Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 232 - Chương 233

Chương 233

Rạng sáng mùng một Tết mà ai lại đến nhà?

Giản Tĩnh ôm đầy lòng nghi hoặc ấn sáng màn hình theo dõi, lại chỉ thấy một cái mặt mèo.

Cô ngạc nhiên, mở cửa phòng hộ để thang máy đưa người lên. Nửa phút sau, thang máy tới tầng của cô, một thanh niên đeo khẩu trang ôm con mèo béo lén lút như ăn trộm chui vào cửa.

“Cô Tĩnh Tĩnh, năm mới vui vẻ.” Giang Bạch Diễm cởi khẩu trang, tặng cho cô một nụ cười tươi rói.

Giản Tĩnh hỏi: “Không phải cậu đang ở Bắc Kinh à?”

“Biểu diễn xong là bay về đây ngay đấy.” Giang Bạch Diễm xoa xoa đầu Kỵ Sĩ. Bọn họ đã rất quen thuộc, Kỵ Sĩ không bài xích cậu ấy như lúc đầu nữa.

“Sao không về nhà?”

“Tết nhất ở nhà một mình cũng thảm quá đi.” Cậu làm mặt quỷ, nghển đầu nhìn bàn ăn: "Có đồ ăn không? Tôi đói bụng.”

Giản Tĩnh lại mở bếp điện từ lần nữa, bắc nồi lên: “Còn một ít thịt với rau dưa, hay là cậu muốn ăn mì gói?”

“Nấu chung luôn cũng được, mì thập cẩm là ngon nhất.” Cậu cởi áo khoác lông thật dày ra, bên trong chỉ mặc một cái áo thun tay dài.

Giản Tĩnh vừa mở mì gói vừa hỏi: “Tiết mục giao thừa không phát cơm hộp à?”

“Có phát, nhưng tôi không dám ăn nhiều, mặt sưng lên mất.” Cậu xoa xoa mặt mình: "Đói chết tôi. Cơm trên máy bay quá kinh khủng.”

Nước trong nồi đã sôi, cô thả mì và rau vào, lại đập thêm một quả trứng gà, cuối cùng cho thịt bò cuộn vào luôn, đợi chín thì tắt bếp.

Nồi mì tỏa mùi thơm đến mức Giản Tĩnh đã ăn no cũng không nhịn được, múc cho mình một bát nhỏ.

Cô đổi bàn, cho chút tương lên trên mì: “Quay chương trình thuận lợi chứ?”

“Mới là lạ.” Giang Bạch Diễm ăn ba miếng lớn rồi mới trả lời: "Gặp rất nhiều vấn đề, lúc diễn tập đã nói tiểu phẩm này không hay, có lẽ sẽ bị cắt bỏ, sau lại nói không bỏ, nhưng phải sửa lời kịch ngay tại chỗ. Đến giờ lên sân khấu tới nơi thì quần áo của tôi bị người ta làm bẩn, cuối cùng phải mượn cái áo khoác na ná… Chị không nhìn ra à? Tôi cứ phải xắn tay áo cả tối đấy, dài quá trời.”

“Nghe rối thế.”

“Hậu trường đều thế.” Giang Bạch Diễm nói: "Hôm nay càng đặc biệt rối.”

Giản Tĩnh cười, ôm Pudding đang bấu bàn trà lên, gãi cằm nó: “Pudding đáng thương, gầy rồi.”

Giang Bạch Diễm rất cảnh giác: “Đừng cho nó ăn đồ ăn vặt nữa đấy, vất vả lắm mới giảm được một cân.”

Giản Tĩnh chỉ đành hôn nhẹ lên đầu Pudding.

Pudding kêu ‘meo meo’, âm thanh ngọt ngào nũng nịu làm lòng người nghe mềm nhũn.

Giang Bạch Diễm nhồm nhoàm ăn mì.

“Ăn nhiều thế này không sao à?” Giản Tĩnh hỏi.

Cậu khẽ nấc một tiếng: “Không sao, sau hôm nay thì tôi cũng chỉ cần tuyên truyền cho [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] nữa là xong. Phải chạy vài thành phố làm show tuyên truyền. Ngoài ra thì tháng ba chỉ có hai quảng cáo, cái này có thể photoshop, không thành vấn đề.”

[Hoa hồng hoàng kim] định ngày khai chiếu vào mười bốn tháng hai, tránh khỏi cuộc tranh đấu lễ mừng năm mới, ngược lại nhắm tới Lễ Tình Nhân.

