Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 224 - Chương 225

Chương 225

Melanie không có đầu mối nào hết.

Cô khó hiểu hỏi lại: “Vì sao lại có người muốn giết tôi?”

Giản Tĩnh hỏi: “Cô có thù oán với ai không? Hoặc là nói, nếu cô chết, ai là người được lợi nhất?”

Melanie lắc đầu: “Tôi không quen biết Carl, August là bạn của tôi. Còn những người khác…tôi đều không biết. Mary thì…” Cô ấy do dự rồi lại lắc đầu: “Mặc dù cô ấy không tán thành cuộc hôn nhân của chúng tôi, nhưng tôi cũng chỉ sau khi ở Barna mới gặp được cô ấy, còn lại cũng không hề có liên lạc gì. George cũng vậy.”

Giản Tĩnh cũng rất buồn bực.

Vụ án này kỳ lạ đến mức hầu như không có bất kỳ một động cơ rõ ràng nào hết. Bởi vì nói cho cùng, việc giết người không có lý do gì khác ngoài lợi ích, báo thù hay tình cảm.

Nếu sau khi Melanie chết, theo pháp luật quy định, tài sản của cô ấy sẽ thuộc về Leo. Nhưng gia sản nhà Leo giàu có, tại sao lại phải giết vợ, trừ khi anh ta đang thực sự trên bờ vực phá sản và đã mua bảo hiểm nhân mạng trị giá hàng triệu cho vợ anh ta.

Ngoài cái này ra thì chính là lời nguyền giết vợ của gia đình anh ta – điều này là càng không thể tin được.

Horan thì phức tạp hơn, có khả năng anh ta cũng có vấn đề với Melanie, hoặc là anh ta có thù hận với Leo.

“Cô với anh Horan quen nhau lâu chưa?” Cô phải xác minh từng phỏng đoán của mình.

Melanie khẽ mỉm cười, trong nụ cười còn có một tia cảm động: “August là bạn tốt của tôi, chính anh ấy giới thiệu tôi với Leo.”

Giản Tĩnh trầm ngâm hỏi: “Hai người có quan hệ như thế nào?”

“August là một người bạn tốt, nhưng mà…” Melanie cố nói một cách khách sáo: “Anh ấy không thích hợp để lấy làm chồng, còn Leo thì ngược lại. Tuy anh ấy không biết cách nói những lời hoa mỹ ngọt ngào, nhưng anh ấy chính là mẫu người mà tôi muốn. Leo là một người có trách nhiệm, yêu thương, hiền lành.”

Giản Tĩnh quan sát vẻ mặt của cô ấy, không bỏ qua một chút biểu cảm nào. Nhưng ánh mắt Melanie thản nhiên, giọng điệu thoải mái, không có dấu hiệu nói dối.

“Còn quan hệ giữa Horan và Leo thì sao?”

Melanie nghĩ một lát rồi nói: “August là một người kiêu ngạo. Khi anh ấy có mâu thuẫn với người nhà, mọi người đều không có cách nào khuyên giải anh ấy, nhưng Leo lại có thể. Bọn họ đối xử với nhau rất chân thành.”

“Vậy Carl thì sao?”

“Tôi không quen anh ta lắm.” Melanie áy náy nói: “Thực ra tôi với Kimberly đã mấy năm không gặp nhau rồi. Khoảng một năm trước, chị ấy gửi thư báo cho tôi là chị ấy đã kết hôn, nhưng lại không tổ chức hôn lễ, chỉ dự định làm đám cưới du lịch. Tôi chỉ có thể gửi cho chị ấy những lời chúc phúc tốt đẹp nhất, còn đây là lần đầu tiên tôi gặp Carl.”

Giản Tĩnh hỏi: “Kimberly có bao giờ kể cho cô nghe về anh ta không?”

Melanie nhớ lại: “Chị ấy nói rằng Carl là một người rất tốt, biết quan tâm, là một người chồng chu đáo. Nhưng công việc của anh ta lại không được tốt cho lắm, tài chính cũng tương đối eo hẹp.”

Nói xong những lời này thì cô ấy im lặng. Dù sao, nếu như không phải nghèo khó thì Kimberly đã không nhất thiết phải mượn vòng cổ của cô, và nếu không mượn, Kimberly cũng sẽ không chết.

Giản Tĩnh hiểu được ánh mắt của cô ấy, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy thì từ lúc mấy người Leo rời khỏi phòng khách cho đến khi cúp điện là không ai biết người đeo vòng cổ là Kimberly đúng không?”

