Hiện trường tử vong ở ngay trong phòng ngủ của chủ tịch, nhưng vào lúc này, trông căn phòng càng giống như một phòng chăm sóc đặc biệt, đặt các loại máy oxy, máy thở, điện tâm đồ loại mini.
Chủ tịch nằm trên giường, thi thể đã cứng đơ một cách vô cùng rõ ràng, sườn dưới cơ thể nổi thi ban dễ thấy, thời gian tử vong đã hơn mười hai tiếng đồng hồ.
Mà giờ đã là hơn tám giờ tối.
Giản Tĩnh xoay người, tỉ mỉ kiểm tra xác chết của chủ tịch, hỏi: "Phát hiện thi thể của chủ tịch lúc nào? Hiện trường có bị di chuyển gì không? Có ai nghiệm thi chưa?"
Giang Bạch Diễm đáp: "Rạng sáng, hơn ba giờ thì điện tâm đồ đổ chuông báo động. Tất cả mọi người đều tới hiện trường, lúc đó ai nấy đều hốt ha hốt hoảng, vậy nên..." Cậu gãi mặt, rồi lại nói: "Chúng tôi vẫn chưa bàn bạc xong có nên khám nghiệm tử thi không."
Giản Tĩnh buồn bực: "Không khám nghiệm tử thi thì làm sao biết được nguyên nhân tử vong?"
"Có lẽ vì sợ nghiệm thi ra gì đó." Cậu nói từ từ: "Việc xấu trong nhà không thể khoe ra ngoài, tốt nhất là mọi người đều kết luận là tử vong tự nhiên, chia tiền cho xong việc."
Giản Tĩnh liếc nhìn cậu ấy, hỏi: "Thế còn cậu?"
Giang Bạch Diễm dựa người vào tường, dán gáy vào vách tường, nom hệt như một học sinh hư ngủ trưa bị phạt đứng: "Tôi thì thế nào cũng được."
Cô nhíu mày.
"Cãi đi cãi lại cũng chỉ vì tiền." Cậu nói: "Không ai quan tâm sự thật đâu."
"Một khi đã như vậy thì đáng lẽ cậu không nên mời tôi đến điều tra chứ." Giản Tĩnh nói: "Tôi không có hứng thú với tiền đâu, sự thật mới là thứ mà tôi muốn."
"Tôi còn chưa nói xong mà." Giang Bạch Diễm cúi đầu, cười tủm tỉm nói: "Từ giờ trở đi, điều mà chị muốn chính là ý muốn của tôi."
Cậu nghiêng đầu, khẽ liếc qua cái xác đã chết lạnh cứng, cao giọng nói: "Đã cái nư ghê, bọn họ bắt nạt tôi lâu như vậy rồi, cuối cùng tôi cũng có thể khiến bọn họ khó chịu một chút."
Giản Tĩnh nhìn cậu ấy một cái, nở nụ cười.
"Cô Tĩnh Tĩnh~" Anh kéo dài giọng.
"Được rồi, tôi sẽ giả vờ không biết suy nghĩ thật của cậu." Cô ra dấu tay khóa miệng: "Trở lại chuyện chính, chủ tịch có bác sĩ tư nhân không thế?"
Giang Bạch Diễm gật đầu.
"Bác sĩ bảo thế nào?"
Giang Bạch Diễm nghĩ lại, nói: "Bác sĩ là người rất cẩn thận, chỉ nói tình hình của chủ tịch là có lẽ sẽ tử vong trong một, hai ngày nay. Sớm một chút hoặc muộn một chút cũng không có gì đáng ngạc nhiên."
Giản Tĩnh gật gật đầu: "Thế thì đúng là lạ thật, lúc người ta đã hấp hối rồi thì lúc nào tử vong cũng có gì lạ đâu, sao mấy anh lại tranh luận thế?"
"Di chúc á." Giang Bạch Diễm làm mặt quỷ: "Đêm qua ông ta nói muốn sửa di chúc."
Giản Tĩnh: "..."
Cậu nói: "Tuy trên lí luận, ngoại trừ luật sư Thái thì ai cũng không biết di chúc cuối cùng viết gì. Nhưng nếu thật sự có người muốn tiễn chủ tịch ra đi trước thì chắc chắn là vấn đề di chúc."
"Giờ đã công bố di chúc chưa?"
Giang Bạch Diễm lắc đầu: "Luật sư Thái nói chỉ khi nào tất cả mọi người không nghi ngờ gì về cái chết của ông ta thì di chúc mới được công bố và thực hiện."
Giản Tĩnh: "Chậc."
Vụ án này cũng khá là thú vị nhỉ.
