Margaret vẫn ổn.
Lọ thuốc độc và thứ đó của Liên Xô được tìm thấy trong mật thất, nhưng tác dụng của thuốc an thần vẫn còn, cô ta cũng chưa kịp làm ra hành động gì tổn hại đến bản thân và mọi người.
Leo thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể sử dụng đầu óc đến rối tinh rối mù để nghĩ xem nên làm thế nào với Melanie.
“Đây không phải vấn đề sĩ diện.” Horan đã sớm khôi phục như bình thường, bình tĩnh nói: “Trước tiên phải giải quyết vấn đề này đã, tránh cho bên ngoài suy đoán."
Leo vẫn do dự. Anh ta rất yêu Melanie, ngay cả khi biết cô ấy muốn giết mình, hay thậm chí đã giết chết Kimberly thì cũng khó để anh ta có thể quyết định ngay lập tức.
Nhưng ngay sau đó, anh ta không cần phải bối rối nữa.
Trong thời gian họ đến thăm Margaret, Melanie đã tự sát.
Cô ta nói muốn vào nhà vệ sinh, George, Carl và Tư Anh Kiệt, chẳng ai trong số ba người ở lại có thể ngăn cản cô gái giải quyết vấn đề sinh lý cả.
Chờ đến khi phát hiện ra thì cô ấy đã tắt thở rồi.
Nguyên nhân cái chết là do uống thuốc độc, cũng là chất độc xyanua. Cái chết xảy ra trong chớp nhoáng.
Vụ giết người thứ tư nhằm vào Melanie cuối cùng đã thành công, chớ trêu làm sao.
Ban đầu vốn là tới tham gia hôn lễ, nhưng bây giờ lại trở thành đám tang.
Leo chịu đả kích nên toàn bộ tang lễ đều do Khang Mộ Thành, Horan và Mary lo liệu. Còn Tư Anh Kiệt phụ trách an ủi chú rể bất hạnh kiêm góa vợ.
Anh ta kể chuyện cũ của mình.
Cùng nhau trải qua khó khăn sẽ rút ngắn khoảng cách giữa người với người, càng có thể đồng cảm hơn với nỗi đau của nhau. Sự thấu hiểu như vậy còn hiệu quả hơn nhiều so với quan tâm.
Lúc rời khỏi Barna, họ đã thân nhau hơn nên cùng hẹn nhau đi trượt tuyết.
Chậc, mà lại không có Giản Tĩnh.
Tư Anh Kiệt áy náy chuyển lời xin lỗi của Leo: "Anh ấy rất cảm ơn em, nhưng cũng không mong... Tĩnh Tĩnh, em biết mà, chuyện này không liên quan gì đến em, chỉ là khi nhìn thấy em..."
Giản Tĩnh vô cùng buồn bực.
Tư Anh Kiệt lại nói: "Em thông cảm cho anh ấy một chút, đến lâu đài anh ấy cũng phải bán mất."
Điều này khiến cô kinh hãi: "Bỏ rồi à?"
"Mặc dù có hơi tiếc, nhưng ở lâu đài có rất nhiều chuyện không vui. Chỉ khi rời khỏi đó mới có thể bắt đầu lại." Tư Anh Kiệt nói: "Hơn nữa, anh ấy quyết tâm đưa Margaret đến một viện điều dưỡng riêng, có thể sau đó sẽ không trở về nữa."
Giản Tĩnh trầm mặc một lúc, buồn bã nói: "Có phải là bởi vì lời nguyền không?"
Tư Anh Kiệt: "... Có lẽ vậy. Em nói xem, rốt cuộc lời nguyền là có thật không? Nếu không thì cũng trùng hợp. Tóm lại, chẳng phải Melanie đã chết rồi ư?"
Giản Tĩnh liếc nhìn bảng hệ thống, thở dài.
Lần đầu tiên cô gặp đặc công trong nhiệm vụ bình thường, lúc bước vào nhà gương, đến mật đạo, hệ thống xuất thần nhập quỷ đã giở trò gian trá.
