Sau Valentine một tuần, toàn bộ Weibo, các blogger nổi tiếng, video ngắn, tin tức đều là bóng dáng của [Hoa hồng hoàng kim].
Ngoại trừ bài đánh giá của những người bình luận điện ảnh, bình luận của người xem bình thường càng thẳng thắn.
‘Tình tiết gay cấn chặt chẽ, khống chế kịch tính và giải quyết cao trào rất tốt, không coi khán giả là kẻ ngốc. Ghét nhất là mấy bộ phim cứ kéo dài đoạn hồi hộp đến tận cuối, nhân vật mất não tập thể với nhau cả.’
‘Hình ảnh tuyệt vời cực kỳ, mở màn bằng hoạt hình có hơi bạo gan, không hiểu ý nghĩa cho lắm. Góc quay đẹp, nhất định phải đi rạp chiếu phim xem, đạo diễn Mai không hổ là ‘nhà nghệ thuật của sắc màu’, phát huy ổn định.’
‘Nói là phá án nhưng thực tế lại là lãng mạn, nhưng nói là phim lãng mạn thực tế lại là tìm lại bản thân. Đáng xem lại lần nữa.’
‘Sao mọi người có nhiều cái để phân tích thế mà mị đây chỉ get mỗi đoạn tình cảm chứ? Đạo diễn trả nước mắt lại cho mị đi, sát thủ chết thảm quá QAQ.’
‘Mặc kệ, chiếu vào dịp lễ tình nhân chứng tỏ chính chủ thừa nhận là phim tình cảm. Đêm nay lại là một đêm rơi lệ vì một tình yêu đẹp.’
‘Đoạn hành động tôi cho 8 điểm, có thể xem, nhưng mỹ học nghệ thuật và nội hàm nhân sinh điên cuồng kéo điểm, tôi cho 9.9 điểm cũng không sợ bạn kiêu ngạo.’
‘Tác phẩm siêu có tâm, ai biết đạo diễn có thể dùng tình tiết gay cấn để kể một câu chuyện tình yêu chứ.’
‘Dân chuyên nghiệp viết bài luận ba nghìn chữ đánh giá, em đây chỉ có ba chữ thôi: Phim siêu hay!’
Đương nhiên, giữa rất nhiều bình luận đánh giá tình tiết phim, cũng có một bộ phận lớn người tiến hành phân tích diễn viên.
‘Trước kia chưa từng xem hiểu phim nghệ thuật, mãi đến khi xem phim này mới có thể nói: Quá đẹp! Đẹp phát khóc lên được! Sao có thể đẹp như vậy! Đạo diễn Mai quay mỹ nhân khéo quá đi chứ?’
‘Không thể tưởng tượng được, rõ ràng nhiều khung hình lộ da thịt như vậy mà lòng tôi lại tĩnh lặng như mặt nước. Tôi chỉ muốn thưởng thức vẻ đẹp của anh ấy, không hề xen lẫn dục vọng thế tục. Hu hu, tôi héo rồi.’
‘Héo +1, quay quá đẹp, chỉ có tình không có dục, vô cùng tốt đẹp.’
Nhân sĩ chuyên nghiệp cũng hết lời khen ngợi, nói đúng trọng tâm:
‘Sự thành công của bộ phim không thể thiếu công khắc họa nhân vật của nam chính. Kỹ năng diễn xuất của Giang Bạch Diễm khởi động nội hàm cả câu chuyện. Diễn xuất và biểu cảm của cậu ấy tẩy sạch sắc thái dục vọng của đoạn tình cảm này, khiến nó không mang chút dung tục nào, chỉ dư lại bản chất tốt đẹp của linh hồn.’
Nhưng nhiều người không hiểu điều đó, thực thà nói thẳng ra:
‘Anh ấy diễn chẳng hề chán ngán quấn quýt, không có cảm giác trực diện tình yêu gì cả. Đề nghị sau này anh diễn thêm nhiều phim thần tượng hơn để tạo phúc cho con dân.’
Các tài khoản giải trí lớn bắt đầu phát thông cáo nào là ‘Gọi Giang Bạch Diễm là lão đại vai nam thế hệ mới chắc không ai có ý kiến chứ?’ hoặc là ‘Từ giá trị nhan sắc tới thực lực, lật lại con đường nghệ thuật của Giang Bạch Diễm.’