"Tóm lại, bây giờ mọi người đang nghi ngờ chủ tịch bị giết vì có người không muốn để ông ta sửa di chúc, nhưng ai cũng không biết di chúc cuối cùng bất lợi với ai nên tất cả mọi người đều không đồng ý." Giang Bạch Diễm thấy vô cùng thú vị: "Giống đập hộp quà bí ẩn nhỉ?"
Giản Tĩnh bật cười vì lời nói đùa của cậu: "Giống mua cổ phiếu ấy."
Không điều tra thì sợ di chúc cuối cùng sẽ gây bất lợi cho mình, nhưng điều tra thì chưa chắc mình đã được lợi.
Hoàn toàn như đang đánh bạc, có thể lãi, cũng có thể thua lỗ.
"Thật ra đáp án chỉ có một." Giản Tĩnh lắc đầu, ung dung nói: "Chắc chắn sẽ có người muốn đánh cược một lần, đây là bản tính của con người rồi."
Giang Bạch Diễm gật đầu, lại nói: "Người anh thứ hai của tôi nói lời bùi tai thế này 'Nếu không điều tra thì chắc chắn sẽ có người cảm thấy không hài lòng sau khi di chúc được công bố, chẳng bằng cứ điều tra rõ ràng luôn'."
"Đúng là đạo lý đó, con mèo của Schrödinger sống hay chết thì vẫn phải mở hộp ra. Đến lúc đó ta mới có câu trả lời duy nhất." Giản Tĩnh nâng cánh tay thi thể lên, nhìn một lúc rồi nói: "Bác sĩ có ở đây không? Tôi muốn nhờ vả ông ấy một chút."
"Có."
Bác sĩ của chủ tịch họ Đào, giới tính nam, bốn mươi hai tuổi, đầu trọc dễ thấy.
Giản Tĩnh mượn nhà bếp nhỏ của biệt thự, đóng cửa sổ lại, nói chuyện với một mình ông ấy: "Tôi họ Giản, được người ta ủy thác đến điều tra nguyên nhân tử vong của ngài Giang Quảng Trạch."
Bác sĩ Đào cười khổ: "Cô Giản, cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi."
Giản Tĩnh không xác định ông ấy có phải người của người họ Giang nào đó không, hỏi cẩn thận: "Mời chú nói về tình hình bệnh của ngài Giang trước ạ."
"Chủ tịch Giang bị ung thư dạ dày, lúc trước đã được điều trị bằng hóa chất, năm nay tái phát, hơn nữa khối u đã lây lan trên diện rộng. Trên thực tế, đó cũng chính là chuyện diễn ra trong hai ngày nay." Bác sĩ Đào trả lời.
"Trong hai ngày này, ông ấy còn giữ ý thức tỉnh táo à?"
"Khá tỉnh táo."
"Sử dụng thuốc gì?"
"Cô Giản, đến lúc này rồi thì dùng thuốc gì cũng không có tác dụng, chủ yếu dùng thuốc để giảm bớt đau khổ cho người bệnh thôi."
"Trên tay ông ấy có vết kim tiêm." Giản Tĩnh chỉ ra kết quả kiểm tra: "Thuốc gì đấy?"
Bác sĩ Đào uyển chuyển nói: "Ung thư dạ dày gây viêm phổi kẽ. Hai ngày nay, người bệnh rất khó thở, để giảm bớt tình trạng này nên tôi đã tiêm morphin cho ông ấy."
Giản Tĩnh nghĩ ngợi nói: "Liều dùng là..."
"Mười mi-li-gram." Bác sĩ Đào nói tiếp: "Cô Giản, tôi đã làm ở khoa u bướu mười mấy năm rồi, mong cô có thể tin tưởng trình độ điều trị của tôi."
"Xin lỗi, tôi cũng không có ý muốn chất vấn thuốc chú đã sử dụng đâu." Giản Tĩnh nói: "Nhưng mà trên cơ thể ngài Giang không có dấu vết bị thương rõ ràng, cũng không có dấu vết bị trúng độc. Nếu cái chết của ông ấy có điều bất thường thì tôi không thể không nghĩ đến khả năng bị trúng độc."
Bác sĩ Đào cảnh giác nói: "Cô Giản, tối qua, tám giờ tôi đã rời khỏi đây, năm giờ sáng nay mới được người ta gọi đến."
"Thuốc đâu?" Cô hỏi.
Bác sĩ Đào có vẻ do dự.
Một lúc lâu sau, ông ấy mới nói: "Buổi tối y tá tiêm cho ông ấy."
"Chú đã kiểm tra số lượng thuốc chưa?"
