Thật lâu sau, Leo vẫn không nói gì.
Khang Mộ Thành cũng không ép anh ta, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Một lúc sau, anh ta xoa mặt, cười khổ: “Xem ra tôi không phải người biết nói dối.”
“Người hiền lành thường không thích dối lừa.” Khang Mộ Thành nói bằng giọng êm ái nhưng lại mang theo sức thuyết phục vô hình: “Anh có nỗi khổ bất đắc dĩ mà.”
Leo do dự một hồi, suy sụp tựa vào tường. Giấy dán tường cũ kĩ toả ra hương vị bụi bặm của lịch sử, mùi này bay vào mũi rất khó chịu.
Anh ta sắp xếp lại dòng suy nghĩ: “Thành thật mà nói, tôi cho rằng mình có thể khống chế mọi chuyện trong tay… Anh hiểu chứ? Tôi mời mọi người đến tham gia hôn lễ, nhưng trước nay chưa từng nghĩ sẽ khiến mọi người bị thương. Cái chết của Kimberly là ngoài ý muốn. Điều này khiến tôi nhất thời không biết… không biết phải đối mặt thế nào.”
Khang Mộ Thành yên lặng lắng nghe.
Trong hành lang hẹp dài, có chút ánh sáng xa xỉ của mùa Đông chiếu qua khe cửa sổ ở cuối đường, tất cả đều mơ hồ.
Leo chăm chú nhìn về băng tuyết ngoài xa, như trở lại đêm Đông ở Boston. Cũng không phải người Mỹ bản địa, không thích tiệc tùng và thức đêm, anh ta và Khang Mộ Thành làm bạn học hai năm, rốt cuộc thì ở một ngày nào đó cũng nói chuyện với nhau.
Khi đó hai người mới chừng hai mươi tuổi, còn rất trẻ.
Hai người nói chuyện phiếm trong ký túc xá.
Dù ở trường đại học hàng đầu nhóm Ivy League, người thừa kế nhà tỉ phú, người nối nghiệp chính khách nhiều vô số kể, nhưng hàm tước quý tộc vẫn có thể thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Leo không thích sự chú ý ấy, đây là lần đầu tiên anh ta nhắc tới xuất thân của mình với người khác.
Chuyện liên quan tới thị trấn Barna bị bão tuyết bao vây trong mùa Đông, chuyện liên quan tới lâu đài Mùa Đông tà dị mà cổ xưa, câu chuyện của anh ta như được trích ra từ một cuốn truyện cổ tích ít người đọc, hoàn toàn xa lạ với thế kỉ XXI.
Các bạn học thật khó mà tưởng tượng thời niên thiếu ở Hollywood mà không có [Chiến Tranh Giữa Các Vì Sao], không có [The Beatles], không có khoai tây chiên, bắp rang bơ, anh ta cũng vậy.
Hoàn toàn không thể hiểu được tính xốc nổi và ồn ào của những người bạn cùng trang lứa.
Nhưng Khang Mộ Thành rất giống anh ta, bọn họ đều là người trưởng thành, ít nói. So với tiệc tùng, bia và gái, bọn họ thích xem những thứ mà người khác cho là nhàm chán.
Ví dụ như một bộ phim dài hơn sáu tiếng.
Xem xong bộ phim dài ấy thì đúng sáu giờ. Leo nhớ, cửa sổ kí túc xá cũng có ánh sáng mờ chiếu vào như thế.
Giống như cách một thế hệ đã là cách một đời.
“Tôi cũng không muốn tin là nó sẽ giết Kimberly.” Leo mở đầu bằng một kết luận thật ly kỳ: “Nhưng tôi không có chứng cứ nào cả, cũng không thể nào chứng minh cho nó… Đây là một chuyện vô cùng tồi tệ.”
Quả nhiên có một người phụ nữ. Khang Mộ Thành suy nghĩ: “Nó là ai?”
Leo: “Em gái tôi, Margaret.”
