Tư liệu ở chỗ bảo mẫu già vừa nhiều vừa bất ngờ.
Cuộc hôn nhân của người con cả Giang Liên không được ba coi trọng, người con thứ hai Giang Kỳ lại xung đột với ba vì vấn đề xu hướng tính dục, còn thái độ vô định của người con thứ ba khiến cho anh ta cũng không nhận được sự tín nhiệm từ chủ tịch.
Bọn họ đều có vấn đề riêng, còn bà Giang thì sao?
Bảo mẫu không muốn nhắc tới.
Giản Tĩnh mỉm cười, cô cố ý hỏi một câu lãng mạn: “Bọn họ có yêu thương nhau không?”
Trên mặt bảo mẫu lộ ra ngay vẻ buồn cười, nửa khuyên nhủ nửa khôi hài: “Cháu còn nhỏ lắm, không hiểu được đâu. Một người phụ nữ còn trẻ tuổi kết hôn với một người đàn ông lớn tuổi, người đàn ông muốn có người phục vụ còn người phụ nữ muốn có tiền, làm gì có chuyện yêu hay không yêu.”
“Cháu còn tưởng chủ tịch kết hôn với bà Giang là vì rất thích bà ấy chứ.” Giản Tĩnh nói.
Bảo mẫu nói: “Người như ông chủ, ông ấy thường không quan tâm tới điều này. Bà chủ là một người tốt, bà ấy đối xử với chúng tôi rất lịch sự, đối xử tốt với cả già lẫn trẻ và trông giống như một người mẹ hơn bà chủ trước.”
“Bà chủ trước đây là người như thế nào?”
Từng chuyện cũ trong quá khứ hiện lên, bảo mẫu chìm trong ký ức: “Bà ấy và ông chủ cùng nhau điều hành công ty nên rất hiếm khi ở nhà. Vốn dĩ ban đầu tôi được giới thiệu tới là để chăm sóc cho bà ấy trong tháng ở cữ nhưng không ngờ đứa trẻ đều do một tay tôi chăm sóc cả còn bà ấy vừa đầy tháng đã đi làm. Bà ấy là người có năng lực và sắc sảo nhưng lại hơi tính toán. Lẽ ra bà ấy không nên ngồi chuyến bay ra nước ngoài đó, kết quả…Haizz.”
“Mấy đứa con có hay nhắc tới bà ấy không?”
“Tại sao không chứ.” Người bảo mẫu nhất thời nhanh mồm nhanh miệng: “Ban đầu người con cả không muốn cho bà chủ vào cửa vì sợ phân chia tiền trong nhà đi mất. Còn đứa con thứ ba lúc nào cũng nói đây là công ty bà chủ cũ với ông chủ cùng nhau xây dựng, dựa vào đâu mà chia cho người ngoài. Vì thế mà hôn lễ cũng không được tổ chức.”
Giản Tĩnh hiểu rõ.
Rõ ràng ba anh chị em nhà họ Giang cho rằng tập đoàn Giang Thủy được thành lập bởi mẹ ruột và ba nên bọn họ đương nhiên là người thừa kế. Bà Giang với Giang Tuyết, một người là vợ hai còn một người là con riêng. Ngay cả khi bọn họ chỉ được chia một phần nhỏ hoặc phân chia cổ phần phổ thông cho bọn họ là chuyện không thể chấp nhận được.
Mà bà Giang gả cho chủ tịch cũng không phải vì tình yêu. Bình thường thì có thể chịu được nhưng một khi liên quan tới việc phân chia tài sản thì tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được nữa.
Trong lòng cô tự có tính toán. Bây giờ cô định đi hỏi những người khác trong biệt thự.
Theo lời của bảo mẫu, ngoại trừ người nhà họ Giang và cô thì trợ lý Phạm, y tá Du và hộ lý Tưởng đều ở đây. Ban ngày, bác sĩ Đào, luật sư Thái, tài xế và dì nấu ăn sẽ tới làm việc.
Giản Tĩnh hỏi: “Tối hôm qua, trợ lý Phạm và hộ lý Tưởng có ở đây không?”
“Có.”
Vốn dĩ cô định nói chuyện trước một chút với trợ lý Phạm nhưng dường như anh ta bị Giang Liên cử đi liên hệ tang lễ nên cô đành nói chuyện với hộ lý Tưởng trước.
