Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 243 - Chương 244

Chương 244

Giản Tĩnh nói: “Giang Âu, vào đêm xảy ra vụ án, lúc mười hai giờ hai mươi phút có người nhìn thấy anh đi đến phòng của Giang Quảng Trạch.”

Cô phủi phủi quyển sổ ghi chép trên tay: “Phần khẩu cung này tôi đã lấy được từ lâu. Tôi nghĩ, hẳn là Giang Tuyết không thể thông đồng với người khác trước được, mời anh giải thích một chút.”

Sắc mặt Giang Âu tối sầm, trước tiên là nhìn chằm chằm vào Giang Bạch Diễm: “Có phải mày nói bậy nói bạ gì không?”

Giang Bạch Diễm ngồi nghiêng trên ghế sofa, mặc bừa quần áo ở nhà như một bà lão về hưu ôm con mèo cam mập có thể giả làm cuộn len: “Anh cứ làm chứng tôi mưu sát là được rồi, chuyện xấu đều do tôi làm hết.”

“Tóm lại là tôi không có đến.” Giang Âu cương quyết.

“Được, không nhận thì không nhận.” Giản Tĩnh bất ngờ lại bỏ qua. Cô tiếp tục truy hỏi Giang Tuyết: “Cô nói cô nhìn thấy Giang Âu đi vào phòng của chủ tịch, vậy anh ta đi vào khoảng bao lâu?”

Giang Tuyết nói: “Được một lúc, cụ thể là bao lâu thì tôi không để ý lắm.”

“Cô có vào phòng không?”

Cô ta kiên quyết phủ nhận: “Không có.”

“Nhưng mà…” Giản Tĩnh chậm rãi nói: “Có người cũng nhìn thấy cô bước vào phòng của chủ tịch, thời gian khoảng chừng mười hai giờ ba mươi phút.”

Sắc mặt Giang Tuyết đông cứng lại.

Giản Tĩnh lật vở ra, đọc khẩu cung bên trên: “Theo lời kể của nhân chứng, vào lúc khoảng mười hai giờ ba mươi phút, cô ấy nhìn thấy Giang Tuyết đi vào văn phòng của chủ tịch, khoảng năm đến mười phút sau, cô ta tái mặt bước ra, vội vàng rời đi.”

“Ai nói?” Không thể không nói gen của chủ tịch rất mạnh, mấy anh em đều cư xử giống hệt nhau. Giang Tuyết nhảy dựng lên, hung dữ trừng mắt với những người khác, dường như muốn dùng ánh mắt chém nát người khác thành nghìn mảnh.

Giản Tĩnh nói: “Cô có thừa nhận không?”

Bà Giang nhẹ nhàng kéo tay áo con gái.

Giang Tuyết lại bướng bỉnh không chịu ngồi xuống, cười lạnh nói: “Được thôi, tôi nhận. Không giống như một số người, xem như tôi cũng đã nghĩ rõ. Đêm đó mọi người đều ngủ không ngon đúng không? Có một người nhìn thấy thì sẽ có hai người, đương nhiên cũng có thể là đã thông đồng với nhau rồi.”

“Người vào phòng, không phải là hung thủ.” Giản Tĩnh uống một ngụm cà phê đá, chậm rãi nói: “Trên thực tế, tôi có lý do để tin rằng, mỗi người các người đều có bước vào phòng.”

“Tôi đi ngang qua đó.” Giang Tuyết nói dứt khoát: “Tôi nhìn thấy Giang Âu vào phòng của ba cho nên rất muốn biết anh ta đến làm gì. Cho nên sau khi anh ta đi về, tôi đã lẻn vào.”

“Lúc đó chủ tịch như thế nào?”

Giang Tuyết nhìn thẳng vào Giang Âu: “Nhìn ba tôi không bình thường lắm, giống như đã không còn thở rồi.”

Mọi người đều giật mình.

Luật sư Lý không thể không nói: “Cô Giang, chủ tịch qua đời vào khoảng ba giờ hai mươi phút sáng, máy đo điện tâm đồ đã phát ra tiếng chuông báo động ngay lập tức.”

Giang Tuyết nói: “Chuyện đó thì tôi không biết nhiều, nhưng thứ đó có thể rút phích cắm không? Lúc đó tôi rất sợ, không để ý xem máy có mở hay không. Nói không chừng là Giang Âu rút phích cắm ra, sau đó mới cắm vào lại.”

“Không thể nào, nếu một người chết lúc mười hai giờ thì đến ba giờ chắc chắn xác chết đã cứng lại.” Luật sư Lý phủ nhận phỏng đoán của cô ta: “Bác sĩ và y tá không thể nào ngay cả điểm này cũng không nhìn ra.”

