Trở về từ Barna, Tết đã đến rất gần.
Năm nay, Khang Mộ Thành và Chủ tịch Khang đi nghỉ phép đón tết ở bên ngoài. Anh hỏi Giản Tĩnh có muốn đi cùng không, nhưng cô từ chối.
Khang Mộ Thành cũng không ép buộc, nói: "Anh sẽ mang quà về cho em, em muốn gì nào?"
Giản Tĩnh: "Gì cũng được."
Khang Mộ Thành nói: "Tự chăm sóc bản thân cho tốt."
“Yên tâm đi.” Giản Tĩnh mỉm cười.
Cô đã sắp xếp xong kế hoạch trong dịp tết cho mình rồi.
Đầu tiên là tổng kết cuối năm, cuối năm rồi, điểm giá trị dũng khí tích lũy cũng nên được tiêu xài hoang phí.
Vụ án nữ thi thể băng tuyết không liên quan gì đến cô nên dù tốn thời gian, công sức nhưng cô chỉ được 20 điểm giá trị dũng khí dám làm việc nghĩa, còn lời nguyền Lâu đài Mùa đông cũng là 20 điểm.
Nhiệm vụ nhánh được 10 điểm giá trị dũng khí và điểm cống hiến đặc biệt, vì không hoàn thành được nhiệm vụ giải trừ lời nguyền nên tạm thời không lấy được.
Nhưng dù vậy thì giá trị dũng khí của cô cũng tích lũy được đến 100 điểm.
Thoải mái.
Lần rút thẻ đầu tiên vẫn là phòng thể dục.
Cuối cùng cô rút được [Thẻ cường hóa: Sức chịu đựng (1 điểm)]
Nâng giá trị sức chịu đựng lên 8 điểm, giao diện nhân vật thay đổi như sau:
Thể chất: 8 (thể trạng của bạn vô cùng tốt, không dễ bị bệnh, sức khôi phục cao)
Sức mạnh: 8 (bạn có thể khống chế một nam giới trưởng thành bình thường)
Nhanh nhẹn: 8 (phản ứng của bạn nhanh nhẹn, hành động nhạy bén, làm tốt hơn hầu hết mọi người)
Bộc phát: 8 (giây phút quan trọng quyết định kết quả)
Sức chịu đựng: 8 (A ha a ha, tiên sư bố)
Tất cả đều là 8, thoải mái, tốt lành.
Không có 5 điểm.
Tiếp theo, 30 điểm để mở khóa bộ nhớ và các tùy chọn thích ứng của giao diện phụ, đồng thời rút thêm hai thẻ nâng cấp để tăng giá trị của hai mục.
Thư mục phụ như sau:
[Đã mở khóa] Trí nhớ: 7 (Khả năng ghi nhớ, nhận biết và tái tạo những việc đã trải qua của bạn đã trải qua cao hơn người thường)
[Đã mở khóa] Linh hoạt: 7 (Các bộ phận cơ thể của bạn linh hoạt hơn bình thường)
[Đã mở khóa] Miễn dịch: 7 (Bạn có chút sức đề kháng với những đồ vật kỳ lạ)
[Đã mở khóa] Thích ứng: 7 (Bạn có khả năng chịu đựng môi trường khắc nghiệt (lạnh, nóng, thiếu oxy...) sức chịu đựng được cải thiện)
[Đã mở khóa] Sinh sản: 6 (Bạn hiểu mà)
Dù rất đau lòng khi tiêu hết 60 điểm trong phút chốc, nhưng dựa theo kinh nghiệm đã có của cô, sau khi nâng cao thể chất thì không cần nâng cấp thẻ quan sát. Đối với môi trường, quan sát sẽ có nhiều sắc thái hơn.
Đặc biệt là trí nhớ, chỉ nháy mắt đã nhớ rõ chi tiết của quang cảnh sẽ rất quan trọng đối với việc chế phục các vụ án.
Còn sinh sản? Thứ lỗi, không quan trọng.
Những điểm còn lại, cô vốn là muốn quất một lớp nấu nướng, nhưng nhìn nhà bếp mới toanh, sáng bóng. Cô cảm thấy không thể rút ra được... Ở phương diện không có kỹ năng, hệ thống rất keo kiệt.
Chỉ khi cô đến khóa nấu ăn thì mới có thể rút thẻ nấu nướng, giống như đến phòng thể dục thì phải rèn luyện mới có thể rút được thẻ cường hóa, chỉ quẹt thẻ sẽ không được.
