Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 223 - Chương 224

Chương 224

Thanh kiếm cổ tinh xảo, nhìn qua đã biết được bảo quản rất tốt. Dưới ánh sáng, lưỡi kiếm phản xạ ra những ánh sáng sắc lạnh, trông cực kỳ hấp dẫn.

Leo nhìn về phía Khang Mộ Thành lắp bắp nói: “Cái này… À thì, hình như nó không phải là đồ chơi của con gái đâu.”

Khang Mộ Thành cũng căng thẳng: “Coi chừng đứt tay.”

Giản Tĩnh: “Hừ.”

Lúc này, Melanie và Kimberly đã hóa trang xong và đi tới.

Melanie khoác lên mình một chiếc đầm dạ hội màu đen, cổ đeo chuỗi vòng ngọc trai hóa trang thành nhà thiết kế Coco Chanel nổi tiếng, còn Kimberly đội tóc ngắn màu đen, mặc bộ đầm đỏ rực, hóa trang thành nữ chính trong bộ phim [Cuộc đời tuyệt vời của Amélie Poulain].

Leo: “Em yêu, em đẹp quá.”

Carl: “Kimmy, em còn đẹp hơn cả Audrey Tautou nữa.”

Bốn người đàn ông còn lại cũng hết lời khen ngợi.

Giản Tĩnh trợn mắt, mặt xám xịt trở về phòng thay quần áo, suy nghĩ tìm cách để xem cần thay đổi chỗ vòng ngực của mình như thế nào. Cô buồn bực nên ở lì trong phòng để chỉnh sửa.

Xem thường ai chứ.

Một giờ tiếp theo, cô ở suốt trong phòng để đánh vật với trang phục của mình.

Sau đó, việc ngoài ý muốn đã xảy ra.

Cô hy vọng những người khác sẽ lấp đầy khoảng trống này.

Leo, Mary, Horan, Carl, thậm chí cả George nữa, cả năm người này dường như đều có tâm sự, một lúc lâu vẫn không hề hé răng nói một lời. Khang Mộ Thành đảo mắt nhìn bọn họ rồi húng hắng ho một tiếng.

Nếu nhân viên Kim Ô hiện tại ở đây thì chắc chắn họ sẽ theo bản năng ưỡn thẳng lưng lên, bởi vì biểu hiện như thế này tức là Khang tổng đang có điều cần nói.

Quả nhiên, anh trầm ngâm nói: “Để tôi nói trước đã, nếu có điều gì chưa hoàn thiện thì các anh có thể bổ sung sau.”

Leo khẽ gật đầu với anh.

Khang Mộ Thành nói: “Sau khi em đi thì Melanie và Kimberly đã đứng lại cùng nói chuyện với chúng tôi một lúc…”

Kimberly nói là chính, cô ta rất đắc ý về phương diện tạo hình của mình, nhưng về các phương diện khác lại không vui vẻ lắm: “Cuối cùng thì tất cả lại chọn tạo hình minh tinh hiện đại. Đúng là uổng công tôi bố trí thiết lập sân khấu mà.”

Vũ hội hóa trang trong tưởng tượng: Phong cách hoàng gia Versailles

Tạo hình nhân vật thực tế: Phong cách Hollywood thế kỷ trước

Leo nói: “Vui vẻ lên đi, hôn lễ là nơi tràn ngập tiếng cười mà.” Anh ta nắm tay Melanie: “Vòng cổ này thực sự phù hợp với em.”

Khuôn mặt trắng nõn của Melanie hiện lên vẻ ửng đỏ nhàn nhạt. Cô ấy vuốt ve vòng cổ và cười nói: “Đây là tín vật mà anh tặng cho em, làm sao có thể thiếu nó trong hỗn lễ được chứ?”

“Đẹp quá.” Anh ta dịu dàng nói.