Giang Tuyết nửa hiểu nửa không, trước tiên cô ta nhìn về phía Giản Tĩnh. Cô ta không tin luật sư Lý, ông ta là người của Giang Kỳ. Còn Giản Tĩnh lại là bạn của Giang Bạch Diễm, sẽ không nói dối giúp anh ta.

Giản Tĩnh nói: “Hiện tượng co cứng tử thi xuất hiện sau khi một người chết khoảng một đến ba tiếng. Trong biệt thự có bật điều hòa trung tâm, nhiệt độ không khí duy trì ở khoảng 16 độ C. Việc tử vong sớm hơn mười hai giờ là điều khó có khả năng xảy ra, nhưng trong khoảng một giờ thì chưa hẳn là không được.”

Vụ án xảy ra vào đêm khuya, chỉ cần kéo công tắc chính xuống thì dụng cụ giám sát sẽ không báo động. Đợi một lúc sau cấp điện trở lại, máy giám sát sẽ lập tức báo động khi nhịp tim ngừng đập.

Tuy nhiên… Hung thủ làm giả thời gian tử vong, chủ yếu là để tạo chứng cứ ngoại phạm cho mình.

Không ai trong số những người đang ngồi ở đây là có chứng cứ ngoại phạm.

Cô mắng thầm, nhưng không có ý định giải thích. Bởi vì một khi nói ra những lời này, biểu hiện của kẻ tình nghi sẽ thay đổi. Mặc dù mọi người đều kiểm soát rất tốt, nhưng điểm hội tụ của ánh mắt đã bán đứng sự bất an và suy nghĩ của bọn họ.

Lừa gạt một chút cũng rất thú vị mà.

Giang Tuyết bảo vệ bản thân: “Lúc hai giờ tôi đã đi ngủ rồi, không phải tôi.”

“Vậy thì Giang Âu còn ngủ sớm hơn cô, cũng có thể loại trừ anh ta.” Giản Tĩnh ‘tốt bụng’ nhắc nhở.

Giang Tuyết phồng má, nhưng không sửa lời, cứng miệng nói: “Tôi không biết, dù sao anh ta cũng vào đó. Tôi đã tự thừa nhận rồi, cho nên không cần nhờ vào anh ta nữa.”

“Đúng vậy.” Giản Tĩnh nhìn về phía Giang Âu, khẽ cười: “Anh thật sự không thừa nhận à?”

Giang Âu im lặng một lúc, sau đó đột nhiên thả lỏng, vắt chân lên nhau, nói: “Được thôi, nhận thì nhận. Dù sao nếu tôi không thừa nhận thì trong lòng các người cũng không tin.”

Anh ta lạnh lùng nói: “Tôi đã vào phòng ba, chính là thời gian cô ta nói. Tôi muốn nói với ông ấy chút chuyện, nhưng đi vào lại thấy ông ấy đã ngủ say nên tôi đi ra.”

Giang Tuyết nói: “Anh nói dối, lúc tôi vào nhìn ba giống như đã không còn thở rồi, chắc chắn anh đã làm gì đó.”

“Cô có đầu óc hay không? Cô ấy đã nói rồi, chết trước mười hai giờ là không thực tế.” Giang Âu mất kiên nhẫn.

Giản Tĩnh lập tức sửa lời: “Chỉ là thời gian tử vong thôi, thời gian động thủ là một chuyện khác.”

“Muốn tôi nói à, chưa biết chừng là người nào đó ra tay đâu.” Giang Âu lạnh lùng nói: “Cô ta nói lúc đó ba không bình thường, thật sự không bình thường à? Chính cô đã ra tay lại đẩy khả năng lên người tôi, hơn nữa còn có dấu vân tay.”

Giang Liên tiếp lời: “Đúng, Tiểu Tuyết cũng rất đáng ngờ. Cô ấy có khả năng làm chuyện đó. Sau đó gọi trợ lý Doãn tới, muốn trộm lấy di chúc.”

Bà Giang nói: “Thứ nhất, tôi không biết ở đó có két sắt. Thứ hai, tôi càng không biết trong két sắt có di chúc hay không. Thứ ba, coi như tôi có biết, vậy tôi lấy mật mã mở khóa ở đâu?”

Giọng điệu của bà đầy mỉa mai: “Lão già đề phòng tôi không phải mới ngày một ngày hai, tôi có móc tim móc phổi với ông ta cũng không bằng mấy người các cô cậu thay phiên nhau tẩy não lão. Nếu như tôi biết có két sắt, có di chúc, biết mật mã, vậy thì nhất định các người còn biết rõ hơn tôi.”