Bác sĩ Đào liếm liếm môi, hơi điều chỉnh lại dáng ngồi, có vẻ khá bất an: "Là thế này, theo lời của y tá, đêm qua điện tâm đồ phát ra tiếng cảnh báo khiến ai nấy đều hoảng sợ, trong phòng ngủ mọi người ra ra vào vào nên có một vài lọ thuốc... đã bị rơi vỡ rồi."
Giản Tĩnh nở nụ cười: "Kể cả morphin à?"
Bác sĩ Đào gật gật đầu.
"Số lượng thuốc bị tổn hại chừng bao nhiêu?"
Bác sĩ Đào lại bình tĩnh: "Tính ra dễ thôi. Dịch tiêm axit clohydric morphin là thuốc gây nghiện, phía tôi chỉ để lại đây một hộp dịch tiêm, mỗi hộp có mười ống, một ống chứa một mi-li-lít, mười mi-li-gam, hôm đó tôi đã sử dụng một ống, trước khi chủ tịch ngủ, y tá cũng đã sử dụng một ống. Giờ chỉ còn lại hai ống lành lặn, bị tổn hại sáu mươi mi-li-gram.
Giản Tĩnh vuốt cằm, lượng morphin dẫn đến tử vọng dao động từ hai trăm đến năm trăm mi-li-gam, như vậy vẫn còn lâu mới đạt đến tiêu chuẩn. Nhưng sáu mươi mi-li-gam morphin có thể khiến người trưởng thành bị trúng độc cấp tính, càng miễn bàn đến chủ tịch đang trong tình trạng bệnh nguy kịch.
Đặc biệt là... "Theo như tôi biết, morphin có khả năng ức chế hô hấp." Cô nói.
"Đúng, nhưng xác suất rất thấp, cũng dễ làm giảm bớt tình trạng này. Tôi đã chuẩn bị sẵn naloxone, nếu người bệnh xuất hiện các triệu chứng tương tự thì cũng rất dễ dàng giải quyết."
Giản Tĩnh đã hiểu.
"Người nhà đều biết người bệnh đang tiêm morphin chứ?"
"Đương nhiên, chỉ khi người nhà hiểu rõ tình hình và cho phép thì chúng tôi mới được sử dụng."
Tốt lắm, vẫn là cảnh ai cũng trong diện tình nghi, không loại trừ được ai như bình thường.
"Đêm qua, y tá nào ở lại chăm sóc chủ tịch?"
"Y tá Du."
"Tôi muốn nói chuyện với cô ấy."
Y tá Du bốn mươi tuổi, mặt mày đoan trang, đã làm y tá hơn mười năm tại bệnh viện công lập. Sau này, cô ấy từ chức, chuyên làm y tá một một cho người giàu.
Cô ấy nói năng rất mạch lạc: "Hai ngày nay tôi ở ngay trong chỗ nghỉ tạm ở buồng trong phòng bệnh nhân, có tiếng động gì thì tôi sẽ ra xem một cái. Ba giờ hai mươi phút sáng qua, điện tâm đồ đột nhiên kêu cảnh báo, tôi lập tức chạy sang phòng ông ấy, lúc đó tim ông ấy đã ngừng đập, tôi lập tức hô hấp nhân tạo và khử rung tim, sau mười lăm phút cứu giúp vẫn không thể cứu nổi."
"Cô có nghĩ tình huống này nằm trong phạm vi bình thường không?"
Cô ấy khựng lại một lát, đắn đo từng chữ rồi nói: "Dựa trên tình huống của người bệnh thì qua đời vào lúc nào cũng không có gì lạ."
Quen làm việc với chữ nghĩa nên Giản Tĩnh rất nhạy cảm với từ ngữ, cô nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy, hỏi: "Không lạ, nhưng cũng không bình thường, đúng không?"
"Nói thế nào đây." Y tá Du khó xử nhíu mày: "Tình hình của mỗi bệnh nhân không giống nhau, tình hình chuyển biến xấu nhanh cũng rất bình thường, tôi thật sự không thể nói với cô là phải hay không phải."
"Thế tôi đổi sang vấn đề khác vậy." Cô nói: "Mời cô tỉ mỉ kể lại tình huống sáng hôm qua một lần."
Mày y tá Du hơi dãn ra, cô ấy bắt đầu hồi tưởng.
"Hôm qua, lúc xế chiều, tôi tiêm một mũi cho người bệnh, ông ấy ngủ một giấc, sau đó tinh thần tốt hơn nhiều. Ăn cơm chiều xong, ông ấy lại hàn huyên một lúc với luật sư Thái. Khoảng mười giờ, tôi tiêm mũi thứ hai cho người bệnh theo lời dặn của bác sĩ, ông ấy nhanh chóng thiếp đi. Mười giờ ba mươi phút, tôi quay lại phòng, chừng mười một giờ thì tôi đi vào giấc ngủ. Ba giờ hai mươi, tôi bị tiếng báo động đánh thức."
