Hai cô gái và một chú chó ngồi trên sô pha ăn quýt.
Quý Vân Vân hỏi: “Cô Giản đã xem [Ác quỷ 2] chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy bây giờ chúng ta xem nha?”
Giản Tĩnh khá hứng thú: “Được thôi.”
Mười hai giờ hôm nay, bộ phim [Bác sĩ ác quỷ 2] đã lên sóng, chỉ mới mấy tiếng đồng hồ nhưng lượt xem vô cùng khả quan.
Ban đầu Quý Vân Vân định vừa mở chức năng bình luận chạy trên màn vừa xem phim, nhưng do số lượng bình luận nhiều đến mức che cả mặt nam chính nên cuối cùng phải tắt đi mới xem được.
Ngày hôm nay chỉ chiếu hai tập, mở đầu tập đầu tiên là lời bộc bạch của diễn viên giúp mọi người hồi tưởng lại các tình tiết trong phần một, sau đó ống kính quay đi, một bệnh viện vừa quen thuộc vừa lạ lẫm hiện ra.
Gương mặt của Kỳ ảnh đế xuất hiện trên màn hình. Vẫn bộ vest được các bác sĩ y tá ưa chuộng đó, nhưng chúng hoàn toàn mang phong cách của ác quỷ.
Quý Vân Vân nói: “So với Thiệu Mông, anh ta còn…” Cô ấy ngắt quãng.
Giản Tĩnh gật đầu, hiểu ý cô ấy: “Diễn xuất còn xuất thần hơn.”
Thiệu Mông diễn cũng rất tốt, nhưng Kỳ ảnh đế còn bình tĩnh và thoải mái hơn, mỗi cử chỉ hành động của anh ta đều rất thản nhiên giống như ác quỷ đang chơi đùa ở nhân gian.
Diễn viên bộc bạch với khán giả rằng: “Có thể ai đó sẽ phát hiện ra tôi đã thay đổi diện mạo. Đây chỉ là một thủ thuật nhỏ thôi, giống như con người sẽ thấy chán ngán khi mặc một bộ quần áo trong thời gian dài, tôi cũng vậy.”
Qua loa lướt qua chuyện đổi diễn viên và nhanh chóng đi vào chủ đề chính: “Gương mặt mới, cuộc sống mới, nhưng sự nhạt nhẽo và… tội ác của con người vẫn luôn ở đó.”
“Nó luôn ở bên bạn, dù bạn đi đến đâu cũng sẽ thấy dấu vết của nó.”
“À, đây là… mùi hương của thức ăn.”
Phía sau bàn làm việc, một bác sĩ mặc áo choàng trắng nở nụ cười mừng rỡ và mãn nguyện.
Chỉ khoảng một phút lên sóng, mọi nguyên nhân và hậu quả đều đã được giải thích rõ ràng. Tiếp theo, một câu chuyện mới sẽ bắt đầu.
Căn biệt thự trong mưa gió lạnh giá, người vợ hiền lành đoan trang, và người chồng nhìn có vẻ rất yêu gia đình nhưng sau lưng lại có nhân tình khác.
Cảnh phim chứa đầy các chi tiết nhỏ, người đàn ông đóng vai Tổng Giám đốc Tần ngoài miệng cười đùa vui vẻ với vợ, nhưng nếu nhìn kỹ lại có thể thấy ngay ông ta không đeo nhẫn cưới.
Chiếc điện thoại trong túi quần lại thường hay sáng lên.
“Giết vợ hay giết chồng?” Bỗng dưng bên cạnh có người hỏi.
Quý Vân Vân giật mình quay lại nhìn: “Anh muốn dọa chết em đấy à.”
“Vụ án đơn giản thế này mà xem nhập tâm vậy hả?” Quý Phong cạn lời: “Hai người có đói không, đã ăn cơm chưa?”
Quý Vân Vân không nỡ rời mắt khỏi màn hình: “Tụi em xem xong rồi ăn sau cũng được.”
Giản Tĩnh: “Tôi cũng vậy.”
Quý Phong lắc lắc đầu, ngồi xuống xem cùng họ.
Thời gian được tua nhanh đến ba tháng sau.
Một người cảnh sát nói: “Không đủ chứng cứ, rất khó định tội.”
Một người khác thì nói: “Không phải tất cả chúng ta đều biết là cô ta làm sao?”
Ác quỷ đến đồn cảnh sát thu thập (thức ăn) tình báo theo thói quen thì nghe thấy cuộc nói chuyện giữa mấy người họ.
“Thú vị đây.” Anh ta nói và bắt đầu điều tra vụ án này.
