Ai thích thấy ba anh em nhà họ Giang xui xẻo? Mẹ con Giang Tuyết chứ ai.
Vốn Giản Tĩnh muốn nói chuyện riêng với Giang Tuyết một lát, nhưng bà Giang lại không cho phép con gái mình nói chuyện riêng với cô, lý do cũng rất chính đáng: “Con gái của tôi chưa thành niên, dù là cảnh sát cũng không được.”
“Tùy bà thôi, tôi không bày bẫy rập gì cả.” Giản Tĩnh hỏi Giang Tuyết: “Cô có nói lúc cô đi vào phòng thì tình trạng Chủ tịch có vẻ không được tốt lắm.”
Giang Tuyết gật đầu, nhưng lại nói: “Lúc đó tôi sợ quá nên không nhìn kỹ, thật ra cũng không thể khẳng định.”
Giản Tĩnh cười khẽ, nghiền ngẫm từng chữ một: “Vậy nên chỉ là cô cho rằng ông ấy không ổn chứ chưa chắc ông ấy không ổn thật đúng không?”
Giang Tuyết: “À… đúng vậy.”
“Y tá Du ở ngay phòng bên cạnh.” Giọng cô bất chợt trở nên nghiêm khắc: “Vì sao cô không đi tìm cô ấy?”
Giang Tuyết cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, đột nhiên bị hỏi như vậy khó tránh khỏi hoảng loạn một thoáng mới trả lời: “Tôi không nghĩ tới, lúc ấy tôi thật sự rất hoảng.”
“Cô cũng không đi tìm mẹ cô sao?”
Giang Tuyết nhìn về phía mẹ mình.
Quả nhiên, bà Giang lên tiếng: “Con bé có tìm tôi, tôi bảo nó đừng nói ra ngoài, dù sao… Cô Giản cũng biết tình hình nhà chúng tôi đấy, nếu bị người khác biết Tiểu Tuyết từng vào phòng thì nó sẽ gặp phải phiền phức.”
Giản Tĩnh gật đầu: “Còn bà thì sao? Bà không đi xác nhận lại à?”
“Không.” Bà Giang bình tĩnh nói: “Tôi cảm thấy con bé nhìn lầm thôi, máy theo dõi không phát tiếng cảnh báo. Mà Giang Tuyết chỉ là trẻ con, thấy người không có hô hấp cũng không phải là không thở thật. Người sắp chết thường như thế, thỉnh thoảng không nhúc chút nào, khiến người khác lầm tưởng đã qua đời.”
Giang Tuyết vội vàng gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy mình nhìn lầm thôi.”
“Thì ra là thế.” Giản Tĩnh không thay đổi sắc mặt: “Được rồi, đề tài này tạm dừng tại đây. Tôi muốn hỏi lại vài chuyện khác.”
Bà Giang hỏi: “Chuyện gì?”
“Nghe nói bà là trợ lý bên người Chủ tịch, chắc bà tương đối hiểu biết người xung quanh ông ấy nhỉ.” Giản Tĩnh hỏi: “Luật sư Thái là người như thế nào?”
Bà Giang: “Ông ấy rất nghiêm túc, cũng vô cùng trung thành, vẫn luôn là người Chủ tịch tin tưởng nhất.”
“Ông ấy có khả năng ám chỉ di chúc được giấu ở chỗ nào không?”
Bà Giang suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Tôi nghĩ là không. Ông ấy không cần phải mạo hiểm làm chuyện như thế.”
“Trợ lý Phạm thì sao, ông ấy cũng làm ở nhà họ Giang rất lâu rồi đúng không?”
“Sắp mười lăm năm rồi.” Bà Giang đáp: “Nếu nói luật sư Thái là người Chủ tịch tin tưởng nhất, vậy trợ lý Phạm nhất định là người thân cận nhất của ông ấy. Có rất nhiều chuyện tôi không biết, nhưng trợ lý Phạm đều biết.”
“Ông ấy là người thế nào?”
Bà Giang nhận xét: “Ranh ma cẩn thận, không làm mất lòng bất kỳ ai, mà mọi người cũng đều rất khách sáo với ông ấy.”
“Bà có hiểu biết bác sĩ Đào không?”
“Bác sĩ Đào rất có tiếng trong lĩnh vực u bướu. Ông ấy chính là người phụ trách trị liệu ung thư dạ dày cho Chủ tịch. Chủ tịch rất tin tưởng ông ấy.”
“Y tá Du thì sao?”
“Cô ấy được bạn bè giới thiệu đến, trước kia từng làm y tá trưởng của bệnh viện công lập, rất chuyên nghiệp.”
“Hộ lý Tưởng?”
