Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 234 - Chương 235

Chương 235

Mùng năm tết, Khang Mộ Thành bay trở về thành phố Hòa Bình.

Anh ấy mang theo vài món quà lưu niệm cho Giản Tĩnh: Áo khoác lông dê, cà phê, đá thạch anh tím, cùng với một bộ đồ chơi ngôi nhà ban nhạc xương khô vô cùng hoa lệ, giống như tái hiện lại cảnh phim [Coco: Hội ngộ diệu kỳ], biểu cảm của bộ xương khô đều sống động y như thật.

Giản Tĩnh rất thích ngôi nhà đồ chơi này, lập tức đặt trong thư phòng, đồng thời khoe lên vòng bạn bè.

Khang Mộ Thành: “...”

Quả nhiên trẻ con đều thích ngôi nhà búp bê.

Sau khi phân phát quà tặng xong, anh ấy không hề ngừng nghỉ mà bắt đầu việc công bố [Hoa hồng hoàng kim], mỗi ngày đều ở nhà tăng ca điều khiển phòng tuyên truyền để đuổi kịp kế hoạch từ xa.

Giản Tĩnh: Điên cuồng.

Sau đó Khang Mộ Thành nói: “Em cũng có nhiệm vụ.”

“Thật hay giả vậy?” Giản Tĩnh ngơ ngác.

“Anh bảo biên tập liên hệ với em.” Khang Mộ Thành nói: “Việc nhỏ, mấy cái Weibo tuyên truyền và một lần phỏng vấn với tạp chí trực tuyến.”

“...”

“Cho em nghỉ đến mùng tám.” Anh vẫn mở cho cô một con đường: “Mùng chín bắt đầu.”

Giản Tĩnh: Haizz.

Có deadline này, kỷ nghỉ lập tức trở nên không đủ dùng. Cô chỉ có thể nằm ở nhà hai ngày đã phải nói lời tạm biệt với kỳ nghỉ Tết Âm Lịch, không thể không bắt đầu làm việc.

Cô liên hệ với biên tập, bắt đầu tuyên truyền về bộ phim điện ảnh [Hoa hồng hoàng kim] trước, hẹn một buổi phỏng vấn văn bản, các câu hỏi đều được biên tập xét duyệt qua, cô chỉ cần trả lời theo đáp án là được.

Các câu hỏi chủ yếu đơn giản, không hỏi gì khác ngoài việc bạn có cảm nhận thế nào về phim truyền hình và phim điện ảnh.

Giản Tĩnh trả lời tương đối bảo thủ, đúng theo tiêu chuẩn.

Lúc này, phim Tết vẫn còn chưa hạ giá, bộ phim điện ảnh nổi tiếng nhất đã có doanh thu phòng vé hơn hai tỷ, bộ tệ nhất cũng được hơn một trăm triệu.

Vậy nên, quả thật không hổ là ăn tết mà.

Trong khi các tiết mục mừng năm mới vẫn còn chưa kết thúc, lễ tình nhân đã như hổ rình mồi mà bắt đầu được tuyên truyền.

Hai ngày lễ này lúc nào cũng ở rất gần nhau, thậm chí có khi còn trùng nhau. Vậy nên loại phim điện ảnh dịp lễ tình nhân được sắp xếp ở tiết mục mừng năm mới hay là ở ngày lễ tình nhân thì còn phải xem tình hình mới quyết định được.

Năm nay thì tách riêng ra.

Phim điện ảnh đứng đầu gồm có: [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ], [Hứa hẹn một đời một kiếp], [Người tôi yêu], [Cuộc gặp sau sáu mươi năm].

Trong sô các bộ điện ảnh, [Hoa hồng hoàng kim] và [Một đời một kiếp] đều được cải biên từ tiểu thuyết.

[Một đời một kiếp] là câu chuyện kể về một cặp đôi, bạn trai bị bệnh ung thư, nhất quyết đòi chia tay bạn gái. Bạn gái thì không rời không bỏ, mặc áo cưới gả cho anh ấy, hoàn thành hôn ước.

Khang Mộ Thành nhận xét: “Lực lượng chủ chốt trong doanh thu phòng vé dịp lễ tình nhân chính là phái nữ, hiện tại bộ phim này đã không được ưa thích nữa.”

Giản Tĩnh rất tán thành.

Ngoài ra bộ phim giành được khá nhiều sự quan tâm chính là [Sáu mươi năm].