Quý Phong nói: “Đã đưa mấy cảnh rõ nét của hệ thống an ninh rồi, chà, thế này hiếm thấy đấy, giả mạo hệ thống rất dễ bị công ty bảo vệ phát hiện ra dấu vết, sao lại bảo không đủ chứng cứ? Biên kịch có đi trưng cầu ý kiến của chuyên gia không vậy? Xem thường người khác quá rồi đấy.”
Ngón tay Giản Tĩnh cử động nhẹ, cô siết chặt nắm tay.
Anh: “Bác sĩ này là gì nữa đây? Thời gian ngừng trôi, phim tội phạm lại thêm huyền huyễn thế này không thích hợp lắm thì phải? Vậy còn tra án làm quái gì nữa?”
Giản Tĩnh hít thở sâu: “Kỵ Sĩ.”
Kỵ Sĩ đang xem phim giật mình đứng dậy: “Gâu gâu!”
Cô dùng tay ra hiệu.
Kỵ Sĩ nhảy dựng lên, nhào vào người Quý Phong rồi ngồi xuống, đuôi nó ve vẩy trước mặt anh, che khuất tầm nhìn của anh.
Quý Phong: “…”
Anh xoa xoa đầu Kỵ Sĩ, bóp bóp chân nó rồi nhìn vào hàm răng nó: “Chó tốt đấy.”
“Anh quá khen rồi.” Giản Tĩnh bình tĩnh trả lời: “Chỉ tốt hơn anh một xíu thôi.”
Quý Vân Vân ‘phụt’ một tiếng phun ngụm nước ngọt ra ngoài, ngã lăn ra ghế bật cười: “Ha ha ha, anh, anh giống chó thật đấy.”
Quý Phong vỗ vỗ đầu Kỵ Sĩ. So với phim ảnh không thiết thực kia, anh càng thích người bạn thân thiết này hơn: “Cô Giản, chó ăn gì vậy? Để tôi cho nó ăn trước.”
“Thịt, trứng, có thể thêm trái cây.” Cô nói.
“OK.” Quý Phong huýt gió một tiếng: “Tên nhóc này, đi ăn cơm với anh nào.”
Kỵ Sĩ vẫn ngồi im, chờ đợi mệnh lệnh.
Giản Tĩnh vẫy vẫy tay: “Đi đi.”
Lúc này nó mới nhảy xuống ghế, theo vào nhà bếp, không quên tha theo chiếc cặp nhỏ ở lối ra vào.
Quý Phong mở ra mới biết bên trong đó có bát nước và bát đựng thức ăn của nó.
“Chó ngoan.” Anh tiếp tục xoa mạnh đầu nó, thêm nước và thức ăn cho nó.
Không có sự cản trở của anh nữa, Giản Tĩnh và Quý Vân Vân đã nhanh chóng xem xong tập một.
“Cũng hay đấy chứ.” Quý Vân Vân vô cùng hào hứng: “Hung thủ rất rõ ràng, nhưng chắc chắn mọi người sẽ tò mò về thủ pháp gây án, cả vấn đề tim cô ta có ăn được không nữa.”
Giản Tĩnh gật đầu, thả lỏng cơ thể.
Quý Phong bưng thức ăn lên, hết món này đến món khác nhanh chóng được bày ra, mùi thơm của thức ăn tỏa ra, làn khói trắng lượn lờ dưới ánh sáng mờ ảo ấm áp.
Quý Vân Vân hỏi: “Cô Giản muốn uống gì? Cả anh nữa?”
“Rượu.” Quý Phong nói với Giản Tĩnh: “Cô uống rượu đi, lát nữa tôi đưa cô về.”
Giản Tĩnh chăm chú nhìn anh một lúc lâu, rồi từ từ nói: “Thật hả?”
Quý Phong: “Ai giỡn đâu.”
“Được rồi, cho chị bia đi.” Cô vui vẻ trả lời.
Quý Vân Vân lấy ra hai lon bia.
Quý Phong liếc qua: “Này.”
“Em đã lớn rồi, em cũng muốn uống.” Quý Vân Vân không hề sợ hãi, ném lon nước dừa tới trước mặt anh: “Anh uống cái này đi.”
Đang dịp tết, không được đánh con nít. Quý Phong nhịn xuống, anh liếc mắt nhìn sang bộ móng màu sắc sặc sỡ của Giản Tĩnh, lắc đầu, giúp họ mở lon bia.
Bọt trắng trào ra ngoài, mùi hương của mạch nha hòa lẫn trong vị đắng.
Trên bàn có món thịt xào, thịt ba chỉ được thái rất mỏng, hơi giòn và cay cay, món cà tím xào đầy dầu và nước sốt, ngửi thôi cũng thấy ngon. Món cá nấu canh chua, mùi chua của lá dưa cải khơi gợi vị giác của con người. Còn có hương thơm ngào ngạt từ món tôm kho, món lẩu cà chua thịt bò đang sôi sùng sục và hai món rau xanh.
