Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 236 - Chương 237

Chương 237

Xét đến thân phận đặc thù của Giang Bạch Diễm, cảnh sát đành mặc thường phục đến kiểm tra camera giám sát ở gần khu chung cư.

Giang Bạch Diễm quả thật có đi siêu thị, ở lại nửa giờ rồi xách theo một chiếc túi bảo vệ môi trường ra ngoài. Sau đó, cậu ấy chọn một con đường nhỏ vắng vẻ trong công viên để về nhà.

Ở chỗ đó, cậu ấy đã bị chặn.

Hai người đàn ông vạm vỡ, ăn mặc xuề xòa, thản nhiên bước tới nói chuyện.

Sau đó, một trái một phải kéo Giang Bạch Diễn vào trong xe rồi biến mất tăm mất dạng.

Khâu Lâm đã bị sốc - thời đại nào rồi mà còn có người dám bắt cóc minh tinh? Không thể bình tĩnh nói chuyện được à? Hay là do bên đối diện phái người, muốn gây rối và bôi nhọ cậu ấy?

Cô ấy hỏi: “Có tra được biển số xe không?”

Đây không phải vấn đề. Rất nhanh, cảnh sát đã cho cô biết câu trả lời: "Xe đó thuộc tập đoàn Giang Thuỷ.”

Khâu Lâm ngộ ra.

Cô ấy huỷ án kiện, nhờ người hỏi số điện thoại của thư ký chủ tịch tập đoàn Giang Thuỷ.

Thư ký chính thức báo lại: "Xin lỗi, anh Giang Tầm không phải nhân viên của công ty chúng tôi, tôi cũng không biết anh ấy ở đâu."

Khâu Lâm nói thẳng: “Tôi biết người đã bị tập đoàn Giang Thuỷ bắt đi. Nếu không giải thích cho tôi thì tôi sẽ làm ầm chuyện này lên, tất cả đều mất mặt.”

Thư ký nói: “Chuyện này tôi thật sự không biết.”

“Ha”. Khâu Lâm cười lạnh: “Cô đưa điện thoại cho Giang Liên đi, cô ấy là người của tập đoàn mấy người nhỉ?”

Thư ký nói: “Thật ngại quá, giám đốc Liên đi công tác rồi.”

“Vậy chủ tịch đâu? Cũng đi công tác rồi?”

Thư ký nói: “Chủ tịch gần đây không gặp mặt trực tiếp. Nếu như ngài có việc cần nói, tôi có thể truyền đạt giúp ngài."

Khâu Lâm rất bực bội. Thư ký của một tập đoàn lớn hóa ra cũng chỉ giống những nhân viên chăm sóc khách hàng khác, nội dung trả lời luôn là lời nói khách sáo, như lọt vào trong sương mù, dằn vặt người ta đến mức lười so đo tính toán liền tính là thắng.

Cô cười lạnh hai tiếng: “Được rồi, nói với chủ tịch của các cô, tuy rằng tập đoàn Giang Thuỷ gia nghiệp lớn, nhưng chúng tôi không ăn chay. Nếu giam giữ nghệ sĩ của công ty chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng."

Nói xong, cô ấy hung hăng cúp điện thoại, như muốn trút giận ra ngoài.

Chị Trần e ngại: “Chị Lâm, công ty ra mặt được không?”

“Đương nhiên không được.” Khâu Lâm trợn trắng mắt: “Tiểu Bạch là nhân viên của chúng ta, cũng là con của chủ tịch. Đến lúc đó, người ta bảo một câu việc nhà thì chúng ta không thể lo chuyện nhà người ta được.”

Chị Trần kinh hãi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Khâu Lâm nghĩ chút rồi nói: “Để tôi gọi điện thoại trước.”

Cô ấy gọi cho Giản Tĩnh.

Lúc này, Giản Tĩnh đang ở nhà ấp ủ bản thảo và lâm vào thời kỳ nút thắt mà bất cứ tác giả nào cũng mắc phải, tức: Ý nghĩ bỏ dở, não chết, xuân thu mệt mỏi, một ngày không viết nổi một nghìn từ.

