Mọi việc xảy ra quá bất ngờ, cũng rất kỳ lạ.
Lúc đó, Giản Tĩnh không có mặt tại hiện trường vụ án mà đang vật lộn trong lớp học thủ công mỹ nghệ trong phòng ngủ của mình, nguyên nhân sẽ được tiết lộ sau. Đột nhiên, tất cả các bóng đèn đều tắt.
Với kinh nghiệm nhiều lần trải qua cúp điện, việc đầu tiên cô làm là chụp lấy di động và dùng ánh sáng màn hình để chiếu sáng xung quanh.
Ngay sau đó, tiếng hát quỷ dị lại vang lên, ngắt quãng, thoát ra từ những kẽ hở trên trần, tường và sàn nhà, như thể một cơn gió lạnh từng đợt từng đợt len vào tận trong tai.
Thực sự không muốn nghe, nhưng lại cứ tới không ngừng.
Giản Tĩnh mở cửa, quyết định đi dọc theo tiếng hát để tìm hiểu.
Tuy nhiên, ngay sau đó, cô nghe thấy những tiếng bước chân hỗn loạn, như thể ai đó đang nói chuyện.
“Mela?”
“Gặp quỷ à… Ai hát đấy?”
“A… Điện thoại… Không nhìn thấy….”
[Tuyên bố nhiệm vụ mới]
[Tên nhiệm vụ: Lâu đài bị nguyền rủa.]
[Mô tả nội dung: Có một truyền thuyết về lâu đài Mùa đông ở thị trấn Barna. Bi kịch tương tự bị lặp đi lặp lại. Ai đã lên kế hoạch tội ác? Ai đã thực hiện tội ác? Hãy tìm ra sự thật.]
[Phần thưởng và hình phạt của nhiệm vụ: Thành công nhận 20 điểm giá trị dũng khí nếu, thất bại không bị trừng phạt.]
Đầu Giản Tĩnh như muốn nổ tung, cô vội vã đi về phía nơi phát ra âm thanh.
Lúc này nhược điểm của nhà ở quá lớn đã được tô đậm lên, đường đi trong lâu đài quanh co, tầm nhìn mù mịt, vừa đi vừa mò mẫm nên tốc độ của cô tương đối chậm. May mà không bao lâu đã có ánh sáng lửa ở tầng dưới, nhiều bóng người đã tụ tập ở đó.
“Mọi người không sao chứ?” Cô chạy chậm xuống dưới, dùng di động chiếu soi sáng mọi người.
Khang Mộ Thành như trút được gánh nặng, Tư Anh Kiệt ngẩn người, Horan cùng Mary đều nhìn chằm chằm người trên mặt đất, Carl đang từ một đầu hành lang đi tới, trong tay cũng có điện thoại di động.
Còn Leo đang bước nhanh từ cầu thang xuống, vẻ mặt cực kỳ khó coi: “Mela?”
Anh ta lo lắng gọi.
“Leo.”
Melanie ngã ngồi ở trên cầu thang, hai tay ấn mắt cá chân, gương mặt lộ vẻ đau đớn. Nhưng cô bất chấp đau đớn của bản thân mình, cuống quít nói: “Nhìn Kimmi đi, chị ấy bị ngã.”
Kimmi mặt một bộ đầm đỏ thẫm ngã trên mặt đất, không nhúc nhích.
Mary đặt giá cắm nến xuống đất, sờ động mạch cổ, mặt biến sắc: “Không có mạch.”
“Cái gì?” Mọi người đều kinh ngạc.
Mary không nói hai lời, nhanh chóng bắt đầu sơ cứu, ấn mạnh lồng ngực và cố gắng hô hấp nhân tạo. Nhưng Giản Tĩnh ngăn cô ấy lại: “Có ngửi thấy gì không?”
“Cái gì?”
“Trên người cô ấy có mùi hạnh nhân.” Khứu giác của Giản Tĩnh rất tốt, lần theo mùi rồi lật cánh tay cô ta ra.
Trên vai trần có một chiếc kim đâm vào, ở phần đuôi có màu giống như màu của đồng thau.
Melanie hét lên: “Kimmi!” Giọng nói cô ấy run lên: “Không, sẽ không…”
“Cứu, mau cứu cô ấy!” Carl chộp lấy tay Mary, lo lắng nói: “Cần phải làm gì bây giờ?”