Kimberly vừa hâm mộ vừa ghen tị với em gái mình, kề tai chồng mình thì thầm: “Nó thật may mắn mà. Anh biết không, đó là ngọc trai thật đấy!”

Câu cuối cùng lớn đến mức tất cả mọi người đều nghe thấy.

Tư Anh Kiệt rất đầu tư trong việc nghiên cứu đồ trang sức đá và đá quý – dù sao thì anh ta cũng có rất nhiều chị em và bạn gái. Khi nghe thế lập tức nói: “A, đúng rồi, những viên ngọc trai cân đối đều nhau như vậy là rất hiếm thấy. Tôi có thể xem chúng được không?”

Melanie cực kỳ hào phóng tháo xuống, đưa cho bọn họ chiêm ngưỡng, còn nhân tiện rải một ít thức ăn cho chó: “Leo đã mua tặng tôi khi tham dự một buổi tiệc khiêu vũ từ thiện. Hôm đó anh ấy đã cầu hôn tôi.”

Leo nở một nụ cười xấu hổ, như thể anh ta không phải là một người đàn ông đang chuẩn bị kết hôn mà chỉ là một cậu bé thẹn thùng mà thôi.

Do có một số chuyện không vui xảy ra lúc trước nên tất cả mọi người đều vô tình hoặc cố ý muốn xóa tan không khí ảm đạm kia đi. Ai cũng đều cười nói vui vẻ. Horan còn nói thêm: “Vì chuyện này mà Leo làm chúng tôi phải ngỡ ngàng đó. Bình thường cậu ấy nhút nhát lắm, đến ngay cả nói chuyện với các cô gái thôi mà cậu ấy cũng đỏ mặt mà, phải không Khang?”

Khang Mộ Thành cũng nhớ lại những chuyện cũ thời đại học, không nhịn được cười: “Đúng vậy, có rất nhiều nữ sinh trong trường thích Leo, nhưng anh ấy còn chạy nhanh hơn cả mọi người nữa.”

“Không, đừng nói chuyện này nữa mà.” Leo ôm trán như thể anh ta cực kỳ ngại ngùng.

Cứ trêu chọc nhau như vậy, mọi người đều ít hoặc nhiều có đụng chạm vào chiếc vòng cổ, kể cả Mary và George.

Cuối cùng, chiếc vòng cổ lại trở về trên cổ Melanie.

(Giản Tĩnh gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu: “Vậy lúc chiếc vòng cổ quay trở lại tay Melanie là khi nào?”

Khang Mộ Thành nói: “Anh cũng không biết nữa. Lúc đó mọi người đã rời đi được một lúc rồi.”)

Điều đáng nói chính là, sau bữa cơm chiều, nơi mà mọi người tập trung sinh hoạt chính là ở phòng khách này. Nó ở một phía của tầng hai, có lò sưởi lớn với những chiếc ghế bành nhung thoải mái, bên cạnh đó là một chiếc ghế sofa cổ đắt tiền.

Trước đây, chủ nhân biệt thự và khách nhân sẽ tụ tập ở chỗ này cùng hút xì gà, đọc sách, tán gẫu, đánh đàn piano và ngâm thơ.

George cũng những người khác không có tiếng nói chung nên anh ta là người đầu tiên rời khỏi phòng khách, nói rằng anh ta sẽ quay về phòng xem lại các bộ phim kinh điển. Dù sao thì anh ta đã mua đĩa DVD rồi nên cũng không sợ không có mạng.

Ngay sau đó Mary nói rằng cô ấy hơi mệt nên muốn về phòng nghỉ ngơi, đồng thời lịch sự kết thúc cuộc trò chuyện với Tư Anh Kiệt.

(Giản Tĩnh: “Anh Anh Kiệt, có đúng như vậy không?”

Tư Anh Kiệt: “Lúc đó bọn anh cũng chỉ nói mấy chuyện tầm phào thôi!”)

