Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 227 - Chương 228

Chương 228

Margaret mắc bệnh nên Leo đành phải gọi Mary tới và cho cô ta một viên thuốc an thần.

“Mary.” Margaret nằm trên chiếc giường nhung mềm mại, giống như người đẹp ngủ trong rừng phiên bản người thật.

Dáng vẻ của cô ta chỉ mười bảy, mười tám tuổi nhưng vẫn hành động như một đứa trẻ, níu lấy ống tay áo của Mary không chịu buông ra.

Mary cũng không thờ ơ như đối với người ngoài, dịu dàng an ủi: “Đám cưới đã bị hoãn lại, Leo không đi, chị cũng không đi đâu, em ngủ đi.”

Margaret mỉm cười hài lòng, thì thào: “Không cần Melanie, chỉ cần Peggy, Leo và Mary, chúng ta sẽ ở trong lâu đài mãi mãi, không đi đâu cả...”

Nỗi đau thoáng qua trong mắt Leo, nhưng anh ta không thể nói câu ‘Sẽ có thêm một người nữa đến yêu thương em’.

Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, hô hấp của Margaret dần dần chậm rãi, chìm vào giấc ngủ sâu.

Lúc này Mary mới bùng nổ, lạnh lùng nói: “Tại sao bọn họ lại ở chỗ này? Leo, anh biết rõ tình hình gần đây của Peggy rất tệ, không thể chịu đựng bất kỳ kích thích nào!”

Khang Mộ Thành lập tức đứng lên: “Xin lỗi, là lỗi của chúng tôi, làm phiền đến cô ta.”

“Các người đừng quá phận.” Mary hỏi: “Đây là chuyện riêng của Leo, tại sao các người lại nhúng tay chuyện riêng tư của người khác thế?”

“Bởi vì Kimberly đã chết.” Giản Tĩnh nhấn mạnh, không khoan nhượng: “Trong mắt của mấy người, cô ta là một cô gái tội nghiệp yếu đuối đáng thương. Tôi không phủ nhận điều này, quả thực cô Sal chịu đủ đau khổ nhưng cô ta cũng là kẻ tình nghi giết người.”

Mary nói: “Peggy không có khả năng giết người. Cô bé chưa bao giờ chạm vào ngọc trai, cũng không thể lấy được chất độc.”

“Nhưng cô ta có thể thông qua lối đi bí mật và xuất hiện ở bất cứ nơi nào.” Giản Tĩnh lạnh lùng nói: “Nếu cô ta có đồng phạm thì sao?”

“Đồng phạm? Tôi?” Mary sắc bén hỏi: “Bởi vì tôi không đồng ý việc Leo kết hôn?”

“Không, Margaret là người không muốn anh trai mình kết hôn.” Giản Tĩnh nói: “Và cô là bạn của cô ta.”

Cùng với sự xuất hiện của Margaret, hiềm nghi của Mary đã được giải đáp một nửa. Cô ấy từng nói mẹ mình làm thuê trong Lâu đài Mùa đông. Có thể suy đoán rằng chắc hẳn cô ấy đã ở đây một thời gian rất dài khi còn nhỏ, rất có khả năng là bạn tốt với Margaret, người bằng tuổi.

Vì vậy, việc Mary không chấp nhận cuộc hôn nhân của Leo không phải do tình yêu mà là vì lo lắng cho Margaret.

Tuy nhiên, điều này không thể giảm độ hiềm nghi của của bọn họ xuống.

“Khi mất điện, cô không ở trong phòng của mình.” Giản Tĩnh nói: “Cô phải xóa bỏ hiềm nghi của mình thì mới có thể xóa được hiềm nghi của Margaret.”

Mary im lặng.

Giản Tĩnh quay đầu nhìn về phía Leo: “Ai biết Margaret?”

“Chỉ có tôi và Mary.” Leo lo lắng nói.

“Vậy thì chúng ta ở đây, chỉ mấy người trong chúng ta làm rõ mọi chuyện: Khi mất điện, anh Leo đã thông qua lối đi bí mật trong thư viện để tìm cô Margaret đúng không?”

Leo: “Đúng.”

“Anh phát hiện cửa mở, cô ta có ở đó không?”

Leo lắc đầu, nhìn sang Mary xin ý kiến.

Tuy nhiên, Mary lại nói: “Tôi không rõ lắm, lúc ấy tôi đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối cho Peggy, George không biết Peggy ở đó nên tôi phải tránh tầm mắt của anh ta. Sau khi cúp điện, tôi lập tức tìm nến rồi lên lầu.”