Giản Tĩnh nhìn các món ăn, rồi nhìn sang Quý Phong với vẻ vô cùng ngạc nhiên: “Người tối ngày luôn tăng ca mà cũng có thời gian học nấu ăn à?”
“Trước đây anh ấy phải nấu cơm cho em ăn.” Quý Vân Vân lột vỏ tôm, giải thích: “Sau khi anh ấy đi làm thì em mới phải tự nấu.”
Quý Phong liếc mắt: “Mai em phải ăn cơm thừa rồi đó.”
Giản Tĩnh ngạc nhiên: “Đi làm rồi hả?” Mới mùng hai tết?
“Trực ban.” Anh nói: “Cũng hết cách, không đủ người mà, những người khác đều về quê hết rồi, phải đến mùng năm họ mới trở lại.”
“Anh vất vả rồi.” Cô thật lòng thương xót cho anh.
Quý Phong cũng không so đo với cô: “Ăn thêm đi, trưa nay cô đã ăn gì vậy?”
Giản Tĩnh: “Đặt đồ ăn ship đến.”
Anh: “Chà!”
Giản Tĩnh siết chặt đôi đũa.
Quý Vân Vân đá mạnh anh trai mình một phát: “Muôi đâu rồi, muôi của món lẩu cà chua đâu?”
“Để anh đi lấy.”
Bỏ những chuyện vụn vặt này qua một bên thì bữa cơm này cũng rất vui vẻ.
Các món ăn rất bình thường, không được tinh tế và hoàn hảo như các đầu bếp bên ngoài, quá trình chế biến cũng rất ngẫu hứng. Ví dụ món lẩu cà chua thịt bò thì chỉ cho bắp, củ cải, đậu phụ non và nấm kim châm vào, toàn bộ đều là thứ mà Quý Vân Vân thích ăn.
Còn nữa, bởi vì Quý Vân Vân không ăn cay được, món tôm kho không cho ớt, vậy nên thiếu đi chút sức sống. Độ dày của các lát cá cũng không đều nhau, không mỏng trong suốt như trong các nhà hàng, khi ăn còn mắc phải rất nhiều xương nữa.
Có rất nhiều thiếu sót, nhưng phải như vậy mới là mùi vị của món ăn gia đình.
Giản Tĩnh không thể không nhớ đến ba mẹ mình.
Công việc bọn họ bận rộn, mỗi ngày sau khi tan làm trở về nấu cơm thì không thiếu thứ này lại thiếu thứ kia. Có lúc đi mua đồ ăn trễ, rau không còn tươi nữa, già đến nỗi cắn không đứt, có lúc lại vì nghe điện thoại run tay nên cho quá nhiều dầu.
“Không ngon hả?” Quý Phong gãi cằm: “Cô đang mất tập trung đấy à?”
Giản Tĩnh tỉnh táo lại, hơi bực mình: “Suy nghĩ một vài chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Khi tôi còn ở bên cạnh ba mẹ.” Cô nói.
Cả bàn ăn bỗng chốc yên lặng.
Quý Vân Vân bất an nhìn sang anh mình.
Quý Phong lắc đầu với cô ấy, hỏi cô như muốn kiếm chuyện: “Gì hả, muốn gia nhập vào nhà chúng tôi không?”
Giản Tĩnh: “…” Cô hít thở sâu, không muốn dùng đến bạo lực trước mặt em gái người ta, cô lạnh lùng nói: “Làm người đừng có mơ mộng nhiều quá.”
Quý Phong: “Nói đùa thôi mà.”
“Nhưng không vui.”
“Được rồi, được rồi.” Anh qua loa gật đầu, một lát sau lại nói: “Ăn thêm đi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Quý Vân Vân cố gắng làm bầu không khí vui vẻ hơn: “Đúng đó, cô Giản đừng buồn nữa, chị xem, từ lúc ra đời em chưa gặp được mẹ lần nào.”
Giản Tĩnh kinh ngạc, áy náy nói: “Xin lỗi.”
“Không sao mà.” Có lẽ bởi vì chưa từng có nên không cảm nhận được đau khổ. Quý Vân Vân cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng ít khi cô ấy buồn bã vì mẹ mình. Thật ra người thân quan trọng nhất trong cuộc đời cô ấy vẫn luôn là anh trai.
Thế nên, dù anh trai có xấu xa thì cô ấy cũng cố gắng nói đỡ cho anh: “Ba cũng rất ít khi về nhà, đều là anh ấy chăm sóc em cả. Khi em còn học tiểu học, rõ ràng ngồi xe buýt chỉ mất mười phút thôi nhưng ngày nào anh ấy cũng đến đón em về.”
