Nghe thấy tiếng động, cô gái ngồi trên ghế sofa quay đầu lại, mày nhăn nhó: "Ai cho cô đến?"
"Tôi đấy." Giang Bạch Diễm ngồi trên thành cửa sổ, vô cùng ngoan ngoãn giơ tay lên, hệt như bé ngoan đi học trả lời câu hỏi của giáo viên: "Tổng giám đốc Liên, là tôi."
Giang Liên nhướng mày: "Cậu là cái thá gì? Đây là chỗ mà cậu được phép nói chuyện đấy hả?"
"Tôi cảm thấy có đó." Giang Bạch Diễm chậm rãi mở miệng: "Di chúc của chủ tịch đã nói rất rõ ràng rồi, nếu bất cứ người con có quan hệ huyết thống nào với ông ấy bị nghi ngờ dính dáng đến cái chết của ông ấy thì không thể thực hiện di chúc, phải chờ đến khi sự việc đã được điều tra rõ ràng thì di chúc mới được thực hiện."
Cậu nhìn người đàn ông tóc hoa râm ngồi trên sofa: "Luật sư Thái, tôi nói đúng không nhỉ?"
Luật sư Thái đã gần năm mươi tuổi, ông ta đeo một chiếc kính cận mắt vuông: "Đúng, thưa bà Giang, cô Giang Liên, cậu Giang Kỳ, cậu Giang Âu, cậu giang Tầm và cả cô Giang Tuyết, mọi người đều có thể đưa ra yêu cầu điều tra."
Giang Âu không nhịn được, nói: "Hai đứa con riêng mà cũng có tư cách nói ba nói bảy à?"
"Dựa theo quy định của pháp luật cũng như suy nghĩ của chủ tịch Giang, con riêng cũng có quyền thừa kế." Luật sư Thái vẫn giữ giọng giải quyết việc chung.
Ông ta là luật sư của chủ tịch, đã phục vụ nhà họ Giang hơn mười năm, hơn nữa còn là người được Giang Quảng Trạch giao phó di chúc. Giang Âu không thể phát cáu, bèn nhắm ngay họng súng vào Giang Bạch Diễm: "Thế ra chỗ nào mát mà hóng gió đi, đây không phải chỗ cho cậu nói chuyện."
Giang Bạch Diễm chớp mắt vài cái, tỏ vẻ uất ức hỏi: "Tôi nghi ngờ về cái chết của chủ tịch. Nếu tổng giám đốc Kỳ có thể gọi luật sư của anh ta đến điều tra thì sao tôi không thể mời bạn đến hỗ trợ?"
Giang Kỳ lạnh lùng nhìn về phía cậu, vẻ mặt hờ hững: "Tùy cậu thôi." Anh ta nhìn Giản Tĩnh, nói với giọng mỉa mai: "Hóng tin nhanh ra phết."
Lúc này Giản Tĩnh mới nói: "Mấy người bắt cóc bạn tôi, tôi tìm tới cửa thì lạ lắm à?"
Cô vốn tưởng sẽ được thấy cuộc chiến tranh đoạt gia sản nhà giàu, đang muốn xem diễn, nào ngờ kịch bản thăng cấp, trực tiếp biến thành án mạng.
"Nghe ý của các anh thì chủ tịch Giang đã chết, hơn nữa còn chết hơi kỳ lạ à?" Cô hào hứng hẳn lên, lập tức quên mất mệt mỏi sau một ngày bôn ba: "Còn giữ thi thể của ông ấy không, nguyên nhân tử vong là gì?"
Giang Bạch Diễm nói: "Còn, không chỉ mình tôi nghĩ cái chết của chủ tịch có vấn đề đâu."
"Cô muốn điều tra cũng được thôi." Giang Liên là con gái cả, cô ta là người duy trì tình hình chung: "Nhưng, như chúng tôi đã nói đấy, trước khi biết rõ mọi chuyện thì cô không được tiết lộ tin tức ra bên ngoài, hi vọng các cô có thể biết rõ chừng mực."
Giản Tĩnh nhướng mày.
Người nhà này khiến cô nhớ tới người nhà họ Phòng, cả hai nhà đều là gia đình khá gây phiền phức cho người khác.
"Mong cô chú ý đến lời nói của mình một chút." Cô chậm rãi nói: "Tôi ghét mấy người chỉ tay năm ngón với tôi lắm, người từng ngạo mạn như thế đã bị chìm dưới biển rồi đấy."
Giang Liên sầm mặt, cô ta đưa mắt liếc nhìn Giang Bạch Diễm.
