậy.
August Horan không giống như những người thân trong gia đình của anh ta, từng dính phải những bê bối xấu, nhưng nhìn những bức ảnh trên mạng xã hội thì có thể biết anh ta cũng là một người chăng hoa.
Đây không phải vấn đề.
Vấn đề là, trong một bức ảnh nhóm lớn vào sáu tháng trước, cô đã nhìn thấy khuôn mặt của Melanie.
Trong số rất nhiều phụ nữ có mũi cao và mắt sâu, cô ấy ăn mặc rất giản dị, nhưng khí chất của cô ấy vẫn rất nổi bật, trên người cô ấy tỏa ra khí chất thần bí và lạnh lẽo, trái ngược hẳn với những người nổi tiếng say mê tiền bạc khác.
Giản Tĩnh lưu lại bức ảnh này, không khỏi suy nghĩ liệu kẻ đầu độc Melanie là đang nhắm vào nhà họ Sal, hay là nhằm vào chính cô ấy?
[Bạn nhận được một tin nhắn mới]
Cô mở vào, là tin nhắn của Khang Mộ Thành: [Em tỉnh rồi à? ]
Cô: [Giờ mới dậy]
Khang Mộ Thành: [Không vội, tâm trạng của mọi người không tốt, gọi cơm trưa vào phòng ăn cũng được]
Xương khớp Giản Tĩnh đã đau nhức: [Em đang định rời giường]
Khang Mộ Thành: [Anh đang ở phòng chứa sách]
Giản Tĩnh sửng sốt: [Ở với cái xác sao?]
Anh nói: [Không, nó biến mất rồi]