Bởi vì thân thể của Melanie vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không lâu sau cô lộ ra nét mệt mỏi, Leo khuyên cô ấy nên quay về phòng nghỉ ngơi.

Tuy nhiên Melanie không muốn làm hỏng tâm trạng nên cô ấy muốn được xem trang phục của Leo. Kimberly hoàn toàn đồng ý, yêu cầu những người đàn ông phải thay đồ rồi đưa ra chủ ý cho Carl, đề nghị anh ta hóa trang thành thằng gù Quasimodo, còn cô ta sẽ hóa trang thành người phụ nữ Gypsy.

Các quý ông có vẻ hơi… xấu hổ, dù sao họ cũng đã qua tuổi tham gia tiệc tùng như thế này rồi.

Nhưng nói đến như vậy rồi nên bọn họ cũng không tiện từ chối, đành phải đồng ý.

Giản Tĩnh hỏi: “Cả năm người cùng đi sao?”

Mọi người đều gật đầu.

Leo, Carl, Horan, Khang Mộ Thành, Tư Anh Kiệt, năm người bọn họ đều đi lên căn phòng trên tầng hai để chọn đồ.

Lúc này chỉ còn Melanie và Kimberly ở trong phòng khách.

Năm người đàn ông thay quần áo rất nhanh.

Horan hóa trang thành ma cà rồng, quần áo vừa vặn không phải thay đổi gì nên anh ta đi thẳng ra ngoài để hút một điếu xì gà; Carl suy nghĩ rất lâu rồi chọn Einstein, nhưng anh ta nói rằng sẽ giữ bí mật với Kimberly.

“Cô ấy nhất định sẽ chỉ ra một đống vấn đề cho xem.” Anh ta nói: “Coi như là cho cô ấy một bất ngờ đi.”

Nếu như bây giờ quay lại thì chắc chắn sẽ bị tra khảo, vậy nên anh ta về phòng mình trước để đi vệ sinh.

Khang Mộ Thành ở lại giúp Leo thay đồ, quần áo anh ta chọn không dễ mặc nên cần có người hỗ trợ.

Tư Anh Kiệt quyết định hóa trang thành Freddy.

Anh ta đội mũ trùm đầu lên, cảm thấy hiệu quả hù dọa người rất tốt nên nói: “Tôi đi dọa Tĩnh Tĩnh một chút.”

(Giản Tĩnh: “…”)

Cuối cùng, trong phòng thay đồ chỉ còn lại Leo và Khang Mộ Thành.

Đúng lúc này, đèn tắt.

Leo sửng sốt một chút, sau đó kích động nói: “Anh ở chỗ này chờ tôi, tôi đi ra ngoài xem một chút!” Sau đó không đợi Khang Mộ Thành trả lời đã lập tức lao ra ngoài.

Năm người hoàn toàn tách ra.

Giản Tĩnh: “Sau đó thì sao? Tại sao mọi người lại tập hợp lại?”

Khang Mộ Thành: “Anh có hơi lo lắng nên đi theo Leo ra ngoài, vừa đi ra thì đã nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện phía cầu thang. Sau đó anh thấy Melanie và Kimberly bước ra.”

Giản Tĩnh: “Lúc ấy Kimberly vẫn còn sống à?”

Khang Mộ Thành: “Đúng vậy, anh nghe thấy tiếng cô ấy nói chuyện mà.”

“Lúc đó anh đang ở cầu thang từ tầng hai lên tầng ba. Anh nghe thấy tiếng động ở bên dưới nên cũng đi xuống xem thử.” Tư Anh Kiệt nói: “Nhưng mà vì phải tháo mặt nạ ra nên anh xuống chậm hơn một chút.”

Giản Tĩnh: “Anh có nghe thấy tiếng Kimberly không?”

Tư Anh Kiệt: “Có, anh có nghe được. Lúc đó cô ấy có nói: ‘Chết tiệt, ai vậy?’”