Melanie chần chừ trước khi nói: “Tôi không nghĩ vậy, nếu là ý thích của chị ấy thì hẳn là Carl cũng đoán được”

Giản Tĩnh khẽ gật đầu.

Tuy rằng hiện tại các manh mối đều chỉ theo hướng ngộ sát, nhưng không thể trăm phần trăm xác định mục tiêu chính là Melanie.

Nếu có người nào đó chứng kiến hoặc phán đoán rằng Kimberly sẽ mượn vòng cổ thì cũng có thể người đó sẽ mượn vụ đầu độc trước đó để đánh lạc hướng, làm người ta lầm tưởng rằng người đó muốn giết Melanie lần nữa và làm sai lệch hướng điều tra.

Hiện tại người có hiềm nghi nhất là Carl.

Người chồng luôn là đối tượng bị nghi ngờ đầu tiên.

Tuy nhiên, xét đúng về vấn đề thì Carl không nên chọn cách này để giết Kimberly. Melanie nói, vấn đề lớn nhất của hai vợ chồng họ là vấn đề về tài chính, điều này cho thấy Kimberly cũng không có tiền.

Động cơ về việc thừa kế di sản không được thành lập.

Còn mưu đồ giết người thì đồng nghĩa với việc đem chữ ‘mưu sát’ khắc trên trán, cũng rất khó đòi được tiền bảo hiểm.

Án giết người này, chắc chắn còn có một số manh mối chưa được khai quật.

Ví dụ như tiếng nói.

“Cô có thể kể cho tôi những việc mà cô và Kimberly đã làm sau khi cúp điện không?” Giản Tĩnh hỏi.

“Sau khi cúp điện à? Chúng tôi… chúng tôi ở trong phòng một lúc.” Melanie cố gắng nhớ lại: “Trong phòng rất tối, còn có những tiếng hát – ý tôi là, tiếng gió giống như ai đang hát, nếu cô nghe thì sẽ thấy. Kimmy rất tức giận và nói rằng lần này cô phải bắt Mary lại, bởi vì chị ấy luôn nghĩ rằng chính Mary đã làm những trò lừa gạt đó. Cho nên chúng tôi đi ra ngoài.”

“Có mấy người tiến về phía chúng tôi, tôi nghe thấy giọng của Khang… Sau đó mọi người cũng đi đến. Đúng lúc đó Kimmy đột nhiên kêu lên, tôi cảm thấy chị ấy đang ép về phía tôi. Tôi chỉ nghĩ là chị ấy bị ngã…”

Cô ấy kể lại một cách hỗn loạn, nhưng nội dung cũng gần giống với những gì mà người khác nói.

Giản Tĩnh hỏi: “Cô có thể phân biệt được có mấy người không?”

“Khang, Tư, có cả August, tôi có thể nghe thấy tiếng của họ.”

“Nhưng tôi không thể nhìn thấy có bao nhiêu người.”

“Tất nhiên, trời lúc đó quá tối…” Melanie nói: “Hơn nữa tôi cũng không chú ý tới.”

Giản Tĩnh còn muốn hỏi thêm một chút về tiếng hát mà cô ấy nói, nhưng có tiếng gõ cửa ‘cốc cốc’ vang lên sau lưng cô. Cô quay đầu lại, thấy Leo đang đứng ở cửa, vẻ mặt áy náy nói: “Giản, đã mười một giờ rồi, Melanie cần được nghỉ ngơi. Có thể để đến mai rồi nói tiếp được không?”

Melanie vội vàng nói: “Em không sao đâu, không sao cả, Giản là vì Kimmy thôi.”

“Đừng nói như vậy, là tôi đã quấy rầy cô rồi.” Giản Tĩnh thức thời đứng dậy: “Thân thể cô vẫn cần được nghỉ ngơi cho tốt.”

Nhưng Melanie đột nhiên ngồi dậy, giữ chặt lấy tay cô và hỏi với vẻ mong đợi: “Cô sẽ tìm ra được người làm hại Kimmy đúng không?”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Giản Tĩnh cầm tay cô ấy.

Cuối cùng Melanie cũng lộ ra nụ cười an tâm, thả lỏng người và nằm lên giường, một lúc sau thì chìm vào giấc ngủ.

Leo lấy chăn bông đắp cho cô ấy, giảm độ sáng của đèn rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Giản Tĩnh vẫn chưa đi xa, đứng trong hành lang mờ mờ, tựa như đang chờ anh ta.

“Giản, có việc gì à?” Leo duy trì phong độ thân sĩ của mình, hỏi cô một cách lịch sự.