Đây là một bộ phim phóng sự, quay lại một câu chuyện chân thật: Ở thế kỷ trước, chiến tranh nổ ra trên khắp đất nước, nữ chính vừa kết hôn đã phải xa chồng mình, từ đó mất đi tin tức của nhau, sáu mươi năm cũng chưa từng gặp lại.

Sáu mươi năm sau bà ấy đã tìm được người chồng thất lạc, nhưng ông ta đã kết hôn sinh con, con cháu quấn quanh gối. Đối mặt với sự chờ đợi sáu mươi năm của bà ấy, ông ta ấp úng không nói, chỉ nói rằng: “Tôi nghĩ rằng bà đã mất.”

Thì ra lòng tin sụp đổ chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Bà ấy đầu tóc bạc phơ chợt nhận ra, bà ấy lãng phí cả cuộc đời chỉ để chờ đợi trong vô nghĩa. Vì thế bà ấy quyết định sống cho chính mình một lần trong những năm cuối cùng của cuộc đời.

Bà ấy giống như diều đứt dây, bắt đầu lang thang không có mục đích, đi du lịch tự túc, nơi nào cũng đi, nơi nào cũng nhìn ngắm.

“Tôi sợ ông ta trở về không tìm thấy tôi.” Bà lão nói: “Sau khi chạy nạn trở về, tôi chưa từng rời đi dù chỉ một bước.”

Đạo diễn bộ phim phóng sự dùng màn ảnh để ghi lại những năm cuối cùng của bà lão. Bà ấy leo núi vượt biển rộng, bà ấy và chuyện cũ, cùng với tình yêu sáu mươi năm không có kết quả kia.

Tình cảm chân thành chính là điều cảm động nhất.

Giản Tĩnh xem trailer, cảm thấy bộ điện ảnh này là đối thủ mạnh.

Nhưng Khang Mộ Thành nói: “Doanh thu phòng vé sẽ không cao.”

Mỗi người đều có thể lý giải khác nhau về tình yêu, mỗi bộ điện ảnh trong dịp lễ tình nhân đều thể hiện một mặt của tình yêu. Chỉ là, đa phần số người đi vào rạp chiếu phim ngày đó có lẽ thà xem bộ kết hôn với bạn trai ung thư cũng không muốn xem sau mươi năm tách biệt mới hiểu ra.

Anh dự đoán và kết luận: “[Hoa hồng hoàng kim] có triển vọng rất tốt.”

Ngày mười bốn tháng hai, lễ tình nhân, [Hoa hồng hoàng kim] công chiếu lần đầu tiên vào lúc 00:00.

Giản Tĩnh được mời tham gia buổi lễ công chiếu.

Cũng giống với bộ [Đứa trẻ chơi trốn tìm], trong đại sảnh chật kín các cánh truyền thông được mời đến, nhân viên sáng tác và các bạn bè liên quan.

Mọi người thì thầm nói chuyện với nhau, nhắc đến mấy tin tức và tin bát quái trong giới, không khí rất nhẹ nhàng.

Hai mươi ba giờ năm mươi chín phút, ánh đèn mờ đi, xung quanh yên tĩnh, trên màn hình lớn xuất hiện dòng chữ: “Chào mừng tham gia buổi lễ công chiếu [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ].”

Sau đó phụ đề lướt qua, tiến vào mở đầu bộ phim.

Mở màn lại là truyện tranh, phong cách hơi hướng về truyện nhi đồng, có mấy phần giống như vương tử nhỏ. Chỉ là tông màu tối tăm, phần lớn trên gương mặt nữ chính đều là bóng đen, sắc thái ngột ngạt.

Tiếng độc thoại của nữ chính vang lên: “Năm mười hai tuổi, cha mẹ tôi đã mất.”

Trang sách chuyển động, bóng người đen như mực mau chóng xuất hiện.

“Một đám người xông vào nhà giết chết bọn họ.”

Cách thể hiện bằng truyện tranh có một chỗ tốt, cảnh bạo lực máu mẹ không làm kích thích như người thật, dễ dàng vượt qua thẩm tra, cũng có thể tăng thêm nhiều chi tiết nhỏ.

Trên trang giấy, thi thể của ba mẹ nằm ngang trên mặt đất, phảng phất như một con búp bê rách nát.