Cậu thấy cũng chẳng đáp lại, nói với một người phụ nữ đã ba mươi tuổi nhưng vẫn xinh đẹp: "Thưa bà, tôi muốn dẫn bạn tôi đi xem chủ tịch, bà thấy tiện không ạ?"
"Đương nhiên." Người phụ nữ xinh đẹp ôm lấy một cô bé chừng mười lăm, mười sáu tuổi, gương mặt không tô son điểm phấn có vẻ tiều tụy: "Cậu cũng là con của chủ tịch mà."
Giang Bạch Diễm cười tít mắt, giữ chặt ống tay áo của Giản Tĩnh: "Tôi dẫn chị đến hiện trường."
So với việc cắn xé nhau thì đương nhiên Giản Tĩnh càng muốn đi xem hiện trường hơn. Cô đi lên tầng cùng cậu ấy, còn hỏi: "Sao lại thế này? Người đại diện của cậu nôn nóng đến nỗi gọi cả điện thoại cho tôi đấy."
Giang Bạch Diễm thở dài, nói: "Nói ra thì dài lắm."
--
Vào buổi sáng bốn ngày trước, cậu ấy ra ngoài mua đồ ăn, mới đi được nửa đường thì bị hai vệ sĩ chặn đứng.
Bọn họ bày tỏ: "Cậu Giang Tầm, chủ tịch muốn gặp cậu."
Giang Bạch Diễm cáu kỉnh nói: "Tôi bận bịu nhiều việc lắm, gần đây không rảnh."
"Xin lỗi, mời cậu đi cùng chúng tôi một chuyến." Hai vệ sĩ không nói nhiều cũng không quan tâm cậu trả lời thế nào, lập tức kéo người đi.
Giang Bạch Diễm thấy vũ lực quá chênh lệch, lập tức điều chỉnh đối sách: "Thế để tôi gọi cho người đại diện một cuộc điện thoại đã."
"Xin lỗi." Vệ sĩ chộp mất di động của cậu ấy: "Tạm thời cậu không được liên lạc với bên ngoài."
Tình hình bất thường, Giang Bạch Diễm bình tĩnh lại.
Cậu ấy bị đưa lên máy bay tư nhân một cách lặng lẽ, bay thẳng đến thành phố thích hợp để điều dưỡng nhất. Thư ký Phạm đã chờ ngay ở sân bay, dẫn cậu đi thẳng tới đây.
Quả nhiên, sự việc còn ác liệt hơn cả trong tưởng tượng.
Không phải chủ tịch bỗng chốc nổi hứng, muốn gặp đứa con trai phản nghịch này, mà là ông ta sắp không sống được nữa.
Nhưng chết thì chết thôi, ai mà chẳng phải chết, nhưng chủ tịch lại không phải người bình thường. Nếu ông ta qua đời thì ông ta sẽ để lại một khối tài sản khá là khổng lồ, rắc rối.
Giang Bạch Diễm không thèm của cải ông ta để lại, nhưng chủ tịch mặc kệ cậu nghĩ thế nào, cương quyết yêu cầu tất cả con cái đến nơi.
Cũng nói rằng chỉ có như vậy, di chúc mới có hiệu lực.
Mặc kệ là người nào vắng họp cũng có thể khiến di chúc không thể được thực hiện một cách bình thường, Bởi vậy, tuy anh em nhà họ Giang ghét Giang Bạch Diễm nhưng cũng không thể không cho cậu ấy xuất hiện.
Cách gần mười năm, Giang Bạch Diễm lại gặp mặt người ba ruột đã sinh ra mình.
Chủ tịch không còn cao lớn như trong trí nhớ, người gầy chỉ còn một bộ xương, tóc hoa râm, yếu ớt dựa lưng vào tường.
Giang Bạch Diễm đi vào phòng ngủ, mắt hai người giao nhau trong giây lát.
Trong khoảnh khắc, tất cả chuyện cũ trào dâng trong lòng.
Từ nhỏ, Giang Bạch Diễm đã có trí nhớ tốt, chuyện tốt chuyện xấu gì cũng đều được khắc sâu vào đầu.
Cậu còn nhớ rõ, mỗi lần mình mong mỏi chờ đợi ba ruột đến nhà đến nhường nào, lại cố gắng làm ông ta vui thế nào theo sự dạy dỗ của mẹ.
"Ba ơi, con thuộc lòng hai trăm bài thơ rồi này."
"Ba ơi, hôm nay con được cô giáo khen đó."
"Ba ơi, bài tập của con đều được một trăm điểm."
Hệt như một con chó vẫy đuôi.
Ghét quá, rõ ràng cậu ghét mình khi đó, nhưng cậu chỉ có thể nghĩ rằng tình thương của người ba chủ tịch dành cho mình mỏng manh, chứ không thể phủ nhận niềm vui mà mình từng có được.