Một khi cấm kỵ bị đánh vỡ thì không còn áp lực bức ép người khác nữa. Không đợi truy hỏi, anh ta chủ động nói: “Nếu nhà chúng tôi bị nguyền rủa thật, vậy hẳn là con bé mắc một chứng bệnh dị ứng hiếm thấy, dị ứng mạnh với ánh sáng, chỉ cần có một chút xíu ánh sáng thì con bé cũng bị sốc.”
“Peggy bị bệnh này, từ nhỏ đến lớn, con bé chưa bao giờ xuất hiện vào ban ngày." Leo vừa nói vừa làm động tác tay, ra hiệu cho anh đi cùng mình: “Nhưng đây cũng không phải điều tồi tệ nhất.”
Anh ta nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa khảm hoa ở cuối tầng bốn, bên trong là một phòng tranh, xung quanh treo tranh của mỗi người mỗi đời của gia tộc Sal.
“Tôi nhớ đã từng nói với anh, tổ tiên của tôi luôn gặp phải cuộc hôn nhân không có tình yêu, ba tôi cũng thế. Ông ấy cưới mẹ tôi – bà ấy là con gái của ông trùm sắt thép nước Mỹ - vì muốn tu sửa pháo đài này. Bởi vì chiến tranh tàn phá mà gia tộc Sal phá sản.
“Bọn họ sinh ra tôi, nhưng đôi bên đều không có hạnh phúc. Vì vậy mẹ tôi bỏ lại tôi, rời khỏi đây. Tôi không trách bà ấy, như vậy đã tốt hơn trước kia rất nhiều rồi, đúng không? Sau đó, ba tôi cưới mẹ của Peggy, khi ấy tôi còn vui thay ông ấy. Nhưng có lẽ đại khái là có nguyền rủa thật, người đàn ông bỏ vợ sẽ mất đi người mình yêu.”
“Mẹ của Peggy mắc bệnh tâm thần. Lúc bà ấy sinh con đã gặp vài chuyện khó khăn, tinh thần không ổn định, thậm chí còn muốn giết chết Peggy vừa mới ra đời. Ba tôi muốn cản bà ấy, hai người vật lộn với nhau, ba tôi lỡ tay đẩy bà ấy xuống cầu thang, mà bà ấy cũng dùng kéo cắt vỡ động mạnh của ông ấy. Lúc tôi phát hiện ra bọn họ thì máu đã muộn cả sàn nhà rồi.”
Giọng Leo vô cùng phức tạp. Anh ta cũng không muốn tin vào ‘nguyền rủa’, nhưng các loại thảm kịch vẫn xảy ra mà lại không có lời giải thích nào về lâu đài Mùa Đông quỷ dị.
“Đây là ngoài ý muốn.” Khang Mộ Thành phí công an ủi.
“Luôn là ngoài ý muốn, đều là ngoài ý muốn cả.” Leo lẩm bẩm.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Leo hít một hơi sâu, lên tinh thần, nói: “Không nói về chuyện này nữa. Peggy di truyền căn bệnh của mẹ, tôi đã mời đến mấy bác sĩ cho con bé, đúng hạn chữa trị. Mười mấy năm trước, bệnh tình của con bé đã không thể khống chế nổi rồi.”
Khang Mộ Thành hỏi: “Là cô ấy hát sao?”
“Tôi nghĩ là thế, con bé hơi nghịch ngợm.” Trên mặt Leo lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Có lúc, con bé sẽ chạy ra khỏi mật đạo, đùa dai, hù doạ người khác.”
Điều này có thể giải thích được việc anh ta trình bày về ‘chuyện lạ’.
“Tôi cũng không hiểu về tội phạm, nhưng Tĩnh Tĩnh vẫn luôn sáng tác về phương diện này nên tôi có biết đôi chút.” Khang Mộ Thành cân nhắc một lúc lâu, uyển chuyển an ủi: “Đây là âm mưu giết người vô cùng rõ ràng, không giống như đùa dai mà lỡ tay.”
Leo dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh nghĩ vậy sao?”
Khang Mộ Thành gật đầu.
“Tôi cũng cho là vậy.” Leo thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà, sự tin tưởng của mình vẫn không thể nào thay đổi được tình cảnh của Margaret. Anh ta lại rầu rĩ: “Nếu không phải là con bé thì là ai chứ?”