Giản Tĩnh nhướng mày, liếc mắt nhìn sang Quý Phong.
Anh không nói gì.
“Không ngờ đó nha.” Cô bật cười, giả vờ như không hiểu gì cả.
Quý Vân Vân trái lòng khen ngợi: “Đúng đó, dù anh ấy nói chuyện không được hay lắm, EQ hơi thấp thôi, nhưng…” Cô ấy ngập ngừng một lúc lâu, nhưng không khen được gì khác, lắp bắp nói: “Cũng khá đẹp trai, mấy người bạn của em ai cũng khen anh ấy đẹp trai hết. Đúng rồi, lần trước họp phụ huynh cô giáo ngữ văn còn xin số điện thoại của anh ấy nữa.”
Giản Tĩnh cổ vũ, giả vờ ngạc nhiên: “Thật hả?”
“Đúng vậy, cô giáo người ta gọi điện thoại cho tôi, nói là bài làm văn của nó viết về một vụ án mạng, bảo tôi phải quan tâm hơn đến vấn đề tâm lý cho nó.” Quý Phong hả hê.
Quý Vân Vân: “…”
Giản Tĩnh lớn tiếng bật cười.
Kim giờ không ngừng di chuyển, mới đó đã hơn chín giờ. Quý Vân Vân nói có hẹn chơi game phá án với bạn nên đã về phòng từ sớm, chỉ còn lại Quý Phong và Giản Tĩnh nói chuyện với nhau.
Quý Phong chủ động giải đáp vấn đề lúc nãy: “Ba của chúng tôi bị giết khi Vân Vân còn học tiểu học.”
Giản Tĩnh vô cùng ngạc nhiên: “Bị giết? Vậy hung thủ…”
“Ra tự thú rồi.” Anh nói với giọng nhẹ nhàng: “Vụ án này rất đặc biệt.”
Một vụ án mạng đã được kết án nhưng không đến nỗi anh phải giữ kín như bưng như vậy, chắc chắn trong đó còn có ẩn tình khó nói.
Giản Tĩnh bất giác nhìn anh.
“Cũng trễ rồi.” Anh nói: “Tôi đưa cô về.”
“Được.”
Buổi tối đêm mùng một tết, trên đường gần như không có bóng người. Số lượng người ở thành phố Hòa Bình lúc này ở mức thấp nhất trong năm, thành phố vắng vẻ hơn bao giờ hết.
“Những ngày Tết là yên bình nhất.” Quý Phong bày tỏ: “Ít người, các vụ án cũng ít đi.”
Giản Tĩnh đồng ý: “Các vụ mưu sát đều bắt nguồn từ bản chất của con người.”
“Nhìn thấy nhiều rồi, cô có thất vọng với con người không?” Anh hỏi.
Giản Tĩnh hỏi ngược lại: “Anh có không?”
“Thỉnh thoảng.”
Cô hơi ngạc nhiên, lập tức quay sang nhìn anh.
Quý Phong tập trung lái xe, thoạt nhìn anh không khác gì với ngày thường. Nhưng Giản Tĩnh biết không phải vậy, người này vô cùng nhạy bén với những sự việc xung quanh nên hay khiến người khác thấy phiền. Đồng thời, anh cũng luôn giữ kín cảm xúc trong lòng mình.
Ham muốn khám phá của anh vượt xa ý muốn nói chuyện của anh, hiếm có người nào có thể đoán được anh đang nghĩ gì.
“Làm gì nhìn tôi dữ vậy?” Anh nhíu mày.
Giản Tĩnh nói: “Lần đầu tiên thấy người uống nước dừa bị say, hơi kỳ lạ.”
Quý Phong liếc cô một cái.
“Anh có vấn đề à.” Cô nói: “Uống nhầm thuốc rồi?”
“Nói đại gì đó thôi cũng không được à?”
Giản Tĩnh nói: “Được thôi, anh muốn nói gì?”
“Quên rồi.”
“Hờ.”
Chớp mắt cái đã đến nơi.
Quý Phong dừng xe dưới hầm để xe, chào tạm biệt cô: “Tôi đi đây.”
“Đợi đã.” Giản Tĩnh vỗ vỗ Kỵ Sĩ ý kêu nó đừng vội về nhà, rồi cô hỏi anh: “Anh không nói thật à?”
Quý Phong ngẫm nghĩ rồi thở dài: “Lần sau đi.”
“Lần sau nói đúng không?” Cô nửa tin nửa ngờ.
Anh nói: “Không biết nữa, cố gắng thôi.”
Giản Tĩnh cũng không hỏi thêm nữa.