Hộ lý Tưởng là nhân viên hộ lý được mời đến để chăm sóc cho chủ tịch, nữ, hai mươi lăm tuổi và có gương mặt xinh đẹp. Cô ta thường chịu trách nhiệm chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của chủ tịch.
Giản Tĩnh hỏi: “Cô chăm sóc cho chủ tịch được bao lâu rồi?”
“Nửa năm trước.” Hộ lý Tưởng trả lời với vẻ lúng túng: “Là khi bệnh ung thư dạ dày của chủ tịch tái phát.”
Giản Tĩnh nói chậm lại: “Mấy ngày trước khi chủ tịch qua đời, ông ấy có nói gì với cô không? Hay là cô có nghe thấy ông ấy mắng ai không?”
Hộ lý Tưởng im lặng.
“Bất cứ điều gì cũng được, chúng ta cứ thoải mái tâm sự với nhau.” Giản Tĩnh cố gắng làm giảm sự phòng bị của cô ta.
Một lúc lâu sau, cô gái mới nói: “Rất nhiều người.”
“Ông ấy mắng rất nhiều người ư?”
“Ông ấy cảm thấy…” Cô ta nâng mắt liếc nhìn Giản Tĩnh, sau khi nhận được ánh mắt cổ vũ thì cô ta mới nói: “Ông ấy cảm thấy mấy đứa con đều mong ông ấy chết sớm một chút.”
Giản Tĩnh kinh ngạc: “Vì sao?”
“Chủ tịch cho rằng không ai trong số bọn họ có thể chăm lo cho tập đoàn Giang Thủy được.” Hộ lý Tưởng nói: “Đã có mấy lần, cô Giang Liên muốn vào hội đồng quản trị nhưng đều bị chủ tịch ngăn cản, thậm chí còn mắng cô ta là được voi đòi tiên.”
“Còn gì nữa không?”
Hộ lý Tưởng suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Có vẻ như chủ tịch đã từng nói với ai đó rằng ông ấy sợ rằng sau khi mình chết thì bà chủ sẽ tái hôn và tiền sẽ rơi vào trong túi người khác nên sẽ không chia cổ phần cho bà ta nhưng bà chủ vẫn muốn tiến vào tập đoàn.”
Giản Tĩnh trầm ngâm, rõ ràng manh mối này khác so với bản di chúc.
“Còn có ai khác nữa không?”
Hộ lý Tưởng tiếp tục nói: “Cô Giản, bệnh nhân ung thư phải trải qua sự đau đớn từng phút từng giây. Suốt nửa năm qua, sức khỏe của chủ tịch càng ngày càng giảm sút nên ông ấy đặc biệt kiêng kị chuyện chết chóc. Vì thế nên chỉ cần một hành động nhỏ thôi cũng có thể khiến cho ông ấy rất tức giận.”
Cô ta nói thẳng: “Tôi cảm thấy cô hỏi mấy cái này chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Vậy chúng ta nói chuyện về buổi tối hôm trước đi.” Máy hát đã được bật lên, Giản Tĩnh dẫn đề tài đi vào trọng tâm.
“Ngày hôm đó khi có rất nhiều người ở trong phòng của ông ấy, cô còn nhớ rõ tâm trạng của chủ tịch như thế nào không?”
Hộ lý Tưởng nhớ lại một lúc rồi mới nói: “Khoảng chín rưỡi, chủ tịch bảo tôi đi lấy đồ cho ông ấy. Lúc đó sắc mặt của ông ấy không được tốt lắm.”
Giản Tĩnh lật lại quyển sổ ghi chép ra, chín giờ ba mươi phút, không phải là lúc Giang Tuyết vừa mới rời khỏi hay sao?
“Ông ấy đã nói gì?”
“Cái gì mà con gái không hiểu chuyện, đến bây giờ vẫn còn nhớ đến tiền. Tới tận bây giờ, tôi từng cho nó không ít tiền rồi.” Hộ lý Tưởng nói.
Giản Tĩnh ghi lại.
“Trước khi chủ tịch đi ngủ, chắc hẳn cô đã gặp ông ấy đúng không? Lúc ấy, tình trạng của ông ấy như thế nào?”