“Tôi không rõ lắm, hình như là hộ lý chuyên nghiệp gì đó.”
Giang Tuyết ngắt lời: “Tôi không thích chị ta.”
Giản Tĩnh hỏi: “Vì sao?”
“Ba tôi rất tốt với chị ta.” Giang Tuyết đưa mắt liếc thoáng qua mẹ mình, nói: “Có một lần tôi còn thấy ba tôi nắm tay cô ta.”
Giản Tĩnh cười: “Bà Giang cảm thấy thế nào?”
Bà Giang thản nhiên đáp: “Có lẽ đi. Tôi không quan tâm cái này, chắc chắn ông ấy đã thu xếp ổn thỏa cả rồi.”
“Chủ tịch còn có tình nhân khác sao?”
“Đương nhiên.” Bà Giang trái lại ngạc nhiên, buồn cười nói: “Cô không cần phải để ý đến bọn họ, Chủ tịch đã sắp xếp ổn thỏa từ lúc bắt đầu rồi. Nói như thế nào nhỉ, ông ấy đối với phụ nữ…”
Bà dừng lại một chút, tâm trí bỗng chốc trôi xa, nửa mỉa mai nửa tự giễu: “Rất vô tình.”
“Bà là vợ của ông ấy nên chắc phải có điểm khác chứ.” Giản Tĩnh thử thăm dò.
Bà Giang trả lời: “Không có gì khác nhau. Nếu là người vợ trước đây thì có lẽ ông ấy còn nể phần tình cảm cùng nhau gây dựng sự nghiệp mà chia chác hơn vài phần. Tôi có là cái gì đâu?”
Thái độ bà ấy gần như lạnh lùng: “Giang Quảng Trạch đủ lương tâm để tôi không lo ăn mặc. Nhưng ông ấy sẽ không đưa cho tôi tâm huyết của mình, chỉ có thể để lại cho người chung dòng máu với ông ấy. Giang Liên đã vào tập đoàn mười mấy năm, vì sao bây giờ mới xảy ra chuyện? Nói đến cùng là đề phòng người ngoài, người không chung họ với ông ấy đều là người ngoài.”
Giản Tĩnh nhìn chằm chằm vào gương mặt của bà ấy không chớp mắt, lại hoàn toàn nhìn không ra dấu vết nói dối nào.
Sự trào phúng và không cam lòng này xuất phát từ tận đáy lòng bà Giang. Bà ấy thật sự cho rằng chuyện di chúc chẳng có dính líu gì nhiều đến mình.
“Bà có ý tưởng gì với dấu vân tay trên két sắt không?” Giản Tĩnh hỏi.
Giang Tuyết hét lên: “Là vu khống!”
“Hai người có biết ở đó có một cái két sắt không?”
Hai mẹ con đều lắc đầu.
Giản Tĩnh kết thúc cuộc nói chuyện.
“Tĩnh Tĩnh.” Giang Bạch Diễm đứng ngoài sân vẫy tay: “Qua uống trà chiều.”
Căn biệt thự nghỉ phép này của nhà họ Giang vô cùng rộng lớn, còn đi kèm một mảnh sân rộng nhìn ra mặt hồ và rừng hoa đào. Lúc rảnh rỗi không có việc gì đến trong sân phơi cái nắng, chọc con mèo, ngắm cảnh xung quanh cũng xem như một loại hưởng thụ.
Đáng tiếc, Chủ tịch tốn công chế tạo tỉ mỉ một nơi nghỉ ngơi lúc tuổi già mà lại chẳng ở được mấy ngày.
Cô xuồng dưới ngồi vào ghế, nhìn bữa trà chiều kiểu Anh trước mặt: “Xong việc rồi chứ?”
“Đương nhiên.” Giang Bạch Diễm nâng ấm rót trà, hồng trà nóng hổi tràn xuống tách sứ xương trắng muốt, màu trà tươi đẹp như màu máu: “Vừa hay con gái tài xế là fan của tôi. Tôi chụp với ông ấy vài bức ảnh, ông ấy lập tức nói hết tôi nghe.”
Giản Tĩnh cầm chiếc sandwich nhỏ cỡ lòng bàn tay lên, vừa ăn vừa nói: “Nói đi.”
Giang Bạch Diễm nói như thế như thế, như vậy như vậy, sau đó khó hiểu hỏi: “Chị điều tra cái này làm gì?”
“Thừa nước đục thả câu.”
Căn biệt thự này cũng giống với kiểu biệt thự thịnh hành bây giờ, cũng bố trí tầng hầm ngầm, ngoại trừ bể bơi, spa và rạp chiếu phim mini thì còn có thêm hai gian phòng cho người giúp việc.