[Hệ thống: Kích hoạt điều kiện đặc biệt, nhiệm vụ đặc biệt đã được phát ra]
[Tên nhiệm vụ: Lời nguyền của Bá tước (đường nhánh)]
[Nội dung mô tả: Cái chết bi thảm ***** của Bá tước Sal. Lời nguyền độc ác gắn liền với *****, lịch sử liên tục lặp lặp đi lặp lại. Tìm kiếm **** của lời nguyền, kết thúc ********]
[Phần thưởng và hình phạt của nhiệm vụ: thành công được thưởng 10 điểm cống hiến đặc biệt, thất bại không bị phạt]
Tìm kiếm nguồn gốc của lời nguyền? Tìm ở đâu? Ai có thể biết tại sao lời nguyền lại tồn tại, mà nó thực sự có tồn tại không? Bản thân Leo có cách lý giải khoa học, còn cái chết của Melanie là do chính cô ta gây nên.
Lời nguyền ở đâu?
Chưa nói tới việc phá giải, cô cũng đâu phải là thiên sư, còn có thể làm pháp sự siêu độ cho Bá tước Sal ấy hả?
Mà... làm cũng không xong.
Gần đây cô cũng không cần điểm cống hiến lắm, cứ mặc kệ nó đi.
Sau tang lễ, Giản Tĩnh và Khang Mộ Thành trở về thành phố Hòa Bình. Trước khi chia tay, George đã mua cho cô một chiếc bánh pizza cỡ lớn, bảo cô ăn nó trên máy bay.
Hiệu quả đúng là rất tốt, mùi thơm tỏa ra toàn bộ cabin, khiến bên cạnh ăn trứng cá muối bị xông đến mức bị không cảm nhận được vị gì.
Mary trao đổi thông tin liên lạc với cô, hẹn khi nào rảnh thì gặp.
Horan theo dõi cô trên Twitter.
Carl ảo não bỏ đi, Leo không truy cứu anh ta vì tội trộm cắp nên anh ta lập tức biến mất tăm.
Leo không nói tạm biệt với cô, Giản Tĩnh cũng hiểu anh ta đang tránh né. Có lẽ đây là hào quang đặc biệt của một thám tử.
Có lúc cứu vãn, đôi khi lại tàn nhẫn.
Nhưng tới tháng tiếp theo sau khi trở về nước, Giản Tĩnh bất ngờ nhận được một gói hàng lớn được vận chuyển xuyên biên giới.
Đồng thời còn có một lá thư viết tay của Leo.
Bức thư rất dài, viết vô cùng chân thành. Đầu tiên, anh ta nói lời cảm ơn tới cô, tỉ mỉ cảm ơn cô vì đã cứu mạng anh ta, cũng xin cô tha thứ vì sự sơ suất ngày đó của mình.
"...Đầu óc của tôi bị nhồi nhét quá nhiều thông tin, sự kinh hoàng khủng khiếp và cả sự đau khổ khôn tả khiến tôi ngã quỵ. Tôi đã né tránh sự giúp đỡ của cô, điều đó khiến tôi vô cùng xấu hổ, không biết nên đối mặt với cô thế nào...
Tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, nếu ngay lúc đầu tôi không ngăn cô điều tra vụ hạ độc thì có lẽ Kimberly đã không phải chết... Đáng lẽ tôi nên đặt niềm tin ở Peggy nhiều hơn mà không phải là lập tức khẳng định mọi thứ đều là lỗi của em ấy... Quan trọng nhất là nếu như tôi có thể nói chuyện đàng hoàng với Melanie một chút thì cô ấy đã không lựa chọn con đường này ...
Tôi cứ tưởng tôi vô cùng yêu cô ấy, những thứ khác đều không quan trọng, có thể cô ấy không có cảm giác an toàn. Tôi không tài nào hiểu được vì tiền mà cô ấy đã làm những gì, vì cô ấy, tôi có thể từ bỏ quyền thừa kế, tôi không quan tâm đến nó... Có lẽ là đây là lý do khiến cô ấy lựa chọn như vậy. Tôi chưa từng hiểu cô ấy... Tôi vô cùng hối hận, nhưng mọi thứ đã quá muộn."