“Tôi trốn phía trên kệ điều hòa không khí ở bên ngoài mới thoát được một kiếp nạn.”

Một đêm máu me, bên ngoài bức tường lạnh như băng, cô gái nhỏ co ro núp dưới bóng máy điều hòa.

Ánh mắt của cô ấy như một con mèo, trong trẻo sắc bén.

“Bắt đầu từ ngày hôm đó, tôi đã quyết định báo thù.”

Chỉ trong chớp mắt, truyện tranh u tối tan biến, nối thẳng một đường với thế giới chân thật. Trong TV đang phát tin tức về tội phạm cướp vàng. Người dẫn chương trình nói: “Cảnh sát lục soát được một tờ giấy kỳ lạ từ trên người một người trong số bọn chúng”

Trên màn hình hiện ra bức ảnh tờ giấy, trên đó là một chuỗi những hình vẽ kỳ quái.

Đó chính là mật mã hoa hồng xuyên suốt cả văn bản.

Hai mươi phút đầu tiên của bộ phim là vai diễn của một mình cô gái đó. Cô ấy thử phá giải mật mã, tìm kiếm xem bọn cướp đã giấu ngàn vạn số vàng đó ở đâu, nhưng có mấy ống kính quay rất khéo léo.

Ví dụ như khi cô ấy và một chiếc xe buýt thoáng lướt qua nhau trên đường phố, ở trên cửa xe buýt có nửa bên mặt của sát thủ. Lại ví dụ như cô ấy ở ngõ nhỏ trong thành phố lớn tìm kiếm hình vẽ hoa hồng trên tường, trên bệ cửa sổ cao quá đầu là sát thủ đang dọn sạch chậu hoa khô héo.

Trong phần này của cốt truyện, cô gái rất ít khi nói chuyện, đa phần đều là nói ra suy nghĩ của mình, trình bày suy luận, lý lẽ của cô ấy về mật mã.

Nói cách khác, tất cả mọi cảm xúc đều cần dùng ngôn ngữ hành động để thể hiện.

Người đóng vai nữ chính là diễn viên mới mười tám tuổi, năm nay vừa mới thi đậu Học Viện Hý Kịch, nhưng đã có nhiều năm kinh nghiêm, đạo diễn Mai phải lọc qua rất nhiều người mới tìm được ứng viên phù hợp.

Kỹ thuật diễn xuất của cô ấy không tính là điêu luyện, nhưng đôi mắt sáng ngời hiếm có, tràn đầy linh khí. Hơn nữa bản thân cô ấy cũng từng gặp chuyện bất hạnh, trong xương cốt đã tỏa ra khí chất trầm mặc và cứng cỏi.

Suy xét toàn diện, cô ấy rất hợp với nhân vật nữ chính.

Cuối cùng cô gái cũng tìm được vàng, ngay khoảnh khắc ánh vàng sáng chói lóa mắt xuất hiện trên màn ảnh, cô ấy nhếch môi lên, lộ ra một nụ cười ngọt ngào tươi đẹp.

Câu chuyện cũng đạt được cao trào nhỏ ở chỗ này.

Nhưng vấn đề tiếp theo được đặt ra là cô ấy phải làm sao để lợi dụng số tiền này hoàn thành việc báo thù của mình đây?

Sát thủ lên sân khấu.

Lúc cô gái tìm được sát thủ, anh ta đang… Sửa máy tính.

Áo thun màu trắng, quần kaki, đầu tóc rối bời, hộp cơm vứt trên bàn, máy tính bị tách rời, linh kiện vứt đầy trên bàn.

Đáy mắt cô gái hiện lên vẻ hoang mang. Đây là sát thủ chứ không phải dân mê game?

Giang Bạch Diễm ngồi ngay bên cạnh Giản Tĩnh, cậu ấy kề sát bên tai cô và nói nhỏ: “Vì để quay cảnh này mà tôi đặc biệt học cách sửa máy tính.”

Giản Tĩnh: “Khụ.”

Cậu ấy im lặng.

Cô gái cầu xin anh ta báo thù cho mình, sát thủ từ chối,

Giang Bạch Diễm tái hiện lại màn trình diễn khi thử kính của mình, giọng điệu dịu dàng bình thản, không phải thờ ơ, cũng không phải lạnh lùng, thật giống như thuận miệng từ chối lời mời cuối tuần đi xem điện ảnh vậy.

