Y tá Du bồn chồn đi tới phòng khách, dưới ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn mình, cô ấy cảm giác như mình sắp bị tra khảo.
Giản Tĩnh chủ động tránh sang một bên nhường vị trí của mình, mời cô ấy ngồi xuống. Rồi cô đưa cho cô ấy một tách trà nóng: “Cô đừng căng thẳng, cứ nói tình hình thực tế là được.”
Y tá Du gật gật đầu.
Giản Tĩnh hỏi: “Vào ngày xảy ra vụ việc, vào lúc rạng sáng ba giờ hai mươi phút, monitor theo dõi bệnh nhân vang lên. Khi cô tỉnh lại, cô đã làm gì?”
“Tôi lập tức tiến hành hô hấp nhân tạo cho bệnh nhân.” Y tá Du nhanh chóng trả lời lại.
Giản Tĩnh: “Lúc ấy thân thể của chủ tịch như thế nào? Có cứng đờ không? Lạnh không?”
Y tá Du cố gắng nhớ lại, cô ấy áy náy nói: “Khi đó tôi rất lo lắng, chỉ lo quan tâm đến điện tâm đồ, không quan sát tỉ mỉ những việc mà cô nói.”
“Nói cách khác, nếu thân nhiệt lạnh, phần cổ bị cứng đờ thì cô cũng không phát hiện ra?”
Y tá Du chần chờ một chút, nói: “Có lẽ vậy. Tôi ép tim cách một lớp quần áo, không đụng đến da của ông ấy.”
“Lúc đó ông ấy nhắm mắt sao?”
“Đúng vậy.”
Lúc này Giản Tĩnh mới nói: “Tôi giải thích một chút. Trước đó tôi cũng từng nói rồi, sau khi chết một đến ba tiếng con người mới xuất hiện hiện tượng thi thể cứng đờ, nhiệt độ cơ thể thay đổi rất nhỏ. Sau khi chết trong vòng mười giờ, đại khái mỗi một tiếng đồng hồ sẽ giảm xuống 1℃. Bởi vì ông ấy nhắm mắt, nên giác mạc có bị mờ hay không cũng rất khó xác định được kịp thời.”
Giang Bạch Diễm nói: “Nên không phải chủ tịch chết vào lúc hơn ba giờ đúng không?”
Cô đính chính lại: “Không. Điều này chỉ có thể chứng minh có khả năng ông ấy chết vào thời gian khác.”
“Cô nói chuyện này là có ý gì?” Giang Liên hỏi.
“Tạm thời không cần gấp gáp.” Giản Tĩnh tiếp tục hỏi: “Y tá Du, trong lúc cô nửa mê nửa tỉnh, hình như cô có nghe được tiếng động đúng không?”
Y tá Du cẩn thận trả lời: “Tôi không chắc chắn lắm, hình như có chuyện như vậy.”
“Vậy cô có nghe được tiếng thủy tinh vỡ không?”
Cô ấy suy nghĩ lại cẩn thận rồi lắc đầu: “Hình như không có.”
“Được rồi, cô có thể về rồi.” Giản Tĩnh nói: “Kế tiếp, chúng ta sắp xếp lại lời khai của mỗi người một chút.”
Cô lật giở các ghi chú của mình, chậm rãi nói: “Giang Âu vào chủ tịch phòng khoảng mười hai giờ hai mươi phút, sau đó, Giang Tuyết xuất phát từ lòng tò mò, khoảng ba mươi phút sau đi vào, khoảng năm phút sau vội vàng rời đi. Lúc ấy, Giang Tuyết nghĩ lầm chủ tịch đã chết nên vô cùng hoảng sợ và sốt ruột, vì vậy cô đi tìm bà chủ Giang. Đúng không?”
Đây là kết quả của cuộc họp (X) vào hai ngày trước, tạm thời được đến mọi người nhất trí khẳng định như vậy.
“Được rồi, tôi muốn hỏi hai người, lúc các người vào phòng có phát hiện trên mặt đất có thủy tinh vỡ vụn và chất lỏng không?” Giản Tĩnh hỏi.
