“Đây là cái gì? Két sắt?” Đột nhiên thanh âm của luật sư Lý vang lên: “Chờ đã, cô đừng động vào, chúng ta trích xuất dấu vân tay ra trước đã.”
Giản Tĩnh: “…”
Luật sư Lý nói: “Trong xe tôi có hộp dụng cụ, cô cứ từ từ.”
Anh ta vội vàng đi ra ngoài rồi lại vội vàng quay trở về. Anh ta thật sự mang theo một bộ kiểm tra dấu vết: “Nào nào, để tôi trích xuất dấu vân tay.”
Giản Tĩnh nhìn anh ta biểu diễn, cô hỏi: “Tại sao anh lại mang theo thứ này?”
“Trong công việc, thỉnh thoảng sẽ xảy ra tình huống như thế này.” Luật sư Lý cầm cọ nhúng bột rồi gõ nhẹ vào ổ khóa kết hợp với tay nắm cửa két sắt: “Cô Giản muốn viết sách nên đi tới hiện trường sao?”
Giản Tĩnh: “…Tình cờ thôi.”
Luật sư Lý thoáng cười: “Cũng đúng, có một số hiện trường vụ án không đẫm máu như vụ này. Ngay cả đàn ông cũng không chịu nổi huống chi là các cô gái.”
Giản Tĩnh mỉm cười đầy lễ phép.
“Cô nhìn xem, có dấu vân tay rất rõ ràng.” Luật sư Lý niêm phong lại hai dấu vân tay, anh ta nói: “Tôi sẽ gửi nó đi đối chiếu ngay. Nếu như không phải là của ngài Giang Quảng Trạch thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.”
Giản Tĩnh ngăn anh ta lại: “Để tôi chụp ảnh đã.”
Thật ra chỉ cần đối chiếu được chúng thì cũng không khó để tìm ra sự khác biệt giữa cả hai dấu vân tay gồm một to một nhỏ. Thế nhưng nó không phải là sự đối lập giữa ngón út và ngón cái, giả sử nếu như mở két sắt thì thường sẽ không chạm vào ngón út vì hầu hết chúng thuộc về những người khác nhau.
Cô nhíu mày suy tư.
“Cô Giản, tôi nghĩ vụ án lần này không phức tạp giống như vụ án mà cô đã viết trong tiểu thuyết, ngập tràn các thủ đoạn và toan tính.” Luật sư Lý chậm rãi nói: “Theo như kinh nghiệm của tôi, hầu hết các vụ án đều không phức tạp, đơn giản là vì tiền hoặc tình cảm mà thôi.”
Giản Tĩnh nhướng mày như thể cô đang nhìn thấy một con công đang xòe cánh.
Anh ta phân tích: “Được giấu ở một nơi bí mật như thế này chắc chắn là di chúc. Có lẽ đã có người biết chuyện này nên đã nhân lúc chủ tịch ngủ say liền lẻn vào để chuẩn bị trộm đi nhưng không ngờ lại bị chủ tịch phát hiện nên đành phải giết người diệt khẩu.”
Thành thật mà nói: “Cũng có lý.” Giản Tĩnh nói: “Vậy kẻ sát nhân là ai?”
“Đương nhiên là chủ nhân của dấu vân tay rồi.” Luật sư Lý cười: “Tôi đi nhớ người khác để lấy dấu vân tay đối chiếu đã. Cô có muốn đi cùng không?”
Cô dứt khoát lắc đầu.
Luật sư Lý cũng kiêu ngạo, anh ta cũng không xum xoe nữa mà chỉ nở nụ cười ngại ngùng rồi nói: “Hy vọng vào lúc ăn tối, chúng ta có thể biết được đáp án.”
Giọng điệu rất chắc chắn.
Giản Tĩnh quay lại với nụ cười khó hiểu rồi quay đầu đi tới điểm tiếp theo: phòng làm việc.
Bởi vì là biệt thự nghỉ dưỡng nên phòng làm việc cũng khá bình thường, không có tư liệu có giá trị gì. Thế nhưng nó được trang trí rất đẹp, cổ điển mà không dung tục, sập gụ rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, ánh sáng chiếu qua tấm lưới trên ô cửa sổ và chiếu ra hoa văn vết nứt băng truyền thống.
Trên kệ cổ có rất nhiều đồ trang trí như lợn vàng, ngựa phi, trâu cày, hổ dữ, long đằng, chó trắng. Chất liệu bao gồm vàng, ngọc bích và gỗ. Không chỉ vậy, còn có bình hoa cảnh thái lam, ly thủy tinh pha lê, nghiên mực cổ và đồng hồ để bàn cổ.