Nhưng vấn đề là nếu cô đăng ký khóa nấu ăn thì cô cần thẻ sơ cấp nấu nướng để làm gì?
Sau đó thì bỏ cuộc.
Tất nhiên, điều quan trọng thứ hai trước tết là mua sắm.
Mấy ngày gần đây, ngày nào cô cũng nhận chuyển phát bưu phẩm, các loại đồ ăn vặt, đồ uống, lẩu tự sôi, thực phẩm ăn liền được đưa đến từng thùng, từng hộp. Rồi lại mua thêm rất nhiều đồ ăn vặt cho Kỵ Sĩ ăn tết.
Còn mua một chuồng chó mới, là cái loại có dán câu đối.
Cô tự mua mấy bộ quần áo mùa đông mới và cả giày.
Ngẫm lại vẫn thấy chưa đủ nên lại nhanh chóng làm một bộ chăn gối mới, một tấm thảm nhung trải sàn.
Cực kỳ đầy đủ.
Đêm 30, buổi sáng cô dắt Kỹ Sĩ đi vệ sinh, nhân tiện tắm rửa thơm tho, sau khi trở về thì không cho nó ra ngoài: "Dám làm bẩn nữa thì tự gánh lấy hậu quả đi."
Kỵ Sĩ ngồi chồm hỗm, lưng thẳng: "Uông!"
"Tốt lắm."
Trước đó nửa tháng đã đặt khách sạn một bữa cơm tất niên, khoảng bảy giờ thì được giao, lẩu uyên ương ăn với thịt dê thái mỏng và thịt bò cuốn, thêm chút đồ ăn phối cùng khác, cộng với bia lạnh. Tất cả bày đầy bàn trà trong phòng khách.
Cô ngồi dưới đất vừa xem Gala Lễ hội mùa xuân với Kỵ Sĩ vừa ăn cơm tất niên.
Nồi sôi sùng sục, cô ôm chầm lấy Kỵ Sĩ, tự sướng một tấm rồi đăng lên Weibo.
Ngày Tết nên không ai giục thảo, đó là may mắn, khiến cô cảm thấy thấy được an ủi vô cùng.
Khoảng 8:00, Giang Bạch Diễm gửi một tin nhắn WeChat, vuốt lên xem: ‘Xem Đêm xuân, xem Đêm xuân, xem Đêm xuân’
Cô : ‘Thấy rồi’
Cậu không trả lời.
Qua năm phút, một người xuất hiện trên màn hình, năm nay cậu ấy đã tham gia diễn một tiểu phẩm. Hợp tác làm tiểu phẩm với mấy vị trong Đêm xuân. Chuyện kể về một thanh niên thích thể thao điện tử, nhưng ba mẹ không hiểu cho cậu, cuối cùng nhờ có giải thường của nhà nước nên được ba mẹ đồng ý, hai bên hòa giải chuyện cũ.
Giản Tĩnh nghĩ câu chuyện nghe hơi quen.
Tình tiết khá cũ nhưng Giang Bạch Diễn biết diễn xuất linh hoạt. Tại hiện trường phát sóng trực tiếp, cậu không hề lúng túng, lời thoại trôi chảy, nhấn từng chữ rõ ràng, ăn nói khí phách, phối hợp tự nhiên, biểu diễn phóng khoáng, hoàn toàn không mất bình tĩnh.
Đặc biệt là tâm lý cự nự muốn hòa giải nhưng không muốn xuống nước, không có lời thoại, tất cả đều được diễn tả bằng ánh mắt và hành động cơ thể, giống như trong cậu là một chàng trai trẻ đang xích mích gia đình.
Giản Tĩnh lướt Weibo, toàn bộ đều là tiết mục ngắn này.
‘Ngay khi Tiểu Bạch vừa bước ra, tôi lập tức nói với mẹ đây là bạn trai của con đấy. Mẹ bảo lúc nào thì tôi dẫn về cho mẹ xem mặt.’
‘Tiểu phẩm này hài quá. Cuối cùng ba cũng chịu thua, nếu nói như cậu thì cuối cùng tôi cũng tìm được đồng đội cùng thấu hiểu rồi. Tiểu Bạch còn nói rằng thể thao điện tử là đối tượng của mình. Trò chơi còn quan trọng hơn bạn gái.’
‘Chồng em đẹp trai quá!’
Sau khi tiểu phẩm kết thúc, cậu đến hậu trường nhận phỏng vấn rồi nhắn WeChat.
Giang Bạch Diễm: ‘Tiết mục của tôi thế nào?’