Giang Âu nói: “Không nhìn thấy.”
Giang Tuyết cũng nói: “Tôi không chú ý, có lẽ là không có.”
“Nhưng vào lúc hơn ba giờ, trên mặt đất có thủy tinh đúng không?” Cô chứng thực.
Giang Bạch Diễm gật đầu: “Đúng vậy, tôi nhớ rõ trên mặt đất có mảnh thủy tinh, nó nằm ở ngay cạnh tủ ngăn kéo chỗ cửa.”
Giản Tĩnh cười, nói: “Dựa vào mối quan hệ của Giang Âu và Giang Tuyết, tôi nghĩ khi cả hai bọn họ đều phủ nhận thì mức độ tin cậy tương đối cao.”
Không người nào phản bác.
“Cho nên, ít nhất đến mười hai giờ ba mươi phút thì bình thuốc vẫn chưa bị vỡ. Nói cách khác, trong khoảng thời gian mười hai giờ ba mươi đến ba giờ hai mươi còn có người khác vào phòng.” Giản Tĩnh hỏi: “Người này là ai, có người nào sẵn sàng thừa nhận không?”
Vẫn không có người nào mở miệng như cũ.
“Được rồi, việc này gác sang một bên trước. Nơi này tôi còn có một lời khai nói rằng khoảng mười hai giờ ba mươi phút, chính là vào khoảng thời gian Giang Tuyết vào phòng, Giang Liên ở lầu một trong sân gọi điện thoại, có chuyện này không?”
Giang Liên do dự một chút, gật đầu: “Đúng vậy, tôi gọi điện thoại cho chồng của mình.”
“Cô cho tôi xem video một chút.” Cô nói.
Giang Liên lên lầu mang laptop tới, click mở file video, bên trên có thời gian rõ ràng, bắt đầu từ mười hai giờ năm mươi đến hơn ba giờ sáng, hai bên cãi nhau rất gay gắt về chuyện gì đó.
Giản Tĩnh liếc nhìn Giang Liên, vẻ mặt cô ta thả lỏng cứ như nghĩ rằng mình đã không còn bị nghi ngờ.
Lại nhìn Giang Kỳ, anh ta hơi nhíu mày, giống như đang lo lắng và nghi ngờ gì đó.
Giang Âu lại có chút nôn nóng, không ngừng đổi tư thế.
Bà chủ Giang ôm bả vai Giang Tuyết, vừa có vẻ đỡ, vừa trấn an.
“Xem ra mọi việc rất rõ ràng.” Giản Tĩnh nói: “Video chứng minh cho lời suy đoán của tôi, cô là người đầu tiên vào phòng chủ tịch.”
Giang Liên phản bác ngay lập tức: “Cô nói hươu nói vượn gì đấy, cô có chứng cứ không? Ai thấy tôi đi vào?”
Giản Tĩnh mỉm cười, thả lỏng người: “Đúng là như vậy. Lời nói kế tiếp của tôi muốn nói chính là tôi vốn dĩ không có bằng chứng, tất cả đều là suy đoán từ một phía của tôi. Nhưng… nghe một chút thì có sao đâu, đúng không?”
Giang Liên lạnh lùng nói: “Tôi không muốn lãng phí thời gian.”
“Cô có thể không nghe, nhưng cô sẽ nghe ngay thôi.” Giản Tĩnh không cho rằng mình đang ngang ngược, cô lo nói chuyện của mình: “Vào lúc chín giờ bốn lăm phút trước hôm xảy ra vụ án, cô và ba đã xảy ra mâu thuẫn, ông ấy có khả năng sẽ tuyên bố hủy bỏ cổ phần của cô ở tập đoàn. Cho nên sau khi rời đi, cô càng nghĩ càng sợ hãi, quyết định ngăn cản chuyện này.”
Giang Liên đột nhiên đứng dậy, môi run rẩy, cất giọng sắc bén: “Giang Bạch Diễm cho cô lợi ích gì hả? Sao cô lại muốn vu khống cho tôi như vậy?”
Giang Bạch Diễm gật đầu, đau lòng thở dài: “Đã mấy ngày rồi, chị còn không nhìn rõ địa vị của em sao?”