Ba anh em trao đổi ánh mắt.

Giang Bạch Diễm nhích lại gần, nói nhỏ bên tai Giản Tĩnh: “Bà ấy nói thật.”

Giản Tĩnh: “Tại sao?”

“Trong cái nhà này, người chủ tịch đề phòng nhất chính là anh rể, sau đó là bà ấy, người không cùng họ.” Cậu ta nói: “Ở phương diện này lão già rất truyền thống, ngay cả con mình ông ta cũng không hoàn toàn tin tưởng thì sao có thể tin vào một người vợ lẽ.”

Giản Tĩnh cười cười, không nói. Im lặng chờ đợi phần sau.

Giang Kỳ nói: “Xem ra với kết quả như vậy, mọi người đều không thể chấp nhận được à?”

“Đó là vu khống.” Giang Tuyết tức giận.

“Vậy thì chúng ta tiếp tục điều tra.” Anh ta hờ hững nói: “Luật sư Lý, cô Giản, bên ngoài đã có tin đồn rồi, tin tức về cái chết của cha tôi sẽ không giấu được lâu. Tôi hy vọng đến tối mai, cho dù là tốt hay xấu thì cũng có thể đưa ra một kết quả mà mọi người đều có thể chấp nhận.”

Luật sư Lý: “Tôi sẽ cố hết sức.”

Giản Tĩnh nói thẳng: “Mọi người có thể chấp nhận hay không không liên quan đến tôi, tôi chỉ cần sự thật.”

“Rửa mắt chờ xem.”

Buổi tối, đèn tường sáng trưng, Giản Tĩnh cuộn mình trong chăn, nằm sấp trên gối đầu tô tô vẽ vẽ.

Đây là một vụ án đặc biệt, có rất ít chứng cứ khách quan, chủ yếu dựa vào lời khai của nhân chứng. Tuy nhiên, bởi vì lập trường đối lập nhau cho nên mọi người đều có thể che giấu và nói dối.

Làm sao để cạy miệng của mọi người và làm cách nào để phân biệt thật giả là điểm khó nhất của vụ án này.

Giản Tĩnh chưa gặp những vụ án tương tự như này bao giờ nên tận đáy lòng, cô ngập tràn phấn khởi.

Cô đã vẽ mấy nhóm tương ứng trên sổ.

Đầu tiên, người làm chứng Giang Âu đi vào phòng lúc mười hai giờ hai mươi là Giang Bạch Diễm.

Cậu nói là: “Chủ tịch nói hôm sau sẽ thay đổi di chúc, điều này khiến tất cả mọi người không yên tâm. Tôi cảm thấy đây là một cơ hội tốt, dự định đi trộm lại điện thoại của tôi đang ở chỗ Giang Liên. Hơn mười hai giờ, cô ta chắc chắn chưa đi ngủ sớm như vậy. Nếu không phải đang bận chuyện công việc thì là đang bàn chuyện với Giang Kỳ, cho nên tôi đã bí mật lẻn vào phòng của cô ta."

“Cô ta không có ở đó, điện thoại hình như cũng đã bị khóa trong két sắt. Tôi nhập thử mấy mật khẩu cũng không thành công nên đành từ bỏ. Lúc đó, tôi nhìn thấy Giang Âu đi vào phòng của chủ tịch.”

Cho nên, hành động của Giang Âu có hai nhân chứng.

Giang Bạch Diễm → Giang Âu ← Giang Tuyết.

Tiếp đó là người đứng ra làm chứng chống lại Giang Tuyết, hộ lý Tưởng.

Lúc nói chuyện, cô ta đang do dự không biết có nên nói hay không. Kết quả gặp trợ lý Phạm trở về, nên không lên tiếng nữa. Xế chiều hôm nay, Giản Tĩnh tìm cơ hội hỏi lại một lần nữa.

Lúc này, hộ lý Tưởng mới ấp a ấp úng nói: “Tôi nhìn thấy cô Giang Tuyết vào phòng của chủ tịch.”

Cô ta giải thích thế này. Tối hôm đó, sau khi cô ta nói chuyện điện thoại với bạn trai xong, trong chốc lát không ngủ được nên định nấu mì ăn. Thế nhưng còn chưa kịp xuống bếp đã nhìn thấy Giang Tuyết ở lầu hai lén lén lút lút nhìn quanh, lặng lẽ lẻn vào phòng chủ tịch.