Còn có ‘Người biết cố gắng sẽ được đền đáp, phái thực lực sở hữu cả kỹ năng diễn xuất và nhan sắc đến rồi’; ‘Kỹ năng diễn xuất bùng nổ, hình mẫu sách giáo khoa của thần tượng phái thực lực’ vân vân.
Thành công của một bộ phim là công sức của rất nhiều người, nhưng điều khán giả nhìn thấy là diễn xuất nhân vật thế nào. Đa số ý kiến khen ngợi hay là phê bình đều nhằm vào diễn viên chính.
Thiên Đường và Địa Ngục đều là đây.
May mắn thay, lần này Giang Bạch Diễm đối mặt với Thiên Đường.
Doanh số phòng bán vé ngày càng tăng, tài khoản Weibo chính thức của phim hoạt động sôi sổi, lập tức đăng tặng một loạt ảnh đẹp, chúc mừng doanh số phòng bán vé vượt qua tám triệu tệ.
Ánh nắng lờ mờ, hàng cây xanh ngoài ban công khô héo. Cô gái nằm nhoài trên ban công ngắm ráng chiều xa xa, cô hướng mặt về phía ánh sáng, nhưng toàn thân lại chìm trong bóng tối. Bên cạnh đó, sát thủ ẩn nấp trong bóng tối của căn phòng, nhưng lưỡi dao đang được anh chà lau lại phản chiếu ánh mặt trời, vừa vặn rọi sáng cặp mắt của anh.
Bình luận 1: ‘Kết cấu đỉnh vãi.’
Bình luận 2: ‘Đã lưu lại làm hình nền.’
Bình luận 3: ‘Thật không dám giấu diếm, tôi muốn xem bức khỏa thân sáng sớm kia.’
Bình luận 4: ‘Cùng cầu cơ bụng.’
Hôm sau, doanh số phòng bán vé vượt quá mười triệu tệ, tài khoản Weibo chính thức lại lần nữa tung ra hai bức hình nền HD.
Sắc trời tranh tối tranh sáng, sát thủ rèn luyện thân thể trong công viên, cửa lớn không mở, anh bật người qua tường. Một tay anh đặt trên tường, toàn thân bay lên tự nhiên, vạt áo bị co lên lộ ra cơ bụng sáu múi cân xứng.
Khoảnh khắc đó, vẻ đẹp của lực lượng được thể hiện vô cùng rõ ràng.
Bình luận 1: ‘Weibo đoàn phim rất biết cách làm người.’
Bình luận 2: ‘Nể tình Weibo đoàn phim hiểu chuyện như vậy, đi xem
lần thứ ba thôi.’
Bình luận 3: ‘[Chảy nước miếng. JPG]’
Bình luận 4: ‘Thế…’
Bình luận 5: ‘Có cảnh…’
Bình luận 6: ‘Thay quần áo không?’
Weibo đoàn phim trả lời: ‘Hẹn lúc 20 triệu! Nếu lên được bằng ấy!’
Kết quả ba ngày sau doanh số đạt 20 triệu.
Weibo đoàn phim: ‘Sắp rồi sắp rồi, phòng mỹ thuật đang làm rồi.’
Sau đó, phòng mỹ thuật thuật vừa làm xong bóng lưng thay quần áo, doanh số lên 30 triệu.
Weibo đoàn phim: ‘...’
Phòng nghệ thuật: ‘Còn tiếp tục như vậy thì 404 mất.’
Weibo đoàn phim: ‘Mang mấy tấm chụp chung ra đây phát đường!’
Vậy là áp-phích 30 triệu biến thành hình ảnh nam nữ diễn viên chính cùng ăn cơm.
Đèn đường, cơm hộp, mèo hoang, hai người cầm hộp cơm ngồi cạnh công viên, an tĩnh cùng ăn.
Bình luận 1: ‘Tiểu đội muốn ấn đầu hai người hôn nhau đến chỗ iêm.’
Bình luận 2: ‘Tôi là cục dân chính, xin mời hai vị kết hôn tại chỗ.’
Bình luận 3: ‘Hu hu hu, thật tàn nhẫn, lại phi đao.’
Bình luận 4: ‘Cảnh này rõ là đường kính, cuối phim thành thủy tinh.