“Tôi không có đổ oan cho cô, trong tất cả mọi người, chỉ có cô là có nguy cơ lớn nhất.”
Giản Tĩnh không nhanh không chậm mà phân tích: “Giang Kỳ vì hôn nhân mới có mâu thuẫn với ba, nhưng chuyện này đã qua rồi. Giang Âu muốn cổ phần của Thủy Vụ. Giang Tuyết nghe thấy tiếng tranh chấp chính là cô đúng không? Nhưng thái độ của chủ tịch đã quyết tâm, ông ấy không định cho anh ta (Giang Âu). Vậy nên nếu ông ấy chết sớm sẽ càng không có lợi cho anh ta, anh ta sẽ không còn cơ hội thuyết phục ba mình rồi.”
“Chỉ có cô, vốn dĩ ông ấy muốn giao tập đoàn Giang Thủy cho cô, nhưng ba của cô không thích chồng của cô, cô lại không muốn từ bỏ. Hơn nữa, chỉ khi chủ tịch coi tập đoàn Giang Thủy là tâm huyết, mới có thể vào lúc ông ấy sắp chết rồi còn không tiếc thay đổi di chúc.”
Cô vô cùng chắc chắn: “Cho nên, trong lòng cô rất rõ ràng, nếu ngày hôm sau chủ tịch sửa di chúc sẽ không có lợi cho cô. Hơn nữa đây là công ty do mẹ các người và ông ấy tự tay sáng lập ra, cô càng sợ nó sẽ rơi vào tay mẹ con bà chủ Giang, nên cô cần phải ngăn cản chuyện này.”
“Vừa lúc đó, cô biết bác sĩ Đào kê thuốc morphin cho ông ấy, có lẽ bác sĩ cũng giải thích rõ với cô vấn đề của việc dùng thuốc quá liều, trong lòng cô ghi nhớ thật kỹ, muốn dùng cách này để khiến ông ấy câm miệng.”
Giang Tuyết gấp không chờ nổi vội đứng dậy, lớn tiếng nói: “Quả nhiên là cô.”
“Vậy thời gian đó quá sớm rồi.” Giang Âu không đồng ý: “Cho dù dựa theo cách nói trước đó của cô, cô ta rút dây máy theo dõi, vậy lúc Giang Tuyết đi vào chắc chắn sẽ phát hiện ra màn hình không sáng.”
“Tạm thời đừng nóng vội.” Giản Tĩnh không hoang mang chút nào, tiếp tục nói: “Cô ra tay, nhưng hối hận, có đúng không?”
Giang Liên mím môi, sắc mặt tái nhợt nhưng lời nói nghẹn lại nơi cổ họng.
“Cô tiêm vào một chân hay hai chân? Dù sao không lâu sau đó cô lại hối hận, ngừng tay, vội vàng rời khỏi đó. Ở trong sân, cô gọi điện thoại cùng chồng mình, cô nói mình bị ma ám, ba đối xử với cô tốt như vậy, nuôi dưỡng cô, bồi dưỡng cô, cô lại muốn giết ông ấy. Nhưng ván đã đóng thuyền, cô cho rằng mình may mắn, cho rằng ba sẽ không có việc gì, về phòng giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì.”
Phòng khách vô cùng yên tĩnh, vẻ mặt mọi người vô cùng đặc sắc.
Giản Tĩnh khẽ mỉm cười, chậm rãi tiếp tục vạch trần: “Người thứ hai là Giang Âu. Tôi đoán, không phải anh đi tìm ông ấy bàn bạc, mà anh đi lấy một thứ… di động, hay là máy ảnh?”
Giang Âu mím chặt môi, anh ta hiếm khi giống một vỏ sò như vậy.
“Tại sao anh lại làm vậy? Bởi vì anh không có chỗ dựa. Giang Liên làm việc ở tập đoàn, hơn một nửa nội dung trong di chúc có liên quan đến chuyện này, Giang Kỳ tự tay thành lập Thông Tấn, chắc chắn sẽ là của anh ta. Chỉ có anh, trước nay anh chưa từng làm được gì, chủ tịch cho anh nhiều hay ít phải xem vận may của anh rồi, mà đối thủ cạnh tranh của anh là Giang Bạch Diễm, Giang Tuyết và bà chủ Giang, nên anh không nắm chắc được bao nhiêu.”
