Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 221 - Chương 222

Chương 222

Bữa trưa mà gấu George chuẩn bị là bánh chăn cừu, một món ăn truyền thống của người Anh, với một lớp khoai tây nghiền ở mặt trên, thịt và rau củ ở dưới, cho vào lò nướng khoảng chừng mười lăm phút là có thể có được một bữa trưa no nê.

“Giản, cô gái đáng thương, đến cả chân còn chẳng to bằng bắp tay tôi nữa.” Gấu George nhìn thấy cô đi vào nhà bếp thì không nói một lời, lập tức chọn một chậu to nhất nhét vào lò nướng: “Cô cố gắng ăn nhiều một chút.”

Giản Tĩnh không ngại ăn thêm, nhưng cô lại ngại ăn nhiều món Anh.

Đất nước có ẩm thực hắc ám như vậy thì liệu có thể ăn ngon không?

Lò nướng nóng lên, từng mùi thơm nồng phát ra trong không khí. George đeo găng tay vào rồi đem mẻ bánh chăn cừu mới nướng xong đưa cho cô, tự hào nói: “Cô nếm thử tay nghề của George này xem.”

Giản Tĩnh… nếm thử với một tâm thế không sợ hãi.

Quả nhiên có thể ăn được.

Khoai tây được bỏ thêm bơ vàng, nghiền nhuyễn, thịt bò được ninh nhừ, nêm thêm hạt tiêu và sốt cà chua, bông cải xanh, nấm và cà rốt đều chín tới, ăn không tệ.

Nhược điểm duy nhất là ăn hơi ngấy.

Cần phải dùng thêm một ly nước chanh nữa mới có thể nuốt trôi.

Cô múc một muỗng to khoai tây nghiền và thịt, bắt đầu buôn chuyện linh tinh: “Tay nghề anh tốt lắm đấy, anh là đầu bếp à?”

Gấu George nói: “Không, George là thợ sửa xe ô tô, nhưng mà tôi lại thích nấu ăn. Con bé Ruby của tôi thích tay nghề của ba nó nhất đấy.”

Giản Tĩnh: “Cô ấy nhất định là một cô gái rất đáng yêu.”

“Đương nhiên, Ruby thông minh và dễ thương lắm. Giản, tất nhiên cô cũng rất thông minh, nhưng mà Ruby của tôi là tốt nhất.” George bắt đầu cuộc trò chuyện, anh ta chủ động kể câu chuyện cuộc đời mình mà không cần ai khơi mào.

Anh ta là một người đàn ông độc thân, vợ mất sớm để lại một cô con gái duy nhất là Ruby. Hai ba con cùng sống với nhau, tuy có khó khăn nhưng vẫn rất hạnh phúc.

Nhưng ngày vui ngắn ngủi, lúc Ruby được bảy tuổi, cô bé bị chẩn đoán mắc phải một căn bệnh đặc biệt, cần nằm viện dài ngày và cũng không thể sống được bao lâu.

George không đủ khả năng chi trả tiền cho những đợt điều trị tốn kém. Trong cơn tuyệt vọng đến mức nghĩ đến việc tự tử thì chính Leo đã giúp đỡ anh ta trả tiền viện phí. Vì vậy Ruby có thể sống thêm được mấy năm. Cho đến lúc được 15 tuổi, cô ấy ra đi mà không phải chịu thống khổ gì hết.

George mất hết thân nhân, trở về Barna và làm việc cho lâu đài Mùa Đông.

Thường thường khi Leo không ở đây, anh ta liền trở thành người gác cổng, giữ nhà cho Leo.

“Nghe này, đừng nghe thằng nhóc Lucca đó nói bậy bạ.” George nói một cách đáng tin: “Người dân Barna có thành kiến với lâu đài Mùa Đông, họ cho rằng nó đã bị Chúa bỏ rơi – nếu ở thời điểm cách đây 200 năm trước thì có lẽ tôi cũng sẽ tin tưởng. Nhưng hiện tại thì ai cũng biết đó chỉ là một căn bệnh! Một loại bệnh di truyền hiếm gặp mà thôi!”