Lúc này, tâm trạng cáu kỉnh lạ thường, đặc biệt nhạy cảm với tiếng ổn.

Kỵ Sĩ đã không dám tới gần phòng làm việc nửa bước, cùng lắm thì đi dạo ở cửa hai vòng, đánh chết cũng không dám vào cửa.

Khi Khâu Lâm gọi đến, tâm trạng cô đang không tốt, ngữ khí cứng nhắc: “Ai?”

“Cô Giản, tôi là Khâu Lâm.” Khâu Lâm khách khí tự giới thiệu: “Ngài còn nhớ tôi không? Tôi là người đại diện của Giang Bạch Diễm.”

Giản Tĩnh hỏi: “Nhớ chứ, có việc gì vậy?”

“Ngài đang ở nhà sao? Tôi đến nói chuyện với ngài thì có bất tiện không?” Cô ấy hỏi.

Giản Tĩnh đang khó chịu nhưng lại vui vẻ đổi ý: “Được, cô đến đây đi.”

Khâu Lâm nói: “Quấy rầy ngài rồi.”

So với sự thản nhiên khi bắt được fan hâm mộ theo dõi lần trước, lần này, thái độ của Khâu Lâm đã thận trọng hơn nhiều. Cô ấy đặc biệt mua một bó hoa tươi và đồ ngọt, mang theo quà tới cửa bái phỏng.

Giản Tình hơi kinh ngạc. Có câu chiêu hiền đãi sĩ[1], có việc cầu người, Khâu Lâm có việc gì mà đột nhiên trịnh trọng đến vậy?

[1] Hạ mình kết bạn với người khác.

“Cô Giản.” Khâu Lâm ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Chúng tôi gặp rắc rối.”

Giản Tĩnh: “Các người?”

“Tiểu Bạch bị người do bố cậu ấy phái đến bắt đi.” Khâu Lâm giải thích sơ qua ngọn nguồn, rồi nói: “Tôi đã rút đơn kiện. Cảnh sát không thể điều tra việc này. Một khi tin tức bị rò rỉ, nó sẽ gây ra rắc rối lớn."

Giản Tĩnh trầm ngâm suy nghĩ: "Cô muốn nhờ tôi điều tra chuyện này sao?"

Khâu Lâm gật đầu: “Tôi biết chuyên môn của cô Giản không phải cái này, nhưng ai cũng rõ cô có năng lực đó.”

“Quá khen.”

“Cô đừng cho rằng tôi đang khen cô.” Khâu Lâm cười nói: “Tôi đã hỏi cảnh sát xem họ có biết cô Giản Tĩnh không. Họ đều nói rằng cô viết rất tốt và điều tra các vụ án rất giỏi.”

Giản Tĩnh hắng giọng nói: “Điều tra một vụ án và tìm một ai đó là hai việc khác nhau. Cô đã biết ai làm thì bây giờ chỉ cần truy ra vị trí. Việc này người có chuyên môn càng am hiểu hơn.”

“Chúng tôi có lo lắng riêng.” Khâu Lâm chần chừ: “Tuy rằng có thể ký một thỏa thuận không tiết lộ, nhưng có thể Tiểu Bạch không muốn người khác biết thân thế của mình."

Như thế. Giản Tĩnh ngẫm lại, hứa rằng: “Tôi có thể hỗ trợ, nhưng không chắc liệu tôi có thể tìm ra không.”

“Cô đồng ý giúp đã là chuyện tốt không gì sánh bằng, tôi ở bên này cũng sẽ tiếp tục liên hệ với tập đoàn Giang Thuỷ.” Nói xong, Khâu Lâm liền đứng dậy tạm biệt: “Không quấy rầy cô nữa, nếu lại có tin gì tôi sẽ liên hệ với cô.”

“Được.”