Từ phòng bếp lên lầu hai, thời gian lại trùng khớp.

Giản Tĩnh suy nghĩ: “Cô không đi xem cô ta à?”

“Tôi biết Leo nhốt cô bé trong phòng ngủ, chỉ không ngờ cô bé sẽ ra ngoài.” Mary mím môi: “Tất nhiên phản ứng đầu tiên của tôi lúc đó là lên lầu để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.”

Giản Tĩnh gật đầu, không bình luận gì, lấy con dao cắt bít tết ra: “Cô từng thấy cái này chưa?”

Mary nói: “Đó là con dao làm bếp.”

“Lúc tiến vào, cô Margaret đã tấn công tôi bằng cái này.”

Mary nhíu mày, vẻ mặt đầy hoang mang.

Nhưng Giản Tĩnh bất thình lình bỏ qua vấn đề này, thay vào đó lại hỏi: “Có thể vẽ cho tôi bản đồ của lối đi bí mật được không? Không cần quá chi tiết, chỉ cần các bộ phận ở tầng một, tầng hai và tầng ba là được.”

Leo do dự một lúc, mãi lâu sau mới nói: “Có thể, cái này cũng không phải bí mật.”

Anh ta đã vẽ một sơ đồ đơn giản.

Không thể không nói, trong tòa lâu đài cổ kính này có nhiều lối đi bí mật hơn bình thường.

Nhìn thẳng vào bản đồ:

...Căn gác lửng bí mật...

(Tầng bốn) Lối đi bí mật... Phòng chân dung... Cầu thang... Phòng Leo và Melanie...

(Tầng ba) Phòng kính... Cầu thang... Phòng Carl... Khang... Giản... Tư... Lối đi bí mật...

(Tầng hai) Thư viện... Cầu thang... Phòng thay đồ (phòng vàng)... Lối đi...

(Tầng một) Phòng khách... Cầu thang... Phòng tiếp khách... Phòng ăn... Nhà bếp...

...Khu vực tầng hầm...

Lối đi bí mật đầu tiên ở tầng bốn, một hành lang kéo dài thông qua phòng chân dung dẫn đến phòng của Margaret. Trong hành lang này có một cánh cửa ẩn, phía sau là cầu thang, cũng chính là lối đi bí mật thứ hai. Đường này đi thông qua phòng kính ở tầng ba, thư viện ở tầng hai và phòng tiếp khách tầng một.

Lối đi bí mật thứ ba nằm bên phải, từ phòng của Leo và Melanie đi xuống, đi qua phòng của Tư Anh Kiệt, Kimberly và gác lửng sau bếp, thông xuống tầng hầm.

Phía sau thì hầu hết các phòng trên tầng bốn đều có một gác lửng bí mật thông với các lối đi bí mật ở bên trái và bên phải.

“Lối vào phòng ngủ chúng tôi đã bị chặn lại.” Leo nói: “Có lẽ cô bé đi theo gác lửng vòng qua phòng của Tư.”

Giản Tĩnh: “Tại sao nó bị chặn?”

Leo ngượng ngùng: “Không tiện lắm.”

Khang Mộ Thành: “Khụ khụ.”

“À à, không sao.” Giản Tĩnh bình tĩnh như không có việc gì: “Lối đi bí mật có dẫn đến phòng bếp không?”

Leo giải thích: “Trước đây Peggy rất thích ném mấy thứ linh tinh vào trong thức ăn nên ba tôi đã niêm phong nó từ lâu rồi.”

Giản Tĩnh cảm thấy không đúng, nếu Margaret không thể vào bếp thì tại sao Leo lại nghĩ đó là trò đùa của em gái mình sau vụ ngộ độc đầu tiên?

“Margaret vào được không?” Cô truy hỏi.

“Để tôi nói cho cô biết.” Mary nói: “Vốn dĩ không vào được, nhưng phòng bếp đã được sửa sang lại hai năm trước, vách tường đã hư hỏng, phía sau có một cái tủ trống, có thể trèo vào.”

Vẻ mặt Leo đầy lúng túng, giải thích: “Peggy không thể lấy được chất độc, cũng không thể nhận ra.”

“Có lẽ, nhưng đó không phải là vấn đề.” Giản Tĩnh bình tĩnh nói: “Được rồi, tôi không còn nghi ngờ gì về Margaret nữa. Bây giờ, tôi sẽ điều tra những chuyện khác, không cần chờ cơm trưa.”