Giản Tĩnh sửng sốt, nhanh chóng bắt lấy manh mối vừa lao ra: “Thành kiến? Bệnh di truyền?”

“Ôi, tôi đã nói vậy sao? Không xong rồi.” George vô thức trở nên đau khổ.

Giản Tĩnh mỉm cười trấn an: “Đừng lo lắng, đất nước chúng tôi không tin vào Chúa đâu, và tôi rất vui khi biết thêm một chút về lâu đài này.”

Để gia tăng thêm độ tin cậy, cô còn cố ý oán giận: “Tôi đã nói với Leo rằng tôi thích ở nơi này, anh ta lại khăng khăng đây chỉ là một ngôi nhà cũ, ít được tu sửa. Đúng là phá hủy giấc mộng của tôi mà.”

“Leo là một chàng trai tốt. Thật ra thì tôi cũng không thích ở đây. Giờ thì tốt hơn rồi. Trước kia không có thiết bị sưởi ấm, chỉ bằng lò sưởi trong phòng cũng không thể chống đỡ nổi hơi lạnh được thổi vào từ biển.”

“George thân ái, anh nói thêm cho tôi biết về thành kiến đi.” Cô tủm tỉm cười và nói.

George liếc nhìn cô, thái độ lập tức dịu lại – Quái lạ, anh ta tự hỏi, rõ ràng cô gái trước mắt này cũng không ưa nhìn lắm, kiểu khuôn mặt phẳng lỳ của người phương Đông, hầu hết những lời khen đều là… phép lịch sự. Nhưng dường như cô có một loại ma lực khiến anh ta không thể từ chối mà đáp lại cô.

Chẳng lẽ bởi vì cô giống Ruby sao?

Anh ta thầm lắc đầu, nói: “Đây chính là nỗi bất hạnh lớn nhất của họ - không thể có hạnh phúc gia đình lâu dài. Haizz, quả là một nỗi bi ai.”

Giản Tĩnh càng khó hiểu, liên tục thúc giục.

“Được rồi được rồi.” George lau mạnh mặt bàn và nói cho cô biết bí mật gia tộc của gia đình Sal.

Tuy nhiên, nếu nói là bí mật, thì thật ra mọi người ở thị trấn Barna đều biết đến điều này.

Phụ nữ khi được gả vào gia đình Sal, thường sẽ chết oan uổng.

Nghe nói là sự bất hạnh này bắt nguồn từ một lời nguyền độc ác.

Rất nhiều năm trước đây, Bá tước Sal trẻ tuổi anh tuấn kết hôn với một nàng công chúa quý tộc Hungary – cô ấy là con gái ngoài giá thú được Quốc vương thừa nhận. Tuy rằng về mặt giấy tờ pháp lý thì cô ấy không thể xưng là ‘Công chúa’, chỉ có một danh hiệu quý tộc thôi, nhưng cũng không thể ngăn cản mọi người gọi cô ấy như vậy.

Hai người vừa mới kết hôn cực kỳ ân ái, tình cảm keo sơn. Nhưng thời gian êm ấm chẳng kéo dài được bao lâu, bá tước vốn là người tính tình phong lưu, vài năm sau bất ngờ yêu một góa phụ xinh đẹp trong lãnh địa, tình cảm nồng cháy.

Công chúa quý tộc vốn là người kiêu ngạo, trong cơn tức giận, bà đã sai người bắt người góa phụ đó lại, nhốt trong phòng chứa củi và thiêu sống.

Bá tước vừa khiếp sợ vừa tức giận, cho rằng công chúa có tính cách tàn bạo nên hai vợ chồng bắt đầu trở mặt với nhau.