Không vì cái gì cả, không có bí mật gì, cũng không làm khó dễ, chỉ là lời từ chối bình thường thôi.

Cô gái ngơ ngác một hồi, vẫn bám riết không tha: “Vì sao chứ? Tôi có tiền.”

“Tôi không thiếu tiền.” Anh ta nói.

Cô gái dùng tình cảm để lay động, dùng lý trí để thuyết phục: “Ba mẹ tôi bị người khác giết hại, bọn họ chưa từng phạm tội lỗi gì mà vô duyên vô cớ cứ như vậy… Cứ như vậy chết đi. Tôi nhất định phải báo thù cho bọn họ.”

Anh ta khó hiểu ngẩng đầu lên liếc nhìn cô ấy một cái, nói: “Liên quan gì đến tôi chứ?”

Cô gái cắn răng: “Phải làm sao thì anh mới bằng lòng giúp tôi?”

Anh ta nói: “Tôi không có hứng thú, cô đi về đi.”

Cô gái quay về trong vô vọng. Nhưng cô ấy không từ bỏ, ngày hôm sau cô ấy lại đến nữa, còn mang theo một viên gạch vàng.

Sát thủ lắc đầu.

Ngày thứ ba, cô ấy chủ động chăm sóc cây cối đã chết thay anh ta, còn nói cho anh ta biết cách làm sao để trồng bồn hoa.

Anh ta vẫn thờ ơ.

Ngày thứ tư, cô ấy không nói một lời, anh ta đi nơi nào, cô ấy sẽ đi theo tới đó, cũng tuyên bố: “Nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ không rời đi.”

Sát thủ chẳng buồn quan tâm.

Nhưng cô gái có sự kiên trì của bản thân. Từ lúc bắt đầu quyết định báo thù, cô ấy đã gặp rất rất nhiều khó khăn, không đến cuối cùng, cô ấy sẽ không quay đầu. Nếu không thì con đường báo thù dài đằng đẵng này sẽ không bao giờ có điểm kết thúc.

“Đúng vậy, tôi gặp khó khăn, nhưng tôi có thể giải quyết nó, tôi cần phải giải quyết nó.” Trong đêm khuya, cô ấy nằm trong chăn, tự nói với bản thân như vậy.

Ngày thứ bảy, cô ấy lại đi tìm sát thủ, cũng nói rõ với anh ta: “Nếu lý do của anh có thể thuyết phục tôi thì tôi sẽ không quấn lấy anh nữa. Nhưng mà anh hoàn toàn không có lý do gì đã từ chối tôi, tôi không nhận.”

“Tại sao không có lý do gì thì không thể từ chối?” Anh ta hỏi.

“Không có lý do gì để từ chối thì sao lại không đồng ý?” Cô ấy hỏi lại.

Sát thủ suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra vì sao mình lại không muốn đồng ý. Là vì sao chứ? Chán ghét sao? Hay là sợ chết, sợ trả giá quá lớn?

Anh ta giống như bước đi trên đoạn đường đầy sương mù, không thấy rõ đường đi, không biết đường đi.

“Vậy được rồi.” Anh ta đồng ý.

Bởi vì: “Tôi muốn biết, vì sao tôi không muốn đồng ý.”

Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, linh hồn của anh ta thức tỉnh.

Sau khi bộ phim điện ảnh được trình chiếu, rất nhiều nhà phê bình điện ảnh nhắc đến đoạn cốt truyện này cũng nhận xét: “Khác với nhiều bối cảnh giả thuyết tăng thêm thử thách cho nữ chính, ở đoạn này chúng ta có thể phát hiện rất rõ ràng là điểm mấu chốt không phải sự kiên trì và nghị lực của nữ chính. Tuy rằng đúng là có thể hiện, nhưng đạo diễn lại muốn thể hiện sự tự thức tỉnh của sát thủ.”

“Con người chỉ khi hỏi đường đi và điểm đến của mình thì mới nhận ra giá trị của bản thân mình, phân biệt được tâm hồn mình và người khác, rồi tự tạo ra ánh sáng rực rỡ của riêng mình…”

Sát thủ bắt đầu tìm kiếm đáp án cho bản thân, cô gái lại rơi vào vực sâu của sự trả thù.

Xác định kẻ thù, điều tra từ đầu đến cuối vụ án giết cả gia đình năm xưa, cuối cùng cô gái cũng biết vì sao ba mẹ mình bị giết: Bọn họ là nhân chứng của một cuộc âm mưu.