Quảng cáo cũng ghi thể loại tình cảm thần bí, đặt hai yếu tố song song, bởi vậy được không ít fan nguyên tác mong đợi... Tình tiết truyện kiềm chế quá, ai nấy đều trông ngóng điện ảnh ‘phát đường’.

Giản Tĩnh hỏi: “Cậu được xem thành phẩm chưa?”

Giang Bạch Diễm suy sụp cúi mặt: “Đạo diễn Mai không cho xem, chị xem chưa?”

“Chị không đi xem.” Lúc buổi chiếu thử diễn ra, cô còn đang bận đấu trí đấu dũng với lời nguyền rủa ở Lâu đài Mùa Đông.

Giang Bạch Diễm lại đổi chủ đề: “Có phải [Bác sĩ ác quỷ 2] là ngày mai, không đúng, mười hai giờ hôm nay online?”

Giản Tĩnh gật đầu, có hơi buồn bã, nhoáng cái mà Thiệu Mông và Tạ Duy đã qua đời hơn một năm rồi.

“Đừng lo lắng, cùng lắm là khán giả sẽ đối lập hai bản mà thôi, dù sao thì Thiệu Mông cũng đã mất, không ai nói gì đâu.”

Giang Bạch Diễm giả vờ không nhìn ra cô buồn phiền, cười tủm tỉm an ủi: "Riêng chị càng không cần lo lắng, phim hay là do chị viết hay, phim không ra gì, là do đạo diễn Hoàng dở.”

Giản Tĩnh bị cậu chọc cười: “Cẩn thận chị mách với đạo diễn Hoàng.”

“Uầy, chị xấu tính quá đi.” Cậu tức giận: "Tôi tốn nhiều công sức lấy lòng các đạo diễn lắm đấy.”

“Thế mà cậu còn nói?”

“Là chị nói mà.” Cậu mở một lon coca zero, ừng ực nốc vài hơi rồi thở dài: "Cùng nhau khen ngợi người khác là diễn kịch, chỉ có cùng nhau nói xấu người khác mới là thiệt tình.”

Giản Tĩnh buồn cười.

“Nếu chị bán đứng tôi, sau này tôi sẽ không chia sẻ bí mật với chị nữa.” Giang Bạch Diễm giang hai tay ra: "Trả Pudding lại cho tôi, chị có Kỵ Sĩ rồi.”

Kỵ Sĩ: “Ẳng.”

Giản Tĩnh ôm ghì mèo con, Kỵ Sĩ to lớn khoẻ khoắn, khí khái kiêu ngạo không phải không tốt, chỉ là nếu để ôm vào lòng thì Pudding yếu đuối bất lực lại đáng thương càng được yêu thích hơn.

Nó béo, ôm vào thì siêu cấp mềm mại.

Giang Bạch Diễm đành phải quay sang ôm Kỵ Sĩ: “Chúng ta bị vứt bỏ rồi.”

Kỵ Sĩ rất không nhân tính thở dài một hơi.

“Đùa thôi mà.” Giản Tĩnh đặt Pudding lên đùi, mỗi tay sờ đầu một đứa.

Kỵ Sĩ yên lặng nằm xuống.

Giang Bạch Diễm lại tránh tay cô, hất cằm: “Không cho sờ không.”

“Cậu thay đổi rồi.”

“Cô Tĩnh Tĩnh, không thể nói như vậy được.” Cậu ung dung thong thả nói: "Trước kia ấy à, vì ơn cứu mạng nên chị làm thế nào cũng được. Nhưng giờ tôi cũng đã giúp lại chị, tuy không thể nói là huề nhau, nhưng mà sờ tới sờ lui hai lần ba lượt...”

Cậu lắc đầu lia lịa: “Chị phải biểu thị cái gì mới được chứ.”

Giản Tĩnh run rẩy khóe miệng: “Cậu còn công khai yết giá nữa?”

“Một trăm tệ.” Cậu dùng giọng điệu bày quán lề đường nói: "Ăn tết thất nghiệp rồi, công khai bán phá giá, không mua là thiệt, không mua là bị lừa, gặp được là có hời đấy.”

Giản Tĩnh: “...” Cô sờ đầu Pudding: "Mệt rồi à? Ổ của em vẫn ở đây đấy, đi ngủ đi.”

Cô vừa nói vừa ôm nó vào phòng nó ngủ ban đầu, ở đó vẫn còn cái đệm mà Pudding thích nhất. Pudding đã mệt nãy giờ, nằm trên cái nệm quen thuộc một lát đã híp mắt ngủ.