Anh ta tiếp tục nói là mình đã liên hệ với viện điều dưỡng, chuẩn bị đưa Margaret vào điều trị, hy vọng có thể kiểm soát được bệnh tình của cô bé. Lâu đài cũng đã bắt đầu được bán, sau khi niêm yết giá thì bắt đầu bán.
"Thực ra, tôi không thích Lâu đài Mùa đông, mùa đông rất lạnh, ngày ít nắng. Dù hệ thống sưởi rất đầy đủ nhưng tôi vẫn luôn bị cái lạnh vây quanh, cứ như chìm dưới vực thẳm vô tận. Tuổi thơ tôi đã trải qua ở chỗ này, phần lớn ký ức đều là màu đen giống như cơn ác mộng mãi không thể tỉnh dậy.
Tôi khao khát được rời khỏi nơi đó, chắc Peggy đã nhận ra, em ấy đã rất sợ hãi. Đối với em ấy, lâu đài không có ánh mặt trời mới là nơi tự do nhất. Em ấy không muốn rời khỏi đó, mà tôi cũng không đủ dũng khí kiên quyết đuổi em ấy đi... Ngay từ lúc đầu, tôi đã sai... nhưng bây giờ, đã đến lúc mặt trời phải lặn rồi... "
Bức thư được viết rất tinh tế, ngoại trừ dùng nhiều tính từ, từ ngữ có phần thơ mộng, nửa chừng còn phải tra từ điển.
Lật qua một trang, cuối cùng cũng giải thích được nguồn gốc của kiện hàng lớn này.
"Xin cô nhớ là, cô đã từng nói cô rất thích Lâu đài Mùa đông. Nhưng thật xin lỗi, sau này tôi sẽ không thể mời cô đến làm khách được rồi. Lúc tôi thu dọn đồ đạc thì tìm thấy một ít đồ lưu niệm, có thể cô sẽ thích. Hy vọng khi nhìn thấy chúng có thể xoa dịu sự tiếc nuối vì không thể trở lại lâu đài của cô.
Giản, cảm ơn cô, chúc cô luôn hạnh phúc, khỏe mạnh, không bao giờ phải khóc."
Đề bút - Người bạn trung thành của cô: Leonardo Salviklutz
Giản Tĩnh vô cùng tò mò mở kiện hàng.
Nửa giờ sau ... Cô quyết định gọi điện cho Khang Mộ Thành: "Tổng Giám đốc Khang!"
“Nhận được kiện hàng chưa?” Chắc Khang Mộ Thành đang ở trong văn phòng, xung quanh rất yên tĩnh.
"Vừa mở ra, anh có biết Leo gửi cho em cái gì không?"
Khang Mộ Thành: "Anh ấy không nói với anh."
“Em vừa tra trên mạng, nó giống kiểu bàn đọc sách mà dòng họ Roentgen làm cho Frederick II.” Giản Tĩnh hít vào một hơi khí lạnh: “Bên trong có rất nhiều cơ quan và ngăn ẩn khác nhau.”
Đây là một văn vật khá nổi tiếng, được chế tác năm 1779, hiện nằm trong bộ sưu tập của Bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan ở New York. Bộ sưu tập của dòng họ Sal có hơi khác, tạo hình không quá lộng lẫy nhưng cơ chế tuyệt đối không thua kém chút nào, trong một ngăn kéo có thể có ba, bốn ngăn ẩn, cách chơi phức tạp đến mức có thể so sánh với trò chơi giải mã.
Khang Mộ Thành cười nói: "Có lẽ vì anh ấy nghe nói em là nhà văn nên mới đưa cho em bàn đọc sách."
“Không chỉ có vậy đâu.” Giản Tĩnh nhìn lướt qua bàn đọc sách đã bị mở hơn nửa ra, chậm rãi nói: “Em vừa mới mở ra mấy cơ quan, mỗi một ô vuông đều được anh ấy đặt đồ vào.”