Bình luận 5: Đừng có spoil!
Thời điểm này Giản Tĩnh đã ngơ ngẩn cả người rồi.
Cô nghĩ dù gì cũng là phim tình cảm, chắc không đến mức đâu? Lại cảm thấy xu thế tăng lên vẫn chưa dừng lại, không chừng thực sự sắp đạt đến 40 triệu.
Cô đi hỏi Khang Mộ Thành, anh ấy nói: “Không có điểm yếu rõ ràng, ưu thế nổi bật, không có gì lạ.”
Giang Bạch Diễm thì nói: “Phim điện ảnh trong nước không có bộ đặc sắc nào lâu lắm rồi.”
Giản Tĩnh ngẫm nghĩ, đúng là thế thật. Rất ít có phim tình cảm đứng top đầu bảng xếp hạng phòng vé. Khi nhắc đến phim điện ảnh lãng mạn nước nhà nổi danh, mọi người vẫn phản xạ nhớ tới những bộ phim cũ của nhiều năm về trước.
Cái này đại khái gọi là… công kích trúng nhược điểm?
Cuối tháng hai, phòng bán vé bận rộn không ngừng nghỉ, cuối cùng cản sát trước khi sang ngày đầu tháng bò lên 40 triệu.
Khi ấy đã qua Tết âm lịch rồi, mọi người đều quay về làm việc, vậy mà vẫn có thể đạt thành tích như vậy đúng là khó cực kỳ.
Đạo diễn Mai ngầm nói với Giản Tĩnh rằng nếu không có sự cố gì thì cô ấy cảm thấy rất có khả năng đột phá 50 triệu.
Giản Tĩnh đặt chế độ máy bay cho điện thoại, đăng xuất tài khoản Wechat, mở một tài khoản phụ khác chỉ thêm người thân cận, nói với bọn họ rằng thời gian này có việc gì thì liên hệ nick này, cô không vào tài khoản chính thức nữa.
Mà Khang Mộ Thành luôn công tư phân minh, không mấy người biết số tư nhân của anh, thành ra vẫn khá là thanh tịnh.
Thảm nhất là Giang Bạch Diễm.
Hình tượng của cậu trong giới vẫn luôn rất tốt, nếu vừa nổi danh lại không chịu nhận điện thoại của người khác thì khó tránh có vài phần đắc trí cuồng ngạo, dễ để lại ấn tượng xấu.
“Ngày nào tôi cũng chỉ ngồi nhận điện thoại thôi.”
Lúc gọi video với Giản Tĩnh, giọng cậu còn hơi khàn khàn:
“Cảm ơn! Anh, chị quá khen rồi. Tất cả là công của đạo diễn, tôi chỉ may mắn thôi…”
Giang Bạch Diễm máy móc ngâm nga lời kịch, thậm chí nằm mơ cũng suýt nói mớ mấy câu này.
Giản Tĩnh cười muốn chết.
“Chị còn cười trên nỗi đau khổ của tôi.” Cậu nói: “Rõ ràng không bế quan viết văn còn lừa mọi người.”
Giản Tĩnh nhún vai. Đương nhiên cô không thể vô duyên vô cớ để chế độ máy bay, trước khi ở ẩn còn phát dòng thông báo ‘Bế quan viết [Ác quỷ 3], ông chủ giục bản thảo rồi’ lên vòng bạn bè, đổ vấy cho Khang Mộ Thành, giả bộ mình không lên mạng.
“Đang viết thật mà.” Cô không hề nói dối: “Tuy chỉ viết mấy dòng.”
Giang Bạch Diễm làm mặt quỷ với cô, cười tủm tỉm nói: “Tôi thấy [Hoa hồng hoàng kim] lại lên xếp hạng bán chạy, chúc mừng nhé.”
Giản Tĩnh: “Cùng vui.”
“Lần này tôi kiếm được một khoản kha khá.” Cậu thừa nhận rất hào phóng: “Cô Tĩnh Tĩnh thì sao.”
Giản Tĩnh: “Khụ, tôi chưa hỏi.”
Giang Bạch Diễm bày ra vẻ ghen tị trắng trợn: “Chị tin tưởng Tổng giám đốc Khang thật đấy. Anh ấy rõ ràng là nhà tư bản mà, sao chị lại tin nhà tư bản sẽ có lương tâm hả?”