Như Giản Tĩnh đã nói trước đó với Giang Bạch Diễm, mấu chốt trong suy luận vụ án nằm ở tâm lý của mỗi người.
Cô phân tích tỉ mỉ tâm lý gây ra động cơ của Giang Âu: “Cho nên, vì anh muốn nắm giữ thế chủ động nên đã dùng một thủ đoạn tinh vi, anh đã lắp camera trong phòng ngủ của ba mình, nghe lén cuộc trò chuyện của ông ấy và những người khác.”
Mẹ con Giang Tuyết lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta.
“Nhưng anh đã thấy được một việc rất đáng sợ. Chị cả của anh âm mưu giết chết ba của anh.” Giản Tĩnh nói tiếp: “Chắc chắn anh đã rất hoảng sợ khi nhìn thấy đoạn ghi hình này, nhưng quan hệ của ba chị em các người rất khăng khít, phản ứng đầu tiên của anh chính là bảo vệ chị gái của mình, nhưng anh không có đủ năng lực để xử lý việc này, đành phải đi tìm Giang Kỳ.”
Giang Âu nói: “Tùy ý cô muốn nói gì thì nói, dù sao tôi cũng không nhận.”
Giản Tĩnh đang đắm chìm trong thời khắc sung sướng nhất lúc phá án, cô khoan dung vẫy vẫy tay, không thèm để ý tới anh ta: “Được thôi, người thứ hai kết thúc, chúng ta nói tới người thứ ba, Giang Tuyết.”
Cặp mắt của cô ta trợn trừng: “Có quan hệ gì với tôi chứ?”
“Đương nhiên là có.” Giản Tĩnh cong khóe môi: “Lúc cô vào phòng, chắc chắn chủ tịch cảm thấy không thoải mái, nhìn có vẻ sắp không xong rồi. Nhưng lá gan của cô rất lớn, chủ tịch lại vô cùng yêu thương cô. Có lẽ, cô muốn dựa sát vào để xem có phải ông ấy sắp chết hay không, hoặc có lẽ, cô biết tủ sắt, nên muốn mở ra nhìn lén…”
Khuôn mặt Giang Tuyết chợt đỏ bừng.
“Sau đó, một việc mà cô không tưởng tượng được đã xảy ra: Chủ tịch, tỉnh lại.” Giản Tĩnh nói ra đáp án, nhìn sắc mặt của mọi người thay đổi khiến cô rất vừa lòng.
Cô cười tủm tỉm giống như một đứa trẻ đã thành công với trò đùa dai của mình, rồi bổ sung: “Đương nhiên cũng có thể là nhìn ông ấy có vẻ đã tỉnh, tóm lại cô bị dọa sợ nên quay đầu chạy.”
Nguyên nhân Giang Tuyết hoảng loạn rời khỏi đó là mấu chốt của vụ án này.
Sửa lại di chúc sẽ không có lợi cho Giang Liên, nhưng lại có lợi với mẹ con bọn họ, bởi vậy trong đêm xảy ra vụ án, chắc chắn khi Giang Tuyết vào phòng sẽ không ôm ý định giết người.
Vậy cô ta hoảng sợ vì điều gì chứ?
Có khả năng là chủ tịch sắp chết, nhưng việc này lại khiến chênh lệch thời gian tử vong. Hơn nữa, Giang Tuyết không có lý do nào không đánh thức y tá Du trước để cứu giúp ba mình.
Cô ta không dám để lộ ra, chứng minh vào lúc đó đã xảy ra việc gì rất lớn.
Mà người có thể dẫn tới việc Giang Tuyết bị xoay mòng mòng như vậy chỉ có chủ tịch.
