Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 239 - Chương 240

Chương 240

Sau khi tán gẫu với luật sư Thái, bảo mẫu đi đến nói với cô rằng Giang Kỳ muốn cô ra phòng khách.

Tại phòng khách, cô đã chính thức gặp mặt luật sư Lý. Anh ta mặc vest đặt may, đeo kính Zeiss, từ mái tóc vuốt keo đến đôi giày da không nhiễm một hạt bụi, không bỏ qua bất cứ chỗ nào.

Luật sư Lý cũng đã và đang quan sát cô, hoodie mũ rộng, váy dài, giày dáng hợp trào lưu. Anh ta cười cười, vươn tay: "Xin chào, cô Giản Tĩnh, hân hạnh được gặp mặt."

Nói có vẻ rất khách sáo, nhưng thái độ thù địch sâu sắc. Giản Tĩnh cũng giả vờ khách sáo, cao thượng gật đầu: "Hân hạnh được gặp mặt."

Giang Kỳ liếc nhìn mọi người, nói thẳng: "Luật sư Lý là bạn tôi, Giản Tĩnh là bạn của Giang Tầm. Nếu mọi người không có người được chọn đáng tin khác, vậy thì hai người họ sẽ chịu trách nhiệm cùng điều tra chuyện xảy ra tối qua. Đương nhiên, kết quả phải được tất cả mọi người thừa nhận mới có nghĩa. Mọi người có đồng ý hay không?"

Không biết vì anh ta vốn có uy nghiêm trong nhà hay do ai nấy đều đã cãi vã mệt mỏi, ngay cả Giang Âu - người vẫn luôn ghét Giang Bạch Diễm nhất - cũng không tỏ vẻ phản đối.

"Cảm ơn sự tin tưởng của mọi người." Luật sư Lý rất có phong phạm tinh anh, vừa mở miệng đã cướp lấy quyền chủ động: "Tôi muốn hỏi người một vấn đề này trước, cô Giản không có ý kiến gì chứ?"

"Tùy anh." Giản Tĩnh ngáp một cái, cô hơi đói rồi.

Một cô giúp việc bưng trà nóng tới, đưa cho mỗi người một cốc để nâng cao tinh thần.

Trà rất ngon, hương thơm lâu đời.

Luật sư Lý uống một ngụm, vô cùng nhiệt tình hỏi: "Mỗi người đang ngồi đây biết bao nhiêu về chuyện di chúc?"

Hiện trường im phăng phắc.

Giản Tĩnh rất hào hứng quan sát mọi người.

Phòng khách trong biệt thự rất rộng, lại có rất nhiều sofa, chỗ ngồi phân biệt rõ ràng.

Ba người cùng ngồi chung trên sofa lớn là người con cả, người con thứ và người con thứ ba cùng mẹ. Họ ngồi cùng nhau, cùng chung mối thù. Bên cạnh họ, bà Giang ôm Giang Tuyết ngồi trên sofa, hai mẹ con thân mật khăng khít.

Giang Bạch Diễm thảm nhất, một mình ngồi trên ghế sofa xa nhất, cô đơn chiếc bóng, hệt như một người ngoài cuộc không quan tâm đến sự việc.

Giản Tĩnh đi đến bên cạnh Giang Bạch Diễm, vỗ vai cậu ấy, ra hiệu bảo cậu ấy chuyển vị trí. Giang Bạch Diễm tránh ra, ngồi nghiêng tựa vào tay vịn, kề tai nói nhỏ với cô: "Thế có nói thật không?"

Cô trợn trắng mắt.

Luật sư Lý lập tức chọn ngay quả hồng mềm, nhắm ngay họng súng: "Cậu Giang Tầm, cậu có lời gì không tiện nói thẳng à?"

"Nếu đã không tiện thì anh hỏi làm gì, tôi và anh thân quen lắm à?" Giang Bạch Diễm nghiêng đầu, vẻ mặt tuấn tú nhã nhặn trước sau như một, nhưng giọng điệu hơi lười nhác, tỏ vẻ thờ ơ, khinh thường của một siêu sao.