Khâu Lâm đi rồi, Giản Tĩnh mới mở official website của tập đoàn Giang Thuỷ ra, thu thập tình báo.

Chủ tịch tập đoàn Giang Thuỷ tên Giang Quảng Trạch cùng người vợ đầu tiên sinh hạ trưởng nữ Giang Liên, con thứ Giang Kỳ, con út Giang Âu. Trong đó, cô từng gặp mặt con út một lần, chính là lần thi thử đã gặp được bạn trai Coco.

Trước mắt, Giang Quảng Trạch đã tái hôn, chưa rõ tên tuổi người vợ.

Đây là tình huống bên ngoài của nhà họ Giang.

Giản Tĩnh cắn bút, đang suy nghĩ cách tiếp cận thì Wechat nhảy ra tin tức mới.

Giang Bạch Diễm đã phát vòng bạn bè.

Hả? Đã không có việc gì rồi?

Cô mở ra. Đó là một bức ảnh phong cảnh, xuân về hoa nở, hoa đào nở đầy cành, vô cùng xinh đẹp.

Chú thích: [Thời tiết thật đẹp.]

Cô gọi cho cậu ấy, vẫn là tắt máy.

Tiếng chuông chờ của điện thoại vang lên, ding ding dong dong, nhưng không có ai trả lời.

Đứa nhỏ này thật sự bị bắt cóc đấy à?

Cô lưu ảnh, tải nó lên máy tính và phóng to ra để phân tích.

Ảnh chụp có núi có nước, không có núi cao đặc biệt rõ. Những ngọn núi phía xa xa cũng không quá cao so với mực nước biển, tháng ba có hoa nở, hẳn là ở một nơi ấm áp.

Ánh mặt trời chiếu lên cây, đổ xuống đất một cái bóng.

Như chúng ta đã biết, vào ngày 21 tháng 3, mặt trời đã ở ngay xích đạo. Rủi ro khi ra nước ngoài quá lớn, nên sẽ lưu lại hồ sơ xuất nhập cảnh, Giang Bạch Diễm có khả năng đang ở trong nước, mà phần lớn khu vực ở trong nước vào tầm này đều sẽ đổ bóng về phía Bắc.

Như vậy là có thể xác định rằng ảnh chụp là ngồi ở hướng Tây chụp sang hướng Đông.

Ở góc trời có hình một chiếc máy bay, xét về kích thước thì nó rất gần mặt đất, không phải vừa mới cất cánh mà đang chuẩn bị hạ cánh.

Nói cách khác, gần đấy có sân bay.

Giản Tĩnh dùng phần mềm chuyên môn xử lý ảnh để khiến ảnh máy bay có độ mờ cao trở nên rõ ràng hơn một chút.

Sau đó, cô tìm kiếm các bài đăng giới thiệu về các mẫu máy bay trong nước và so sánh từng mẫu một.

Mẹ nó, căn bản là không phân biệt được.

Quá giống nhau!

Giản Tĩnh nhìn đến nỗi đau mắt, cô đành tháo kính xuống, nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt, đắp mặt nạ mắt bằng hơi nước một lúc.

Sau khoảng thời gian ngắn nghỉ ngơi, quả nhiên tốt hơn nhiều, cuối cùng cô cũng tìm thấy sự khác nhau.

Phần đầu của chiếc máy bay này dường như lớn hơn một chút so với những chiếc máy bay khác.

Boeing 747? Sơn đỏ trên cánh gió sau?

Cô đặt một mẫu máy bay hàng không dân dụng trong nước và khoanh tròn một vài công ty phù hợp. Sau đó kiểm tra máy bay của họ đã cất cánh vào thời điểm nào - tất nhiên, có một tiền đề ở đây, Giang Bạch Diễm sau khi chụp ảnh phải gửi cho bạn bè ngay lập tức.

Giản Tĩnh cho rằng thời gian cậu ấy cầm được điện thoại rất ngắn, chỉ đăng vòng bạn bè đã bị tắt máy, hẳn là chuyện giây trước giây sau. Vì vậy, cô lớn mật xác định thời gian cậu ấy đăng là thời gian chụp.