Giang Bạch Diễm còn ở bên ngoài cò kè mặc cả: “Chín mươi tám, sale sập sàn, chỉ chín mươi tám tệ.”

“Câm miệng.” Giản Tĩnh hô: "Để yên cho Pudding ngủ.”

Cô vẫy gọi Kỵ Sĩ đến, sờ đầu nó: “Em cũng nên đi ngủ rồi, không được bắt nạt Pudding nghe chưa?”

Kỵ Sĩ nhỏ giọng 'oẳng' một tiếng.

“Ngoan.” Cô dẫn Kỵ Sĩ về ổ mới ngủ, tắt đèn phòng, chỉ để đèn ngủ cho hai con thú cưng.

Kỵ Sĩ ngoạm thảm nhỏ, ôm thú nhồi bông khủng long nằm xuống ngủ.

Giản Tĩnh đóng cửa lại, hỏi Giang Bạch Diễm: “Một giờ đến nơi rồi, khi nào cậu về...”

Đang nói lại chợt im phắc.

Cô mới đi có ba phút mà Giang Bạch Diễm đã ngủ mất rồi.

Cậu duỗi chân ngồi dưới sàn nhà, dựa đầu lên tay vịn sofa, chắc chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi, ai biết hai mắt vừa khép đã lâm vào ngủ say lúc nào không hay.

Giản Tĩnh ngồi xổm xuống nhìn cậu một lúc, phát hiện cậu ngủ rất say, hô hấp cũng dài.

Có lẽ mấy ngày nay chạy tới chạy lui quá sức, mệt muốn chết rồi.

Cô tắt TV, lót đệm sau đầu và dưới eo cho cậu, đắp cho cậu cái chăn nhung mới mua. Sau đó cô tắt đèn, về phòng ngủ.

Thành phố Hòa Bình không cho phép tư nhân đốt pháo hoa, hạn chế đốt pháo trúc, không lâu sau Giản Tĩnh đã chìm vào giấc ngủ.

Cô mơ thấy thế giới ban đầu.

Ngày tết, ba mẹ ngồi đối diện nhau nhưng lại không nói gì, tivi đang phát chương trình đêm giao thừa, hai người cũng không xem. Tiếng tiểu phẩm và ca múa ồn ào nhốn nháo nhưng không khí trong phòng lại rất quạnh quẽ.

Mười giờ, mẹ cô đi ngủ trước, ba hút xong điếu thuốc rồi cũng đi ngủ.

Đồ ăn trên bàn đã lạnh ngắt, toàn là những món cô thích.

Bên ngoài vang lên một tiếng nổ, pháo hoa phóng lên cao, kéo dài từng dải ánh sáng sặc sỡ.

Sau đó, Giản Tĩnh bừng tỉnh.

Nắng sớm còn chưa tỏ, chút tia nắng len lỏi qua bức rèm dày nặng. Cô nhấn chốt mở, rèm cửa chạy bằng điện từ từ mở ra, bên ngoài là một mảnh tuyết trắng.

Giản Tĩnh không nhịn được khẽ thở dài.

Cô ngồi thẫn thờ một lúc lâu, sau đó chậm rì rì rời giường rửa mặt chải đầu.

Bên ngoài bay tới mùi thơm, cô thoa kem dưỡng da xong, vừa trải đầu vừa ra khỏi phòng.

Bàn trà bừa bộn hôm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, nồi đĩa bát đũa đều được bỏ vào máy rửa bát. Bồn của mèo và chó cũng được đổ đầy thức ăn, nước uống, cái cây trên ban công cũng đã được tưới nước, xới đất xong xuôi.

Ánh nắng ngày đông hắt lên cửa kính, sàn nhà trơn bóng khiến người hài lòng, người máy cần cù chăm chỉ di chuyển trong góc.

“Chào buổi sáng.” Giang Bạch Diễm gắp bánh waffles trong máy làm bữa sáng ra, quẹt thêm mứt trái cây rồi bày lên bàn, cắt thêm một quả táo, múc trứng chần và thịt xông khói ra, lại pha một ly cà phê nóng.

Cậu bưng bữa sáng đến phòng ăn, chắp tay xin lỗi: “Xin lỗi chị, hôm qua tôi ngủ quên mất, bỏ qua cho tôi nhé.”

“Không sao, cậu mệt quá mà.” Giản Tĩnh không trách cậu, chắc chắn diễn tập cho đêm giao thừa rất căng thẳng, bận việc cả ngày còn phải ngồi máy bay, người làm bằng sắt cũng không chịu nổi: "Về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”

Giang Bạch Diễm thành thật nói: “Chờ Pudding đi ị xong rồi đi.”