Trên tường treo một vài bức tranh và thư pháp, nhìn vào dòng chữ, đó không phải là tác phẩm của một họa sĩ nổi tiếng thời Dân quốc, hay một nhà thư pháp nổi tiếng đương thời nhưng đều được thu thập cẩn thận sau tấm kính. Vì vậy, nhìn qua thì trông không giống bắt chước.
Dưới cửa sổ là một chiếc bàn gỗ giáng hương màu đỏ với một bộ ấm trà màu tím bóng loáng đẹp đẽ. Nhìn qua có vẻ không phải hàng bình thường nhưng nhìn rất mới, đoán chừng sau khi mua về cũng chưa từng dùng qua.
Giản Tĩnh tự mình chiêm ngưỡng chúng một lúc, sau đó cô gọi bảo mẫu già tới để trò chuyện.
“Phong cách trang trí nơi này rất đẹp, trước kia chủ tịch có hay tới đay ở không?”
“Đã mua được bảy tám năm rồi nhưng phải mất ba bốn năm mới trang trí xong. Dự định ban đầu là dưỡng lão sau khi về hưu.” Người bảo mẫu nhớ lại chuyện cũ, bà ta không ngừng thở dài: “Không ngờ cuối cùng làm việc chăm chỉ như vậy lại không có phúc hưởng thụ.”
“Thật đáng tiếc, tôi nghe nói trước đây chủ tịch bị ung thư dạ dày phải không?”
“Đúng, cách đây sáu bảy năm về trước, lúc ấy suýt chút nữa đã không qua được nên đã đặc biệt gọi mấy đứa con về và cuối cùng đợt hóa trị đó thành công. Khoảng thời gian đó, bà chủ vẫn luôn chăm sóc cho ông ấy cho nên ông ấy mới khỏe lại và kết hôn ngay với bà chủ.”
Giản Tĩnh nói: “Lúc đó đã lập di chúc chưa?”
“Đã lập rồi, trong đó nói tập đoàn giao cho con cả và con hai còn con thứ ba nhận cổ phần kinh doanh nước, còn số tiền bên ngoài còn lại với nhà ở được đem đi quyên góp.” Bảo mẫu nói xong, bà ta tiếp tục nói: “Đương nhiên là sau khi kết hôn thì nó không còn ý nghĩa gì nữa.”
Giản Tĩnh gật đầu nói: “Làm phiền bà ngồi với tôi thêm một lát.”
Sau bữa tối, người nhà họ Giang tụ tập lại với nhau lần thứ hai.
Lần này, Giản Tĩnh gặp được chồng và con của Giang Liên.
Thành thật mà nói khi cô nhìn thấy dáng vẻ của chồng Giang Liên, lúc đó cô đã hiểu ra ngay được vì sao lại muốn để con gái mình theo họ người khác mà không tiếc tranh chấp biết bao nhiêu lần với ba cô ta.
Dáng vẻ của con rể trưởng khá điển trai, lông mày rậm, mắt to, đường nét rõ ràng và hoàn toàn khác với xu hướng phổ biến hiện nay. Trông giống như hình tượng mỹ nam truyền thống, vừa đẹp vừa điềm đạm, vô cùng quyến rũ.
Cô tin rằng chỉ cần anh ta sinh ra hơn ngàn năm trước thì chắc chắn sẽ trở thành người đàn ông được yêu thích nhất của nữ đế, nổi danh trong sử sách.
Giản Tĩnh không nhịn được liếc nhìn anh ta nhiều hơn một chút.
“Khụ.” Giang Liên khẽ hắng giọng, cô ta liếc nhìn cô với vẻ cảnh cáo và chế nhạo.
Người chồng vuốt ve vai của cô ta, nói với vẻ quan tâm: “Hai ngày nay em mệt quá nên bị viêm amidan à?”
“Không sao đâu.” Giang Liên uống một ngụm trà nóng rồi nói với con gái: “Anh đưa con về phòng ngủ đi, con mới bay về từ nước ngoài nên chắc mệt lắm rồi.”
Con gái của cô ta là Tiểu Niếp rất hiểu chuyện: “Mẹ, con ngồi bên cạnh là được rồi.”
“Con đi ngủ một giấc đi, bị lệch múi giờ, xong lại vội vã đi tang lễ như thế cũng mệt lắm rồi.” Ở trước mặt con gái, Giang Liên không hề kiêu căng và lãnh đạm. Cô ta sờ đầu con gái đầy vẻ thương yêu: “Con mau về đi.”