So với vẻ dịu dàng lãng mạn của bá tước, công chúa lại là một người phụ nữ dám yêu dám hận, hành động dứt khoát. Sau khi phát hiện chồng mình lén lút qua lại với người khác thì cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Bà hạ độc bá tước, khiến ông ta gào la đau đớn suốt bảy ngày bảy đêm rồi mới chết đi trong thống khổ tột cùng.

Trước khi chết, bá tước đã dùng những lời nguyền rủa độc ác nhất cho công chúa, cũng lưu lại di mệnh, rằng những người trong gia đình Sal không được cưới phụ nữ Hungary, nếu không họ sẽ mất tất cả.

Tuy nhiên, mặc dù con cháu của ông ta không có ai kết hôn với phụ nữ Hungary, nhưng bi kịch vẫn chưa kết thúc.

Trong hàng trăm năm sau đó, những người phụ nữ gả vào gia đình Sal đều phải nhận nguyền rủa: hỏa hoạn, trúng độc, treo cổ, tai nạn… Rất khó phân biệt đâu là sự cố ngoài ý muốn, đâu là giết người.

Nhưng có một điều rõ ràng là trên đời không có nhiều sự trùng hợp đến như vậy.

Cư dân thị trấn Barna tin rằng, những người trong gia đình Sal đã kế thừa lòng căm thù của bá tước đối với vợ mình, sẽ giết hại vợ mình một cách vô thức.

“Đó là một căn bệnh.” George nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ đó chỉ là một loại bệnh về thần kinh khó chữa khỏi khiến họ đôi khi mất kiểm soát hành vi của mình, nhưng Leo thì không sao. Anh ta chưa bao giờ có hành động tàn nhẫn nào, đôi khi tôi còn cảm thấy anh ta giống một cô gái hơn.”

Nhân cơ hội này, Giản Tĩnh thắc mắc: “Vậy anh nghĩ vụ trúng độc hôm qua là sao?”

“Ừmm, theo tôi… Cô cũng biết đấy, nux-vomica* là một loại cây thông thường.” George nói với giọng vẻ ‘tự cho là bình tĩnh tự nhiên, kỳ thật vô cùng chột dạ;: “Nhìn thế nào cũng rất bình thường nên có lẽ ai đó không cẩn thận trộn lẫn nux-vomica ở trong đó, mà tôi thì… cũng lớn tuổi rồi nên mắt không được tốt lắm, nhầm lẫn cũng là chuyện thường.”

*Nux-vomica: Cây mã tiền.

Anh ta giả bộ áy náy: “May mà không có ai bị gì cả, đúng không? Nếu không thì tôi chắc chắn sẽ rất rất rất khổ sở, mà tôi cũng không muốn Leo phải thương tâm.”

Giản Tĩnh nhướng mày.

Rõ ràng George đang giấu diếm cho người nào đó. Vậy anh ta nghĩ đó là Mary, hay là Leo?

Sau khi được thưởng thức một bữa trưa khá ngon miệng, Giản Tĩnh tình nguyện nhận việc đưa đồ ăn trưa đến cho Melanie.

Cô muốn tâm sự với Melanie một lúc.

Chỉ là không khéo, lúc này cô dâu đang có khách, Kimberly đang ngồi nói chuyện với cô ấy.

Có vẻ họ là người Pháp, khi ở cùng nhau họ nói chuyện bằng tiếng Pháp, cho rằng người khác nghe không hiểu được nên giọng họ to đến mức Giản Tĩnh ở ngoài cửa cũng nghe thấy rõ ràng.

“Em gái à, chị cảm thấy khổ sở thay em, đám cưới là ngày mà mọi cô gái đều mơ ước, nhưng em lại gặp phải sự cố như vậy… Nhưng mà, em vẫn rất may mắn đó thôi.”