Luật sư Lý đã lấy cậu làm chìa khóa mở cửa đầu tiên, đương nhiên phải lập uy: "Đây không phải thái độ phối hợp điều tra mà cậu nên có bây giờ."

Giang Liên cũng nói: "Đến lúc này rồi đừng quấy rối nữa, hỏi cậu cậu phải trả lời."

"Thế chị cả làm gương đi." Giang Bạch Diễm nói: "Chúng ta luân phiên từ lớn tới nhỏ, từ nhỏ đến lớn cũng được."

Cậu chưa từng phản nghịch thế này, Giang Liên không khỏi tức giận: "Cánh cứng cáp rồi hả?"

"Đúng thế." Cậu vui vẻ nói: "Tôi không cần chia chác vài đồng tiền đấy, các người thì sao?"

Âm cuối chợt bị cậu chuyển sang giọng mỉa mai.

Luật sư Lý không thể không nói: "Cô Giản, cô xem, thế này thì chúng ta không còn cách nào điều tra án nữa rồi."

Giản Tĩnh trầm tư một lát, chậm rãi nói: "Thà rằng báo cảnh sát, bảo cảnh sát hỏi khẩu cung, làm giả chứng cứ hoặc giấu diếm không trả lời đều phải chịu trách nhiệm."

"Đừng nói mấy lời vô bổ đó nữa." Giang Kỳ lạnh lùng nói: "Đừng lãng phí thời gian, bắt đầu nói từ lớn tới nhỏ đi, trợ lý Doãn, cô nói trước."

Bà Giang cứng mặt, không ngờ mình lại trúng đạn.

Nhưng bà ấy vẫn luôn tỏ ra thấu tình đạt lý, lúc này cũng không tiện trở mặt. Bà ấy im lặng một lát, rồi mỉm cười: "Được rồi, tôi nói trước vậy. Thật ra tôi cũng không biết rõ sự sắp đặt của chủ tịch, ông ấy chỉ nói sẽ chăm sóc cho hai mẹ con chúng tôi."

Giang Âu 'hừ' một tiếng, châm biếm khó tả.

Bà Giang giỏi kiềm chế, coi như không thấy.

Luật sư Lý hỏi: "Ý của bà là bà cũng không biết nội dung cụ thể của di chúc?"

"Đúng vậy."

"Chưa từng nghe qua chút nào ư?"

Bà Giang vẫn gật đầu.

Luật sư Lý đành phải nhìn Giang Liên.

Cô ta thản nhiên nói: "Ba không nhắc đến nội dung di chúc với tôi, nhưng ông ấy và tôi từng trò chuyện về phương hướng phát triển tương lai của tập đoàn, cũng giao nhiệm vụ quan trọng nhất tiếp đó cho tôi. Ông ấy có ý gì thì chắc tôi không cần nhiều lời nữa nhỉ? Các thành viên hội đồng quản trị trong tập đoàn và thư ký Phạm đều có thể làm chứng."

Giang Kỳ vừa định nói chuyện thì bà Giang chợt nói: "Nhắc đến tập đoàn thì tôi lại nhớ ra rồi."

"Tôi vẫn luôn nói với Quảng Trạch rằng mình không muốn làm phu nhân suốt ngày, mong được quay về công tác một lần nữa." Bà Giang nhếch môi: "Ông ấy đã đồng ý rồi."

Giang Liên như gặp kẻ địch mạnh: "Sao tôi không biết chuyện này?"

Bà Giang nhìn về phía nhân chứng dự thính: "Thư ký Phạm?"

Thư ký Phạm bị chỉ đích danh, đành phải nói: "Đúng là chủ tịch từng nói đến chuyện này, chuẩn bị sắp xếp phu nhân đến Thủy Hoa."

Tập đoàn Giang Thủy là một công ty lớn, Thủy Hoa là công ty con dưới trướng Giang Thủy, có liên kết nghiệp vụ chặt chẽ với công ty mẹ. Tổng giám đốc hiện hành của Thủy Hoa cũng là phó tổng giám đốc bí mật của tập đoàn Giang Thủy, đây là một miếng bánh ngọt không nhỏ.