Hộ lý Tưởng nói: “Chủ tịch cảm thấy mình hơi mệt và khó thở nên y tá Du đã tiêm thuốc cho ông ấy. Sau đó trông ông ấy khá hơn nhiều, tôi chờ đến khi chủ tịch ngủ say rồi mới rời đi.”
“Lúc đó khoảng mấy giờ?”
“Khoảng hơn mười giờ, chủ tịch nhanh chóng ngủ say.”
Giản Tĩnh hỏi: “Tối hôm đó, cô ở đâu?”
“Hai ngày nay, tôi và y tá Du thay phiên nhau chăm sóc vào buổi tối. Hôm qua, vừa hay đến lượt cô ấy nên tôi ngủ ở phòng dành cho khách.” Hộ lý Tưởng nói rất rõ ràng: “Hơn ba giờ, đột nhiên chuông cảnh báo vang lên cho nên tôi mới vội chạy qua đây thì thấy y tá Du đang làm hô hấp nhân tạo cho chủ tịch.”
Giản Tĩnh nhíu mày: “Nói như vậy, cô là người thứ hai tới hiện trường?”
Hộ lý Tưởng gật đầu.
“Cô nói cho tôi biết cảnh tượng lúc đó như thế nào.” Cô ta nói: “Điều đầu tiên mà cô nhìn thấy khi bước vào cửa là gì?”
Hộ lý Tưởng nói ngay: “Mặt chủ tịch tái xanh còn y tá Du đang làm hô hấp nhân tạo. Màn hình không ngừng kêu bíp, vô cùng chói tai.”
“Có chuyện gì rất kỳ lạ không?”
Hộ lý Tưởng do dự mãi mới nói: “Có vài lọ thuốc tiêm bị vỡ rơi trên mặt đất. Tôi không biết có phải do y tá Du vội vàng quá không mà khiến cho đồ vật đổ vỡ hết cả.”
“Lúc cô đi vào, trên mặt đất còn có mảnh vỡ thủy tinh sao? Cô chắc chắn không?”
“Tôi nhớ rất rõ vì suýt chút nữa mảnh vỡ đã đâm vào dép tôi.” Cô ta nói.
Giản Tĩnh nhớ lại một chút: “Người tới sau cô là ai?”
Hộ lý Tưởng nhíu mày thể hiện vẻ đang nhớ lại: “Hình như là Giang Kỳ, tôi cũng không chú ý vì lúc đó mọi người đều rất căng thẳng, không biết có thể cứu người được không nên không chú ý tới những người khác.”
“Vậy à…”Cô nói với vẻ suy tư: “Còn có điều gì khác đáng lưu tâm không?”
Sắc mặt của Hộ lý Tưởng có vẻ do dự, cô ta đang định nói chuyện thì cánh cửa của nhà ăn nhỏ bị đẩy ra, trợ lý Phạm bước tới: “Cô Giản tìm tôi hả?”
Anh ta vừa hỏi vừa liếc nhìn Hộ lý Tưởng, anh ta khẽ cau mày.
“Đúng vậy, để tôi hỏi cô Tưởng xong đã.” Giản Tĩnh nói.
“Tôi không có gì muốn nói nữa.” Hộ lý Tưởng đứng dậy nhường chỗ, tiện thể hỏi luôn: “Trợ lý Phạm, chủ tịch đã qua đời rồi, tôi có cần tiếp tục ở lại đây nữa không?”
Trợ lý Phạm gật đầu.
“Được rồi, vậy hy vọng mọi chuyện mau kết thúc một chút.” Cô ta xoay người rời khỏi phòng.
Giản Tĩnh bắt đầu hỏi trợ lý Phạm.
“Tối hôm qua anh ở lại đây phải không?”
“Tôi ở đây. Tôi vẫn luôn có một phòng dành cho khách ở nhà họ Giang để nhận một số lệnh tức thời của chủ tịch.” Không hề nghiêm ngặt hay cẩn thận như luật sư Thái, giọng điệu của trợ lý Phạm cũng rất nghiêm nhưng khôn khéo hơn nhiều.
Dường như anh ta đã nhận ra rằng một khi chủ tịch qua đời thì ông chủ tiếp theo có thể là con của nhà họ Giang. Vì vậy ngay cả người không có khả năng nhất là Giang Bạch Diễm, anh ta cũng thể hiện ra thiện ý của bản thân.