Người giúp việc già ở trong một trong hai phòng, phòng còn lại thuộc về hộ lý Tưởng.
Giản Tĩnh gõ cửa phòng hộ lý Tưởng, lẳng lặng quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Hơi nhỏ.
Tuy nói phòng của người giúp việc là phòng đơn, còn có phòng tắm riêng, nhưng nằm dưới hầm nên không thấy ánh sáng mặt trời, cũng chỉ kê được chiếc giường mét hai, vô cùng eo hẹp.
Hộ lý Tưởng theo phản xạ ngăn chặn tầm mắt của cô: “Có việc gì không?”
“Có thể tâm sự chứ?” Giản Tĩnh lộ ra vẻ mặt hiền hòa: “Thời tiết bên ngoài không tồi, chúng ta đi dạo đi.”
Hàng mi dài của hộ lý Tưởng lay động, đồng ý.
Gió xuân dìu dịu, cỏ cây tươi tốt, muôn chim bay múa, đi dạo dưới trời xanh mây trắng cũng khiến tâm trạng trở nên tốt đẹp hơn.
Thấy hộ lý Tưởng thoáng lộ vẻ thư thái, Giản Tĩnh mới mở lời: “Cô nói với tôi là cô thấy Giang Tuyết vào phòng Chủ tịch hôm xảy ra vụ án, nhưng Chủ tịch không thể nào đã tử vong vào thời điểm đó."
Hộ lý Tưởng nhỏ giọng đáp: “Tôi biết, nhưng...”
Cô ta muốn nói lại thôi.
Giản Tĩnh cổ vũ cô ta: “Cô có ý tưởng gì đều có thể chia sẻ với tôi. Đây không phải điều tra chính quy, chỉ là tùy tiện tâm sự thôi.”
Làn gió ấm áp thổi qua, hoa đào bay múa, cảnh tượng này đánh mất sự nghiêm túc không hề giống cuộc thẩm vấn nghiêm túc.
Hộ lý Tưởng như là gỡ bỏ lòng đề phòng: “Tôi vẫn luôn nghĩ đến bình thuốc vỡ vụn kia. Chủ tịch dùng thuốc gì tôi đều biết hết, là morphin đi... Tiêm thứ này quá liều sẽ dẫn đến tử vong, hơn nữa còn cần một quá trình.”
“Cô cho rằng Giang Tuyết làm?” Giản Tĩnh nói: “Nhưng cô ấy chỉ là học sinh trung học, chắc không biết thứ này đâu.”
Hộ lý Tưởng ngẫm nghĩ , gật đầu nói: “Cũng đúng , vậy cô nói xem có phải cô Giang Liên hay không?”
Giản Tĩnh không chút phản ứng: “Cô cũng thấy cô ấy vào phòng sao?”
“Không, không.” Hộ lý Tưởng cắn môi, do dự nói: “Tôi không biết cô ấy có vào phòng không, nhưng tối hôm đó... Tôi đã nói với cô rồi, khi đó tôi vào phòng bếp ở lầu một tìm đồ...”
Cô ta vô thức hạ nhỏ giọng : “Tôi thấy Giang Liên... Cô Giang Liên ở trong sân, vừa gọi điện thoại vừa khóc, nói gì mà ‘Ba đối xử với em tốt như vậy mà em lại bị ma quỷ ám ảnh’...”
Giản Tĩnh ngạc nhiên: “Thật hay giả?”
“Tôi chắc chắn không nghe lầm.” Hộ lý Tưởng vô cùng khẳng định, nhưng cũng nói: “Nhưng mà cô Giang Liên và Chủ tịch cãi nhau cũng không phải lần một lần hai, cũng có thể chỉ là đau khổ trong lòng nên mới nói như vậy.”
Giản Tĩnh thở dài ngao ngán, không có gì hữu ích, chỉ xem như điểm xuyến.
Nhưng có một bước đệm này, hộ lý Tưởng càng thêm muốn dốc bầu tâm sự: “Chủ tịch từng nhiều lần nói với tôi, vốn cô Giang Liên không phải thế này đâu. Cô ấy là con gái cả, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, ai ngờ càng lớn càng lệch, vì một người ngoài mà đối nghịch với ba ruột của mình.”
Giản Tĩnh như hờ hững hỏi dò: “Chủ tịch thường xuyên nói chuyện trong nhà với cô sao?”
“Cô đừng hiểu lầm.” Hộ lý Tưởng vô vùng nhạy bén, lập tức nói: “Bệnh nhân ung thư phải chịu đựng đau đớn vô cùng. Con cái lại không thể luôn luôn ở bên cạnh làm bạn, thậm chí hai bên còn sinh ra ngăn cách chỉ vì tiền tài. Thế nên có một số chuyện, nói với người như chúng tôi mới càng dễ.”