Nhưng đó chỉ là lời nói ra miệng thôi, ngôn ngữ cơ thể lại đang tỏ ra cực kỳ kháng cự - đừng có hỏi tôi, đừng tìm hiểu thêm nữa, Kimberly đã chết, thật đáng tiếc, nhưng tôi chỉ quan tâm đến Melanie thôi.

Cô cười, giả vờ không hiểu gì và nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ muốn nói là chúc ngủ ngon thôi.”

Chỉ trong một thoáng, cơ bắp căng chặt của Leo thả lỏng xuống, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn: “Ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm đi.”

Giản Tĩnh xua xua tay, xoay người đi xuống lầu.

Nghỉ ngơi à? Không, không, bây giờ cô đang cực kỳ hưng phấn như vừa uống xong một tách cà phê espresso đây.

Khẩu cung đã lấy xong, vậy việc tiếp theo cần làm đương nhiên là kiểm tra hiện trường rồi.

Cô muốn kiểm tra thử thời gian đi từ phòng thay đồ đến cầu thang mất bao lâu.

Dưới tình huống có bật đèn, thời gian là 50 giây.

Sau đó nếu tắt đèn ở hành lang tầng 2, cần phải vừa đi vừa mò mẫm nên chậm hơn, khoảng chừng 3 phút.

Từ khu vực hút thuốc đến chỗ cầu thang khoảng chừng 3 phút.

Từ phòng của Carl ở lầu ba đi xuống đến cầu thang lầu hai, khoảng 5 – 6 phút là hợp lý. Từ phòng của Giản Tĩnh xuống đến lầu dưới, cộng thêm đang nghe nhạc trong phòng, vậy là khoảng 7 phút.

Phòng Mary ở tầng một, đi qua bếp, rồi lên tầng hai, dưới tình huống bình thường phải cần 7 – 8 phút, tuy rằng sau đó cô ta tìm được nến nhưng phải mất thêm thời gian để tìm nến nữa, vậy ít nhất phải là 10 phút.

Nói tóm lại, Leo cư xử không bình thường, Carl và Mary có vấn đề về thời gian, George vô hình trong toàn bộ quá trình, khẩu cung của Horan là hợp lý nhất, chỉ tiếc là chẳng có ai làm chứng.

Kết luận là: Có rất nhiều thứ.

Cô trở về phòng, xả nước nóng vào bồn tắm, cầm lấy cuốn sách được đặt đầu giường, vừa ngâm mình trong tinh dầu tắm vừa suy nghĩ.

Đầu tiên đã có thể xác định được, có ba sự kiện khác nhau xảy ra trong lâu đài.

• Ngộ độc strychnin

• Xác chết hù dọa

• Ngộ độc xyanua

Hiện tại cô cho rằng cái thứ nhất và cái thứ ba tương đối giống nhau, đều áp dụng phương pháp hạ độc, còn loại thứ hai dùng xác chết để uy hiếp, hiệu quả khủng bố là tốt nhất, nhưng thương tổn thực tế lại không có gì.

Nhưng mà nếu xét ở một góc độ khác, khi xuất hiện xác chết và nhiễm độc xyanua đều là tình hình tồi tệ, cộng thêm với tiếng hát nữa. Đây có phải là giống trường hợp ngộ độc ở bữa tối đầu tiên không?

Nó là do nhiều người khác nhau gây ra, hay chỉ là tung hỏa mù đánh lạc hướng?

Ngòi bút cô lướt qua ba dòng, rồi gạch chân hai đường ở dòng cuối cùng.

Đầu độc chết người… Dù thế nào đi nữa thì tính chất nghiêm trọng nhất vẫn là vụ này, muốn tìm ra kẻ sát nhân thì cần phải bắt đầu từ vụ án này.

Giản Tĩnh quyết định tạm thời bỏ qua tình hình trước mắt và chỉ tập trung toàn bộ vào vụ giết Kimberly.

Tuy rằng có vài người có vấn đề nhưng cũng không có nghĩa tất cả đều là hung thủ.

Trong trường hợp không tìm ra động cơ thì chúng ta chỉ có thể dùng cách ngu ngốc nhất là loại trừ từng người một.

Cô cắn nắp bút rồi đột ngột đứng dậy, những giọt nước bị nhuộm đỏ bởi những viên tắm bắn tung tóe rơi trên những viên gạch cổ, vẽ nên những đường nét ngoằn ngoèo, kỳ dị.

Một tia sáng lóe lên trong đầu, có một thứ gì đó chợt hiện lên, nhưng khi cô muốn bắt nó lại thì lập tức tan biến không để lại chút dấu vết.

Quái lạ, vừa rồi cô vừa nghĩ tới cái gì nhỉ?