Giang Liên gượng gạo nói: "Tôi chưa từng nghe qua."

"Cậu Giang Kỳ thì sao?" Giản Tĩnh đánh gãy cuộc tranh chấp giữa hai người: "Đến anh rồi đấy."

Giang Kỳ nói: "Giống như chị cả, tôi và ba cũng từng bàn đến hướng phát triển trong tương lai của tập đoàn, ngoài ra còn có một vài vấn đề thu mua cổ phiếu."

"Anh cũng không biết nội dung cụ thể trong di chúc?"

"Tôi tin ba đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện.'' Giang Kỳ nói với vẻ mặt lạnh nhạt: "Tóm lại sẽ không đối xử tệ với chúng tôi."

"Không sai!" Giang Âu tiếp lời: "Ba từng nói với chúng tôi rằng ông ấy sẽ sắp xếp xong tất cả, không cần chúng tôi quan tâm."

Luật sư Lý hỏi: "Vậy nên cậu cũng không biết à?"

"Tôi không cần biết, trong lòng ba biết rõ ai mới thật sự là người nhà họ Giang." Giang Âu ám chỉ.

Đến lượt Giang Bạch Diễm, cậu càng không hề hấn gì: "Mười ba tuổi, tôi rời khỏi nhà họ Giang, chưa từng gặp chủ tịch. Bốn ngày trước, tôi đến đây, chưa từng nói riêng một lời nào với ông ta, ông ta cũng chưa từng nhắc đến di chúc với tôi, một chữ cũng không. Tất cả mọi người đang ngồi đều có thể làm chứng."

Ai cũng không thể phủ nhận chuyện này.

"Đúng là Giang Bạch Diễm không biết gì cả." Giang Kỳ dừng một chút, giải thích hành động trước đó: "Đây cũng là nguyên nhân tôi cho phép người của cậu ta điều tra."

Song, Giang Âu bất chợt cắm một dao: "Anh hai, chuyện này khó nói lắm, không biết di chúc nhưng chưa chắc đã không ra tay. Cậu ta vẫn luôn hận chúng ta đấy, biết đâu... ha ha."

Giang Bạch Diễm mặt không cảm xúc, vừa không cảm thấy tức giận vì bị vu hãm, cũng không giả ngu khoe tài biện bạch.

Dường như cậu bỗng chốc chán ghét mặt nạ khôn ngoan, lười tiếp tục phối hợp diễn trò với Giang Âu.

"Giang Tuyết, đến cô rồi." Cậu nói.

Giang Tuyết ngẩng đầu lên, đường cong cổ hệt như thiên nga. Dựa trên một góc độ nào đó, cô ta giống Giang Liên một cách lạ thường: "Ba từng nói ông ấy thích tôi nhất, chắc chắn sẽ không đối xử tệ bạc với tôi và mẹ, bảo tôi muốn làm gì thì làm."

Luật sư Lý làm việc công theo thông lệ: "Vậy nên cô cũng không biết nội dung di chúc?"

Giang Tuyết nhướng mày, đôi mắt to trắng đen rõ ràng sáng ngời đầy tinh thần: "Ai bảo tôi không biết?"

Vừa dứt lời, tất cả những người ngồi đây đều kinh hãi.

Bà Giang suýt không ngồi vững, nắm chặt tay con gái: "Con nói gì cơ?"

"Tôi không tin mấy người đều không biết." Giang Tuyết nói: "Khuya ngày hôm trước, tôi nghe thấy rõ ràng ba đang nói chuyện với một người nào đó."

Cô ta thuật lại: "Ba nói 'Tưởng tôi không biết chuyện đó à? Đừng hòng lấy cổ phần công ty nước Giang Hà nữa, đừng tưởng trong người chảy máu của tôi là có tư cách thừa kế mọi thứ của tôi.'."

Bầu không khí đình trệ khiếp người, cuối cùng biểu tượng hài hòa cũng bị vạch tìm một góc dữ tợn.