“Từ nhỏ đến lớn em đã là một người may mắn rồi. Khi lần đầu tiên em đến nhà chú Hank, ông ấy đã kiếm được một khoản lớn từ đầu tư cổ phiếu. Tại buổi lễ rút thăm từ thiện, em đã trúng giải cao nhất. Đến khi học trung học, bạn trai của em là một người nổi bật trong trường, tất cả các cô gái đều ghen tị với em, chưa kể đến Leo, đó cũng là một chàng trai không tồi.”

Nói đến đây, dường như cô ta cảm thấy có gì đó không đúng nên vội vàng tìm cách lấp liếm: “Đương nhiên Carl cũng rất tốt, nhưng mà… Nói thật với em, anh ấy cũng không có tiền. Em gái à, tình yêu và hôn nhân chính là hai chuyện khác nhau, bạn trai có thể là một chàng trai nghèo. Jack có cái gì không tốt đâu, mua được vé xem phim là hạnh phúc lắm rồi, nhưng hôn nhân không giống như vậy, một người chồng giàu với một người chồng nghèo, sự khác biệt giữa hai người là rất lớn.”

“Chị nghĩ em đừng nên vì chút sự cố ngoài ý muốn mà vứt bỏ cuộc hôn nhân này. Nhưng tốt nhất đừng nên quá ngớ ngẩn, nếu em sợ thì cứ giao cho chị. Chị biết ai đã làm, yên tâm đi, chị tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta.”

“Chúa ơi Kimmi, chị làm em thấy hồ đồ rồi.” Giọng nói Melanie vẫn còn suy yếu: “Cô ta?”

Kimberly đắc ý nhìn cô em họ: “Em gái à, tuy rằng em nắm bắt đàn ông rất giỏi, nhưng mà chị, Kimberly này so với em càng nhạy bén hơn. Chị biết rõ ràng mọi việc.”

Melanie lắc đầu: “Em vẫn không hiểu.”

“Mela ngốc, là Mary đó, đương nhiên là cô ta!” Kimberly nói như chém đinh chặt sắt: “Tuy rằng người rót rượu là Leo, nhưng đây chỉ là một cái tiểu xảo thôi. Độc không phải nằm ở trong rượu, mà là ở trong ly, ngày hôm qua chị ngồi ở bên cạnh em, thấy rõ ràng lúc cô ta phục vụ đồ ăn có chạm qua vào ly rượu của em.”

Melanie lộ vẻ khiếp sợ, theo bản năng phủ nhận: “Không, không thể, Leo rất tin tưởng cô ấy.”

“Phụ nữ thường hay tin tưởng một cách mù quáng với người đàn ông mình thích.” Kimberly quả quyết: “Đến khi bộ xương khô xuất hiện ở trong phòng chị, thì mọi chuyện càng được giải thích rõ hơn. Cửa bị khóa trái, chìa khóa ở trong phòng chị, giống như một căn phòng kín vậy. Nhưng điều kiện tiên quyết là cô ta phải nói thật.”

Cô ta kích động nói: “Cô ta nói chỉ có một chiếc chìa khóa mà thôi. Đúng vậy, có lẽ trước đây chỉ có một chiếc, nhưng chẳng lẽ cô ta không thể âm thầm làm thêm một chiếc dự phòng hay sao?”

Nhưng mà Melanie hoàn toàn không thể chấp nhận được những suy đoán của người chị họ, cô ấy nói: “Mary không có lý do gì để làm như vậy.”

“Cô ấy không muốn hai người kết hôn!” Kimberly cất cao giọng.

“Kimmi, bình tĩnh đi.” Melanie phải trấn an: “Nếu thực sự là Mary thì mọi chuyện quá mức rõ ràng. Cô ấy mang rượu tới, hơn nữa, cô ấy còn cứu em.”

Lời phản bác này rõ ràng có cơ sở, Kimberly nhíu mày.

Đề tài nói chuyện bị gián đoạn, Giản Tĩnh nhân cơ hội gõ cửa: “George có làm ít bánh sandwich nên nhờ tôi mang tới.”

Kimberly cực kỳ cảnh giác: “Tại sao lại là cô?”