"Ba..." Giang Bạch Diễm là diễn viên tài giỏi, mặc kệ trong lòng nghĩ gì thì biểu hiện bên ngoài cũng chỉ có kinh ngạc và khổ sở: "Sao ba..."
Lời còn chưa dứt, vành mắt đã đỏ trước. Cậu nghiêng đầu, cố gắng nín nước mắt, cố hết sức ra vẻ mình không quá để ý.
Biểu hiện vô cùng chân thật, hệt như cậu chỉ là một người con nhiều năm không về nhà, tự cho là mình vô cùng căm ghét người nhà, nhưng trên thực tế vẫn nhớ thương ba mình.
Ánh mắt chủ tịch ánh lên tia vui vẻ nhỏ nhoi.
Ông ta cố giữ vững tinh thần: "Phim... của con..." Vì vấn đề đường hô hấp nên ông ta phải chia một lời thành vài lời đứt quãng, thở hổn hển: "Ba... xem rồi."
Giang Bạch Diễm lộ ra vẻ kinh ngạc hàng thật giá thật.
Nhưng Giang Liên đã nhanh chóng tiến lên, xoa nhẹ ngực ông ta để thuận khí, an ủi: "Ba, Giang Tầm đã về rồi, ba cứ nghỉ ngơi trước đã.'' Rồi cô ta cũng cầm lấy cốc nước, đút ông ta uống thuốc, chỉnh lại vị trí đệm chăn.
Sau một lúc bận rộn, đương nhiên đề tài đã bị đứt đoạn.
Trong thuốc của chủ tịch có thành phần an thần, sau khi uống thuốc, rất nhanh ông ta đã thấy buồn ngủ.
Giang Liên bảo Giang Bạch Diễm rời đi.
Hai người đi đến một góc hẻo lánh, Giang Bạch Diễm nói: "Đưa di động cho tôi, tôi đã gặp người rồi, tôi phải về đây."
"Cậu vốn không có tư cách xuất hiện ở đây." Giang Liên thản nhiên nói: "Do ba mềm lòng, cứ khăng khăng đòi gặp cậu một lần. Cậu cũng nên thấy đủ, cố gắng đưa ông ấy đi nốt đoạn đường cuối chứ."
Giang Bạch Diễm: "Tôi còn có công việc."
Cô ta nói: "Tạm thời tin ba lâm bệnh nặng không thể truyền ra ngoài, cậu đừng đi lung tung, càng đừng có những suy nghĩ không thực tế."
"Nói đi nói lại cũng chỉ đơn giản là tài sản thừa kế thôi." Giang Bạch Diễm mất kiên nhẫn: "Tôi không cần tài sản thừa kế, để tôi quay về đi."
"Không đến lượt cậu quyết định chuyện này đâu." Giang Liên từ chối cậu rõ ràng.
Giang Bạch Diễm lấy làm lạ: "Không có tôi, đáng lẽ các người phải vui mới đúng, giữ tôi lại là thế nào?"
Giang Liên cười lạnh một tiếng: "Tôi nghĩ tôi hay chúng tôi muốn quen biết cậu à? Tại ba hi vọng vào lúc lâm chung, tất cả mọi người đều ở trước mặt ông ấy mà thôi."
Giang Bạch Diễm giật mình.
"Giang Tầm, thức thời chút đi, đừng gây rắc rối." Người chị cả của cậu lạnh lùng để lại một lời khuyên rồi xoay người đi xuống tầng. Cô ta đi giày cao gót mũi nhọn, bước đi vững vàng, cẳng chân thẳng tắp, vai gáy ưỡn ra, từng góc độ đều không chê vào đâu được.
Điều này khiến cậu nhớ tới vở kịch ba lê [Hồ Thiên Nga] đã từng xem, dáng vẻ tao nhã, nhưng không hợp tình người.
Quả nhiên, cậu nghĩ, vịt con xấu xí vốn có bản tính ghét thiên nga trắng.
Ngoài Giang Liên, anh còn gặp người anh hai không coi ai ra gì. Anh ta dễ đối phó hơn Giang Liên, cả hai cứ giả vờ bị cận thị nặng, không nhìn thấy mặt đối phương là được.
Còn về phần anh ba Giang Âu, anh ta vẫn như ngày trước, vừa nhìn thấy cậu đã tặng một đống lời cặn bã như: con riêng, dã chủng, lão già điên rồi mới gọi cậu về.
Điều khiến cậu hứng thú hơn cả chính là bà Giang và Giang Tuyết, hai người lần đầu tiên cậu gặp mặt.