Sự thật chứng minh rằng: Tình cảnh của mấy người nhà họ Giang cũng không thong dong như họ đã nói.

Giản Tĩnh suy nghĩ một lát, hỏi: "Luật sư Thái, tôi muốn tìm hiểu một chút, tài sản ngài Giang Quảng Trạch để lại chừng nào."

Luật sư Thái do dự chốc lát, cuối cùng có lẽ cảm thấy không cần phải giữ bí mật, mới nói: "Tôi xin giới thiệu sơ lược một chút. Tài sản chủ tịch có được trước mắt ước chừng có tổng cộng hơn một trăm năm mươi tỷ đô la, tương đương khoảng một nghìn tỷ nhân dân tệ."

"Trong đó, bất động sản chiếm khoảng hai trăm tám mươi tỷ, ngoài nhà ở tư nhân, hầu hết là điền sản buôn bán được phân bố khắp nơi trên thế giới; Cổ phần tập đoàn Giang Thủy và các công ty con có giá trị ba trăm năm mươi tỷ. Những tài sản ở nước ngoài, cổ phần công ty nước Giang Hà (JHW) ước chừng một trăm tỷ, công ty năng lượng Giang Lực (JLP) tám mươi tỷ, công ty truyền thông Giang Tâm (JX) năm mươi tỷ. Còn lại là một vài sản nghiệp linh tinh, ví dụ như tàu biển chở khách chạy định kỳ, hội quỹ, châu báu vân vân, giá trị ước tính tổng cộng mười lăm tỷ."

Giản Tĩnh: "Chậc."

Bao nhiêu tiền đây, sao nghĩ đi nghĩ lại lại thấy bình dị gần gũi thế này?

Nhưng cô cũng hiểu rằng, tuy nghe qua bất động sản có vẻ nhiều, thật ra chỉ là giá thị trường. Một căn nhà lớn ở thành phố cấp một đã giá trị một tỷ, cộng thêm trung tâm thương mại hoặc cao ốc ở trung tâm thành phố, vài tỷ dễ như ăn bánh.

Mấy món này khó bán, cũng không rõ tròn khuyết thế nào, không phải của cải chính.

Thứ đáng giá chân chính chính là tập đoàn Giang Thủy mà chủ tịch Giang đã dốc sức gây dựng, cùng với công ty nước, công ty năng lượng và công ty truyền thông được đầu tư ở nước ngoài.

Dựa trên cuộc nói chuyện trước đó, Giang Liên đã ở nhậm chức ở tập đoàn Giang Thủy, còn bà Giang cũng có ý định với một trong ba công ty này. Người xảy ra tranh chấp với chủ tịch có thể là Giang Kỳ hoặc Giang Âu.

Giản Tĩnh nhìn Giang Kỳ.

Anh ta vẫn bình tĩnh: "Không phải tôi."

Giang Âu càng nhất mực phủ nhận: "Không liên quan gì đến tôi hết.”

Cô hỏi Giang Tuyết: "Cô còn nghe được gì không?"

"Chỉ nghe thấy một câu như thế thôi." Giang Tuyết vô cùng sung sướng nhìn anh chị chật vật, vắt hết óc nhớ lại: "Hình như còn nói gì đó là tập đoàn Giang Thủy là tâm huyết của tôi, cổ phần công ty... ừm, sẽ không cho gì đó..."

Cô ta le lưỡi: "Hình như lúc đó ba phát hiện tôi nghe lén nên không nói tiếp, dù sao chắc chắn ông ấy nói là Giang Thủy, tôi không nghe nhầm đâu."

Công ty cổ phần tập đoàn Giang Thủy sẽ không cho một người nào đó à?

Ánh mắt mọi người như có như không dừng trên người Giang Liên. Nếu Giang Kỳ, Giang Âu nghe thấy việc này, biết chủ tịch sẽ không giao tập đoàn Giang Thủy cho Giang Liên hoặc bà Giang, bọn họ sẽ làm thế nào?

Nếu là trường hợp một, bọn họ sẽ mật báo chứ nhỉ? Còn nếu là trường hợp hai, đương nhiên bọn họ sẽ thấy vui khi sự việc thành công.