Giản Tĩnh quay lại đường cũ, đi ra khỏi phòng kính trên tầng ba, tiến vào phòng đối diện qua cửa hông.

Đứng ở đây trải bản vẽ tầng hai và tầng ba ra để quan sát từ trên xuống.

Cách bố trí của hai tầng giống như nhau, có cầu thang ngăn cách khu vực bên trái và bên phải, hai bên hành lang đều có phòng.

Bản vẽ tầng hai nhìn từ trên xuống:

Phòng nghỉ... Cầu thang... Phòng khách... Phòng thay quần áo

...Hành lang...

Thư viện... Cầu thang... Phòng bida... Phòng hút thuốc... Phòng ngắm cảnh

Bản vẽ tầng ba nhìn từ trên xuống:

Phòng sưu tầm... Cầu thang... Carl... Khang... Giản... Tư...

...Lối đi... Hành lang...

Phòng kính... Cầu thang... Phòng khiêu vũ nhỏ... Phòng nghỉ... Phòng piano.

Đối diện phòng kính là phòng sưu tầm của nhà họ Sal, nơi trưng bày những món đồ cổ mà nhà họ Sal sưu tầm được như bộ đồ ăn bằng bạc tinh xảo, đồng hồ quả quýt điêu khắc kim loại, lọ thuốc hít tráng men, bội kiếm của nhân vật nổi tiếng, đồ gốm sứ Trung Quốc, nhẫn khắc tên... Mấy thứ này không nhất định là vô giá, nhưng đều là những thử được ghi chép trong lịch sử.

Hoặc những đồ lưu niệm có liên quan đến dòng họ như huân chương, bản thảo, súng ống, triều phục, quạt… Tất cả đều là đồ xưa của tổ tiên, kể lại lịch sử và vẻ vang của dòng họ.

Giản Tĩnh ở trong căn phòng này hơn một tiếng đồng hồ, nghiêm túc thưởng thức hết hàng trưng bày, sau đó cô đi tới phòng khiêu vũ nhỏ.

Đây là nơi chỉ những tiểu thư quý tộc trong quá khứ mới có, nơi này không được sử dụng lâu lắm rồi, sàn nhà xám xịt, giấy dán tường xung quanh cũng toả ra mùi ẩm mốc.

Đi xuyên qua phòng khiêu vũ là một phòng nghỉ khác.

So với phòng nghỉ trên tầng hai thì vách tường và trần nhà ở đây nữ tính hơn, các bức tranh vẽ Đức mẹ đồng trinh và Nữ thần, màu sắc thiên về gam hồng nhiều hơn.

Trái ngược với cách trang trí, vật dụng trong nhà lại rất hiện đại, có ghế sofa rộng thoải mái và màn hình lớn, thích hợp để tụ tập xem phim với bạn bè.

Cuối cùng gần cửa sổ là phòng piano, tất nhiên cũng có một cây đàn piano cũ kỹ. Cửa sổ khóa chặt, bên ngoài là một tầng băng giá, nhìn từ xa giống như ác ma đang nhảy múa trên vách núi, lạnh lùng nhìn chằm chằm người nào đó.

Đến đây, tất cả các phòng trên tầng ba đã được kiểm tra.

Đi xuống tầng hai, cô gặp Horan trong phòng hút thuốc.

“Anh Horan, anh tới đây hút thuốc à?” Cô chào hỏi.

Horan lạnh lùng gật đầu.

“Nói thật nhé.” Giản Tĩnh tùy tiện hỏi: “Anh xác định là anh không muốn nói cho tôi biết mình đang ở cùng ai lúc mất điện hôm qua à?”

Horan hoảng hốt lắp bắp: “Cô nói cái gì?”

“Anh vốn không ở đây.” Cô nói.

Hora bình tĩnh nói: “Không, tôi ở đây.”

“Khi mất điện, tôi không ngửi thấy mùi khói thuốc lá trên người anh.” Giản Tĩnh không hề khách khí vạch trần: “Nhưng sau đó khi chúng ta gặp nhau trong thư viện thì lại có.”

Horan chợt dừng lại, lập tức nói: “Cô nhớ nhầm rồi.”

“Khứu giác của tôi thính hơn người bình thường. Nếu lúc đó trên người anh có mùi thuốc lá thì chắc chắn tôi sẽ ngửi thấy được.”