Nên nói tính cách của Leo như thế nào đây, trong sự ấm áp lại có chút yếu đuối, trong ngây thơ có chút lãng mạn.
Có khi nào anh ta nghĩ đưa bàn đọc sách không thì hơi khó coi nên mới đặt vào mỗi ngăn ẩn một món quà nhỏ? Có khi nào anh ta cho rằng mỗi lần cô phát hiện ra một ngăn ẩn thì sẽ cảm thấy bất ngờ?
Nói tóm lại, cô lấy ra rất nhiều món quà.
Bút lông chim, bật lửa, lọ mực, hộp kim chỉ, ống tay áo, hộp thuốc lá... Đều là đồ dùng đến từ những thời đại khác nhau từ thế kỷ 16 đến thế kỷ 20. Tất cả đều là những đồ vật tinh xảo, nhỏ bé, không đắt nhưng rất hiếm.
"Quan trọng nhất là có một chiếc nhẫn."
Trong ngăn tủ nhỏ tối màu ở giữa phía trên bàn đọc sách, xoay bánh răng bên cạnh sẽ hiện ra một ngăn ẩn. Bên trong đặt một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn cổ mà Melanie dùng để hạ độc.
Có một tờ ghi chú được đính kèm:
Đây là di vật của dòng họ, tôi không muốn bán cũng không muốn nhìn thấy nó, nghĩ tới nghĩ lui vẫn muốn tặng lại cho cô, không biết vì sao nhưng luôn có cảm giác rằng cô sẽ không bận tâm đến quá khứ của nó. Tái bút: Nếu tôi đã nhầm, mà cô không thích nó thì xin cứ ném đi, hoặc làm lại, gắn thêm đá quý.
Tất nhiên là Giản Tĩnh sẽ không bận tâm.
Chưa kể bản thân chiếc nhẫn là đồ cổ, sau khi dính máu thì lại có chỗ hấp dẫn khác biệt.
Chỉ là: "Em nhận nó thì có được không?" Cô ấy hỏi.
Khang Mộ Thành nói: "Nếu Leo đã tặng cho em thì không cần lằng nhằng làm gì, cứ nhận đi." Lại nói thêm: "Đừng để ý đến giá trị tiền bạc của nó, với anh ấy, đây là thứ ít quan trọng nhất."
“Vậy nếu ... đây là vật quan trọng của lão bá tước, ôi, của dòng họ Sal thì sao?” Cô hỏi.
“Chắc chắn là Leo biết.” Khang Mộ Thành thắc mắc: “Không phải tất cả đều là đồ cất giữ của gia đình anh ấy à?”
Giản Tĩnh nghẹn lời.
Cô không có cách nào nói với Khang Mộ Thành rằng chiếc nhẫn này là nguồn gốc của lời nguyền của dòng họ Sal.
Thành thật mà nói thì hoàn toàn không thể nhận ra ấy chứ.
Nhưng thời điểm cô cầm chiếc nhẫn lên, nhiệm vụ nhánh đã được giải mã.
[Hệ thống: Kích hoạt điều kiện đặc biệt, nhiệm vụ đặc biệt đã được phát ra]
[Tên nhiệm vụ: Lời nguyền của Bá tước (đường nhánh)]
[Nội dung mô tả: Cái chết bi thảm không cam tâm của Bá tước Sal, lời nguyền độc ác gắn liền với chiếc nhẫn bị hạ độc, lịch sử liên tục lặp đi lặp lại. Tìm kiếm nguồn gốc của lời nguyền, kết thúc tình yêu bi kịch]
[Phần thưởng và hình phạt của nhiệm vụ: thành công được thưởng 10 điểm cống hiến đặc biệt, thất bại không bị phạt]
Ban đầu, nguồn gốc của lời nguyền là công chúa hạ độc bá tước. Mà đạo cụ công chúa sử dụng chính là chiếc nhẫn ruby ẩn này.
Chỉ là con cháu của lão bá tước già không biết điều bí ẩn này, Hơn nữa vì nó là vật gia truyền nên chiếc nhẫn được truyền từ đời này sang đời khác, về cơ bản là được kế thừa bởi tân bá tước phu nhân.