Giản Tĩnh quay đầu, nhìn thẳng vào Horan: “Còn anh Horan ở đâu?”

Horan nói: “Lúc đèn vừa mới tắt thì tôi mới hút xì gà xong và chuẩn bị quay lại, chắc là chỉ ngay sau bọn họ thôi.”

Giản Tĩnh khẽ ngửi, đúng thật là có mùi xì gà: “Anh nghe được cái gì?”

Horan: “Melanie đang gọi Leo, Kimberly đang chửi bới, còn Khang thì bảo họ đứng yên tại chỗ đừng di chuyển. Sau đó chúng tôi cứ thế tập hợp lại với nhau.”

Khang Mộ Thành gật đầu, xác thực những lời anh ta nói là đúng.

Giản Tĩnh suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Lúc đó không có ai trong số mọi người có cái gì để chiếu sáng à?”

Tư Anh Kiệt: “Di động để ở phòng ngủ rồi.” Lúc đó lại không có mạng, cầm theo di động làm cái gì, để bấm chơi cho vui à?

Khang Mộ Thành: “Anh để ở phòng ngủ.”

Hollen: “Tôi cũng vậy.”

Melanie và Kimberly đều mặc váy nên không có chỗ để điện thoại di động.

Cô gật đầu hỏi: “Vậy những người khác thì sao?”

Carl: “Tôi đang ở trên tầng ba. Tôi có cầm điện thoại xuống, cũng tầm giờ với cô.”

George: “Đương nhiên là tôi đi sửa cái hộp điện chết tiệt đó rồi.”

Leo: “Tôi đến thư phòng lấy giá cắm nến rồi quay lại gặp Melanie. Lúc đó thì Mary đã ở đó rồi.”

Mary: “Phải, ngay khi bị cúp điện thì tôi lập tức đi vào bếp tìm nến. Vì khi xảy ra bão tuyết, mạch điện thỉnh thoảng cũng sẽ có sự cố nên đây cũng không phải lần đầu tiên lâu đài bị cúp điện đâu. Lúc tôi thắp nến lên rồi đến đây thì thấy tất cả mọi người đã ở cùng nhau.”

“Lúc ấy tình huống của Kimberly là như thế nào?”

Mary nói: “Tôi cũng không nhìn thấy rõ tình huống của cô ấy, chỉ thấy cô ấy đột nhiên ngã xuống đất rồi vấp phải Melanie, sau đó ngã ở trên cầu thang.”

Giản Tĩnh: “A!”

Một lần nữa, tất cả mọi người đều có hiềm nghi.

Bản đồ địa hình của hiện trường vụ án như sau:

…Khu vực phòng dành cho khách ở lầu 3…

…↑…

Phòng nghỉ… Phòng khách… Phòng thay đồ…

… X …

Thư phòng… Khu vực hút thuốc…

… Phòng khách …

… ↓ …

…Khu vực lầu một …

X là địa điểm Kimberly tử vong.

Còn đây là hành động của từng người.

Leo: Từ phòng thay đồ đi ra, tới thư phòng lấy giá cắm nến, rồi tới X.

Horan: Từ khu vực hút thuốc đi ra, quay trở về X

Khang Mộ Thành: Từ phòng thay đồ đi ra, trực tiếp tới X

Tư Anh Kiệt: Từ lầu hai lên lầu ba, rồi theo cầu thang đi xuống tới X

Carl: Từ phòng cho khách ở lầu ba đi xuống, tới X

Mary: Từ phòng mình đi ra, xuống bếp tìm nến, rồi lên lầu tới X

George: Không xuất hiện

Giản Tĩnh: Từ phòng cho khách ở lầu ba đi xuống, tới X

Thứ tự xuất hiện trước sau được sắp xếp như sau: Melanie và Kimberly ra khỏi phòng khách và đi đến phụ cận X. Khang Mộ Thành, Tư Anh Kiệt và Horan đến trước, sau đó là Mary, Leo, Giản Tĩnh và Carl đến sau.