Thẻ theo dõi trung cấp sẽ không bỏ lỡ những manh mối rõ ràng như vậy, Giản Tĩnh không có trí nhớ liên quan chứng tỏ rằng cô không ngửi thấy mùi.

“Vì vậy cô đang nghi ngờ tôi à?” Horan hỏi lại.

Giản Tĩnh mỉm cười: “Hoàn toàn ngược lại, tôi cho rằng anh biết rõ việc Kimberly đeo sợi dây chuyền của Melanie nên chắc chắn không phải là anh. Trừ khi anh giết Kimberly trong cơn tức giận vì những câu bông đùa của cô ta.”

Horan sững sốt: “Vì sao?”

“Bởi vì anh gặp được Melanie.” Cô nói: “Anh ăn nói dè dặt, che giấu sự thật, anh chỉ không muốn gây thêm rắc rối cho Melanie. Một người phụ nữ sắp kết hôn, không, phải là một người phụ nữ đã kết hôn cùng với bạn thân, anh lại tránh né bạn tốt để nói chuyện với chồng cô ta rất dễ gây ra những liên tưởng về quan hệ bất chính.”

Anh ta im lặng, điếu xì gà giữa hai ngón tay lặng lẽ cháy, làn khói bay lơ lửng trong không trung.

Một lúc lâu sau, anh ta mới lên tiếng: “Giản, cô thật sự đã làm tôi ngạc nhiên. Tôi không nghĩ cô lại nghiêm túc như vậy, tôi vốn cho rằng cô chỉ thấy chuyện này thú vị, chơi trò chơi trinh thám mà thôi.”

Giản Tĩnh cười ha ha.

“Quả thật là tôi đã đi tìm Melanie, có mấy chuyện không tiện nói cho cô.” Horan giữ vững điểm mấy chốt: “Cho dù cô nghi ngờ tôi thì tôi cũng sẽ không nói cho cô.”

Cô không để bụng: “Anh không cần phải nói với tôi, anh chỉ cần nói ‘có’ hoặc ‘không’ là được rồi.”

Horan nhíu mày, ra dấu tay ‘xin mời hỏi’. Tư thế của anh ta rất tao nhã, giống như một nhà quý tộc nước Phổ xuyên không đến, một người đàn ông có hiểu biết đầy kiêu ngạo. Mặc dù chỉ số IQ của phụ nữ không đáng khen ngợi, nhưng bọn họ lại có quyền lợi đặc biệt là được bốc đồng.

Nhưng khi Giản Tĩnh hỏi vấn đề của mình, vẻ dè dặt trên khuôn mặt anh ta đông cứng lại.

“Chỉ một chút, ừm, một kết quả nhỏ của trò chơi trinh thám.” Giản Tĩnh giả mù sa mưa hỏi: “Vì vậy ‘phải’ hay là ‘không phải’?”

Khuôn mặt Horan đầy căng thẳng, sau một lúc lâu, anh ta mới gật đầu nhẹ đến mức không thể nhìn thấy.

“Tôi không có gì muốn hỏi anh nữa.” Cô lạnh lùng nói.

Sau buổi trưa, cuối cùng thời tiết cũng sáng lên.

Giản Tĩnh thăm Melanie đang hồi phục sức khỏe: “Cô có khỏe không?”

“Ngực tôi hơi căng, Leo nói anh ấy sẽ đưa tôi đến bệnh viện.” Melanie cố ngồi dậy, cười khổ: “Giản, làm ơn cho tôi một tin tức tốt, xin cô.”

Giản Tĩnh nói: “Anh Horan đã thừa nhận anh ta đến gặp cô trước khi mất điện.”

Melanie khẽ thở nhẹ, xấu hổ nói: “Lẽ ra tôi phải tự mình nói với cô, August... Không phải anh ấy.”

“Đương nhiên, anh ta biết rõ sợi dây chuyền không ở trên người cô rồi.” Giản Tĩnh an ủi: “Trước mắt, manh mối đã rất rõ ràng, chẳng qua tôi lo lắng cho Leo...”

Melanie thắc mắc: “Leo?”

“Không, không có gì đâu.” Cô ngắt lời: “Cô nên đến bệnh viện”.

“Đến khi tôi quay lại, mọi việc sẽ ổn thỏa chứ?” Melanie đầy mong chờ hỏi.

Giản Tĩnh trả lời chắc chắn: “Đúng vậy, tôi nghĩ tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết.”

Bình Luận (0)
Comment