“Bị ba nhìn thấy mình trộm di chúc, hay là nói, ba hiểu lầm mình có ý đồ giết chết ông ấy thì sẽ xảy ra chuyện gì?” Giản Tĩnh diễn tả lại tâm lý của Giang Tuyết của sinh động như thật: “Đáp án không còn nghi ngờ gì nữa, cô sẽ mất đi quyền thừa kế. Cô lập tức chạy đi tìm mẹ của mình, báo cho bà ta rõ ràng mọi việc. Bà chủ Giang, tiếp theo chính là bà.”
Bà chủ Giang tỏ vẻ thờ ơ.
“Bà rất rõ mình sẽ không nhận được nhiều thứ tốt từ trên tay của chủ tịch, cho nên mặc kệ thế nào bà cũng phải giữ được quyền thừa kế cho con gái. Vì thế, bà không tiếc giết người.”
Tốc độ nói của Giản Tĩnh dần dần nhanh hơn: “Bà đến hiện trường vụ án vào khoảng một giờ, nhưng tôi thật sự rất thắc mắc, bà thật sự nhìn thấy Giang Liên sao? Không chắc chắn đúng không, từ phòng của bà đi xuống lầu, dường như không hề đi ngang qua. Giang Kỳ, là anh đoán ra đúng không?”
Giang Kỳ liếc mắt nhìn cô, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Bà chủ Giang, khi bà vào hiện trường, chủ tịch đã tỉnh rồi sao? Hay vẫn còn hôn mê?” Giản Tĩnh đưa ra vấn đề nhưng cô cũng không cần người khác giải đáp, cô nói tiếp phần của mình: “Không quan trọng, bà cần phải làm chút chuyện gì đó. Nhưng bà lại là kế toán, không hiểu dụng cụ y học, nếu chẳng may gây ra sai lầm sẽ khiến chuông báo vang lên, đánh thức y tá Du, mọi chuyện sẽ càng lớn hơn. Vậy cách làm đơn giản nhất và hiệu quả nhất chính là cắt đứt nguồn cung cấp điện trong phòng.”
Cô giang hai tay: “Cứ như vậy, ống dưỡng khí cũng được, máy theo dõi cũng thế, tất cả đều vô dụng. Bà biết ông ấy nhất định phải chết trong tối hôm đó, quyền kế thừa của con gái mới được bảo vệ.”
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
“Một việc cuối cùng, Giang Kỳ. Anh biết việc chị gái mình làm, đương nhiên anh sẽ muốn che giấu thay cho cô ta, mà cách tốt nhất chính là giá họa cho kẻ thù, khiến đối phương mất đi quyền thừa kế. Như vậy, cho dù cổ phần nằm trong tay ai trong ba anh em các người đều xem như không làm mẹ mình thất vọng.”
Giản Tĩnh nhìn về phía Giang Kỳ: “Anh đã tạo một hệ thống trong tập đoàn Giang Thủy, mà lúc bà chủ Giang nhận chức ở tập đoàn, công ty đã yêu cầu phải nhập dấu vân tay. Chính vì vậy anh mới lấy được dấu vân tay ngón trỏ tay phải của bà ta, và cũng chỉ có một dấu vân tay này, nếu có thêm ngón cái sẽ càng hoàn hảo hơn rồi. Sau đó, anh dùng máy in 3D mô phỏng ra dấu tay đó, rồi vào phòng ba của mình mở tủ sắt ra, để lại dấu vân tay của bà ta.”
“Tôi nghĩ, nếu tôi không phát hiện ra két sắt, anh cũng sẽ dẫn dắt để luật sư Lý phát hiện ra, có đúng không?”
Giang Kỳ đành phải lên tiếng: “Cô Giản rất thông minh, tôi xem thường cô rồi.”
“Vẫn chưa tới lúc khen tôi đâu.” Giản Tĩnh làm động tác tạm dừng: “Chắc chắn anh là người khôi phục nguồn điện, cho nên anh mới là người đến hiện trường đầu tiên sau khi chuông cảnh báo vang lên. Nhưng trong này vẫn còn một lỗ hổng.”
Cô nhìn tất cả mọi người ở xung quanh, rồi mỉm cười: “Là ai làm vỡ lọ thuốc?”