Cô tra từng bước và tìm ra ba chuyến bay trùng khớp.

Sau đó khoanh tròn sân bay trên bản đồ để đoán vĩ độ.

Chuyến bay đầu là từ khu vực có vĩ độ cao ra nước ngoài, tạm thời loại trừ. Chuyến bay thứ hai là từ nơi có vĩ độ thấp phía đông bay đến phía tây, trùng khớp. Chuyến bay thứ ba là từ nơi có vĩ độ thấp bay đến nơi có vĩ độ cao, cũng trùng khớp.

Nhưng chuyến bay thứ ba, nơi đáp xuống lại là một sân bay gần thành phố, dường như không giống với khung cảnh bình dị trong bức ảnh. Cô còn đặc biệt dùng bản đồ của Google map xem cảnh phố và nghĩ rằng khả năng tương đối thấp.

Cuối cùng chỉ còn lại chuyến thứ hai.

Các sân bay cất cánh và hạ cánh đều ở vĩ độ thấp, hoa đào đều có khả năng nở rộ.

Thời gian chụp sát với thời gian cất cánh, cũng là lúc sân bay khởi hành. Bằng cách điều chỉnh vị trí của bức ảnh trùng với hướng của máy bay, có thể xác định rằng vị trí chụp là ở hướng đông nam của sân bay.

Ở đây hơi xa thành phố, có núi có nước, đối phương có thể hạn chế sự tự do cá nhân của cậu ấy, không giống như ở trọ.

Hẳn là nơi ở tư nhân.

Vừa lúc, có bất động sản ở đây.

Giản Tĩnh đã tìm thấy trang web bất động sản của thành phố, nhập tên bất động sản liền tìm thấy những bức ảnh thực tế do chủ đầu tư chụp.

Đừng nói chứ, quá giống rồi.

Giản Tĩnh mở điện thoại, mua chuyến bay gần nhất, thu dọn hành lý, đồng thời gọi điện cho Khang Mộ Thành: “Em có việc phải đi xa vài ngày, anh giúp em chăm chó mấy ngày với.”

Khang Mộ Thành hỏi: “Đi đâu?”

“Không nói cho anh biết.” Cô nói: “Anh cứ coi như em đi nhây bản thảo.”

Khang Mộ Thành: “…”

“Đùa thôi.” Giản Tĩnh nói: “Có chút việc muốn làm, trở về sẽ nói với anh.”

“Biết rồi.” Khang Mộ Thành đồng ý: “Anh tan làm sẽ đi đón.”

“Được rồi, đều giao cho anh.” Giản Tĩnh cúp điện thoại, vỗ vỗ đầu Kỵ Sĩ: “Chị đi ra ngoài mấy ngày, em đi theo giám đốc Khang nhớ không được gây sự.”

Kỵ sĩ: “Gâu.”

Cô thu dọn hành lý và đi ra sân bay.

Chuyến bay chặng ngắn nội địa không mất quá nhiều thời gian, lúc chạng vạng cô đã có mặt tại điểm đến.

Lọt vào trong tầm mắt là hoa đào đã hé nở nhuỵ hoa, hoàng hôn chiếu xuống mặt nước ánh lên màu đỏ cam huy hoàng. Xung quanh không thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng trong thành phố, ngược lại là non xanh nước biếc trông mãn nhãn.

Không hổ là thành phố du lịch nổi danh.

Sân bay rất dễ đón xe. Vừa lên xe, tài xế đã hỏi: "Cô gái, cô tới du lịch à?”

“Cứ coi là vậy đi.”

“Vậy cô tới đúng nơi rồi, nơi này của chúng tôi là thoải mái nhất. Trời không nóng không lạnh, hoa cũng nở.” Tài xế có vẻ rất hay nói.

Giản Tĩnh cười cười, không hề hé răng.