Tiểu Niếp hôn lên má của cô ta, sau đó ngáp một cái rồi đi lên tầng. Còn người chồng xách chiếc vali nặng nề, cẩn thận tránh đi đồ đạc trong nhà họ Giang.
“Đó là chồng và con gái của tôi.” Giang Liên nói: “Bọn họ vừa mới trở về từ nước ngoài.”
Giản Tĩnh: “Cho nên?”
“Không có gì cả, chỉ là tôi muốn giới thiệu một chút mà thôi.” Giang Liên bình tĩnh nói.
Ngay khi Giản Tĩnh đang định nói thì đột nhiên Giang Bạch Diễm mở miệng nói đầy vẻ chân thành: “Cô Tĩnh Tĩnh, dáng vẻ của anh rể trưởng này không tệ phải không?”
Cô nói: “Cũng được.”
“Chị cả, người này rất khó lường.” Giang Bạch Diễm ra sức chọc vào chỗ hiểm của người khác, cậu nói với vẻ vừa ngạc nhiên vừa trìu mến: “Những người đàn ông xung quanh cô Tĩnh Tĩnh đều vô cùng đẹp trai, như em chẳng hạn…”
Cậu ta chỉ vào chính mình, thanh âm vô cùng tủi thân: “Chưa chắc có thể xếp đến vị trí số ba nhưng mà anh rể trưởng xếp ở vị trí thứ mười cũng không thành vấn đề.”
Giản Tĩnh: “Phụt.”
Mặt của Giang Liên xanh lét.
Tuy nhiên đây chỉ là một bước nhạc đệm nho nhỏ, luật sư Lý đã đưa tới chủ đề chính của buổi họp này.
“Cô Giản đã phát hiện ra một ngăn bí mật bên trong phòng ngủ của chủ tịch và trong đó là một chiếc két sắt có khóa. Tôi đã lấy ra được hai dấu vân tay từ chiếc két đó.”
Luật sư Lý đứng chính giữa phòng khách, đèn chùm pha lê trên trần nhà được bật sáng trưng, ánh đèn chói mắt chiếu thẳng lên khuôn mặt của từng người khiến cho từng biểu cảm nhỏ nhất trên từng khuôn mặt không thoát khỏi ánh mắt của anh ta.
Anh ta nhìn mọi người xung quanh: “Chiều nay, tôi đã yêu cầu lấy dấu vân tay của từng người và giao cho một người bạn của tôi chuyên về lĩnh vực này. Hiện tại, chúng ta đã có đáp án ngay đây.”
Bầu không khí trở nên yên ắng, có người muốn nói nhưng lại kiềm chế lại.
“Một dấu vân tay lớn hơn là của ngài Quảng Trạch còn dấu tay kia…” Luật sư Lý nhìn lại từng người, cuối cùng anh ta dừng trước gương mặt xinh đẹp: “Bà Giang, là bà đấy.”
Bà Giang ngơ ngác.
“Là bà?” Đột nhiên Giang Âu đứng dậy rồi nâng cao giọng: “Bà đã giết ba ư?”
Bà Giang vốn là người khôn ngoan, bà ta nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh: “Không phải tôi, két sắt nào cơ?” Bà ta một mực phủ nhận: “Tôi không hề biết trong phòng có két sắt nào.”
“Trên két sắt có dấu vân tay của bà.” Giọng nói của luật sư Lý lạnh như băng: “Đó là sự thật không thể chối cãi. Thưa bà, bà cần phải giải thích về chuyện này.”
Bà Giang nói: “Tôi hoàn toàn không biết tủ sắt nào cả, trong đó có gì? Di chúc ư?” Bà ta nhìn Giản Tĩnh, giọng điệu gấp gáp, hơi thở dồn dập.
Giản Tĩnh nói: “Thật đáng tiếc, tôi không biết mật mã nên không mở ra được. Có lẽ luật sư Thái biết chăng?”
Luật sư Lý đã chuẩn bị công bố đáp án vào tối nay nên đương nhiên là đã mời luật sư Thái tới. Anh ta bình tĩnh nói: “Quả thực, di chúc là do chủ tịch giữ nhưng tôi không hề biết ông ấy cất ở đâu.”
“Thưa bà, mời bà giải thích về chuyện này.” Luật sư Lý nói chuyện với giọng điệu xét xử.
Bà Giang nói: “Tôi không biết về chuyện két sắt, cũng không biết tại sao lại có dấu vân tay của tôi. Chắc chắn là có ai đó vu oan giá họa cho tôi.”