“Đây là trúng độc xyanua.” Giản Tĩnh nói: “Thời gian phát tác rất nhanh, không thể cứu được nữa.”
Carl thở hổn hển: “Chết tiệt! Đã xảy ra chuyện gì? Chúa ơi, Kimmi!”
“Mela!” Leo đỡ lấy Melanie đã mềm nhũn, tay chân cứng đờ, hô hấp khó khăn, giống như lại chuẩn bị lên cơn co giật.
Mary chửi một câu thô tục rồi nói: “Mau đưa cô ấy về phòng, tiêm cho cô ấy một mũi để bình tĩnh lại.”
Leo bế Melanie lên rồi bước nhanh lên lầu.
Mary cũng đi theo lên trên.
Carl có chút kích động lớn tiếng hỏi: “Kimmi thì sao? Mặc kệ cô ấy à?”
“Cô ấy chết rồi.” Giản Tĩnh ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát thi thể Kimberly, đột nhiên hỏi: “Chờ đã, chiếc vòng cổ này không phải là Melanie đeo sao? Không phải cô ấy hóa trang thành Coco Chanel à?”
Bây giờ Khang Mộ Thành lại có một loại cảm giác… Nói như thế nào nhỉ, đại khái có thể nói là một loại giác ngộ. Anh gật gật đầu, nhanh chóng trả lời: “Đúng là lúc trước cô ấy đeo vòng cổ này, còn đưa cho mọi người xem qua. Có vấn đề gì à?”
Giản Tĩnh suy nghĩ nói: “Em cũng không chắc lắm… Mọi người có thể tắt hết điện thoại đi được không?”
Carl ngẩn người, bấm tắt điện thoại.
Giản Tĩnh cũng tắt điện thoại của mình.
Bên trong lâu đài cổ kính hầu như không có ánh sáng chiếu vào, nhanh chóng chìm vào một bóng đen như mực.
Ở trong hoàn cảnh như vậy, ngay cả một ánh sáng yếu ớt nhất cũng rất dễ nhìn thấy.
Ví dụ như, ở trước ngực Kimberly có ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
Giản Tĩnh nắm lấy chuỗi vòng cổ bằng ngọc trai, bật đèn pin lên và cẩn thận xác định lại: “Mặt trên có sơn một ít huỳnh quang.”
“Chết tiệt!” Tư Anh Kiệt buột miệng thốt ra: “Cho nên nói, thật ra người hung thủ muốn giết chính là Melanie?”
Horan sắc mặt xanh mét: “Ai muốn làm như vậy?”
Biểu cảm của Carl càng khó coi hơn: “Ý cô là… Kimmi… thế mạng cho Mela?”
“Tôi chưa nói gì cả.” Giản Tĩnh trừng mắt nhìn Tư Anh Kiệt, nói: “Carl, bây giờ anh hãy đưa Kimberly về phòng trước đi. Horan, nhờ anh nói với Leo và Mary, chúng ta sẽ đến thư phòng để làm rõ ràng lại mọi chuyện.”
Ngay khi gặp vụ án, trên người cô như có nhiều thêm một loại sức mạnh nào đó, làm cho những người ở đây dù là lớn tuổi hơn hay có địa vị cao hơn cô đều không tự giác mà nghe theo lời sắp xếp của cô.
“Tình hình đèn điện sao rồi?” Giản Tĩnh sắp xếp đâu vào đấy: “Có ai đi qua kiểm tra hộp điện chưa? George đâu rồi?”
Khang Mộ Thành nói: “Anh cùng em đi kiểm tra xem sao.”
Tư Anh Kiệt không nhịn được xen mồm vào: “Chờ đã, tôi muốn hỏi một chút… Có phải chỉ mình tôi nghe thấy tiếng hát không? Mọi người có nghe thấy không? Ngay khi vừa mới cúp điện ấy?”
Không khí đột nhiên đông cứng lại.
Tư Anh Kiệt: “?”
“Anh Anh Kiệt.” Giản Tĩnh túm chặt cánh tay anh ta, mặt không biểu tình nói: “Anh vẫn nên đi cùng với em đi.”