“Chỉ là chút chuyện nên nhỏ cũng không tốn sức gì. Cô đang nghi ngờ tôi sao?” Giản Tĩnh hỏi lại.

Kimberly quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Mela, em không thể mất cảnh giác.”

“Giản là bạn của bạn Leo. Trước đây chúng em không hề quen biết, chẳng lẽ cô ấy sẽ hại em sao?” Khuôn mặt tái nhợt của Melanie hiện chút ý cười: “Giản, cảm ơn cô, một lúc nữa tôi sẽ ăn.”

“Vậy không quấy rầy hai người nữa.”

Kimberly đang ở đây nên Giản Tĩnh chỉ có thể từ bỏ ý định tâm sự với Melanie, dứt khoát rời đi.

Điểm dừng tiếp theo tất nhiên là thư phòng.

Bộ xương quả nhiên đã biến mất.

“Cậu nói đúng rồi.” Leo cùng với Khang Mộ Thanh ngồi ở trên ghế bành cạnh cửa sổ, giọng nhẹ nhàng: “Điều đầu tiên cô Giản đáng yêu làm khi bước vào cửa là tìm kiếm bộ xương… Thật không thể tưởng tượng được, các cô gái trẻ tuổi bây giờ đều thấy hứng thú với những loại đồ vật như thế này sao?”

Trong mắt Khang Mộ Thành hiện lên ý cười: “Không, cô ấy rất đặc biệt.”

Giản Tĩnh nghe thấy hai người đang trêu chọc mình, nhưng cô cũng không tức giận, chỉ hỏi: “Vậy, có ai trong hai người có thể vui lòng cho tôi biết bộ xương biến mất khi nào không?”

“Chuyện đó không quan trọng.” Trái ngược với trạng thái bồn chồn thấp thỏm của ngày hôm qua, ngày hôm nay Leo trông rất thoải mái, tinh thần cũng đã hồi phục rất nhiều: “Giản, mọi việc đã được giải quyết rồi.”

Cô: “Hả?”

“Sẽ không có chuyện tương tự như vậy xảy ra nữa đâu.” Leo tuyên bố chắc nịch: “Chúng ta hãy tiếp tục thảo luận về hôn lễ đi. Mela vẫn luôn muốn tổ chức một vũ hội hóa trang, tôi thì cảm thấy nó không trang trọng. Nhưng hiện tại tôi lại có ý khác, có cái gì quan trọng hơn là để cô dâu và khách mời cùng cảm thấy vui vẻ hơn chứ?”

Anh ta vui vẻ mỉm cười: “Giản, cô thích cái gì? Công chúa? Hay là yêu tinh? Không thì… ma cà rồng? Tôi hy vọng có thể thỏa mãn yêu cầu của cô.”

Khi một người đang cực kỳ cao hứng thì rất khó để mở miệng nói một điều gì đó dập tắt sự cao hứng đó.

Giản Tĩnh vẫn còn nghi ngờ chuyện hôm qua, nhưng sau một lúc do dự, cô thật sự không đành lòng đánh vỡ niềm vui của anh ta.

Dù sao thì nơi này cũng sắp diễn ra một lễ cưới.

Cuối cùng, anh ta và bạn gái sẽ kết làm vợ chồng.

Cô giả vờ: “Tôi muốn làm một cướp biển.”

“Ồ, Anne Bonny? Ý kiến hay đó.” Leo nói.

Giản Tĩnh cười cười, trong lòng lại có linh cảm: ‘Mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.’

Sự thật chứng minh đúng là như thế.

Rất nhanh, lần mưu sát thứ hai đã xuất hiện.

--------------------------------------Phân cách tuyến-------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

George: Vì sao tôi lại nói cho cô ấy biết nhiều chuyện như vậy? Cô ấy giống Ruby của tôi sao?

Không, đây là trinh thám ‘Hỏi gì đáp nấy’.
 

Bình Luận (0)
Comment