Bà Giang xinh đẹp, chăm sóc da dẻ phù hợp. Nếu xét về tuổi, bà Giang còn nhỏ hơn Giang Liên hai tuổi. Ban đầu, bà ấy vốn là trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn Giang Thủy, sau này được thuyên chuyển thành trợ lý đặc biệt cho chủ tịch.
Trong lúc này, bà sinh ra cô con gái Giang Tuyết. Lúc Giang Tuyết được năm tuổi, hai người kết hôn, bà ấy chính thức trở thành bà Giang thứ hai.
Nhưng xấu hổ thay, dù đã thành chính thức, trong mắt anh em nhà họ Giang, bà ấy vẫn chỉ là bồ nhí, còn Giang Tuyết cũng chỉ là một đứa con gái riêng mà thôi.
Trong ba anh em nhà họ Giang, người khách sáo hơn một chút, ví dụ như Giang Liên, gọi bà ấy là trợ lý Doãn. Còn người không khách sáo như Giang Âu thì gọi thẳng là ê, bà kia.
Bà Giang cũng bằng lòng, bà ấy có thể nhẫn nhịn đến khi thành công gả vào nhà họ Giang. Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào thì ngoài mặt, bà ấy cũng sẽ không dễ dàng tranh chấp với người khác.
Giang Tuyết lại không phải người như thế.
Khi cô ta sinh ra, các anh chị đều đã lớn, bà Giang chính quy chẳng biết đã qua đời bao nhiêu năm rồi, vì thế cô ta hoàn toàn không cảm thấy tự ti hay áy náy giống một cô con gái riêng. Trái lại, chủ tịch già rồi còn có con, còn là con gái nên ông ta chiều cô ta hết mực, khiến cô ta kiêu ngạo nóng nảy.
"Sao không cho tôi thăm ba chứ?" Chiều hôm Giang Bạch Diễm đến, Giang Tuyết đang chửi nhau ầm ĩ với Giang Âu.
Cô ta hoàn toàn không lùi bước, khí thế hùng hổ dọa người: "Chỉ cho phép các người bá chiếm ba, không cho tôi đến thăm ông ấy à?"
Giang Âu cười lạnh: "Cô phiền phức như thế, định bức chết ba đấy à?"
"Các người đề phòng tôi và mẹ tôi vì sợ ba không để lại tiền cho mấy người chứ gì?" Giang Tuyết trả lời lại một cách mỉa mai: "Người đã lớn thế rồi còn nhìn chằm chằm ví tiền của ba, mặt dày quá cơ."
Giang Bạch Diễm ghé vào lan can tầng hai, say sưa hóng kịch.
Giang Âu nổi trận lôi đình, suýt vung nắm đấm: "Cô nói linh tinh gì thế? Người nhìn chằm chằm tiền là ai, trong lòng cô tự biết."
"Đánh đi, có giỏi thì anh đánh tôi đi xem nào." Giang Tuyết dứt khoát nói: "Giờ tôi phải đi nói cho ba biết, ông ấy còn chưa chết mà con gái và vợ ông ấy đã bị người ta bức chết rồi đây này."
Giang Âu suýt thì tức chết.
Lúc này, Giang Kỳ bước ra khỏi phòng làm việc, nói với vẻ vô cùng hững hờ: "Để cô ta đi đi."
"Đi thì đi." Giang Tuyết khiêu khích nói: "Anh tưởng tôi không dám à?"
"Tùy cô, thích nói thì nói." Giang Kỳ thản nhiên nói: "Là của cô thì mặc kệ như thế nào vẫn là của cô, không phải của cô thì cô có châm ngòi ly gián cũng vô ích thôi."
Rồi anh ta lại nói Giang Âu: "Cô ta kể khổ vờ đáng thương chính vì muốn lấy nhiều chút, em còn cãi vã om sòm với cô ta làm gì? Bị ngốc đấy à?"
Giang Tuyết tức tái mặt, quay đầu lập tức vọt vào phòng ngủ của chủ tịch. Không biết họ đã nói gì mà lúc đi ra, vành mắt cô ta đỏ đỏ.
Giản Tĩnh đứng lại, nhìn về phía Giang Bạch Diễm: "Đến hiện trường rồi mà cậu mới chỉ nói đến đó là thế nào?"
"Tôi đang giới thiệu nhân vật lên sàn mà." Cậu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Thế đã nói xong chưa?" Cô hỏi.
Giang Bạch Diễm: "Nhân vật chính là bọn họ, người khác đâu có mang họ Giang."
"Thế lát nữa rồi nói tiếp, giờ để tôi vào xem hiện trường đã."
Giản Tĩnh nói rồi, đẩy cửa vào trong.