Hộp điện nằm ở góc lâu đài, bọn họ không tìm được vị trí nhưng lại gặp được George đang đi tìm hộp dụng cụ. Anh ta mang theo cả ba người vào phòng phân phối điện, mở hộp điện rồi chửi thẳng: “Mẹ kiếp, ai làm vậy?”
Trên hộp điện có thêm một thiết bị điều khiển từ xa nho nhỏ.
Cấu tạo cũng không phức tạp lắm, chỉ cần bật điều khiển từ xa là cơ chế này sẽ được kích hoạt. Nước từ khe hở trên tường chảy xuống dưới rơi vào dây dẫn gây chập mạch, làm toàn bộ lâu đài bị mất điện.
May mà việc sửa chữa cũng không khó, George vừa chửi vừa thay dây cũ, lau khô hộp điện, nối lại dây rồi mở công tắc, đèn lập tức sáng lại.
Giản Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, ở chỗ này mà bị cúp điện thì vấn đề nhỏ cũng hóa lớn.
Có thể sửa chữa lại là được.
Cô cũng bảo George đi vào thư phòng.
Ngoại trừ Melanie thì những người khác cũng lần lượt đến nơi, hỏi cô: “Giản, cô muốn nói điều gì?”
“Kimberly mang vòng cổ của Melanie, trên vòng cổ có sơn huỳnh quang. Trong hộp điện lại có lắp một thiết bị có điều khiển từ xa nên có thể xác định đây là do có người cố ý tạo thành.” Giản Tĩnh bình tĩnh thông báo những điều mới phát hiện.
Gương mặt Leo không thể xấu hơn được nữa, cứng đờ đến đáng sợ: “Cô ấy mang vòng cổ của Mela?”
“Tôi nghĩ không sai đâu.” Khang Mộ Thành nói: “Lúc trước chúng ta đều xem qua vòng cổ đó. Những viên ngọc trai như vậy rất hiếm thấy nên không thể nhận sai được.”
Giản Tĩnh kinh ngạc: “Vòng cổ đó là thật à?”
Những người khác đều gật đầu.
Cô nhíu mày, bắt đầu nhớ lại diễn biến của sự việc.
*
Buổi chiều hôm trước, Leo nói muốn đền bù cho Melanie đã bị hoảng sợ nên quyết định tổ chức một vũ hội hóa trang.
Anh ta đặt hàng một số quần áo hóa trang cho vũ hội, yêu cầu ngày hôm sau phải đưa đến thị trấn Barna.
Chỗ bán hàng ở cách đó không xa, lại thêm phí vận chuyển cực kỳ hậu hĩnh nên người bán hàng vỗ ngực khẳng khái nói mình nhất định sẽ giao hàng đúng giờ. Tuy nhiên ngày hôm sau tuyết rơi dày đặc, mặc dù đường quốc lộ vẫn đi được nhưng khi đến thị trấn Barna lại vì địa hình phức tạp, tuyết rơi nhiều nên xe không thể đi vào.
George đành phải tự mình đi lấy hàng. Tuyết rơi dày đến mức xe không thể nổ máy được, thậm chí còn phải dùng đến xe trượt tuyết ở trong gara. Phải mất gần ba giờ đồng hồ mới lấy được hàng về lâu đài. Tiếp theo đó là bố trí địa điểm.
Kimberly bỏ hết những lo lắng sợ hãi trước đó, lấy lại tinh thần và không ngừng đưa ra ý tưởng. Cô ta nói liên tục, kể rằng Melanie thích những vũ hội hóa trang ‘giống như học sinh trung học mới tốt nghiệp’, rồi lại oán giận bão tuyết không ngừng, nếu không thì đã có thể tổ chức một vũ hội hoàng gia Versailles để mọi người phấn khích.
Melanie cũng áy náy vì đã làm chị họ hoảng sợ nên rất dung túng cô ấy, luôn luôn phụ họa: “Tốt lắm, Kimmi”, “Đây là một ý hay”, “Em sẽ thử xem”.
Những người khác cũng không tiện tranh cãi với phụ nữ, vì vậy Kimberly đã tranh thủ cơ hội này để nắm lấy quyền chỉ huy.