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Giản đâu rồi? Hình như cô ấy… Ừm, để ý tới chuyện này đúng không?”
Khang Mộ Thành nói: “Sáng nay tôi có tới phòng cô ấy nhưng cô ấy không có ở đó. Tới giờ tôi vẫn chưa gặp được.”
Leo sợ run lên, kinh ngạc: “A, không, sẽ không phải…”
Khang Mộ Thành nhìn anh ta bằng ánh mắt ‘giống như anh nghĩ đấy’.
Leo hít một hơi sâu, lập tức khóa trái cửa phòng tranh, mở ra cơ quan đằng sau một bức tranh. Đồ trang trí bên cạnh lò sưởi bị rời đi, lộ ra một đoạn mật đạo giống y như hành lang bên ngoài.
“Đi cùng tôi đi.” Anh ta nói.
Hai người đi vào mật đạo. Tuy nói là mật đạo nhưng không hề chật hẹp hay tối thui. Nó giống như một hành lang thông thường vậy, chỉ là có thêm một đoạn đường, có mấy căn phòng bị ẩn giấu thôi. Leo đẩy cánh cửa ở cuối hành lang ra, bên trong là một phòng ngủ lớn giống phòng ngủ chính của anh ta.
Trên trần nhà treo đèn chùm sáng chói, một cái màn có tua rua đỏ căng trên bốn trụ giường, chiếc gương lớn tuyệt đẹp cao trên trần nhà, đồ trang trí bằng ngà voi khắc hoa, còn có một chiếc ghế có tay vịn màu xanh da trời theo phong cách Rococo.
Trên ghế có một bộ hài cốt mặc trang phục cung đình đang ngồi.
Khang Mộ Thành thấy lạnh lẽo trong lòng: “Đây chính là bộ hài cốt biến mất sao?”
“Là mẹ của Peggy.” Leo lời ít ý nhiều: “Peggy không thể chấp nhận việc mẹ mình mất.”
Anh ta áy náy nói: “Xin lỗi, tôi đã gạt các anh. Sau đó tôi đã nói với Peggy về chuyện này rồi. Con bé cũng không biết cái này rất đáng sợ, chỉ là muốn mang nó đi gặp người thân của Melanie mà thôi. Kimberly đột nhiên lên tiếng khiến nó giật mình nên làm rơi người xuống.”
Khang Mộ Thành: “…” Anh chỉ lắc đầu.
“Peggy.” Đi qua phòng ngủ, Leo đi tới một một hành lang chưa bao giờ xuất hiện: “Em ở đâu?”
“Là Leo sao?” Căn phòng bên trái có người nói chuyện: “Mời vào.”
Leo đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì trợn mắt há mồm: “Có chuyện gì vậy?”
Đây là một căn phòng búp bê, bày rất nhiều búp bê sưu tập được trên thế giới, thậm chí có cả bộ sưu tập búp bê Barbie. Lúc này, một cô gái tóc vàng đeo mai rùa mềm mại trên lưng đang nằm trên chiếc thảm lông dê dày, tay chân bị trói chặt, giống như một con rùa nhỏ bị lật ngã trên đất.
“Ô ô!” Miệng cô ta bị nhét vải chặn lưỡi, không thể nào nói chuyện.
“Ôi trời ơi!” Leo vội vàng nói: “Giản, mau buông em ấy ra.”
“Xin đừng lo lắng, tôi không làm tổn thương đến tiểu thư Margaret đâu, nhưng đối với thứ đồ chơi không an toàn này, cô ấy lại…” Giản Tĩnh xoay chiếc dao cắt bít tết trong tay: “… Cảm thấy hứng thú, đúng không?”
Leo sợ hãi: “Peggy, sao lấy được dao ở đâu?”
Giản Tĩnh rút miếng vải trong miệng cô ta ra,
Margaret thét chói tai: “Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi!”
Leo vô cùng xấu hổ, bước nhanh về phía trước, đè vai cô ta lại: “Peggy, em bình tĩnh đi.”