Giản Tĩnh nghĩ, mọi người đã quá quen thuộc rồi, không cần phải nói dối, thế là thành thật trả lời: ‘Cũ rích’
Giang Bạch Diễm: ‘Đây là Đêm xuân đấy T^T’
Giản Tĩnh gửi một biểu tượng cảm xúc Kỵ Sĩ đeo kính râm.
Giang Bạch Diễm: ‘Khuôn mặt tủi thân của Pudding.JPG’
Giản Tĩnh: ‘Kỵ Sĩ nhìn ra cửa sổ với vẻ mặt điềm tĩnh.JPG’
Giang Bạch Diễm: ‘Pudding muốn một cái ôm .JPG’
Hai người đấu với nhau tận năm phút mới kết thúc.
Cô lại bắt đầu lướt Weibo, thỉnh thoảng gắp vài miếng thịt, thỉnh thoảng lại nhấm nháp hai ngụm bia lạnh, cuối cùng ăn đến khi nóng người thì cô dứt khoát đi tới tủ lạnh lấy một cây kem.
Mắt Kỵ Sĩ lom lom nhìn cô, ríu rít kêu "Ư~" "Ử ~".
Cô đành phải cho nó ăn... một cây kem.
Chớp mắt đã đến 00:00, tin nhắn chúc mừng năm mới liên tục được gửi đến, một số là lời chúc khuôn sáo, kiểu như: ‘Năm mới vui vẻ, may mắn bình an, làm ăn tấn tới’, cũng có người thật tâm viết lời chúc đặc biệt.
Tin nhắn rất nhiều, quan hệ bình thường thì lười trả lời, quan hệ tốt mới nói vài câu.
Hiếm lắm Quý Phong mới gửi lời chúc cho cô: ‘Cô Giản, ăn tết vui vẻ!’
Giản Tĩnh đảo mắt một cái, keo kiệt gõ hai chưa khuôn mẫu: ‘Anh cũng vậy!’
Chắc hôm nay cục nghỉ nên người này mới rảnh rỗi trò chuyện thế này: ‘Đang làm gì vậy?’
Giản Tĩnh: ‘Xem Đêm xuân’
Quý Phong: ‘Tôi cũng thế’
Giản Tĩnh: ‘Không hỏi anh’
Quý Phong: ‘Chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ được không?’
Giản Tĩnh: ‘Không 'vui' chỗ nào thế?’
Quý Phong dứt khoát chuyển chủ đề: ‘Ăn gì?’
Giản Tĩnh: ‘Lẩu’
Quý Phong: ‘Sang năm mới rồi mà không làm vài món à?’
Giản Tĩnh: ‘Tôi thích đấy’
Quý Phong: ‘Ngày mai tới ăn cơm không? Tôi được nghỉ.’
Trái lại Giản Tĩnh thật sự suy nghĩ đến việc này, nếu đến nhà người ta ăn chực thì ngày mai không cần phải gọi đồ ăn ngoài rồi. Đầu năm có rất ít cửa hàng mở cửa nên cũng không có nhiều lựa chọn.
Cô hỏi: ‘Mang theo chó được không?’
Quý Phong: ‘Được’
Trò chuyện xong thì Khang Mộ Thành gọi điện đến.
Anh mở miệng hỏi: "Đã ăn chưa?"
“Ăn rồi.” Giản Tĩnh hỏi: “Anh và chủ tịch ở đâu thế?
Khang Mộ Thành: "Sông Amazon."
Giản Tĩnh hâm mộ: "Ôi, chủ tịch tích cực thật đấy!"
Khang Mộ Thành thở dài, không muốn nói nữa: "Chỗ nào cũng có muỗi, vệ sinh rất kém, bà ấy bị côn trùng cắn, vẫn còn sốt nhẹ."
Giản Tĩnh: "...Thảo nào lại muốn anh đi cùng."
Khang Mộ Thành nói: "Tự chăm sóc bản thân cho tốt, mấy ngày nữa bọn anh sẽ về."
Giản Tĩnh dài giọng: "Biết rồiii."
Anh nghe thấy âm thanh nền TV đếm ngược, hơi dừng lại: "Chúc mừng năm mới."
“Chúc mừng năm mới.” Giản Tĩnh hỏi: “Có lì xì không?”
Khang Mộ Thành cười một tiếng.
Lì xì được bắn vào điện thoại, cô bấm mở rồi nhìn, 16888, may mắn đó.
“Năm mới phát tài.” Cô hài lòng nhận lấy.
"Đi ngủ sớm đi." Anh nói: "Chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon..."