"Ông ấy gặp mặt luật sư Thái lúc mấy giờ?"
"Khoảng bảy giờ, tôi không nhớ rõ thời gian cụ thể."
"Sau đó còn ai gặp mặt ông ấy nữa không?"
"Có, trên thực tế…" Y tá Du dừng lại một cách vi diệu: "Hình như mỗi người đều đã tới đây."
Giản Tĩnh: "Hình như?"
Y tá Du: "Không phải lúc nào tôi cũng nán lại trong phòng, vì chuyện bọn họ muốn nói tương đối riêng tư, tôi nghĩ tôi ở lại bên trong thì không hợp lí lắm."
Giản Tĩnh vẽ một dấu '?' trên bản ghi chép, tạm thời không hỏi kĩ, trái lại còn nói: "Sau mười một giờ có ai vào phòng không?"
Y tá Du cau mày, nếp nhăn nơi khóe mắt chứa đầy sự hoang mang của chủ nhân: "Tôi... không chắc."
"Cô chỉ cần nói ra chuyện mình nhớ là được." Giản Tĩnh nói.
"Lúc đó tôi mơ mơ màng màng, có thể là tôi nằm mơ, hoặc nghe nhầm gì đó."
Giản Tĩnh liên tục cam đoan với cô ấy, họ chỉ đang tâm sự tùy tiện thôi, không phải cảnh sát lấy khẩu cung, không cần cô ấy chịu trách nhiệm.
Lúc ấy, y tá Du mới ấp a ấp úng nói: "Tôi nghe thấy có tiếng mở cửa, một lát sau có tiếng thứ gì đó va chạm. Lúc đó tôi nghĩ có thể là chủ tịch trở mình, sau đó cũng không còn tiếng động gì nữa. Khi ấy tôi không chú ý chuyện này, dù sao người bệnh vẫn còn đeo điện tâm đồ, nếu tim ngừng đập thì lập tức sẽ có cảnh báo."
"Cô còn nhớ chuyện gì nữa không?"
Cô ấy lắc đầu.
"Thế đến đây thôi." Giản Tĩnh khép sổ lại: "Luật sư Thái còn có ở đây không? Mời cô gọi ông ấy tới đây, tôi có việc muốn hỏi ông ấy."
Luật sư Thái chưa đi, nhưng ông ta rất kín miệng.
Giản Tĩnh hỏi: "Bảy giờ tối hôm qua, ông và chủ tịch đã nói về chuyện gì?"
Luật sư Thái đáp: "Đây là chuyện riêng tư của khách hàng, tôi không thể trả lời."
Giản Tĩnh lại hỏi: "Nghe nói, tối qua chủ tịch quyết định muốn sửa di chúc?"
Luật sư Thái đẩy đẩy mắt kính, cẩn thận nói: "Tin này không xác thực, chủ tịch yêu cầu sáng hôm nay trao đổi chuyện di chúc, còn nội dung cụ thể thì ai cũng không biết."
"Chắc ông cũng hiểu." Giản Tĩnh ngả người về phía trước, nhìn chằm chằm hai mắt ông ta: "Nếu là như thế thì mọi người đã không nghi ngờ như bây giờ. Tôi nghĩ tất cả mọi người đều đang nghi ngờ cái chết của chủ tịch có liên quan đến chuyện sửa đổi di chúc."
Luật sư Thái im lặng.
Cô nói: "Tôi muốn biết, di chúc của chủ tịch là thế nào?'
"Là thế này, tôi đã phục vụ chủ tịch rất nhiều năm. Từ mười mấy năm trước, chủ tịch đã bắt đầu lập di chúc. Mấy năm nay, sức khỏe ông ấy càng ngày càng kém, cũng càng quan tâm chuyện di chúc. Sau nhiều lần sửa chữa, bản di chúc cuối cùng đã được quyết định vào hai tháng trước."
"Có những ai biết về bản di chúc cuối cùng này?"
"Tôi và một nhân chứng khác, nhưng tôi thề, tôi không nhắc đến nội dung di chúc với bất kỳ ai." Luật sư Thái nói.
"Chủ tịch nói với những người khác chuyện di chúc thế nào?"
Luật sư Thái nói: "Ba ngày trước, ông ấy tuyên bố với mọi người hai việc: Thứ nhất, ông ấy đã lập một bản di chúc, người được ủy thác thực hiện là tôi. Thứ hai, sau khi ông ấy chết, chỉ khi nào tất cả con cái của ông ấy không nghi ngờ gì về cái chết của ông ấy thì di chúc mới được công bố và thực hiện."
''Không nhắc tới nội dung à?"
"Chí ít ngoài mặt thì không."