Hộ lý Tưởng đã làm việc ở nhà họ Giang được nửa năm, cũng hiểu được một chút hoàn cảnh của gia đình này, không muốn tiếp tay làm việc xấu nên đi thẳng về.

“Tôi nghĩ chủ tịch đã chết lúc ba giờ, còn lúc ấy mới mười hai giờ ba mươi phút, hẳn là không liên quan gì nên không nói với cô.” Cô ta hơi ngập ngừng: "Nhưng bây giờ mọi chuyện đã thành ra thế này, tôi nghĩ có lẽ nên nói ra.”

Đương nhiên Giản Tĩnh rất cảm kích: “Cô đã giúp tôi rất nhiều.”

Như vậy là đã có một lời khai chống lại Giang Tuyết.

Cuối cùng, không thể bỏ qua dấu vân tay của bà Giang. Bà ấy thề thốt phủ nhận việc này, nhưng lại không có người làm chứng lúc bà ấy lên phòng của chủ tịch.

Nếu là ba anh em nhà họ Giang nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ không im lặng, cho nên phần lớn khả năng là họ không nhìn thấy.

Như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với dấu vân tay? Giản Tĩnh không nghi ngờ kết quả đối chiếu của luật sư Lý, nhưng lại nghi ngờ cách thức và thời gian để lại dấu vân tay này.

Cô mở bản báo cáo so sánh do luật sư Lý gửi tới.

Hai dấu vân tay, dấu lớn là của chủ tịch, vân tay ngón cái trên tay phải chạm trên tay cầm. Dấu tay nhỏ là của bà Giang, ở trên đĩa mật mã, là ngón trỏ của bàn tay phải.

Thoạt nhìn có vẻ không có vấn đề gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, nếu đã mạo hiểm lẻn vào, cũng đã nhập mật khẩu, thì mười phần chắc hết chín phần là đã mở két sắt. Nhưng tại sao trên tay cầm lại không có dấu vân tay?

Là do bà ấy nhập sai mật mã, hay là, những thứ này vốn không phải bà Giang để lại?

Nếu như là giá họa, vậy thì ai làm? Một trong ba anh em nhà họ Giang?

Tại sao bọn họ lại muốn làm vậy, có phải đơn thuần chỉ là vì muốn đổ tội không? Nhưng nếu chỉ dựa vào dấu vân tay thì không thể chứng minh việc mở két sắt có liên quan đến vụ mưu sát, càng không có cách nào xác định ngày để lại dấu vân tay cũng là ngày xảy ra vụ án.

Cho nên, không ngại đặt giả thuyết là một trong số họ đã giết chủ tịch, đánh cắp bản di chúc, sau đó đổ tội lên người bà Giang.

Hợp tình hợp lý nhỉ.

Nhưng còn một vấn đề nữa.

Bà Giang thật sự chưa từng đến phòng chủ tịch sao? Giang Tuyết nói, cô ta phát hiện hơi thở của chủ tịch rất yếu, giống như sắp chết. Nếu một trong những học sinh của cô ta đột nhiên gặp phải vấn đề như vậy, phản ứng đầu tiên của cô là sẽ là gì?

Trốn về phòng? Có thể, nhưng cô ta cũng không phải một người nhát gan, ngược lại còn rất bạo dạn, hai người bại lộ đều là vì cô ta.

Nói trắng ra, Giang Tuyết chắc chắn chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.

Cô ta nhất định sẽ đi tìm bà Giang.

Bà Giang tất nhiên cũng đã đến phòng của chủ tịch.

Như vậy, có thể nào dấu vân tay đúng là bản thân bà ấy để lại, mà bà ấy cũng nhập thử mật mã, nhưng không có (hoặc không kịp) mở ra? Vậy tại sao bà ấy không lau dấu vân tay đi?

Như chính bà ấy nói, nếu bà ấy có thể biết về cái két sắt này thì chắc chắn ba anh em nhà họ Giang cũng biết.

Một dấu chấm hỏi lớn.

Còn có Giang Âu.

Trước mắt anh ta được biết là người đầu tiên bước vào phòng, nói là nhìn thấy ba mình không tỉnh nên rời đi, ai mà tin?

Anh ta có nhìn trộm két sắt không?

Còn có Giang Liên và Giang Kỳ.

Giang Bạch Diễm nói, lúc anh đến phòng Giang Liên, Giang Liên không có ở đó.

Vậy cô ta đi đâu?

Giản Tĩnh ngừng bút, thầm nghĩ, nếu muốn tìm ra sự thật thì nhất định phải tìm ra thời gian hành động của từng người.

Bình Luận (0)
Comment