Thứ tự này rõ ràng có vấn đề, không đáng tin.

Điểm đáng ngờ 1: Đầu tiên Leo chạy ra khỏi phòng và chạy thẳng vào thư phòng, tại sao không chạm mặt Melanie và Kimberly đang đi ra? Phòng khách và thư phòng ở sát nhau như vậy, tại sao anh ta không tìm vợ mình ngay? Thật đáng nghi.

Điểm đáng ngờ 2: Horan nói anh ta bước ra từ khu vực hút thuốc. Vậy ai có thể chứng minh cho anh ta?

Điểm đáng ngờ 3: Carl mới đổi phòng với Kimberly, ở phía trước phòng của Giản Tĩnh. Giản Tĩnh ngồi trong phòng một lúc mới đi xuống, nhưng anh ta vẫn đi chậm hơn cô một chút.

Điểm đáng ngờ 4: Tốc độ của Mary có phải hơi nhanh không? Cô ta chạy từ tầng một lên tầng hai, trước đó còn phải vào phòng bếp tìm nến nữa, vậy mà còn lên trước cô.

Điểm đáng ngờ 5: George thực sự không lên lầu sao?

Như vậy tính từ khi có ánh sáng xuất hiện là Mary, Giản Tĩnh và Carl. Nói cách khác, trước khi Mary đến (hoặc là chính thức xuất hiện) thì chỗ này bị bóng tối bao phủ hoàn toàn.

Bất kỳ ai cũng có thể dựa vào ánh sáng yếu ớt của chiếc vòng cổ để xác định chính xác vị trí của Kimberly.

Hay nói cách khác là vị trí của Melanie.

Cô cũng cần phải làm rõ chuyện chiếc vòng cổ bị bôi huỳnh quang.

“Tôi cần phải đi hỏi Melanie một chút.”

Sau khi Melanie bị sốc và mất bình tĩnh, cô ấy được đưa lên phòng để tiêm thuốc an thần. Hiện tại cô ấy đang nằm trên giường với gương mặt tái nhợt. Nhìn thấy Giản Tĩnh bước vào, Melanie hỏi một cách yếu ớt: “Tại sao lại là Kimberly? Sao lại là chị ấy?”

Giản Tĩnh cố tình hỏi: “Tại sao Kimberly lại đeo vòng cổ của cô?”

Melanie sững sờ, tựa như không hiểu cô đang nói chuyện gì: “Chị ấy thích nó lắm, hỏi tôi có thể cho chị ấy mượn để đeo một lúc được không? Chị ấy nói đến lúc tổ chức hôn lễ sẽ trả lại cho tôi nên tôi cho chị ấy mượn… Tại sao cô lại hỏi cái này?”

“Có phải cô ấy hỏi mượn cô lúc chỉ có hai người không? Trước đó Kimberly đã từng nói mượn chiếc vòng chưa?” Giản Tĩnh truy hỏi.

Melanie mờ mịt lắc đầu: “Không, không có, tôi nghĩ là do lúc đó có Leo ở đấy chị ấy xấu hổ… Chắc là cô không biết, đây là tín vật đính ước của chúng tôi…”

Hợp lý đấy.

Giản Tĩnh gật gật đầu, nói: “Trên vòng cổ có dấu vết bị sơn huỳnh quang.”

Melanie cau mày, hiểu ra vấn đề rồi bật khóc: “Ôi… Không! Kimmy… Là tôi đã hại chết Kimmy sao? Đừng, đừng mà…”

Dưới tác dụng của thuốc, cô ấy vẫn chưa ngất lịm đi, nhưng nước mắt đã trào ra và chảy dài trên má.

Giản Tĩnh ngồi vào mép giường, nắm lấy tay Melanie rồi chậm rãi nói: “Hoặc là, cô nói cho tôi biết là ai muốn giết cô.”

Bình Luận (0)
Comment