“Là vậy sao.” Giản Tĩnh như đạt được đáp án nào đó, giọng nói chợt nhẹ nhõm hẳn: “Tôi hiểu rồi.”
Hộ lý Tưởng cười rộ lên, ngửa đầu nhìn về nơi xa xăm: “Nơi này thật đẹp.”
“Đúng vậy, làm người ta không nhịn được muốn ở lại đây mãi mãi nhỉ?”
Hộ lý Tưởng gật đầu.
Một cánh hoa rơi xuống mái tóc của cô ta.
Cuộc họp lần thứ ba bắt đầu vào đúng sáu giờ.
Luật sư Lý biến mất cả ngày, mang chứng cứ mới đến, nói: “Bà Giang, có người nói vào bà từng tiến vào phòng Chủ tịch vào khoảng một giờ rạng sáng.”
So với hôm qua đột nhiên làm loạn lên, hôm nay bà Giang vô cùng bình tĩnh: “Đối phương tận mắt thấy tôi đi vào à?”
Luật sư Lý đẩy kính mắt: “Đúng vậy.”
“Tôi không đi vào, người đó vu oan cho tôi. Trên thực tế, lúc đó tôi hóng gió ở trên sân thượng. Khoảng một giờ sáng, tôi thấy có bóng người vào phòng của chồng tôi.” Bà Giang nhếch môi mỉa mai: “Tôi nghĩ đó chính là người đã vu oan tôi.”
Luật sư Lý sửng sốt: “Bà thấy rõ người đó là ai không?”
“Không rõ, nhưng người biết tôi không ở trong phòng thời điểm đó chắc chỉ có chính tôi và người kia thôi.” Bà Giang hỏi lại: “Là ý này đúng không?”
Giang Tuyết bồi một đao: “Ai chỉ chứng mẹ tôi? Ông nói đi.”
Giang Liên nhếch môi: “Tôi.”
Cô ta cũng rất bình tĩnh: “Nhưng tôi không vào phòng của ba. Lúc một giờ tôi đang gọi video với một khách hàng, chỉ rời đi tổng cộng hai phút. Đúng rồi, tôi có ghi lại đoạn video call kia, các người có muốn xem không?”
“Vậy sao chị thấy được?”
“Tôi xuống dưới lầu rót cafe sau đó đi lên luôn, vừa vặn hai phút.”
Giang Liên bình tĩnh nói: “Không kịp đi vào phòng ba tôi nhỉ?”
Luật sư Lý tính toán, gật đầu: “Đúng vậy.”
Bà Giang hỏi lại: “Vậy người tôi nhìn thấy là ai?”
“Có lẽ vốn dĩ không có người này.” Giang Kỳ nói.
Bà Giang đap: “Giang Liên có thể chứng minh mình không ở hiện trường, còn cậu thì sao? Giang Âu thì sao?”
Giang Âu mất kiên nhẫn: “Lúc đó tôi và anh tôi đang ở cùng nhau, tôi có thể làm chứng cho anh ấy.”
“Luật sư Lý, làm chứng như vậy có hiệu lực chứ?” Bà Giang hỏi.
Luật sư Lý đáp: “Còn phải xét trong tình huống cụ thể.”
Bà Giang cười khẩy, trái lại nhìn về phía Giản Tĩnh: “Cô Giản có muốn nói gì không?”
“Có.” Giản Tĩnh nói: “Tôi đã biết toàn bộ chân tướng.”
Mọi người không hẹn mà cùng lộ vẻ khiếp sợ, ngay cả Giang Bạch Diễm cũng ngơ ngác, theo bản năng điều chỉnh dáng ngồi, từ phong cách lười biếng như chụp ảnh tạp chí sang phong cách nghiêm túc của cán bộ già: “Nhanh vậy sao?”
Giản Tĩnh cảm thán: “Đời mà.”
Đâu đâu cũng có bất ngờ.
“Hy vọng không phải cô ra vẻ ta đây.” Mặt ngoài Giang Kỳ vẫn rất bình tĩnh, nhưng tấm lưng căng cứng đã bán đứng nội tâm khẩn trương của anh ta.
Đúng vậy, anh ta có dự cảm đáp án sắp bị vạch trần rồi.
“Có phải ra vẻ ta đây không thì cứ nghe xong lại bình phán. Bây giờ tôi muốn mời nhân chứng đầu tiên.” Giản Tĩnh nói: “Xin gọi y tá Du đến đây, chúng ta bắt đầu chải chuốt lại vụ án.”