Giản Tĩnh lườm cậu một cái.
“Hoàng Thượng, lời thật lòng thì khó nghe!” Giang Bạch Diễm rớt nước mắt gào khan.
Giản Tĩnh: “Câm miệng cậu đi.”
“Tôi muốn chuyển nhà.” Giang Bạch Diễm nói chính sự: “Sống ở chung cư này không có riêng tư gì cả. Chị không biết đâu, thời buổi này fans hâm mộ đáng sợ lắm. Tiền thuê bên này là hai vạn năm một tháng, thế mà bọn họ còn tranh nhau thuê ấy.”
Giản Tĩnh hỏi: “Cậu bị theo dõi sao?”
“Chắc có paparazzi theo dõi tôi từ đâu đó tới đây. Tôi đã kéo hết rèm cửa lên rồi.” Cậu quay điện thoại, triển lãm cho cô cửa sổ kín mít giữa ban ngày của mình.
“Cẩn thận một chút.” Cô dặn dò: “Nếu không được thì đổi một chỗ khác ở tạm đi.”
Giang Bạch Diễm ‘ừm ừm’ hai tiếng đồng ý.
Khi ấy Giản Tĩnh còn không để ý, tiếp tục bế quan trong nhà, chậm rãi viết bản thảo.
Tháng ba, bộ phim điện ảnh [Hoa hồng hoàng kim] không ngừng leo lên con số đầu 5.
Điện ảnh Kim Ô mở tiệc khánh công, sách [Hoa hồng hoàng kim] in thêm ba trăm ngàn quyền. Fans Weibo của Giản Tĩnh tăng đều ổn định.
Một ngày nào đó, Hệ Thống chợt thông báo.
[Hệ Thống: Chúc mừng giá trị Danh tiếng của ký chủ đạt tới ‘Cũng khá nổi danh’, thời gian mở ao thẻ giới hạn rút ngắn còn bốn mươi ngày, xin tiếp tục cố gắng đi tới giai đoạn cuối cùng!]
Giản Tĩnh không khỏi cảm thán, không dễ dàng chút nào.
Tỷ lệ lộ diện của nhà văn không bằng minh tinh, muốn đạt đến độ nổi tiếng của minh tinh tuyến hai bình thường đã phải đạt trình độ hàng đầu trong nước.
Tuy hiện tại cô vẫn là người mới trong giới văn học, nhưng xét mức nổi danh đã không thua kém các bậc thầy rồi.
Tội lỗi, tội lỗi.
Giản Tĩnh khiêm tốn tự xét lại mình, thực tế thì vẫn không kìm được vui sướng.
Có lẽ, [Hoa hồng hoàng kim] sẽ không giành được giải thưởng điện ảnh như [Đứa trẻ chơi trốn tìm], nhưng đây là tác phẩm hoàn toàn thuộc về cô. Với
[Chơi trốn tìm], cô chỉ là người đứng ngoài bàng quan, [Ác ma] là thừa kế lại, chỉ có [Hoa hồng hoàng kim] là vinh quang thuộc về một mình cô.
Cô đã chứng minh được chính mình.
Cảm giác này đúng là… quá tuyệt vời.
Cô gửi Wechat cho Khang Mộ Thành: ‘Vui vẻ ~’
Trong phòng họp, màn hình điện thoại di động của Khang Mộ Thành sáng lên, anh liếc nhìn tin nhắn, bật cười.
Trẻ con!
Anh nhắn lại: ‘Còn muốn phí bản quyền không?’
Giản Tĩnh: ‘Không trả tiền tổn thương tình cảm!’
Khang Mộ Thành: ‘Phải mất một thời gian nữa mới kết toán xong. Có muốn mua gì không? Anh tặng em.’
Giản Tĩnh: “...”
“Tổng giám đốc Khang, là cô Giản sao?” Quản lí của Ban Tuyên truyền đẩy kính mắt, uyển chuyển nói: “Có cần bàn với cô ấy chuyện chương trình không?”
Cô ta phụ trách tuyên truyền [Hoa hồng hoàng kim], hiện tại bộ phim này đang lên, vài tiết mục nổi tiếng đều mời Giản Tĩnh tham dự, tâm sự quá trình chế tác điện ảnh với người dẫn chương trình.