Bà ta hỏi những người khác: “Chẳng lẽ mấy người cũng chấp nhận đáp án này sao?”
Giang Kỳ nói: “Tôi thấy chẳng có gì là không chấp nhận được cả.”
“Vân tay thì có thể đại diện cho cái gì chứ?” Bà Giang phản bác: “Cái đó và giết người thì liên quan gì tới nhau?”
Luật sư Lý nói: “Thời gian. Chủ tịch đã ở căn biệt thự này nửa tháng, vào ban ngày khi trong phòng có người nên bà không cơ hội mở két sắt. Hơn nữa, tôi cũng đã từng hỏi qua bác sĩ rồi, cách đây ba ngày trước khi chủ tịch qua đời, bởi vì hô hấp có vấn đề nên ông ấy ngủ không ngon và mãi cho tới ba ngày này mới bắt đầu tiêm thuốc cho ông ấy.”
“Trước đó, nếu như bà vào phòng vào buổi tối thì chắc chắn bà sẽ bị phát hiện. Vì vậy, chỉ vào đêm ông ấy chết thì bà mới có cơ hội hoặc là nói có động cơ nhìn trộm di chúc.”
Bà Giang cười lạnh: “Bịa tiếp đi.”
Luật sư Lý không hề thay đổi: “Vì động tĩnh của bà quá lớn nên đã đánh thức chủ tịch. Bà biết rằng ngày mai chủ tịch sẽ sửa đổi di chúc, nhưng nếu như đêm nay đã xảy ra chuyện như vậy thì có khả năng ông ấy sẽ hủy bỏ quyền thừa kế của bà. Cho nên đã không làm hoặc phải làm đến cùng, bà đã giết ông ấy.”
“Ông nói láo!” Giang Tuyết không thể nhịn được nữa, cô ta dùng tay chỉ thẳng vào mũi anh ta, tức giận mắng mỏ: “Không phải là ông bị Giang Kỳ sai sử nên muốn đổ tội lên đầu mẹ tôi đấy chứ? Chuyện này không phải là do mẹ tôi làm.”
Giống như tối hôm qua, cô ta hoặc là không mở miệng còn một khi mở miệng thì chắc chắn là buộc tội: “Giang Âu, là anh đúng không? Đêm qua anh lén lút vào phòng ba tôi, tôi thấy hết cả rồi.”
Sắc mặt Giang Âu tái xanh: “Cô đừng có nói xấu người khác.”
“Có phải nói xấu hay không thì trong lòng anh tự hiểu.” Giang Tuyết gây sự: “Hơn mười hai giờ đêm qua, tôi đi vệ sinh thì nhìn thấy anh từ trong phòng đi ra. Anh vào phòng ba làm gì? Xó phải do anh làm không?”
Giang Liên hỏi: “Con đi vệ sinh nhìn thấy Tiểu Âu ư? Con ở trong nhà vệ sinh còn cậu ta ở dưới tầng, làm sao con nhìn thấy được?”
“Con, con muốn đi hít thở không khí một chút.” Giang Tuyết nói: “Dù sao chính mắt con nhìn thấy.”
Giang Âu hỏi: “Chứng cứ đâu?”
“Nhân chứng nhìn thấy còn chưa đủ sao?”
Luật sư Lý nói: “Cô Giang, xét thấy cô với anh Giang đang có quan hệ tranh chấp nên cho dù ở trên phiên tòa, lời khai của cô không có độ tin cậy đâu.”
Giang Tuyết nhìn về phía mẹ với ý tứ xin giúp đỡ.
Bà Giang nói: “Vậy ông lấy chứng cứ này đi tố cáo tôi cũng được, chúng ta gặp nhau trên tòa.”
Nhất thời bầu không khí nhất thời ngưng đọng.
“Cho nên bà vẫn không định giải thích về chuyện dấu vân tay?” Luật sư Lý hỏi.
Bà Giang vẫn duy trì sự im lặng.
Ông ta dừng một chút rồi quay đầu nhìn về phái Giản Tĩnh: “Cô Giản có gì muốn bổ sung không?”
Giản Tĩnh nói: “Giang Tuyết chỉ chứng rằng Giang Âu ở trong phòng lúc mười hai giờ đêm. Tôi muốn hỏi anh Giang Âu, anh có thừa nhận chuyện này không?”
Giang Âu mím môi một lúc sau, anh ta mới nói: “Tôi không hề qua đó.”
“Anh nói dối.”