“Leo, em ghét cô ta.” Nhìn thấy anh trai, Margaret không gào nữa, mà dựa vào vai anh ta khóc thút thít: “Bảo bọn họ đi đi, bảo bọn họ đi đi, em không muốn, em không muốn gặp bọn họ.”
Leo ôm lấy em gái, an ủi vỗ lưng cô ta: “Không sao, đừng sợ.”
Khang Mộ Thành nhìn Giản Tĩnh, mang ý trách cứ: Đây chính là không mạnh mà em nói sao?
Giản Tĩnh lập tức xin lỗi: “Đây là lỗi của em, hôm qua anh Anh Kiệt bị giật mình, em sợ mọi người lại bị hại nữa nên đi vào, hình như dọa cô ấy rồi.”
“Peggy gần như không gặp người lạ, không thể bị kích thích.” Leo nhìn như tùy việc mà xét, không đáng trách cứ, nhưng giọng không còn thân thiết như lúc ban đầu.
“Xin lỗi anh.” Giản Tĩnh nói.
Theo dõi bí mật của anh ta, thăm dò chân tướng bị cất giấu, đương nhiên sẽ khiến anh ta không vui, đây là cái giá phải trả.
Cô đợi một lúc sau mới nói: “Tôi muốn loại bỏ sự nghi ngờ của Margaret.”
Leo nói: “Tôi tin không phải con bé.”
Mắt Giản Tĩnh hơi lóe lên: “Chỉ là tin tưởng thôi sao? Xin đừng trách, tôi không có ý gì khác, chỉ là trước đây anh đưa ra một kết luận đã giải quyết xong chuyện rồi nên tôi cho rằng anh đã tạm thời hạn chế hành động của cô ấy?”
“Đúng vậy, tôi khoá con bé lại.” Leo nói.
“Vậy sao chỉ là tin thôi?” Giản Tĩnh cực kỳ nhạy bén: “Anh nghe được tiếng hát thì hẳn là đã xác nhận thông qua mật đạo ở thư viện đúng không? Đây chính là nguyên nhân anh tới chậm.”
Leo gật đầu: “Nhưng mà, lúc nãy…” Anh ta cau mày, có chút lấy làm lạ: “Cửa bị mở.”
“Là cửa phòng ngủ sao?”
“Đúng vậy.”
Giãn Tĩnh trầm ngâm không nói.
Tối hôm qua, cô phá giải cơ quan phòng gương, tiến vào mật đạo, lập tức cẩn thận nghiên cứu cửa phòng ngủ. Bên trong không thể nào khoá trái được, nhưng có thể cài ba cái khoá từ bên ngoài, đảm bảo cửa phòng hoàn toàn đóng chặt.
Dựa vào sức của Margaret thì cô ta không thể dựa vào mình mà phá cửa đi ra được.
Là ai thả cô ta ra?
“Margaret.” Cô ngồi xổm xuống, mở thẻ quyến rũ ra: “Đêm hôm trước cô đi ra ngoài đúng không?”
Margaret tựa trên vai Leo, nghiêng đầu mỉm cười: “Tôi biết cô ta nhất định sẽ chết.”
“Tại sao?”
“Cô ta bị nguyền rủa.”
Leo khổ sở nói: “Không, Peggy, đừng nói như vậy.”
“Ngày đó cô nhìn thấy cái gì?” Giản Tĩnh tiếp tục hỏi.
Margaret nói: “Leo, đừng kết hôn với cô ta, em không thể không có anh.”
“Peggy, dù anh có kết hôn thì em cũng sẽ không mất anh, em sẽ có thêm một người thương em.” Leo thành khẩn nhìn vào mắt cô ta: “Anh sẽ không rời khỏi em.”
“Không!” Margaret lại lần nữa rơi vào hỗn loạn, cô ta thét chói tai: “Không! Không!”
Gương mặt cô ta vì oán hận mà trở nên vặn vẹo, tiếng thét khiến Leo sợ hết hồn.
Là cô ta sao?
Có phải do Margaret không thể nào tiếp nhận Melanie nên mới giết cô ấy không?