Bà Giang dần bình tĩnh lại, tuy con gái tự chủ trương trước nhưng lại giúp bà ấy thoát khỏi diện tình nghi.

Giang Liên cũng phản ứng nhanh: "Ai biết cô có nói thật không chứ?"

"Chị không muốn thừa nhận thì cứ nói thẳng." Giang Tuyết đối chọi gay gắt: "Tôi không giống mấy người, cả đám đều che che giấu giấu."

Mắt thấy hai bên sắp bắt đầu tranh chấp thì đột nhiên, một tiếng ho nhẹ vang lên trong góc phòng.

Giản Tĩnh nói: "Chúng ta đã biết sơ lược tình hình rồi, chi tiết khác sẽ bổ sung sau. Bây giờ tôi mong mọi người trả lời mấy vấn đề sau của tôi: Thứ nhất, hôm qua chủ tịch nói muốn sửa di chúc là lúc nào?"

Bà Giang nói: "Sau khi ăn tối, chắc khoảng bảy giờ."

"Sau bảy giờ, mọi người có đi tìm chủ tịch không?"

Bà Giang: "Tôi có nói chuyện với ông ấy một lát."

"Thời gian."

"Ừ, có lẽ khá muộn, hơn mười giờ thì phải." Bà ấy trả lời: "Tôi nhớ lúc tôi đến, đúng lúc cô lớn bước ra khỏi phòng."

Giang Liên đáp: "Tôi có chuyện muốn nói với ba."

"Thời gian."

"Chín giờ bốn mươi lăm phút, chúng tôi nói trong hai mươi phút."

"Cô có thấy ai không?"

"Khi nào bà Giang rời đi?"

"Y tá nói với tôi phải tiêm, giục tôi nhanh lên nên tôi chỉ nói hai câu, chưa đến năm phút đồng hồ."

Giản Tĩnh nhìn những người khác.

Giang Kỳ: "Tôi đến lúc chưa đến tám giờ, chừng bảy giờ bốn mươi lăm. Tám giờ mười phút em ba đến, chúng tôi trò chuyện chốc lát."

Giang Âu làm chứng: "Lúc tôi đến anh hai đã ở đó, đang nói chuyện khá vui với ba. Chúng ta nói vài lời, rồi chừng tám giờ ba mươi, anh hai rời đi, tôi ở lại đó lâu hơn mười phút."

Giang Tuyết trợn trừng mắt, khịa bọn họ: "Chẳng trách, lúc chín giờ tôi đến tìm ba, thoạt trông ông ấy chẳng vui tí nào."

"Ông ấy có nói gì với cô không?"

"Dặn tôi nghe lời mẹ, ông ấy đã sắp xếp xong cả rồi, bảo tôi ngoan một chút."

"Mấy giờ cô rời đi?"

"Tôi ở lại phòng đúng mười lăm phút."

Cuối cùng chỉ còn lại Giang Bạch Diễm.

Cậu nói: "Sau bảy giờ, tôi không nói chuyện với ba."

"Nhưng lúc xế chiều cậu đi đến phòng ba." Giang Liên lập tức phản bác.

Giang Bạch Diễm nói: "Thư ký Phạm cũng ở đó, chúng tôi chỉ nói chuyện về điện ảnh một lát."

Giản Tĩnh sắp xếp tuyến thời gian.

19:00: Chủ tịch tuyên bố sáng mai thay đổi di chúc.

19:40: Giang Kỳ nói chuyện với chủ tịch.

20:10: Giang Âu đến.

20:30: Giang Kỳ rời đi.

20:40: Giang Âu rời đi.

21:00: Giang Tuyết nói chuyện với chủ tịch.

21:15: Giang Tuyết rời đi.

21:45: Giang Liên nói chuyện với chủ tịch.

22:05: Giang Liên rời đi, bà Giang nói chuyện với chủ tịch.

22:10: Bà Giang rời đi.

22:30: Chủ tịch ngủ, y tá rời đi.

23:00: Y tá ngủ.
 

Bình Luận (0)
Comment