Giản Tĩnh ngồi tự hỏi một lúc nhưng không có kết quả, cô đành phải lau khô người, mặc quần áo ngủ rồi đi qua gõ cửa phòng ở bên cạnh.

Căn phòng này cũng giống với phòng của Kimberly và Carl từng ở trước đây, ngoại trừ cửa dẫn ra hành lang còn có cửa hông thông với nhau, và chốt cửa mở được ở cả hai phía.

Phải đến nửa phút sau cửa mới được mở ra. Khang Mộ Thành kinh ngạc, lo lắng hỏi cô: “Làm sao vậy?”

“Em có mấy điểm nghi vấn.” Giản Tĩnh xoay xoay bút trên tay, nhìn xung quanh: “Anh ngủ rồi à?”

“Không, ngồi đi.”

Giản Tĩnh ngồi trên ghế bành bên cửa sổ, điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái nhất: “Em có mấy vấn đề mà nghĩ mãi không ra.”

“Nói thử anh nghe xem?” Khang Mộ Thành bày ra tư thế lắng nghe.

Giản Tĩnh cân nhắc nói: “Leo có động cơ giết Melanie không?”

“Không có.” Khang Mộ Thành trả lời luôn mà không cần suy nghĩ: “Em không hiểu Leo đâu, anh ấy là một người rất nghiêm túc. Nếu đã coi ai là bạn thì sẽ đối xử với người đó rất chân thành, đối với tình yêu cũng không ngoại lệ. Còn nữa, tại sao anh ấy lại muốn giết Melanie chứ? Họ sắp kết hôn rồi.”

“Tình yêu cũng có thể là động cơ để giết người.” Cô tỏ vẻ rõ ràng: “Đó là dục vọng chiếm hữu của đàn ông.”

Khang Mộ Thành dừng lại, đây có vẻ không phải là đề tài thích hợp cho bọn họ thảo luận. Nhưng anh cũng cố gạt hết những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu và hỏi: “Em đang nói về ghen tuông hay là phản bội?”

Giản Tĩnh: “Đều có thể.”

Anh vẫn lắc đầu: “Leo là người tốt.”

“Được rồi.” Giản Tĩnh không truy hỏi nữa, đổi chủ đề: “Anh có thể nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra sau khi cúp điện không?”

Khang Mộ Thành vẫn cố gắng phối hợp với cô: “Đầu tiên là Leo chạy ra ngoài…”

Khang Mộ Thành còn chưa dứt lời thì cô đã ngắt lời anh: “Tổng Giám đốc Khang, anh nói chậm lại một chút. Lúc anh ấy đi ra ngoài, anh có nhớ rõ anh ấy đi về hướng nào không?”

Khang Mộ Thành giật mình, sau đó suy tư: “Hướng nào à? Chắc là đi về phía thư phòng.”

“Không không, từ chỗ hai người mất khoảng hai phút để đi tới cầu thang. Trong hoàn cảnh tối tăm như thế, thư phòng với phòng khách nằm ở đối diện nhau, ở giữa lại là hành lang.” Giản Tĩnh miêu tả: “Từ phòng khách đến cầu thang, tốn nhiều nhất là nửa phút thôi.”

Cô nói: “Nếu Leo thật sự đi về phía thư phòng thì có đến 90% anh ấy sẽ gặp được Melanie. Cho dù không có thì anh ấy không thể lên tiếng gọi cô ấy sao? Anh nghĩ cẩn thận lại xem, tiếng bước chân của anh ấy đi về phía nào?”

Khang Mộ Thành trầm ngâm không nói.

Giản Tĩnh cũng không nói gì. Sau khi nghe cô phân tích xong thì anh cũng không thể chắc chắn được gì.

Lúc đó, sau khi Leo bước ra khỏi cửa, bước chân đó là đi hướng nào… Đi tới chỗ nào?

“Bên phải phòng thay đồ là thư phòng và phòng khách, bên trái là chỗ hút thuốc, vậy đó là bên trái hay bên phải?”

Khang Mộ Thành nhíu mày, lắc đầu nói: “Anh cũng không nhớ nổi. Lúc đó tiếng nhạc rất lớn. Anh cũng đang nghe bài hát nên không để ý xem anh ta đi đâu.”

Ai ngờ Giản Tĩnh đột nhiên ngồi thẳng người, hỏi: “Tiếng nhạc rất lớn? Anh có chắc không?”

Anh ta nói: “Anh chắc chắn mà, sao vậy?”

Giản Tĩnh đỡ đầu, lẩm bẩm nói: “Kỳ quái, thật là kỳ quái.”

Bình Luận (0)
Comment