Vụ án được bóc trần từng lớp một, dần dần để lộ ra chân tướng, trong vô số nghi phạm, kẻ chủ mưu phía sau cũng nổi lên mặt nước.

Đoạn này trinh thám rất đúng mực, không tìm ra được khuyết điểm gì, chuỗi chứng cứ sắt thép, lý lẽ đầy đủ, dù không được mười điểm nhưng bảy điểm thì vẫn có thể.

Đồng thời tình yêu nảy nở cũng vô cùng xuất sắc.

So với lời văn bị kiềm chế, đạo diễn Mai lại rất cởi mở ở chỗ này. Tuy rằng không tỏ tình, nhưng khi ánh mắt hai bên giao nhau lại không kìm lòng được mà có mấy động tác nhỏ, chúng đều ám chỉ tình cảm có thay đổi.

Trên con đường lớn rộn ràng náo nhiệt, nhạy bén mà bí mật bảo vệ.

Chiều tối ngày hè, cùng nhau đi dạo dưới bóng cây ngô đồng.

Kể lại quá khứ, dòng sông yên ả xa xăm.

Trong một nháy mắt nào đó, đáy lòng sẽ xuất hiện ảo tưởng, có lẽ đây là một bộ điện ảnh tình yêu thanh xuân đơn thuần.

Nhưng mà, rất nhanh, sự trả thù lại xuất hiện lần thứ hai, phá vỡ giấc mơ yên bình.

Chân tướng đã lộ ra, cô gái hy vọng được tự tay giết chết kẻ thù, nợ máu phải trả bằng máu.

“Chỉ có như vậy mới có thể làm dịu cơn thù hận trong lòng tôi.” Cô gái nói với sát thủ.

Ngay trong khoảnh khắc này, sát thủ đột nhiên hiểu ra. Anh ta hiểu vì sao bản thân lại từ chối làm việc này, cũng dự đoán được số mệnh của bản thân.

Một khi đôi tay đã dính máu tươi thì sẽ không bao giờ rửa sạch. Suốt quãng đời còn lại, trên lưng bọn họ sẽ mang theo sức nặng của sinh mạng, gian nan bước tiếp.

Vì sao muốn từ chối cô ấy? Bởi vì tiền tài, danh vọng, quyền thế đều không thể cản bước anh ta đi vào địa ngục.

Anh ta mong mỏi được cứu rỗi, hy vọng có thể rời khỏi vực sâu, được sinh sống dưới ánh mặt trời.

Nhưng trong kiếp này, nó đã là hy vọng xa vời.

May mắn là anh ta vẫn còn có thể cứu giúp cô ấy.

“Trước khi xem bộ điện ảnh này, tôi cứ tưởng là cứu giúp cũ kỹ, nhưng không ngờ chỉ đoán được một nửa. Đúng là có cứu giúp thật, nhưng không phải cô gái như ánh mặt trời xông vào trái tim âm u của sát thủ, mà là tình yêu đã khiến anh ta có được sinh mạng mới.”

“Ngược lại là sát thủ cứu giúp cô gái, cũng cứu vớt linh hồn của chính mình. Anh ta hiểu ra bản thân đã sai rồi, một lần nữa nhận ra sự quý giá của sinh mạng. Anh ta hy sinh bản thân để cô gái không phải treo cái tên tội phạm giết người lên lưng, cũng làm trái tim mình tìm được nơi bình yên. Nhìn như bi kịch, nhưng thật ra là ngược lại.”

“Đây là một câu chuyện tình yêu sao? Đúng vậy, tôi tin sát thủ và cô gái có thích nhau, nhưng cũng chỉ là tình yêu. Các bạn, đạo diễn, hoặc là nói tác giả nguyên tác vẫn luôn nhấn mạnh một điều: Tốt đẹp không phải là yêu người kia, mà là yêu bản thân.”

Trích từ Weibo của nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng.

Truyền thông còn khoa trương hơn, ngày hôm sau bọn họ trực tiếp cho ra một tiêu đề giật gân: [Bộ điện ảnh tình yêu tốt nhất trong mười năm tới, diễn giải chân lý của tình yêu: Cứu giúp bản thân]

[Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] công chiếu đến ngày thứ tư, doanh thu phòng bán vé thời gian thực là: 7,8 tỷ.

Bình Luận (0)
Comment