Từ đó lời nguyền kéo dài mãi không dứt?
Không đúng lắm nhỉ.
Nhưng hệ thống nói đã nói vậy thì cứ lý thích như thế đi.
“Vậy em sẽ nhận.” Cô nói với Khang Mộ Thành: “Sau đó Leo sẽ bắt đầu lại từ đầu nhỉ.”
Khang Mộ Thành thở dài: "Hy vọng là vậy."
Sau khi cúp điện thoại, Giản Tĩnh cầm chiếc nhẫn lên, háo hức muốn đeo thử.
Nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
“Hệ thống, nhiệm vụ phụ của ta đã tính là hoàn thành chưa?” Cô hỏi.
[Hệ thống: Ký chủ đã tìm ra nguồn gốc của lời nguyền, nhưng chưa kết thúc bi kịch]
"Thế nào mới là kết thúc?"
[Hệ thống: Ký chủ vui lòng tự tìm hiểu]
Giản Tĩnh lại hỏi,:"Vậy nếu ta đeo chiếc nhẫn này thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
[Hệ thống: Gánh chịu lời nguyền của gia tộc Sal]
Giản Tĩnh : "..." Còn có thể như vậy nữa à?
Cuối cùng cô vẫn không dám thách thức nên khóa chiếc nhẫn lại trong két sắt.
Về phần bàn đọc sách thì lập tức chuyển nó đến bên cửa sổ phòng làm việc, ánh nắng xuyên qua tấm rèm trắng như tuyết chiếu lên chiếc bàn cổ, đường vân của gỗ rất đẹp.
Rất thích hợp để giấu đồ.
Cô thực sự rất thích, chụp một một bức ảnh gửi cho Tư Anh Kiệt, nhờ anh ta biểu đạt lòng cảm ơn của cô với Leo.
Tư Anh Kiệt đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, xúc động nói với cô: "Anh đã nói với Leo là chúng ta nên học hỏi thêm từ Mộ Thành."
Giản Tĩnh: "Ờ..." Có ai bảo là không nên học hỏi Tổng Giám đốc Khang đâu?
Tư Anh Kiệt: "Bớt nói chuyện tình cảm lại, nên kiếm nhiều tiền hơn."
Giản Tĩnh an ủi họ: "Nói với Leo là lời nguyền đã rời khỏi họ rồi, anh ấy có thể làm lại từ đầu."
Tư Anh Kiệt nói: "Chuyện này em không hiểu đâu. Kết hôn thì dễ nhưng yêu mới khó, lần này mất đi, lần sau không chắc sẽ gặp được".
Giản Tĩnh không nói gì, cảm thấy đề tài này có hơi nặng nề.
Tư Anh Kiệt lập tức nhận ra có gì đó không thích hợp, tự giễu cười: "Ôi, sao anh lại nói với em cái này làm gì chứ? Em vẫn còn trẻ, không hiểu mới tốt."
Anh ta dừng lại một chút, rồi lại hỏi cô: "Em nghĩ họ có từng yêu nhau không?"
“Chắc là có.” Giản Tĩnh: “Phụ nữ ít nhiều cũng sẽ yêu những người đàn ông yêu họ.”
Tư Anh Kiệt thở dài, cũng tò mò: "Vậy nếu có một người đàn ông đặc biệt rất yêu em thì em có ở bên anh ta không?"
Giản Tĩnh: "Sao lại hỏi cái này?"
“Nói chuyện chút thôi mà, Mộ Thành chắc chắn sẽ không nói với em mấy chuyện này đâu, không mở miệng được.” Lâu ngày ở chung với nhau nên Tư Anh Kiệt đã coi mình thành nửa anh trai của cô rồi.
Giản Tĩnh suy nghĩ rồi nói: "Không chắc."
"Tại sao?"
"Đàn ông thích em ấy hả, có nhiều lắm", Cô nói: "Em cũng không thể một chân đạp mấy thuyền nhỉ..."
Tư Anh Kiệt: "..."