Khang Mộ Thành lời ít mà ý nhiều: “Đợi đã.”
Anh lập tức hỏi Giản Tĩnh chuyện này.
Giản Tĩnh vừa thăng cấp đến ‘Cũng khá nổi danh’, có nỗ lực tham gia tiết mục cũng không thể tăng cấp ngay được.
Giản Tĩnh lên cơn lười: ‘Năm nay phải viết xong Ác ma 3, biên kịch Hứa đã thúc giục em rồi.’
Khang Mộ Thành nói: “Không tham gia.”
Quản lí lặng lẽ quay mặt đi: ‘Sao lúc bóc lột bọn tôi anh không dễ tính thế đi?’
Tư bản cũng trông mặt để xuống tay à?
Cũng không hẳn.
Chẳng qua Khang Mộ Thành phòng ngừa chu đáo, sợ Giản Tĩnh lấy được
chia hoa hồng rồi sẽ lười biếng, tranh thủ thời gian đốc thúc (bóc lột) cô: ‘Tháng
mấy có thể giao bản thảo?’
Giản Tĩnh: ‘Em cố cuối tháng này giao cho anh phần đầu.’
Khang Mộ Thành hài lòng: ‘Được.’
Nhưng cuối cùng Giản Tĩnh lại không thể hoàn thành sáng tác đúng hạn theo kế hoạch.
Giang Bạch Diễm mất tích.
Đầu tiên là chị Trần quản lý sống chết không liên lạc được người, còn tưởng tên nhóc này lên mây rồi nên giết đến tận nhà. Dọc đường chị Trần suy tính đủ loại tình huống tồi tệ, hít một hơi thật sâu đẩy cửa đi vào, lời chất vấn đã tới bên miệng nhưng…
Trong nhà không có ai.
Chỉ có Pudding đáng thương rên rỉ, chậu cát đầy ứ.
Chị Trần giật mình, lập tức ý thức được có gì đó sai sai.
Giang Bạch Diễm vừa đóng [Hoa hồng hoàng kim] xong, nếu không có gì ngoài ý muốn thì dù không giật được giải điện ảnh nước ngoài thì cũng nắm trong tay giải nam chính xuất sắc nhất trong nước rồi, có lâng lâng lên mây gì đó cũng không lạ.
Nhưng người nhà của cậu có như không, Pudding là người thân duy nhất của cậu.
Dù cậu có ra ngoài quay phim cũng phải xem camera theo dõi mỗi ngày, chơi với mèo, thậm chí mời riêng trợ lý chăm sóc mèo cho mình.
Vậy nên có lẽ cậu sẽ phạm sai lầm mà tất cả minh tinh mắc phải, nhưng tuyệt đối sẽ không khiến chậu cát của Pudding tràn đầy phân, nước trong máy uống nước gần như khô cạn, chỉ có thể dựa vào máy cho ăn tự động cho mèo mà sống.
Có chuyện rồi.
Chị Trần lập tức gọi điện thoại cho Khâu Lâm, hỏi xin ý kiến người đại diện.
Khâu Lâm mới tham gia một bữa tiệc tối qua, uống rượu vẫn chưa tỉnh, loạng choạng ngã vào trên giường. Nghe điện thoại xong thì cô ấy tỉnh táo hẳn, lập tức chạy tới nhà Giang Bạch Diễm.
Điện thoại vẫn không liên lạc được, trợ lý cũng không biết cậu đi đâu.
Khâu Lâm tìm tới phòng an ninh của chung cư, vừa đấm vừa xoa, yêu cầu xem theo dõi.
Camera quay được cậu ra ngoài vào sáng hôm trước, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, hai tay không xách theo vật gì, trông như ra ngoài một lát rồi về ngay.
Chị Trần lập tức nói: “Chắc là đi mua đồ ăn.”
Vừa rồi chị Trần có xem qua tủ lạnh, Pudding hết cá khô ăn vặt rồi. Lúc đi Giang Bạch Diễm chỉ cầm theo di động, chắc chắn là đến siêu thị gần đây mua đồ ăn.
Từ lúc đó, camera cũng không quay được Giang Bạch Diễm quay về.
“Báo cảnh sát đi.” Lòng Khâu Lâm bỗng trầm xuống.