Sau khi Khang Mộ Thành gọi điện xong, anh quay người trở lại cabin trên tàu.
Chủ tịch Khang ốm yếu dựa vào đầu giường, nhấp một ngụm rượu tự cất của địa phương, trong ly thủy tinh đầy bọt nước. Bà liếc nhìn con trai, nói: "Biết sớm thì đã dẫn Tĩnh Tĩnh tới rồi, con chán chết đi được."
“Mẹ không chán chắc, đáng ra không nên rời thuyền mới đúng. Lại còn để côn trùng cắn đến mức phải nhập viện.” Khang Mộ Thành cầm lấy ly rượu của bà, lắc đầu: “Ốm rồi vẫn còn uống rượu.”
Chủ tịch Khang: "Con thì biết cái gì, rượu khử trùng đấy."
Khang Mộ Thành mặc kệ bà, đổ rượu ra, rót một ly nước ấm, đưa thuốc cho bà: "Mau uống đi."
Chủ tịch Khang nuốt thuốc xuống, hỏi: "Hôm nay là giao thừa ở trong nước nhỉ."
"Vâng."
“Lại già thêm một tuổi.” Chủ tịch Khang thở dài, vuốt tóc: “Tóc trắng lại nhiều thêm rồi”.
Khang Mộ Thành: "Về rồi nhuộm."
"Con thấy nhuộm màu lam được không? Màu đỏ với nâu thì lỗi mốt quá." Bà nói.
Khang Mộ Thành đắp kín chăn mỏng cho bà: "Mẹ muốn sao cũng được, nhanh nghỉ đi, đừng nhìn điện thoại nữa."
Chủ tịch Khang nhắn lại mấy câu rồi mới nói: "Rồi rồi, mẹ ngủ, lát nữa cập bến thì con cứ lên chơi vui đi, đừng ở trên thuyền với mẹ, chán lắm. Cách vách có một người đẹp Hoa Kiều rất để ý con, hai đứa cứ đi chơi đi. "
“Con đi gọi điện thoại.” Khang Mộ Thành nói: “Mẹ nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói rồi anh mở cửa ra ngoài, bắt đầu gọi điện cho người thân, bạn bè, ông chủ đối tác để chúc tết.
"Tổng Giám đốc Vương, tôi là Mộ Thành, chúc mừng năm mới."
"Chủ tịch Lưu, vâng, anh cũng vậy, chúc mừng năm mới... Được, sẽ đến ngay thôi, lúc đó chắc chắn sẽ mời anh tới..."
"Chú Nhiếp, chào chú ạ..."
Giọng của anh nhã nhặn lại mạnh mẽ, không nhanh không chậm, Khang Luy nghe xong thì khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.
Ở nhà họ Quý lại là cảnh gà bay chó sủa.
Quý Vân Vân: "Đổi kênh đổi kênh, em muốn xem chương trình trên kênh địa phương cơ! Có idol em thích!"
Quý Phong cầm điều khiển từ xa, nhưng không cho: "Lại đổi kênh, hôm nay em đổi mấy lần rồi?"
"Đâu thể trách em được, chương trình yêu thích của em ở rất nhiều kênh." Quý Vân Vân vội vàng chộp lấy: "Nhanh đưa cho em, sắp bắt đầu rồi."
Quý Phong: "Em có thể đi ngủ được rồi đấy."
Quý Vân Vân: "Đưa cho em!"
Hai anh em đại chiến mấy hiệp, cuối cùng em gái cũng chiến thắng bằng chiêu trò vô lại, chuyển kênh xem idol.
Quý Phong ngáp một cái: "Quên đi, em cứ việc xem, anh đi ngủ đây, buồn ngủ chết đi được."
“Đưa lì xì cho em đã.” Quý Vân Vân lục lọi người anh: “Tiền mừng tuổi của em đâu?”
Quý Phong: "Em đã mười tám tuổi rồi mà vẫn còn cần tiền mừng tuổi à?"
Quý Vân Vân tức giận: "Bạn học của em đều có cả, kết hôn rồi còn được, sao em lại không?"
“Chậc.” Quý Phong lấy trong túi ra lì xì: “Tiền thưởng vừa phát đấy, tiêu tiết kiệm vào, không được du idol, cũng không được yêu sớm.”
Quý Vân Vân trợn mắt trừng một cái: "Em tiêu tiền bừa bãi lúc nào? Em mua sách không được à?"
Quý Phong nhướng mày: "Cô Giản xuất bản sách mới rồi hả?"