Không thể không nói, mặc dù cô ta có chút ồn ào, nhưng bản lĩnh lại không tệ chút nào. Cô ta sắp xếp lại những chiếc bàn ghế cổ, đàn dương cầm, bình hoa cùng các đồ vật khác trong lâu đài một lần nữa, toàn bộ phòng khiêu vũ giống như trở về thời kỳ trước đại cách mạng nước Pháp, tràn ngập vẻ phong tình.
Leo không tiếc lời khen ngợi: “Thật là làm người ta kinh ngạc mà.”
“Tôi bị cuốn hút bởi lịch sử của nước Pháp. Tôi yêu đất nước của mình.” Kimberly đắc ý vén mái tóc vàng lên. “Nước Pháp là quốc gia tuyệt vời nhất.”
Giản Tĩnh: “A.”
Tư Anh Kiệt: “Ha ha.”
Kimberly không hiểu, chủ yếu là do cô ta căn bản cũng không phân biệt được đâu là Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc. Thay vào đó, cô ta cố tình hỏi: “Anh Horan, anh nghĩ thế nào?”
“Nếu như có một cái đoạn đầu đài thì tôi nghĩ sẽ càng phù hợp với lịch sử hơn.” Horan cười lạnh.
Kimberly lập tức tranh cãi: “Vậy có lẽ nên chuẩn bị thêm một bộ quân phục cho anh rồi.”
“Kimmi.” Tình trạng của Melanie đã khá lên rất nhiều, đang ngồi ở trên ghế sofa nhìn họ nói chuyện, nghe thấy lời này của cô ta thì lập tức mở miệng ngăn lại: “Đây không phải là đề tài thích hợp để trò chuyện đâu.”
“Chị đã nói gì sai chứ? Mela, không phải ngay cả em cũng là….” Kimberly vẫn muốn phản bác, nhưng Melanie đã bước lên một bước, chặn đứng câu chuyện của cô ta, không cho cô ta khơi mào thêm một chủ đề nhạy cảm nào nữa: “Kimmi, em hơi chán, chúng ta ra ngoài hít thở không khí một chút nhé?”
Kimberly đảo mắt: “Được rồi.” Cô ta tức giận nói: “Chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí vậy.”
Melanie khoác tay chị họ, nhẹ nhàng nói: “Quần áo được đưa tới rồi, Kimmi muốn hóa trang thành ai đây?”
“Ôi trời, em gái à, em là cô dâu, em phải chọn trước.”
Melanie ngập ngừng: “Em vẫn chưa suy nghĩ ra. Chị nghĩ sao?”
Tính đến chiều nay, Melanie vẫn chưa quyết định được sẽ hóa trang thành nhân vật nào.
Vào buổi tối, một chuyện lớn đã xảy ra.
Tuyết rơi dày đến nỗi internet bị cắt.
Mọi người đều hiểu tình trạng cơ sở hạ tầng ở nước ngoài, cũng biết không thể ôm hy vọng nên tự mình tìm chủ đề vui chơi.
Kimberly – không sai, chính là cô ta – chủ động đề nghị mọi người thử thay quần áo, xem như là một buổi diễn tập trước đám cưới.
Leo vui vẻ đồng ý: “Ý kiến hay, Mary, hay là cô mời chú George cùng đến đây luôn đi. Tôi muốn hai người cũng có thể tham gia.”
Mary nói: “Nó không thích hợp đâu.”
“Không, không có gì là không thích hợp hết.” Leo cười: “Hai người đều là bạn bè của tôi.”
Mary cũng không làm ra vẻ, anh ta nói như vậy rồi, cô ấy nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Tất cả quần áo đều tập trung với nhau, các quý ông đều tỏ ra lịch thiệp ưu tiên phụ nữ chọn trước. Địa điểm là một gian phòng ngủ lớn ở trên tầng hai với một phòng thay đồ ngoại cỡ.
Trong quá trình lựa chọn quần áo, Kimberly nhìn về phía Mary nhiều lần, ánh mắt dò xét của cô ta gần như có thể khiến người ta phải bỏng mắt.
Mary dửng dưng như không: “Có việc gì vậy?”
Kimberly nâng cằm lên, tràn đầy chiến ý: “Cô cẩn thận đấy.”
Mary cười lạnh.
“Kimmi, coi như là vì em đi.” Melanie thở dài, nhẹ giọng cầu xin.
Kimberly lúc này mới rời tầm mắt đi, bắt đầu lựa chọn trang phục: “Đây là Druid? Ồ, nó không phù hợp với màu tóc em đâu.”