Tài xế còn muốn nói thêm hai câu rồi quay lại khoác lác với bạn bè tốt nhưng thực đáng tiếc, điểm đến không xa sân bay, hai mươi phút đã tới nơi rồi.

Giản Tĩnh yêu cầu dừng ở phía xa, tự mình đi theo đường nhỏ tiến về phía trước.

Tài xế có ý tốt nhắc nhở: “Phía trước là khu biệt thự.”

“Bạn của tôi ở đó.”

Cổng khu biệt thự rất xa hoa, trong đình có hai nhân viên bảo vệ, cô bước tới hỏi: "Đây là công viên ạ? Tôi muốn vào trong chụp ảnh."

“Thật ngại quá, đây là nơi ở tư nhân, người ngoài không được phép tiến vào.”

Cô nói: "Tôi có thể chụp ảnh rừng hoa đào đó ở đâu?"

"Cô đi sai hướng rồi. Tiếp tục đi theo con đường phía trước, ở đó có một công viên nhỏ." Bảo vệ vui vẻ chỉ đường.

Giản Tĩnh ra vẻ tiếc nuối, lưu luyến từng bước rời đi.

Chờ đến khi quẹo vào góc, tầm mắt của họ là điểm mù, cô cúi xuống chui vào cây xanh hai bên, bị vây trong bức tường cây rậm rạp.

Trên tường có camera giám sát, nhưng quá nhiều cây cối, có rất nhiều điểm chết. Cô ước tính một vị trí không sai biệt lắm, chạy lấy đà sau đó nhảy lên và leo tường, tất cả đều liền mạch, lưu loát.

Đã vào.

Vấn đề là tìm vị trí chính xác.

May mắn là có kính viễn vọng, cô tìm thấy một cây đào tươi tốt, leo lên đó tận dụng ưu thế của công nghệ đen để quan sát từng nhà.

Mặc dù phương pháp này hơi ngu ngốc, nhưng hoạt động rất tốt.

Ngày thường, kẻ có tiền mua biệt thự ở thành phố du lịch chẳng bao giờ sống. Họ chỉ ở vài ngày vào những tháng nhất định, còn lại là bỏ trống, rất ít người sống ở đó quanh năm.

Cô rất nhanh đã tìm thấy một ngôi nhà có dấu hiệu của sự sống rất rõ ràng.

Đến gần xem, khung cảnh cực kỳ giống.

Chính là nơi này.

“Cốc cốc cốc!” Cô gõ cửa.

“Tới đây.” Bảo mẫu nghe tiếng chuông cửa liền tiến đến theo tiếng, bật videophone: “Xin chào, là ai vậy?”

Giản Tĩnh mỉm cười: “Tôi tìm ông Giang.”

“Ồ, cô chắc là luật sư Lý nhỉ?” Bảo mẫu mở cửa: “Ông Giang và những người khác đang đợi cô đấy.”

Giản Tĩnh nhướng mày, nhanh chóng chuyển sang trạng thái diễn xuất, vào cửa thay giày, nhìn thoáng qua lối vào. Tủ giày đã chật cứng giày của khách vãng lai, nếu tính ra thì ít nhất cũng bảy tám đôi.

“Mọi người đều tới rồi?” Cô hỏi.

“Ôi.” Bảo mẫu thở dài, muốn nói lại thôi.

Giản Tĩnh cười, cho bà một ánh mắt ‘Tôi hiểu’, tự nhiên vào phòng khách.

Căn phòng khách rộng lớn đầy người. Nghe thấy tiếng bước chân, một người trong số họ nói: “Đến đây, di chúc của bố…” Anh ta quay đầu lại, ngưng lời, đột nhiên nghi ngờ: “Cô là ai? Không phải luật sư Lý sao?”

Giản Tĩnh đảo qua mọi người, tầm mắt dừng lại trên người ở bên cửa sổ, tự dưng mỉm cười: “Mọi người, một ngày tốt lành.”

Bình Luận (0)
Comment