“Hôm trước, tôi đi ngủ từ rất sớm nên không nghe thấy tiếng gì, sau đó là được gọi tới.”
Giản Tĩnh: “Ngày hôm đó, chủ tịch đã gặp mặt từng đứa con của mình. Chắc anh cũng biết một chút ít về chuyện này chứ?”
Trợ lý Phạm đẩy kính và trầm ngâm nói: “Thời gian của chủ tịch không còn nhiều nên cuối cùng muốn dành thời gian cho con trẻ nhiều hơn một chút cũng là chuyện bình thường.”
“Nhưng tôi nghe nói quá trình này không được vui vẻ cho lắm.”
“Chủ tịch chính là người như vậy, ông ấy chưa bao giờ nói những lời nhẹ nhàng cả. Chắc cuối cùng muốn dặn dò thêm vài câu nên nghe giống như lời dạy dỗ mà thôi.”
Trợ lý Phạm nói với vẻ thành khẩn: “Cô Giản, cô nghĩ lại mà xem, một người sắp chết tới nơi thì mắng con cái có ích gì, chắc là chỉ muốn dặn dò thêm vài câu thôi. Đáng tiếc, mấy người cậu chủ và cô chủ đều hiểu lầm ý của ông ấy, cứ nghĩ rằng đến cuối cùng ông ấy vẫn còn muốn khống chế bọn họ.”
“Cạch.”Chuyển động của chiếc bút quay đập vào các đốt ngón tay, Giản Tĩnh nói: “Tôi có chút không hiểu, theo như tôi được biết thì chủ tịch là người có tác phong cứng rắn nên việc ông ấy là người giữ thế chủ động trước khi trút hơi thở cuối cùng cũng phù hợp với khí chất của ông ta phải không?”
“Ờ, nói như vậy cũng đúng.” Trợ lý Phạm giải thích: “Ý của tôi là tuy rằng cuối cùng chủ tịch hành động dựa vào ý chí của mình nhưng ông ấy cũng hiểu được cơ thể của bản thân, mục đích cuối cùng của ông ấy vẫn là hy vọng mọi người được tốt mà thôi.”
Giản Tĩnh không tỏ thái độ gì, trái lại cô hỏi: “Vậy thì người mà chủ tịch không yên lòng nhất là ai?”
Trợ lý Phạm nói: “Chắc là Tiểu Tuyết và Giang Âu, một người còn nhỏ còn một người chưa có tính toán gì, chắc chắn là cần phải quan tâm nhiều hơn một chút.”
“Thế hệ sau thì sao? Cô Giang Liên có con mà phải không?”
Trợ lý Phạm cảm khái: “Lúc đứa trẻ vừa mới được sinh ra, chủ tịch rất thương yêu, thậm chí còn chuẩn bị cổ phần cho con bé nhưng hai năm gần đây…”Anh ta lắc đầu: “Dù sao cũng là người khác họ nên không thể không đề phòng.”
“Cô Giang Liên nhậm chức ở tập đoàn, có phải cô ấy được mặc định là một trong những người thừa kế của tập đoàn không?”
Trợ lý Phạm do dự một chút rồi cũng gật đầu: “Cũng coi như là vậy. Tuy nhiên cũng có một bộ phận người truyền thông tỏ ra lạc quan với tổng giám đốc Kỳ nhưng mấy năm trước anh ta đều giúp chủ tịch xử lý những công chuyện ở nước ngoài chứ không ở trong tập đoàn nhiều.”
“Về nước, năng lượng hay là về truyền thông?”
“Truyền thông.”Trợ lý Phạm trả lời: “Nguồn cung cấp nước vào những năm 2000 còn việc cung cấp năng lượng đã có tuổi đời khoảng mười năm. Chắc cô cũng nhìn ra được, chủ tịch rất coi trọng mảng truyền thông và mảng truyền thông này vẫn thuộc quy hoạch của tổng giám đốc Kỳ sau khi trở về.”