Giản Tĩnh cầm bánh waffles lên ăn, mềm xốp ngọt ngào, không khỏi nói: “Tôi mua cái này về chỉ dùng đúng một lần, thành phẩm quá khó ăn.”

Giang Bạch Diễm: “Luyện nhiều là được rồi.”

“Khó lắm.” Giản Tĩnh oán thán: "Hình như tôi không có khiếu nấu ăn.”

Giang Bạch Diễm gãi gãi mặt.

“Meo meo~” Pudding từ trong nhà vệ sinh chui ra, gọi chủ nhân vào xúc phân.

“Đến ngay.” Giang Bạch Diễm chạy nhanh vào dọn vệ sinh, xong việc mới nhét mèo vào balo, tạm biệt Giản Tĩnh: "Tôi về trước đây, chúng ta... hẹn gặp vào Lễ Tình Nhân nhé?”

Lễ công chiếu [Hoa hồng hoàng kim] đương nhiên phải đi rồi, Giản Tĩnh gật đầu: “Cảm ơn bữa sáng của cậu.”

Giang Bạch Diễm cười cong cả mắt, tung tăng đi về.

Giản Tĩnh tiếp tục ăn, trứng trần không bị vỡ, thịt xông khói chín tới không bị già, lại nhìn bọt sữa phủ trên cà phê, đều hơn bình thường cô pha nhiều.

Cô ganh tỵ. Biết nấu nướng thật tốt.

[Hệ thống: Đã mở hồ giới hạn, có rút thẻ hay không?]

Giản Tĩnh: “Khụ khụ khụ.” Cô sặc rồi.

Lúc này mà mở hồ giới hạn thì có thể rút ra cái gì chứ?

Rút. Cô lau bọt cà phê bên mép.

[Đang rút thẻ giới hạn]

[Đã rút xong]

[Tên: Thẻ giới hạn - Món ngon chết chóc]

[Nội dung miêu tả: Mỹ vị và tử vong không hề liên quan đến nhau, nhưng không ngại phá lệ. Mỗi lần phá một vụ án cô sẽ đạt được năng lực nấu một món ngon, món ăn tự chọn, không giới hạn chủng loại]

[Ghi chú: Hãy trở thành thám tử ẩm thực đi!]

Giản Tĩnh: “???”

Thế cũng được à? Lại còn có thể như vậy?

Thẻ này khá tốt đấy.

Đáng tiếc Tết nhất... Không không, ý cô là hy vọng tết nhất đừng xảy ra vụ án nào thì tốt hơn. Nếu không người nào đó hôm nay lại bị bắt tăng ca, bữa tối của cô cũng đi tong luôn.

Giản Tĩnh xử lý bữa sáng, dắt chó đi dạo, trưa gọi pizza ăn qua loa một bữa. Buổi chiều là thời gian giải trí, ra ngoài xem một bộ phim, xem xong vừa vặn bốn giờ chiều, cô dẫn chó đến nhà họ Quý ăn cơm.

Quý Vân Vân mở cửa.

“Tác giả Giản, mời vào ạ.” Cô ấy rất vui vẻ, lấy một đôi dép lê mới hình thỏ con ra: "Mới mua đấy chị.”

Rồi cô ấy lại lấy khăn ướt tới, ngọt ngào hỏi: “Kỵ Sĩ phải không nào? Qua đây, chúng ta lau chân nhé?”

Kỵ Sĩ quay đầu nhìn Giản Tĩnh, thấy cô hất cằm mới nâng từng cái chân lên cho Quý Vân Vân lau sạch.

Không thể không thừa nhận, Quý Vân Vân thích hợp làm chủ nhà hơn anh trai cô ấy nhiều.

Quý Vân Vân chuẩn bị rất đầy đủ, lấy đồ uống và đồ ăn vặt ra chiêu đãi: “Chị Giản ăn quýt không? Bạn của ba em đưa tặng một thùng to, em ăn không xuể.”

Cô ấy vừa hỏi xong đã nhanh nhẹn thùng, lấy ra hai quả quýt tròn vo, thuận miệng gọi: “Này, anh ăn không?”

Quý Phong ló đầu khỏi phòng bếp, trợn mắt nói: “Lễ phép chút đi, ai là này?”

“Ai trả lời thì là người đó.” Quý Vân Vân lè lưỡi, còn lâu mới sợ ông anh nhà mình.
 

Bình Luận (0)
Comment