“Cô Giản?” Quý Vân Vân hừ hừ hai cái: “Không phải, [Bác sĩ ác quỷ 3] của chị ấy vẫn còn nằm trong bản thảo. Năm sau, không đúng, còn không biết năm nay có ra hay không kìa.”
Quý Phong lập tức đổi giọng: "Không được phép mua sách linh tinh, mua mấy cuốn sách hướng dẫn đi, còn nửa năm nữa là thi đại học rồi!"
Quý Vân Vân làm bộ không nghe.
“Ranh con chết tiệt.” Quý Phong kéo tóc đuôi ngựa của cô ấy, nhưng không kiên trì được lâu thì đã trở về phòng ngủ ngon lành.
Quý Vân Vân nhanh chóng mở lì xì, 1000 nhân dân tệ, với học sinh cấp ba thì đây là khoản tiền rất lớn. Cô vui vẻ quay về phòng ngủ, chuẩn bị giấu tiền vào kho bạc.
Mở khóa ngăn kéo thì lại thấy trống rỗng.
Cô tái mặt, cẩn thận lục lọi thì có một tờ giấy.
"Giấu tiền ở đây ý hả, em bị ngốc à?"
Quý Vân Vân: "Fuck!"
Anh mới ngốc đấy! Tiền đâu rồi?
Cô ấy lục tung lên, cuối cùng tìm thấy một thẻ ngân hàng mới trong ví của mình có tên cô. Bên ngoài là một tờ giấy nhỏ ‘Sinh nhật mẹ’.
Lật lại, có một câu khác: [Mười tám rồi, tự mình quản lý tiền của mình đi, tiêu hết sẽ không còn học phí đâu]
Ba mẹ mất lúc Qúy Vân Vân mới lên tiểu học nên cô ấy hoàn toàn không biết gì về tình hình tài chính của gia đình, có lần còn lo anh trai và mình sẽ phải ra đường sống.
Nhưng Quý Phong đã cười nhạo cô: "Đừng lo, bằng sức ăn của em, thì dù có làm việc bình thường thì anh vẫn có thể nuôi sống em."
Đã nhiều năm như vậy, Quý Phong chưa từng tiết lộ số tiền tiết kiệm của gia đình: có lúc Quý Vân Vân nghĩ gia đình rất nghèo, dù sao thì hình như tiền lương của anh trai cô ấy cũng không nhiều lắm, có lúc cô cảm thấy cũng đâu đến nỗi, tiền tiêu vặt của cô ấy vẫn khá đầy đủ mà.
“Anh trai thối tha.” Cô lẩm bẩm hai tiếng, cẩn thận nhét tiền vào chỗ kín sau gối, quyết định chỉ giữ lại hai trăm, còn lại cất vào chỗ kho X.
Cách một bức tường.
Quý Phong cũng đang lật thẻ ngân hàng, tính toán tài sản trong nhà.
Ba mất vì thi hành công vụ, cục đã bồi thường một khoản tiền. Chỉ là lúc đó anh còn chưa thành niên, sợ cầm tiền trong tay sẽ xảy ra chuyện nên chân trước vừa có phụ cấp, chân sau đã nhờ bạn thân của ba mua giúp một ngôi nhà nhỏ đứng tên Quý Vân Vân
Anh biết rõ mình là đàn ông, có thể nghèo nhưng em gái thì không thể.
Con gái không có tiền thì không vững chắc, ba mẹ đều đã mất, tài sản có nhiều cũng không bằng người thân.
Tiền thuê nhà là nguồn thu nhập của hai anh em trong khoảng thời gian đó. Đợi đến khi anh ra trường, đi làm, giá trị căn nhà cũng đã tăng lên nên anh bán căn nhà nhỏ đi, vay tiền rồi đổi sang một căn nhà hai phòng ngủ rộng hơn.
Cứ tưởng phải đợi đến 30 tuổi nhưng không ngờ tiền thưởng anh nhận được khá nhiều, đầu năm ngoái đã nhanh chóng trả hết nợ.
Ngôi nhà vẫn đứng tên Quý Vân Vân.
Có căn nhà cùng với số tiền tiết kiệm như vậy, dù có ngày anh chết đi thì em gái anh vẫn sẽ có chỗ dựa vào
Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Quý Phong đánh bay mối bận tâm lớn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng khách vang lên tiếng hát bài ‘Đêm đáng nhớ’.
Đêm xuân vang lên bài ‘Đêm đáng nhớ’, chuông cửa nhà Giản Tĩnh cũng reo lên.