“Thành thật mà nói, vốn dĩ ban đầu chủ tịch không có hứng thú gì với những thứ công nghệ cao này. Vì để thuyết phục ông ấy, tổng giám đốc Kỳ đã đặc biệt thiết kế một hệ thống nhận dạng cho nhóm để nâng cao hiệu quả phối hợp của các bộ phận khác nhau. Sau đó chủ tịch đã bỏ ra một số tiền lớn để mua lại công ty truyền thông của Hoa Kỳ.”
“Việc này do chính tổng giám đốc Kỳ thực hiện nên tôi nghĩ bộ phận này chắc chắn chính là của anh ta.”
Giản Tĩnh hỏi: “Vậy anh cảm thấy, trong cuộc đối thoại mà Giang Tuyết nghe được thì ai là người muốn mảng nước?”
Trợ lý Phạm ngậm miệng không nói.
“Anh đừng căng thẳng.”
Cô mỉm cười, khuôn mặt bình tĩnh nhất thời trở nên rạng rỡ và tràn đầy sức sống: “Chúng ta chỉ là trò chuyện thoải mái mà thôi chứ không tiết lộ bí mật gì. Hơn nữa, anh đã làm việc bên cạnh chủ tịch biết bao nhiêu năm như vậy nên đương nhiên là anh cũng không đành lòng nhìn ông ấy chết một cách mơ hồ như vậy, đúng không?”
Thật ra qua nhiều lần hỏi lời khai, cô cũng dần dần nhận ra được mạch chuẩn của mọi người.
Có người chính trực và sẵn sàng hợp tác, có một số người cố tình nói điều gì đó mà họ không đồng ý để dẫn ra suy nghĩ thật sự của họ, còn có những người như trợ lý Phạm, vì một lý do nào đó mà không vượt qua được rào cản trong lòng họ nên họ cần phải đưa ra lý do thuyết phục bản thân trước khi họ buông bỏ sự tận tâm của mình.
Trợ lý Phạm mấp máy môi, thái độ dịu đi nhiều: “Tổng giám đốc Liên chịu trách nhiệm mảng năng lượng của tập đoàn còn bà chủ đối với chuyện đầu tư nước ngoài thì biết được rất ít.”
Ngụ ý đó là Giang Kỳ hoặc Giang Âu.
Đối với người nắm chắc về mảng truyền thông như Giang Kỳ, nếu như muốn lấy đi mảng nước thì tỷ lệ cao hơn một chút so với Giang Âu.
Giản Tĩnh gật đầu: “Tôi hỏi xong rồi.”
Thời gian còn sớm nên cô quyết định quay trở lại hiện trường vụ án để xem có thể tìm thêm được manh mối hay không.
Thi thể đã được đưa tới nhà tang lễ và những mảnh vỡ trên mặt đất đã được dì quét dọn quét tước sạch sẽ. Tuy nhiên hộp thuốc vẫn còn ở nguyên chỗ cũ, Giản Tĩnh đếm lại, có mười cây trong một hộp, còn dư lại hai cây.
Bác sĩ Đào dùng một cây là còn chín cây, y tá Du đánh vỡ một cây còn sáu chiếc còn lại bị đập nát.
60mg là đủ để gây ngộ độc cấp tính.
“Thật thú vị, nhưng tại sao lại như vậy?”
Phòng ngủ không lớn, các máy móc thiết bị lại chiếm hơn một nửa nhưng cơ bản chúng đều nằm ở bên trái. Giản Tĩnh nhớ lại khung cảnh vào lần trước mình đi vào, rõ ràng chủ tịch đang nằm trên giường ở bên phải.
Lẽ nào…Cô đeo găng tay rồi nhấc chăn bông trên giường lên, sờ tỉ mỉ từng chút một.
Đây là một chiếc giường làm bằng gỗ gụ theo phong cách Trung Hoa đặc trưng, được chạm khắc rất tinh xảo nên hiển nhiên giá trị của nó rất lớn. Nhưng dù cho giá trị có đắt đỏ tới mức nào thì cũng không thay đổi được một thực tế đó là giường có nhiều hình chạm khắc nên rất khó lau chùi và dễ bám bụi.
Khu vực giữa giường và tủ đầu giường có một lớp bụi mỏng nhưng lại có một chỗ vô cùng sạch sẽ.
Cô đưa tay khẽ bẻ ra.
Một cánh cửa bí mật bật ra dưới mép giường để lộ ra một chiếc két sắt nhỏ.