Melanie cầm lấy một bộ tóc giả màu xanh lục: “Có tóc giả mà.”
“Đây là cái gì? Phu nhân bá tước Bathory, em gái, em nên thử cái này.” Kimberly cầm lấy một bộ lễ phục màu đỏ, cười khúc khích không ngừng: “Em cũng là phu nhân bá tước mà.”
Cô ta vừa nói, vừa khiêu khích nhìn về phía Mary.
Mary thậm chí còn không thèm quan tâm, cô ấy chỉ cầm lấy bộ đồ của Nightingale rồi bước ra ngoài mà không quay đầu nhìn lại.
Giản Tĩnh hỏi: “Hình như cô rất ghét Mary thì phải?”
“Tôi cảm thấy chuyện đó là do cô ta làm.” Kimberly lại nói lại những suy đoán của mình.
Nhưng Melanie nói: “Leo đã nói rằng đó chỉ là một trò đùa thôi, giờ mọi việc đã giải quyết rồi. Nào Kimmi, chúng ta không cần nói lại chuyện này nữa.”
Cô ấy khẽ cau mày, dường như đã có chút chán ghét chủ đề này rồi.
Kimberly cũng dừng lại đúng lúc: “Được rồi.”
Giản Tĩnh thức thời cầm lấy một bộ quần áo cướp biển cực ngầu cho mình, để lại những lựa chọn phức tạp hơn cho họ rồi trở về phòng mình để thay quần áo.
Đây là một bộ trang phục của nữ cướp biển có phong cách hoa lệ, có nhiều ren kết hoa, phối màu gợi nhớ đến Cướp biển vùng Caribe, thậm chí còn có cả một thanh kiếm giả.
Melanie nói: “Thanh kiếm này giả quá. Trong phòng sưu tập có một thanh kiếm thật. Tôi sẽ mang đến cho cô.”
Cô ấy thật sự mang thanh kiếm thật tới, đeo vào cho cô rồi khen ngợi: “Rất đẹp.”
Giản Tĩnh vui vẻ cảm ơn cô ấy rồi đi qua chỗ phòng khách: “Thấy thế nào, có được không?”
Leo lịch sự: “Giản thực sự rất độc đáo.”
Khang Mộ Thành nhìn cô một lúc lâu, do dự muốn nói lại thôi.
Horan kiến nghị: “Tại sao không thử các nhân vật phương Đông? Có thể Đức vua Adah sẽ phù hợp với cô đó.”
Carl cũng đồng ý.
Tư Anh Kiệt hiểu rõ nhất, trực tiếp cười ầm lên: “Hahahaha, đây thực sự là hóa trang đúng nhân vật sao?”
George thông cảm: “Cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ.”
A? Giản Tĩnh hít sâu một hơi, nội tâm điên cuồng hỏi hệ thống: “Tình trạng thân thể của tôi thế nào?”
[Hệ thống: Thân thể ký chủ cực kỳ khỏe mạnh, cao hơn giá trị tiêu chuẩn của phụ nữ, khả năng miễn dịch cùng với độ linh hoạt của tứ chi cao hơn mức trung bình, xin hãy tiếp tục duy trì.]
Nghe này, đây mới là sự thật.
Tuy nhiên, loại trang phục vũ hội hóa trang này không chỉ không hoàn toàn được phục chế, mà còn thêm vào mấy yếu tố gợi cảm, váy ngắn, cổ áo thấp, chỉ có cô gái da trắng đầy đặn trước phồng sau vểnh mới có thể phô bày hết vẻ đẹp của trang phục.
Nhưng khi cô mặc lên vẫn ổn mà.
Cổ áo thấp kéo xuống cũng không quá khó coi, tuy rằng độ cong cũng chỉ ở mức trung bình, nhưng vì vậy mà mới tránh khỏi sự không hài hòa, còn làm hiện lên vẻ anh hùng của một nữ cướp biển.
Giản Tĩnh rút bội kiếm ở bên hông ra, khoa tay múa chân một chút: “Đây là thanh kiếm thật mà Melanie mới cho tôi mượn, hình như là trong bộ sưu tập của Leo.”
Cô mỉm cười: “Các anh vừa mới nói gì nhỉ?”